[Dịch]Nga Mỵ- Sưu tầm
Chương 55 : Khách hàng hung hăng, tiền của phi nghĩa
.
“Đưa những thứ hàng rách nát này cho có lệ với Lão Tử sao? thân sư muội Lão tử mà để ý những rác rưởi này mới là lạ? ! Lão Tử muốn là hộp Cửu biện như ý ngọc liên, tìm cho Lão Tử một cái hộp gỗ nát gần bảy tám mảnh là muốn đem Lão Tử đuổi đi, ngươi là nhìn Lão Tử không có tiền hay cảm thấy Lão Tử không có kiến thức dễ lừa dối? Gọi lão bản nhà ngươi ra đây!”
Một đứa bé chẳng những tự xưng”Lão Tử”, còn miệng đầy thô tục, những người đứng xem nghe thất thật không cảm thấy quái lạ bình thường.
Chưởng quỹ trông tiệm là một người trung niên Luyện Khí kỳ tầng ba , tu vi rõ ràng không bằng cái tiểu hài tử này, mà dù sao kiến thức rộng rãi, hơn nữa Thiên Công phường chính là sản nghiệp Thống Chướng phái, hắn mặc dù trong lòng còn có kiêng kỵ đối với vị khách nhỏ hung dữ này, nhưng vẫn kiên trì lập trường nói: “Cái hộp trữ vật tiểu điếm bán ra chính là cái tốt nhất, hộp cửu biện như ý ngọc liên là bảo khí thượng phẩm, sư tổ Kết Đan của bổn môn cũng không có thể mỗi người đều có, làm sao có thể đặt bán ở tiểu điếm? Tiểu tiền bối nếu như không hài lòng, tiểu điếm cũng không thể làm gì được. Đều nói làm ăn không được vẫn tồn tại nhân nghĩa, cần gì hùng hổ dọa người như thế?”
“Phi! Nhỏ cái đầu ngươi! Cả nhà ngươi đều nhỏ! Lão Tử hôm nay không thể không mua được hộp cửu biện như ý ngọc liên! Ngươi cũng không cần lừa gạt Lão Tử, vừa rồi tiểu bạch kiểm kia mới mua một cái, Lão Tử tận mắt nhìn thấy ! Ngươi bán cho hắn không bán cho Lão Tử là như thế nào?” Tiểu hài tử không bỏ qua không buông tha, nghe thấy người khác nói hắn nhỏ càng thêm quát lên như sấm.
Chưởng quỹ giận tái mặt nói: “Vị mới vừa rồi là Trì tiền bối Phách Thiền phái, nửa năm trước hắn tự mình đến tiểu điếm đặt tạo hộp Ngọc Liên, làm vậy là để ở trong buổi lễ song tu đưa cho đạo lữ hắn làm vật đính ước, ngày trước phái ta mới gom đủ tài liệu rèn chế hộp Ngọc Liên hoàn thành, mới truyền thư thỉnh hắn tới lấy, tiền bối nếu như nhất định lấy hộp cửu biện như ý ngọc liên, cũng có thể, hôm nay đặt hàng, tiểu điếm nhất định tận tâm tận lực, mau sớm tập hợp đủ tài liệu thay tiền bối lại tạo ra một cái.”
“Không được, Lão Tử muốn hôm nay, đợi đến nửa năm sau thì sư muội Lão Tử đã bị người ta bắt cóc rồi! Còn cần cái hộp tồi của ngươi dùng cái rắm gì!” Đứa trẻ nhe răng trợn mắt một bước cũng không nhường.
Chưởng quỹ gặp quấy rầy không tha, thái độ lạnh hơn: “Tiền bối thứ tội, tiểu điếm thật sự lực bất tòng tâm!”
“Ngươi coi lão tử là người nào, một câu lực bất tòng tâm là muốn đuổi đi, Lão Tử hôm nay sẽ hủy đi cái chỗ rát nát này của ngươi!” Đứa trẻ không chút kiêng kỵ phóng thích uy áp, chưởng quỹ tại chỗ biến sắc, miễn cưỡng vịn vào quầy mới không có trượt chân trên mặt đất, những khách nhân khác trong điếm cũng gặp vạ lây, ở bên trong tiệm ăn rộng rãi loạn thành một đoàn.
Doãn Tử Chương nhíu nhíu mày, đem Chu Chu che ở phía sau, ở núi Ứng Bàng hắn thường xuyên chạm trán Vưu Thiên Nhận là Nguyên Anh đạo sĩ, đối với uy áp của đạo sĩ Trúc Cơ kỳ, đã sớm không xem ra gì. Chu Chu đối với cái này thì càng không hề hay biết, mở to mắt xem náo nhiệt.
Trong hỗn loạn, một gã thanh niên vẻ mặt đầy khôn khéo từ gian trong đi tới, cười ha hả làm lễ gặp mặt với đứa bé kia: “Lão đệ bình tĩnh chớ nóng, tiểu điếm có gì chiêu đãi không chu toàn, huynh đệ ta hướng ngươi nhận lỗi, mọi chuyện từ từ thương lượng.”
Doãn Tử Chương không có kiên nhẫn tiếp tục xem tiếp, lôi kéo Chu Chu xuyên qua một đầu hành lang dài bên tay phải, dựa theo trong điếm đánh dấu, cuối hành lang là một loạt năm gian phòng giám bảo, tất cả đồ của Thiên Công phường thu mua cũng phải qua kiểm nghiệm định giá của giám bảo sư trong tiệm trước.
Hai người chọn một gian trong đó đi vào, bên trong chỉ có một lão giả râu tóc bạc trắng, nhìn tu vi là Luyện Khí kỳ tầng bốn, mặc một bộ trường bào màu trắng ngồi ở sau cái bàn làm bằng gỗ tử đàn, mỉm cười hướng bọn họ chào hỏi, hỏi: “Hai vị khách nhân là muốn bán thứ gì đây?”
Chu Chu từ bên trong túi trữ vật tùy thân lấy ra một cái bình nhỏ đặt lên bàn: “Đan dược, một lọ mười viên địch trần đan. Lão bá bá xem trước một chút đi.”
Lão giả nghe nói là địch trần đan, loại đan dược cơ bản không thể cơ bản hơn nữa, nụ cười trên mặt nhất thời phai nhạt rất nhiều, tùy ý mở nắp bình đem toàn bộ đan dược bên trong đổ vào trong một cái khay ngọc nhìn kỹ lại, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc lại cổ quái.
” Phẩm chất thượng đẳng!” Lão giả không thể tin được lấy một viên cẩn thận đánh giá, trầm ngâm chốc lát nói: “Địch trần đan hạ đẳng giá thị trường một viên là một viên linh thạch, khấu trừ lợi nhuận tiểu điếm, thượng đẳng thì . . . Tám khối linh thạch như thế nào?”
Doãn Tử Chương và Chu Chu nhìn nhau không lên tiếng, mới vừa rồi ở trong phường thị bọn họ đã hỏi những điếm khác, không một ai có địch trần đan thượng đẳng bán ra, thậm chí những chủng loại đan dược thượng đẳng khác cũng vô cùng thưa thớt, cùng loại đan dược, bình thường giá tiền thượng đẳng gấp mười lần hạ đẳng, trung đẳng gấp ba lần hạ đẳng. Lão giả này đưa ra giá tiền mặc dù hơi thấp, nhưng vẫn có thể chấp nhận, dù sao người ta mở cửa tiệm cũng muốn kiếm tiền .
Lão giả thấy bọn họ không nói lời nào, liền chủ động giải thích: “Hai vị cũng biết, địch trần đan chỉ có thể cung cấp cho đệ tử Luyện Khí kỳ dùng, bọn họ là người đỉnh đầu tương đối chặt (ý là tiền ít), đan dược thượng đẳng rất tốt, thế nhưng người mua chi không nổi giá tiền thì cũng không tốt. Tiểu điếm thu đan dược là cung cấp cho đệ tử bổn phái sử dụng, cho nên không lo nguồn tiêu thụ, bất kể đan dược gì càng nhiều càng tốt, đổi lại những chủ quán khác, đoán chừng chưa chắc đưa ra tới giá tiền này.”
Doãn Tử Chương gật đầu, coi như là tiếp nhận giải thích của hắn, mặt lão giả giãn ra nói: “Các ngươi còn có bao nhiêu đan dược như vậy?”
“Bảy trăm viên.”
“Đều là phẩm chất thượng đẳng?” sắc mặt lão giả đại biến.
“Đúng!”
Giọng nói lão giả kích động hẳn lên vội vàng hỏi: “Có thể thỉnh giáo đây là do vị đại sư luyện đan nào luyện chế không?”
Doãn Tử Chương lãnh đạm nói: “Không tiện tiết lộ.”
Lão giả ngược lại cũng không ngại, thay đổi vẻ mặt nịnh nọt thành dáng tươi cười nói: “Là lão phu đường đột rồi, lão phu chẳng qua là tò mò có thể luyện chế ra nhiều đan dược thượng đẳng như vậy, thuật luyện đan quả thực có thể được xưng tụng xuất thần nhập hóa, vì sao phải luyện địch trần đan đây? Ách. . . Hai vị nếu có những đan dược khác, tiểu điếm sẽ hết sức nguyện ý thu mua, giá tiền tất nhiên sẽ làm cho hai vị thoả mãn.”
Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút, hướng Chu Chu nháy mắt, Chu Chu vội vàng từ trong túi đựng đồ lấy ra bốn bình nhỏ, nói lão giả với: “Đây là bồi nguyên đan, bồi linh đan, tĩnh tâm đan, tích cốc đan.”
Lão giả như nhặt được chí bảo, nhận lấy cẩn thận nghiệm xem một loạt, thất thanh nói: “Cũng là đan dược thượng đẳng? Vậy thì lão phu đi thương lượng cùng chưởng quỹ một chút, hai vị xin chờ một chút.” Nói xong thì lấy giấy bút ghi lên số lượng mỗi loại đan dược, rồi kích động đi ra cửa.
Chu Chu nói khẽ với Doãn Tử Chương: “Tất cả đan dược đều bán ở trong đây . . . Có thể làm cho người ta quá chú ý không?”
“Chỉ làm một nhà bọn hắn chú ý, so sánh với làm cho vài nhà đồng thời chú ý vẫn tốt hơn.” Doãn Tử Chương không phải là không có nghĩ tới đem đan dược phân ra thành mấy phần đến mấy điếm khác nhau bán ra, nhưng mới vừa rồi thời điểm thăm dò giá thị trường liền phát hiện, đan dược thượng đẳng thưa thớt vượt xa mức độ tưởng tượng của bọn họ, thời gian bọn họ ra cửa có hạn, trong ngắn ngủn một hai ngày bán ra mấy ngàn viên đan dược thượng đẳng, muốn không chọc người chú ý cũng khó khăn, như thế còn không bằng chỉ tìm một nhà hoàn thành toàn bộ giao dịch, sau đó mau chóng rời đi.
Chọn trúng nhà Thiên Công phường này, cũng là coi trọng hắn có thực lực thu mua số lượng lớn đan dược .
Quả nhiên qua khoảng chừng thời gian một chén trà, lão giả đã mang tin tức tốt trở lại, Thiên Công phường nguyện ý ra sáu vạn khối linh thạch hạ đẳng thu mua toàn bộ mấy ngàn viên đan dược thượng đẳng Chu Chu cung cấp.
Bình luận truyện