[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên

Chương 4 : Một chiếc gương đồng

Người đăng: 

.
Trong Bảo các châu quang bảo khí, ánh vào mi mắt là những dải màu ngũ sắc, từng dãy ngọc san sát, trong những ô vuông đều phát ra hào quang chói mắt. Bảo bình, tiểu kiếm, ngọc bội, bảo châu nơi đâu cũng có, làm cho Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trái tim đập nhanh, dường như trong khoảnh khắc máu tươi đổ dồn lên não, sững sờ đứng đó. Sống từng ấy năm, Mạnh Hạo chưa từng thấy nhiều châu báu tiền bạc tới như vậy. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn bị những châu quang bảo khí kia bao phủ, đầu óc ù ù, bất tri bất giác có cái suy nghĩ phải cướp hết bảo bối ở đây đi. - Những bảo vật này… đều là vô giá, phát tài rồi, đãi ngộ khi làm công cho tiên nhân lại tốt như vậy. Mạnh Hạo thì thào, đi qua từng dãy ngọc, vẻ mặt đầy kích động, lại theo bản năng ngẩng đầu lên trên, thầm nghĩ Bảo các này có ba tầng, chỉ tầng thứ nhất đã như thế, như vậy chẳng phải bảo vật ở hai tầng trên còn có giá trị lớn hơn ư. - Tiên nhân… thực giàu có! Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lúc này hắn bỗng nhiên híp mắt lại, thấy được ở một vị trí rất nổi bật trong Bảo các này có bày một chiếc gương đồng. Gương này có vết rỉ sét, trông không đẹp cho lắm, bề mặt lại không có bảo quang, khác hẳn với các bảo vật xung quanh. Mang theo kinh ngạc, Mạnh Hạo cầm lấy gương đồng cẩn thận xem mấy lần. Gương này càng xem lại càng thấy bình thường, giống như vật phàm trần chẳng hề có điểm gì thần kỳ, nhưng Mạnh Hạo nghĩ nếu đã đặt ở Bảo các thì hẳn là có giá trị nào đó. - Sư đệ thật tinh mắt. Sau lưng Mạnh Hạo vang lên một giọng nói, chẳng biết nam tử khôn khéo kia xuất hiện từ lúc nào, nhìn chiếc gương đồng trong tay Mạnh Hạo, nói với vẻ tán thưởng. - Nếu sư đệ đã cầm cái gương này, chứng tỏ ngươi và nó có duyên. Gương này có không ít truyền thuyết, càng chứng tỏ nó thần bí, nghe nói có thể có được thứ này ngoài cơ duyên lớn ra còn yêu cầu vận số. Như vậy sư đệ chính là người có được loại khí chất này, ngày cầm chiếc kính này tiếu ngạo thiên địa hẳn là sắp tới rồi. Nam tử khôn khéo liên tục cảm thán, trong giọng nói mang theo loại lực kỳ lạ nào đó khiến Mạnh Hạo nghe mà phải ngẩn ra. - Gương này… Mạnh Hạo cổ quái cúi đầu nhìn chiếc gương kia, bên trên không có hoa văn phức tạp gì, mà những vết rỉ sét trên mặt gương khiến cho nó không soi rõ được vật khác. - Sư đệ đừng thấy gương này không hiện bảo quang mà coi thường. Nên biết rằng phàm là bảo vật thông linh đều ẩn dấu về phàm, càng thấy bình thường thì lại càng không tầm thường. Nam tử khôn khéo thấy Mạnh Hạo định thả đặt chiếc gương đồng lại ô vuông thì vội bước lên ngăn cản, chăm chú nhìn Mạnh Hạo. - Sư đệ, cầm lấy nó chính là có duyên, há có thể vì nó trông có vẻ phàm tục mà bỏ qua? Sư huynh phụ trách Bảo các này đã nhiều năm, biết được lai lịch của mỗi một đồ vật trong này. Chiếc gương đồng này năm xưa đã từng gây nên náo động khắp Triệu quốc, là do một tia sáng thiên ngoại hạ xuống mà hình thành, sau đó Kháo Sơn Lão Tổ có được nó bèn dốc sức nghiên cứu, cho là bảo vật thông thiên, tuy mãi chẳng rõ được nó là như nào, nhưng kết luận rằng nếu kính này gặp người hữu duyên tất có thể rong ruổi thiên hạ. Nghe tới cái tên của Kháo Sơn Lão Tổ, Mạnh Hạo ngẩn ra. Hắn vừa mới vào ngoại tông, còn nhiều thứ không rõ nên chần chừ. - Kháo Sơn Lão Tổ còn chưa nghiên cứu được ra thì ta… - Sư đệ nói thế là không đúng rồi, sư huynh nói cho ngươi biết, lão tổ không nghiên cứu ra thành quả cũng chứng tỏ bảo vật này có chỗ nghịch thiên của nó. Hơn nữa trước ngươi có tất cả vài chục người cầm món bảo bối này đi, tuy đều không nghiên cứu được gì, nhưng bọn họ đều không tiếc nuối. Lỡ như… ngươi chính là kẻ hữu duyên với chiếc gương này thì sao? Hơn nữa ngươi có thể yên tâm lấy chiếc gương này đi, vài đồng tông trước ngươi có không ít người chưa tới hai ba tháng đã trả về. Sư huynh ta thì sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau rất nhiều, rồi ngươi sẽ biết ta là người dễ nói chuyện, không thích làm khó đồng môn, vì thế có thể cho đổi một bảo bối khác. Ngươi lấy đi rồi nếu không nghiên cứu được thì có thể trả lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó đổi món bảo vật khác là được, nhưng cơ hội này… nếu bỏ qua, lỡ như hữu duyên thì có thể tiếc nuối cả đời đó. Nam tử khôn khéo nhìn chằm chằm Mạnh Hạo đầy thâm ý, thấy Mạnh Hạo càng do dự thì thầm cười khẩy trong lòng, nghĩ rằng mấy tên đệ tử ngoại tông mới vào này là dễ lừa nhất, chỉ cần nói ra lai lịch và những lời đồn xung quanh chiếc gương này, lại dùng câu oai phong thiên địa nữa, đảm bảo là nhiệt huyết sôi trào ngay. Về lai lịch và lời đồn của chiếc gương nà không có nói dối Mạnh Hạo, nhưng lấy chiếc gương này làm mồi dụ mà y đã lời được không ít linh thạch, dù sao mỗi lần trả gương thì chỉ cần làm khó một chút, tất nhiên là phải dùng linh thạch để dàn xếp. - Nhưng mà… Mạnh Hạo đọc sách từ bé, nên có chút thông minh, tất nhiên là hiểu rõ lời khuyên của nam tử khôn khéo này, biết rằng chiếc gương này chắc là không được như lời y nói, nhưng người này cứ chặn trước mặt thế này, hiển nhiên đã quyết ý không cho hắn dễ dàng để gương lại chỗ cũ, cho dù có ném xuống thì cũng không có tác dụng, thế nên có phần hối hận khi đã cầm chiếc gương này lên. - Sư đệ, đừng có ngày đầu vào tông đã vi phạm môn quy, đã cầm bảo vật trong Bảo các là không thể buông. Nam tử khôn khéo cảm thấy hỏa hậu đã đủ, liền dựa theo phương pháp trước đây trầm mặt xuống, quát một tiếng, rồi vung tay áo lên, lập tức có một ngọn gió rít gào đánh bay Mạnh Hạo ra khỏi Bảo các, rơi ra bên ngoài. Rầm, cửa Bảo các đóng lại. - Sư huynh đây là mềm lòng, nếu ngươi thật sự không có duyên với gương này, qua ngày hôm nay có thể đến đổi bất cứ lúc nào. Từ trong Bảo các truyền ra giọng nói của nam tử kia. Mạnh Hạo nhíu mày, ngẩng đầu tức giận nhìn cánh cửa Bảo các đã đóng kín, thầm than một tiếng, lại cúi đầu nhìn chiếc gương đồng trong tay. Mạnh Hạo nghĩ đến những lời mở đầu trong Ngưng Khí Quyển, thầm nghĩ nếu Kháo Sơn Lão Tổ thật sự từng nghiên cứu thứ này rồi, cũng coi như đáng giá. Hắn lắc đầu, nhét chiếc gương này vào trong ngực, lại oán hận liếc Bảo các này một cái rồi mới xoay người rời đi. Đi trên con đường lát đá ở ngoại tông, Mạnh Hạo dựa theo phương vị về gian phòng của nhà trong ngọc giản mà đi, đến trưa thì tìm được nơi ở của hắn ở ngoại tông này. Nơi này ở rìa khu phía bắc, có vẻ hẻo lánh, bốn phía không ít phòng ốc. Đẩy cửa phòng ra, tiếng kẹt vang lên, bên trong có một cái giường và một cái bàn. Mạnh Hạo đứng đó nhìn một lúc lâu, khá vừa lòng, chỗ ở này tốt hơn gian phòng ở khu tạp dịch không ít. Hắn bước đến khoanh chân ngồi trên giường, hít sâu một hơi, lấy chiếc gương đồng trong ngực ra, cẩn thận nghiên cứu. Nhưng mãi cho tới khi mặt trời lặn đằng tây, màn đêm buông xuống, châm ngọn đèn lên rồi lại xem xét tiếp, mà Mạnh Hạo vẫn không rõ chiếc gương đồng này rốt cuộc có tác dụng gì. Cho dù nhìn thế nào thì nó đều trông rất tầm thường. Đêm khuya, Mạnh Hạo dứt khoát để gương đồng sang một bên, nhìn ánh trăng sáng rọi bên ngoài cửa sổ, lại nhớ tới mập mạp, có phần nhớ nhung tiếng ngáy của cậu ta. Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng vô cùng, chiếu lên mái hiên, bốn phía yên lặng, chỉ thi thoảng có làn gió nhè nhẹ thổi qua khiến tiếng lá cây trong rừng xào xạc. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hồi tưởng lại cuộc sống của mấy tháng qua, hắn cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời, khẽ thì thào. - Ta không còn là thư sinh của huyện Vân Kiệt nữa, mà đã trở thành đệ tử ngoại tông của Kháo Sơn Tông… Hồi lâu sau, Mạnh Hạo thu hồi tâm thần, nhắm mắt lại, vận chuyển những tia linh khí trong cơ thể. Cuộc sống như này đã kéo dài mấy tháng, hắn sớm thành thói quen rồi. Ngoại tông khác với khu tạp dịch, nơi này không làm đồ ăn cho đệ tử, tất cả ăn uống đều phải tự túc, nếu lỡ có đói chết ra đấy thì cũng chẳng ai để ý. Nhưng nhiều năm như vậy, ngoại tông Kháo Sơn Tông này chưa từng có ai bị đói chết. Dù sao tới Ngưng Khí tầng một rồi, phun ra nuốt vào linh khí thiên địa tuy không giải quyết được đói khát, nhưng vẫn có thể bảo trì được sinh tồn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang