[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 10 : Sư huynh chớ đi vội

Người đăng: 

.
Dịch: nguyenhien Đám Bàn tử ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, trong đôi mắt nhỏ nào cũng có linh quang chớp động. Nhất là Trương Đại Bàn. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần bằng ánh mắt như có lửa đốt. Bạch Tiểu Thuần vội hô lên một tiếng, trong lòng chợt thấy tự hào. “Sư huynh, mọi người cùng xem. Mỗi tháng, dưới ba tòa sơn phong của Linh Khê Tông chúng ta đều mở thí luyện, cho mỗi đệ tử tạp dịch chúng ta một cơ hội tấn thăng đệ tử ngoại môn đúng không…”, Bạch Tiểu Thuần ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo đầy nhu thuận hỏi. Thấy hắn nói vậy, đám người Trượng Đại Bàn đều nhẹ gật đầu. “Có lẽ do tông môn chỉ muốn tuyển lấy những người ưu tú nhất tham gia thí luyện nên ở mỗi tòa sơn phong chỉ chọn lấy ba người tới đỉnh nhanh nhất, đúng không?” Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, ánh mắt như có lửa. Nói tới đây, Trương Đại Bàn bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Hắc Tam Bàn cũng rơi vào tình cảnh tương tự, chỉ có đám còn lại là vẫn ngây ngây ngô ngô. “Ý của ngươi là…”, Trương Đại Bàn nhìn Bạch Tiểu Thuần chậm rãi hỏi. “Với tu vi của các sư huynh, tính cả ta nữa thì đều có khả năng đi tới đỉnh ba ngọn núi ấy…”, Bạch Tiểu Thuần nheo mắt nhìn mấy vị sư huynh. Mỗi vị sư huynh của hắn đều đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba, còn hai người Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn đã sớm đạt tới tầng thứ ba đỉnh phong. Nếu không phải hai người này cố tình áp chế tu vi để người khác không chú ý thì đã sớm đột phá. “Cho nên, mỗi lần thí luyện mở ra, chúng ta chỉ cần nhanh chóng đi lên đỉnh núi, chiếm lấy ba vị trí đầu, rồi sau đó… bán lại danh ngạch ấy cho người tới sau!” Bạch Tiểu Thuần nói nhanh, sau đó đưa mắt nhìn mọi người. Thân thể Trương Đại Bàn chợt run lên. “Quá độc địa rồi…”. Hắn hít vào một hơi thật sâu, hung hăng vỗ mạnh lên đùi mấy cái, ánh mắt lộ ra hào quang trước giờ chưa từng có. Phương pháp ấy không hề phức tạp, lại còn đơn giản nữa. Chẳng qua là thay đổi cách nghĩ mà thôi. Lúc này, Trương Đại Bàn đã vui mừng tới cực điểm, tựa như hắn vừa mới mở ra cánh cửa thay đổi toàn bộ cuộc sống từ nay về sau của mình. Hắn cất tiếng cười ha hả. “Chiêu này thật quá độc địa, ha ha…” Hắc Tam Bàn dậm dậm chân, vẻ mặt kích động trở nên đỏ ửng. Mấy vị sư huynh khác phản ứng không kịp, giờ mới vỡ lẽ. Tất cả đều hô hấp dồn dập, tinh thần phấn chấn, ngước nhìn Bạch Tiểu Thuần mà không nói lên lời. “Cách này có thể làm được đó!” “Tiên sư bà chúng nó chứ! Cái bọn Giám Sự Phong chết tiệt, hại chúng ta bao nhiêu năm qua sống trong nghèo khổ. May mà có Cửu sư đệ tới rồi. Mau làm đi!” Cả đám hưng phấn, tranh nhau bàn luận. Sau khi đã nghiên cứu kỹ, chuẩn bị mọi thứ cho lần mở ra thí luyện tháng sau, Trương Đại Bàn cao hứng, vỗ vỗ bụng. “Đêm nay ăn thoải mái!” Tối đó, tiếng vui đùa ầm ĩ vang lên khắp Hỏa Táo Phòng. Một tháng sau đó, người nào trong Hỏa Táo Phòng cũng hưng phấn tinh thần, vừa tranh thủ tu luyện vừa chờ đợi tới ngày. Rốt cuộc, ngày ấy đã đến. Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi xuống ba tòa sơn phong ở bờ nam Linh Khê Tông. Nơi ấy hiện ra cảnh tượng trước nay chưa từng có. Ở lối vào thí luyện dưới mỗi ngọn núi trong ba ngọn núi bất ngờ xuất hiện ba cái nồi đen lớn. Dưới đó là một đám Bàn Tử uy vũ phi phàm, khí thế kinh người. Bọn họ chính là chín người tới từ Hỏa Táo Phong, cũng là nhóm đầu tiên đến chỗ thí luyện dưới chan ba tòa sơn phong. Theo sự an bài từ trước, mỗi ngọn núi đều có ba người chấn giữ. Lúc đám tạp dịch khác từ bốn phương tám hướng chạy tới, vẻ mặt hưng phấn và mong chờ, trong lòng đầy khát vọng được tấn thăng thành đệ tử ngoại môn thì đã thấy mấy người của Hảo Táo Phong có mặt ở đó. “Hỏa Táo Phòng? Bọn hắn tới đây làm gì?” “Suốt chín năm ta làm tạp dịch ở đây, tham gia thí luyện không dưới ba mươi lần nhưng mới là lần đầu tiên thấy người của Hỏa Táo Phòng xuất hiện nơi đây…” Trong lúc đám đệ tử tạp dịch nhốn nháo bàn luận, mọi người đã dần biết được tin tức, dưới chân mỗi ngọn núi đề có người của Hỏa Táo Phòng. “Chuyện lớn rồi! Người của Hỏa Táo Phòng tới để tham gia tranh đoạt danh ngạch, sao có thể như vậy…” Đối mặt với tiếng nghị luận của mọi người, dưới chân Đệ Tam Phong, Bạch Tiểu Thuần và Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn vẫn giữ vẻ bình thản, làm như không hề để ý tới. Toàn bộ tâm tình của họ đã hướng về lối vào tham gia thí luyện, chỉ chờ thời khắc mở cửa. Trong đầu bọn hắn, đó không phải con đường thí luyện gì cả, nó chính là con đường Linh Thạch đang chờ mở ra trước mắt! Nhất là Bạch Tiểu Thuần. Sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, tập trung tới quên cả chớp mắt. Rất nhanh sau đó có ba thân ảnh từ trên ba tòa sơn phong đi xuống. Tại ngọn núi của Bạch Tiểu Thuần bà hai vị sư huynh đang đứng có một vị nam tử trung tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đi tới bên cạnh con đường thí luyện. Ánh mắt người này đảo qua ba người tới từ Hỏa Táo Phòng với vẻ kinh ngạc. “Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao? Đám người của Hỏa Táo Phòng bình thường thà chết chứ không chịu trở thành đệ tử ngoại môn, sao giờ lại tới cả thế?” Nam tử này nhìn qua nhìn lại mấy lần, thần sắc dần lộ ra vẻ khích lệ. Hắn phất tay áo lên, cất giọng vang khắp bốn phía. “Thí luyện tấn chức đệ tử ngoại môn bắt đầu!” Lời vừa truyền ra, từ trong môn chợt vang lên một tiếng chuông vang vọng. Cánh cửa đi vào còn đường thí luyện lóe lên hào quang rồi mở ra. Ngay lập tức, Trương Đại Bàn mang vẻ mặt kiên quyết nhào lên như một cơn gió lớn, chậy thật nhanh theo những bậc thang như thể sau lưng hắn đang có hung thú đuổi rát. Hắc Tam Bàn cũng có cùng bộ dạng, ánh mắt hung tàn như thể kẻ nào tham gia tranh đoạt với hắn chính là đang cướp lấy mạng sống của hắn. Hắn chạy sát ngay sau lưng Trương Đại Bàn. Người thứ ba là Bạch Tiểu Thuần. Tốc độ của hắn nhanh hơn, mỗi bước chạy như là một bước tới gần đan dược kéo dài tuổi thọ. Hắn dùng hết sức chạy như điên trên đường núi. Lúc ấy, đám đệ tử tạp dịch còn lại mới bừng tỉnh. Sắc mặt cả đám hốt hoảng, cắn răng chạy theo. Không chỉ ở ngọn núi này, mà tại hai ngọn núi còn lại cũng diễn ra tình cảnh tương tự. Dẫn đầu đoàn người chạy lên núi đều là đám Bàn Tử của Hỏa Táo Phòng cả. Ngọn núi thí luyện thứ ba tên là Hương Vân Phong. Trên con đường thí luyện, ba người Bạch Tiểu Thuần vượt lên dẫn đầu nhưng tốc độ mỗi lúc một chậm lại, cảm giác như có uy áp không ngừng tạo thành áp lực đề xuống người bọn họ. Bạch Tiểu Thuần vội quay người nhìn lại, phát hiện sau lưng đã có bảy, tám người theo sát. Hắn sốt ruột, cảm giác như người ta sắp đoạt lấy đan dược kéo dài tuổi thọ của hắn đên nơi. “Lấy đan dược của ta, chính là lấy đi mạng của ta a!” Hắn hít sâu một hơi, gương mặt ửng đỏ, linh khí trong cơ thể khuếch tán ầm ầm. Rồi như con lợn rừng bị người ta giẫm phải đuôi, hắn nhảy vọt lên, tốc độ bạo tăng, vượt qua cả Trượng Đại Bàn và Hắc Tam Bàn. Hắc Tam Bàn cũng rống lên một tiếng lớn, không biết dùng thủ đoạn gì mà tốc độ tăng lên nhanh chóng, cũng vượt qua Trương Đại Bàn, theo sát sau lưng Bạch Tiểu Thuần. Thấy hai tên sư đệ đang chạy ngày một cách xa mình, Trượng Đại Bàn trợn mắt. Hắn hít sâu mấy hơi, lớp mỡ bên ngoài thân thể như bị thiêu đốt, thu nhỏ lại một vòng. Tốc độ hắn bạo tăng, nhanh chóng đuổi theo hai người Bạch Tiểu Thuần và Hắc Tam Bàn. Ba người nối đuôi nhau chạy đi, đám đệ tử tạp dịch phía sau thấy vậy thì trợn mắt há mồm, ánh mắt tuyệt vọng nhưng không cam lòng. Từng người đều dốc toàn lực, chạy liều mạng mà không cách nào đuổi kịp ba người Bạch Tiểu Thuần thì đều cất mồm mắng chửi. “Chết tiệt! Bọn hắn ăn hết xuân dược hay sao mà chạy nhanh thế!” Sau thời gian một nén nhang, người chạy đầu tiên là Bạch Tiểu Thuần đã lên tới đỉnh núi. Hắn trông thấy lối ra dành cho người trúng tuyển thành đệ tử ngoại môn. “Chúc mừng sư…”. Trên đỉnh núi có hai đệ tử ngoại môn đang chờ, thấy Bạch Tiểu Thuần chạy tới thì mỉm cười, mở miệng muốn nói mấy lời chúc mừng nhưng còn chưa nói hết thì đã tròn mắt, ngẩn người. Bạch Tiểu Thuần đang chạy như điên bỗng dừng lại chỉ cách lối ra có một đoạn ngắn. Hắn ngước mắt nhìn hai đệ tử ngoại môn. Hai tên đệ tử này cũng tròn mắt nhìn hắn, chỉ thấy Bạch Tiểu Thuần mang vẻ nhu thuận, cười cười rồi quay người về sau. “Ngừng!” Hắn quát lớn. Hai người Trượng Đại Bàn và Hắc Tam Bàn đang chạy không kịp thở vội dừng lại. Ba người vừa thở hổn hển vừa nhìn nhau, vui vẻ cười ha hả. Hai đệ tử ngoại môn quay mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết có phải ba tên đệ tử tạp dịch này mừng quá mà hóa điên rồi không. “Ba vị sư đệ, các ngươi là những người đầu tiên lên đến đỉnh núi. Lần thí luyện chọn danh ngạch tấn chức đệ tử ngoại môn này ba người các ngươi đã đạt được rồi.” Hai người mỉm cười bảo. “Đệ tử ngoại môn? Ai nói chúng ta muốn trở thành đệ tử ngoại môn?” Trương Đại Bàn khoát tay, cùng Hắc Tam Bàn ngồi xuống, chặn đường tiến lên. Bạch Tiểu Thuần ngồi trước hai người, hất cằm, vẻ mặt ngạo nghễ. “Cái gì? Không muốn trở thành đệ tử ngoại môn thì các ngươi tới chỗ này làm gì?” Hai tên đệ tử ngoại môn không vui hỏi. Mặc kệ câu hỏi của hai tên đệ tử ấy, ba người Trương Đại Bàn ngoảnh mặt làm ngơ, mấy con mắt đều tập trung xuống con đường dưới núi. Thời gian một nén nhang nữa trôi qua, từ trên mấy bậc thang có một đệ tử tạp dịch mang khuôn mặt ngựa vừa thở hổn hển, vừa chậm rãi bước tới. Thấy ba người Bạch Tiểu Thuần trước mặt, hắn thở dài, vẻ mặt không cam lòng. Đây là lần thứ chín hắn tham gia thí luyện này rồi, hôm nay là lần hy vọng nhiều nhất, ai ngờ lại gặp phải đám người Hỏa Táo Phòng này. Vẻ mặt đầy bi phẫn, hắn đang muốn quay người bỏ đi thì Bạch Tiểu Thuần vội vàng đứng dậy, lớn tiếng gọi. “Vị sư huynh này chớ đi vội. Mau tới đây! Ta vừa suy nghĩ rất lâu, quả thực không muốn rời khỏi Hỏa Táo Phòng, không muốn trở thành đệ tử ngoại môn nữa. Danh ngạch này hay là…” Tên đệ tử tạp dịch mặt ngựa chợt sững sờ, hai mắt sáng ngời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang