[Dịch]Nga Mỵ- Sưu tầm
Chương 20 : Lão già tham ăn
.
Chồn trắng là linh thú cấp bậc cực thấp, trừ tốc độ so với bọn chuột nhắt bình thường nhanh hơn một chút, hình dạng có chút đặc biệt, trên căn bản tìm không ra những đặc điểm khác, thường ngày ngẫu nhiên có vài đệ tử sẽ tóm nó để rèn luyện tốc độ làm phép của mình, ngoài ra căn bản không có người nào liếc nó thêm một cái.
Chu Chu nghe câu hỏi của lão giả, hơi tiếc nuối gật đầu. Loại chồn trắng này nàng rõ ràng nhớ được ở bản 《 Linh thảo linh thú bách vị thiên 》đề cập tới, nói là rất thích hợp tu sĩ thủy linh căn ăn vào, Doãn Tử Chương là băng hệ đơn linh căn chính là từ thủy linh căn biến dị mà thành.
Nàng rất muốn mở miệng xin một con chồn trắng về làm cho hắn nếm thử một chút thành quả, nhưng vị Bùi sư bá này vừa dùng một viên Địch Trần đan mới đổi lại ba con này, làm sao có thể bỗng dưng cho nàng?
Ngoại môn đệ tử ba tháng mới có thể lĩnh được một viên Địch Trần đan, ở trong mắt bọn họ, viên thuốc này rất trân quý, tương đương, ba con chồn trắng này cũng rất quý.
Một viên Địch Trần đan duy nhất của nàng đang ở chỗ Doãn Tử Chương, nàng cho dù muốn phung phí một lần báo đáp ân huệ hắn cho mượn ngọc bội cũng lấy không ra đan dược.
” Ơ?! Là ngươi! Ngươi tên là Chu Chu có đúng hay không? Đệ tử nhập thất của Trịnh Quyền sư thúc! ” Bùi sư bá chân mày cau lại, bỗng nhiên kích động chỉ vào Chu Chu hét lớn.
” Dạ, là ta…… Làm sao ngươi biết? ” Chu Chu hỏi ngược lại, trong lòng yên lặng tính toán vai vế, hắn gọi sư phụ của nàng là sư thúc, vậy hẳn là ngang vai ngang vế với nàng, nàng phải gọi hắn sư huynh, nhưng vị sư huynh này cũng quá già rồi….
Vị ” Bùi sư huynh ” này cười ha ha, móng vuốt dính dầu mỡ mới vừa sờ qua khối thịt ở trên bả vai Chu Chu dùng sức vỗ hai cái nói: “Hôm qua đệ tử tàng kinh các nói có một người mới sao chép tác phẩm lớn của ta, nói là tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, lớn lên vừa quê mùa vừa xấu, không phải là ngươi còn có thể là ai?! Tiểu nha đầu, ngươi thật tinh mắt a! Ha ha ha! “
Hắn chính là Trúc Cơ đệ tử trông coi phòng ăn Thánh Trí phái- Bùi Cốc, cũng là tác giả cuốn 《 Linh thảo linh thú bách vị thiên 》 của Chu Chu.
Chu Chu rất quẫn bách, có người nói như vậy sao? Đây coi như là mắng nàng hay là khen nàng?
“Như thế nào? Xem tác phẩm lớn của ta, có lĩnh hội được tâm đắc gì không? ” Bùi sư huynh rất nhiệt tình, một bộ dáng hận gặp nhau quá muộn.
Chu Chu nghe nói 《 Linh thảo linh thú bách vị thiên 》 dĩ nhiên là xuất từ tay hắn, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm bị lừa gạt thê thảm. Sản phẩm phòng ăn làm ra nàng cũng được chứng kiến rồi, thấy thế nào cũng không giống như là thức ăn ngon xuất ra từ tay một vị đại sư. Cuốn sách dạy nấu ăn kia là gạt người!
Thua lỗ đại thua lỗ! Hu hu hu! Một quyển sách dạy nấu ăn nhìn chuyên nghiệp như vậy dĩ nhiên là gạt người! Thật là quá đáng! Hại nàng mất công vui vẻ một hồi, nếu như Doãn Tử Chương biết rồi, nhất định sẽ lại nhéo lỗ tai của nàng mắng nàng là lợn ngốc.
Bùi Cốc thấy vẻ mặt nàng biến đổi thất thường, chỉ nghĩ sơ sơ cũng đoán được duyên cớ rồi, mặt liền biến sắc tức giận nói: “Ngươi cũng cho rằng Bách vị thiên của ta là gạt người?! “
“…… “Chu Chu không dám nói lời nào.
Bùi Cốc cười lạnh hai tiếng xém nữa muốn phẩy tay áo bỏ đi, bất quá nghĩ lại, qua nhiều năm như vậy mới gặp phải người có hứng thú với “Học thuyết ” của mình, lập tức liền nguôi giận, chán nản nói: “Từng chữ từng câu trên Bách vị thiên cũng là tâm đắc nghiên cứu nhiều năm của ta, tuyệt không nửa lời giả dối, ngươi thử một chút sẽ biết. Ba con chồn trắng này tặng cho ngươi.”
Bộ dạng này của hắn, cũng làm cho Chu Chu ngượng ngùng. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút nội dung Bách vị thiên, quả thật nói cũng có lý, mình thử cũng chưa thử qua, tại sao có thể dễ dàng hủy bỏ tâm huyết của người khác đây?
“Ách…… Bùi, Bùi sư huynh, ngươi có thể cho ta mượn phòng bếp sử dụng chứ? Ta, ta thử làm chồn trắng chưng quả ô tô mà trên Bách vị thiên của ngươi viết. ” Chu Chu chần chờ một chút hỏi.
Bùi Cốc hai mắt sáng ngời: “Ngươi có thể nấu ăn?”
Chu Chu gật đầu, Bùi Cốc không nói hai lời một tay ôm lồng tre một tay kéo nàng ra khỏi sân liền chạy về hướng phòng bếp. Hắn là tổng quản phòng ăn, thuận tiện lợi dụng chức vụ, một phòng bếp nhỏ riêng chuyên vì mình tu luyện, các dụng cụ gia vị bên trong còn đầy đủ hơn phòng bếp chính.
Hắn kéo Chu Chu vào phòng bếp, ném một câu “Chờ một chút “người đã không thấy tăm hơi, đảo mắt lại chạy về, trên tay ôm một nắm quả ô tô phơi khô, đắc ý nói: “Phân lượng đây hẳn là đủ rồi! Tiểu nha đầu đừng khách khí, ta làm trợ thủ cho ngươi! “
Nói xong dường như để chứng minh thành ý của mình, mở lồng tre xách một con chồn trắng đem ra ngoài giết.
Chu Chu nắm lên một nắm quả ô tô khô, tinh tế cảm thụ một phen, chỉ cảm thấy vỏ khô cứng mang theo một dòng mát rượi ẩm ướt thẩm thấu vào tim gan, hẳn đây chính là tính chất thủy hàn đặc thù của linh thảo a.
Nàng căn cứ từ cảm giác của mình lấy đủ lượng ô tô khô ngâm vào nước giếng, bên kia Bùi Cốc vừa xử lý chồn trắng vừa liên miên cằn nhằn nói: “Nước giếng này mặc dù không tốt bằng nước suối trên đỉnh Nhẫm Cấu ở Ứng Bàng Phong, nhưng cũng là một miệng linh tuyền, dùng để nấu linh thảo linh thú, chính là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh! Còn có những thứ gừng tỏi này, đều mọc trong hậu viện của ta, hấp thu không ít linh khí, cùng những thứ chuyển từ ngoài núi vào cũng không giống nhau. “
Chu Chu vừa thuận miệng lên tiếng, vừa chuẩn bị gia vị. Rất nhanh Bùi Cốc đem chồn trắng cạo lông rửa sạch sẽ cắt thành miếng, sau đó lại chủ động đi nhóm lửa.
Bếp lò trong cái phòng bếp nhỏ này vậy mà lại là một pháp khí!
Cời một viên cầu bên bếp lò, ngọn lửa trong lò sẽ phát sinh biến hóa. Chu Chu nhìn thấy cái này, nhất thời đối với món ăn mình muốn làm lại thêm mấy phần tự tin.
Sau khi làm xong những thứ này, Bùi Cốc cười khan hai tiếng lùi sang bên nói: ” Còn lại phải nhờ vào ngươi.”
Chu Chu không hỏi nhiều, không tiếng động làm nóng dầu trong nồi, phi thơm tỏi sau đó đem thịt chồn trắng đưa vào trong nồi, đợi đến khi chín được bảy tám phần lại mở nắp đổ nước rồi đem quả ô tô bỏ vào, cộng thêm các loại gia vị trộn đều, sau đó khép nắp nồi lại.
Trong cả quá trình, Chu Chu vẫn tỉ mỉ cảm nhận trạng thái các loại phối liệu trong nồi, cẩn thận điều chỉnh độ lớn nhỏ của ngọn lửa trong lò.
Bùi Cốc mở to mắt nhìn động tác thành thạo lưu loát của nàng, vừa mừng vừa sợ dùng sức hít mũi, lẩm bẩm nói: “Chính là mùi vị này! Chính là mùi vị này! “
Trong mùi đồ ăn đậm đà lộ ra một mùi vị mát lạnh đặc trưng từ phòng bếp nhỏ phiêu tán ra ngoài, lúc này đã là giờ cơm trưa, đệ tử trong phòng ăn vốn là vẻ mặt thống khổ chết lặng ăn ” Đồ ăn cho lợn ” nhao nhao ra sức hít, vừa khen thơm quá, vừa đưa mắt nhìn quanh, muốn nhìn một chút đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, trong phòng ăn lại xuất hiện thức ăn thơm như vậy, còn chưa ăn đã làm cho khẩu vị người ta mở rộng!
Trong phòng bếp nhỏ, Chu Chu cảm thấy thời gian gần đúng, nhanh chóng chuyển độ lửa, đem tương trong nồi đun hơi khô, sau đó tắt lửa, chuẩn bị đem món ăn đặt vào mâm.
Bùi Cốc cũng đã không thể nhịn được nữa, nhào tới lạt nắp nồi lên, cũng không quản nóng hay không nóng, trực tiếp vươn móng vuốt vào mò lên một khối thịt chồn trắng nhét vào trong miệng.
Cái gì gọi là lang thôn hổ yết, Chu Chu coi như đã thấy được, nàng chưa ăn được nửa miếng, nồi chồn trắng chưng quả ô tô còn nguyên đã bị một mình Bùi Cốc ăn đến ngay cả bã cũng không thừa.
Bùi Cốc đem một giọt tương cuối cùng trong nồi liếm sạch sẽ, ngẩng đầu phát hiện Chu Chu đang nhìn mình, nhớ tới người ta bận rộn làm một lúc lâu còn chưa ăn, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên.
Bình luận truyện