-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Nữ tử mặc trang phục màu xanh nhạt thấy Long Phù Nguyết mắt mở to, cũng không nói chuyện, nghĩ đến nàng là kinh hách quá độ, kìm lòng không được liền ôm lấy nàng, nói: "Phù Nguyệt, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây."
Cô gái mặc y phúc màu tím thở dài nói: "Phù Doanh, Phù Nguyệt muội muội hình như là chấn kinh quá độ, ta đi lấy chén trà để an ủi muội ấy."
Phù Doanh gật gật đầu: "Được, Phù Lăng, tỷ đi đi."
Long Phù Nguyệt thế mới biết tên hai thiếu nữ này, hơn nữa nghe tên các nàng ấy đều có chữ ‘Phù’, đương nhiên chính là tỷ tỷ của mình.
Nàng vốn chỉ là một hồn ma đến từ thế giới khác, hiện tại tuy rằng đang ở trên người công chúa Long Phù Nguyệt, nhưng đối với các tỷ tỷ của nàng ấy một chút thân tình cũng không có. Giờ phút này nữ tử tên là Phù Doanh ôm nàng vào trong ngực, trong lòng có một chút cảm giác ấm áp, không khỏi thở dài: "Một cô nương xinh đẹp như thế này cũng trở thành một nô dịch mất nước, aiii, vận mệnh không tốt......"
Phù Lăng đã bưng tới một ly trà lạnh, Long Phù Nguyệt đang có chút khát khô cổ, liền không khách khí đem uống xong, ngẩng đầu nhìn thấy hai người kia đang ngạc nhiên nhìn, trong lòng nóng lên, nói: "Tỷ tỷ, đừng lo, ta không sao."
Hai vị nữ tử thấy nàng mở miệng nói chuyện, lúc này mới hơi hơi yên lòng. Nhưng nghĩ đến vận mệnh bi thảm, hai nữ tử đều nhăn lại đôi mi thanh tú, thở dài, không buồn nhắc lại.
Long Phù Nguyệt khi đến ở đại điện đã khiến cho nơi này hơi hơi rối loạn, nhưng lúc này mỗi người đều không thể biết trước hoàn cảnh sau này, đau lòng khổ sở, không biết nên làm thế nào, nên không có nhiều người để ý tới.
Đang lúc thấp thỏm lo âu tìm biện pháp thích đáng nhất, bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi: "Thiên Tuyền quốc hoàng thượng giá lâm!"
Cửa điện chầm chậm mở ra hai bên, vô số dũng sĩ mặc áo giáp tiến vào, bọn họ vây quanh một người. Minh hoàng mặc long bào, chuỗi bạch ngọc đính trên vương miện, khuôn mặt không giận nhưng có uy, đúng là hoàng đế Thiên Tuyền quốc tới rồi.
Bên cạnh ông ta còn có vài người đi theo, nhìn qua cách ăn mặc thì hình như là Vương Tử Thiên Tuyền quốc, áo mãng bào ngọc đái, tử ngọc kim quan, cao sang rực rỡ. Chỉ có Phượng Thiên Vũ một thân áo trắng, mái tóc đen dài buông xõa tự do, không giống như là Vương gia, thật như là lãng tử giang hồ.
Đôi mắt yêu mị của hắn vừa hơi hơi chuyển, liền thấy được Long Phù Nguyệt đang lui ở một góc,khóe miệng lộ ra ý cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Long Phù Nguyệt cũng không chịu thua trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nắm chặt lấy vạt áo của Phù Lăng nghịch.
Mà Long Bộ Vân bị hai binh lính lôi đi. Ủ rũ theo hầu sát ở phía sau. Trên mặt lấm lem bụi bẩn.
Sớm có hơn mười người võ sĩ đem các nữ tử ở trong đại điện dồn lại một chỗ, miễn cưỡng xếp thành một hàng.
Xinh đẹp mảnh mai, những nữ tử này tuy rằng xinh đẹp nhưng dung nhan đã mất đi sự huy hoàng của ngày xưa, vẻ mặt chật vật, nơm nớp lo sợ. Nhưng vẫn có thể thấy được toàn là những mỹ nữ, binh lính kìm lòng không được nuốt nước miếng.
Đôi mắt Phượng Thiên Hành đảo qua các nữ tử cao quý ngày xưa, mà nay giống như gia súc, trên mặt là hoàn toàn là sự thống khổ. Không khỏi cười ha hả, bỗng nhiên lấy tay chỉ Phù Lăng cùng Phù Doanh nói: "Hai nữ tử này,đi ra cho trẫm!"
Hai tỷ muội Phù Lăng cùng Phù Doanh là hai người xinh đẹp nhất trong những người nữ nhân đứng tại nơi này, cũng là hai nữ nhân xinh đẹp nhất của Thiên Cơ quốc. Hiện giờ bị Phượng Thiên Hành điểm trúng, sắc mặt hai người đều hơi đổi, thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, Phù Lăng nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phù Nguyệt: "Tiểu muội, bảo trọng."
Phù Lăng cùng Phù Doanh sóng vai đi ra. Đứng ở đầu hàng.
Phượng Thiên Hành bước đi mạnh mẽ uy vũ, dừng chân ở trước mặt hai tỷ muội, nhấc tay, nâng cằm của Phù Doanh: "Ha ha, không hổ là đệ nhất mỹ nữ Thiên Cơ quốc, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, ta thấy rất thích. Được, trẫm liền lưu lại hai nha đầu làm công cụ ấm giường, những người khác, chúng ái khanh dựa theo cấp độ, phẩm chất tuyển chọn là được."
Ý đồ được thỏa mãn, ông ta đắc ý cười ngạo nghễ. Xoay người lại, đang định nói gì đó. Đứng ở trước mặt hắn là hai tỷ muội Phù Lăng, Phù Doanh nhìn nhau, trong đôi mắt sáng tinh anh vừa như có hai đạo hàn quang chợt lóe lên, hướng về ngực Phượng Thiên Hành đâm tới!
Hai tỷ muội này dường như có học chút võ công, lần này ra tay, tốc độ nhanh như gió lốc. Chủy thủ trong chớp mắt liền đâm tới trước ngực Phương Thiên Hành!
Tướng sĩ chung quanh tựa hồ không ai đoán được sẽ có đột biến như thế, vội hô thất thanh!
Chợt thấy bạch quang chợt lóe, chỉ nghe đương trường hai tiếng giòn vang, chủy thủ trong tay Phù Lăng cùng Phù Doanh không biết bị cái gì đánh rớt. Rơi xuống ở trên mặt đất.
Hai người chưa kịp phản ứng. Trước mắt một đạo bóng trắng hiện lên, vô số chưởng ảnh đúng ngay vào mặt mà đến, bang bang hai tiếng, đánh trúng ngực hai tỷ muội.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tiếng xương cốt gãy vỡ chói tai truyền đến, hai tỷ muội kêu lên một cách đau đớn, cả hai người đều bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Ba, ba, hai tiếng té rớt ở trên mặt đất, khóe miệng máu chảy như suối, từng giọt rơi trên mặt đất......
Long Phù Nguyệt bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy, miệng mở to vì kinh ngạc, gần như không thể khép lại được. Trong lòng thấy thật kinh hoàng, hai chân như nhũn ra, phút này định thần trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: "Tên biến thái này, không ngờ...... không ngờ võ công lại cao như vậy! Ra tay nhanh như vậy!"
Một cảm giác đau lòng bỗng nhiên nổi lên, sắc mặt của nàng không khỏi tái nhợt. Nàng cùng hai nữ tử này tuy rằng là lần đầu quen biết, nhưng có một cảm giác thân thuộc khó có thể diễn tả bằng lời được. Long Phù Nguyệt biết, thì ra đây là phản ứng của chủ nhân thân thể này.
Các nữ tử khác đều kêu lên thất thanh, cũng có chút nhát gan, ngay lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
Thì ra, ra tay cứu Phượng Thiên Hành không phải ai khác, chính là Cửu Vương gia Phượng Thiên Vũ, hắn nhẹ nhàng lấy khăn xoa xoa tay, tựa hồ là lau đi vết ô uế không sạch sẽ, trên mặt hiển hiện vẻ vân đạm phong khinh.
Nhìn hai nữ tử trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên vẻ đùa cợt, quay đầu thi lễ với Phượng Thiên Hành "Phụ hoàng, đã để người phải sợ hãi."
Mọi việc lần này xảy ra quá nhanh, Phượng Thiên Hành đến giờ phút này mới có phản ứng lại. Mắt đen nhíu lại, lửa giận cháy lên ngùn ngụt, đưa tay ra, liền nắm cổ áo, lôi Phù Lăng lên: "Nói! Tại sao phải ám sát trẫm? Thật to gan!"
Phù Lăng lúc này đã bị nội thương rất nặng, máu tươi theo khóe miệng không ngừng trào ra, nhưng đôi mắt sáng lại lóe lên sự thù hận: "Hôn quân! Ta hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi! Muốn có được ta, kiếp sau đi!" Một câu chưa nói xong, miệng của nàng một lượng lớn máu trào ra, thì ra nàng đã cắn lưỡi tự sát, sắc mặt của nàng chuyển từ trắng bệch sang vàng nhạt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Phượng Thiên Hành như thế nào cũng không nghĩ tới một nữ tử nhìn qua như đóa hoa bình thường mềm mại, lại có một hành động quyết liệt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đứng ở nơi đó, theo bản năng quay sang nhìn Long Phù Doanh đang ở trên mặt đất, miệng cuả nàng cũng trào ra máu tươi, thân mình chậm rãi ngã xuống, đương nhiên cũng là cắn lưỡi tự sát.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Khá lắm nữ nhân cương liệt! Một nữ nhân cương liệt như thế quả nhiên hiếm thấy! Làm cho người ta muốn không bội phục cũng không được.
Đôi mắt xinh đẹp Phượng Thiên Vũ thoáng hiện lên vẻ buồn bã.
Phượng Thiên Hành cố ý vô tình nhẹ liếc mắt một cái, sắc mặt Long Bộ Vân trắng bệch, gần như như tê liệt ngã xuống trên mặt đất, lạnh lùng thốt: "Một nữ tử cũng có thể cương liệt như thế, thật sự là hiếm có. So với đại nam nhân như ta cón có khí chất hơn.” Phất phất tay: "Truyền ý chỉ của ta, đem các nàng mang ra ngoài hậu táng đi."
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy chân run rẩy lợi hại, nàng dù sao cũng là người sinh ra ở hiện đại sống trong hòa bình, chưa khi gặp một màn đẫm máu như thế này? Chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi.
Đã xảy ra một việc như vậy, Phượng Thiên Hành bỗng nhiên cảm thấy không còn hứng thú liền đứng lên, khoát tay áo: "Trẫm mệt mỏi, các ngươi tùy ý chọn lựa đi, các nàng hiện tại không còn là phi tử công chúa gì, chỉ là chiến lợi phẩm để huynh đệ các người tiêu dao thỏa chí một phen, các ngươi đi theo trẫm chiến đấu đẫm máu hăng hái nhiều năm, hiện tại là lúc nên hưởng thụ. Đem các nàng hết thảy ôm đi đi, muốn như thế nào liền như thế ấy, đây là phần thưởng lớn trẫm ban tặng cho các ngươi!”
Phía sau ông ta, ánh mắt các tướng lãnh nhất thời toát ra ánh sáng hứng thú, tham gia quân ngũ ba năm, heo mẹ giờ cũng biến thành mỹ nữ, huống chi trước mắt này đó đều là mỹ nữ chân chính hơn nữa những người này không phải công chúa, thì cũng là những phi tần của quốc vương Thiên Cơ quốc, đều là những loại người cao sang quý phái không ai có thể với tay tới, bây giờ lại luân lạc biến thành nô dịch của bọn họ, chỉ cần điểm này, liền cũng đủ các tướng sĩ điên cuồng!
Vô số nữ tử bị những tên lính cao lớn thô kệch, hoặc nhỏ bé thấp kém lôi đi, khẩn cấp nhìn ngó xung quanh tìm địa phương để phát tiết….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Long Phù Nguyệt ngẩng đầu vừa thấy, đầu óc nàng xoay mòng mòng. Trời ạ, áp giải nàng đến nơi này chính là tên đao ba vệ sĩ đáng khinh kía.
Choáng váng, nếu rơi vào trong tay tên này, không bằng tự sát còn bớt thống khổ hơn!
Xem ra, là trời muốn diệt nàng!
Long Phù Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn tên đao ba vệ sĩ, liếc mắt một cái, đang muốn kết thúc chính mình, cho khỏi ô nhục.
Trước mắt bóng trắng chợt lóe, thân hình Phượng Thiên Vũ giống như quỷ mỵ, đang đừng ở giữa Phù Nguyệt và tên đao ba vệ sĩ kia,mà tên kia đang vươn vuốt soi muốn nắm lấy cánh tay để trần của Phù Nguyệt, nên không ngừng kịp chộp vào ống tay áo của Phượng Thiên Vũ.
Gương mặt yêu mị của Phượng Thiên Vũ hơi trầm xuống: "Đao ba vệ sĩ mật lớn, dám tập kích bổn vương, chán sống!" Ống tay áo phất một cái, tên kia chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ đánh úp lại, thân thể hắn không thể đứng vững được, mất đà lùi về phía sau ba bước, bùm một tiếng ngồi dưới đất.
Hắn lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ khẽ mỉm cười, sắc mặt vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh như trước: « Tiểu nha đầu này dù sao từng là vị hôn thê của bổn vương, loại người như ngươi có thể tùy tiện nhúng chàm sao? »
Tên đao ba vệ sĩ chỉ cảm thấy trong lồng ngực một luồng khí tức đang đảo lộn, nhưng không thể phun ra được, toàn thân cũng mềm nhũn, không thể sử dụng một tia sức lực nào cả.
Đầu óc choáng váng, trong lồng ngực trống rỗng, hắn cười, cười nghiêng ngả, như bị quỷ ám, cứ như thế đi ra ngoài.
Phượng Thiên Hành ngồi ở trên cao, tuy rằng đang khép hờ mắt, nhưng vẫn chú ý động tĩnh ở bên này. Khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, vẫy vẫy tay: "Vũ nhi, lại đây."
Phượng Thiên Vũ bắt lấy bàn tay hơi căng thẳng của Long Phù Nguyệt, Long Phù Nguyệt chỉ nghe một thanh âm thâm trầm bỗng nhiên vang ở bên tai: "Tiểu nha đầu, không được lại đi tìm chết, ngươi là của ta!"
Long Phù Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú khuynh quốc khuynh thành của hắn, đã thấy trên mặt hắn không có chút biểu tình, buông tay nàng ra, giống như câu nói kia không phải thốt ra từ miệng hắn.
Phượng Thiên Vũ cười dài đi đến trước mặt phụ thân, cúi người hành lễ: "Phụ hoàng."
Phượng Thiên Hành từ ái nhìn hắn, đứa con này của ông không giống như những người khác, từ khi lên năm tuổi đã bị thế ngoại cao nhân mang đi, sau đó mang theo một thân võ công kinh người quay trở lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện