[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên

Chương 3 : Thăng tiến ngoại tông

Người đăng: 

.
- Ngủ sớm nhể, dậy hết cho Hổ gia gia các ngươi nào! Theo tiếng hai cánh cửa phòng va lập cập, một đại hán khôi ngô mặc áo tạp dịch bước vào, hung ác trừng Mạnh Hạo và tên mập còn đang say ngủ. - Hai tên nhãi các ngươi từ nay trở đi phải chặt thêm mười cây gỗ cho ta, bằng không Hổ gia gia xé xác các ngươi ra. Đại hán hung ác nói. - Bái kiến Hổ gia, tiểu sinh… Mạnh Hạo vội leo xuống giường, khẩn trương đứng một bên, còn chưa kịp nói hết lời đã bị đại hán kia trừng cho một cái. - Tiểu cái rắm, cảm thấy Hổ gia này nói to lắm hả? Mạnh Hạo chỉ cảm thấy đối phương thật hung hãn, lại nhìn thân hình khôi ngô của đối phương, chần chờ rồi mở miệng: - Nhưng… Vị sư huynh ở chỗ tạp dịch chỉ cho chúng ta mỗi ngày mỗi người mười cây. - Thêm mười cây nữa là để cho lão tử. Đại hán hừ lạnh một tiếng. Mạnh Hạo trầm mặc, đầu nhanh chóng suy nghĩ. Vừa tới tông môn của tiên nhân đã bị ức hiếp, hắn không cam lòng, nhưng đối phương khôi ngô cao lớn thế kia, mình lại gầy yếu thế này, rõ ràng là không chống lại được. Đang chần chừ, hắn chợt thấy dấu răng ở góc bàn, nghĩ tới vẻ oai phong bất phàm của tên mập khi mộng du, chợt nghĩ dù thế nào cũng phải thử một lần, vì thế lập tức hô lên với tên mập. - Mập ơi, có người cướp bánh bao của ngươi, đoạt nương tử của ngươi kìa! Mạnh Hạo vừa dứt lời, tên mập chợt ngồi bật dậy, mắt nhắm tịt, miệng gào lên, mặt mày méo mó trông thật dữ tợn. - Ai cướp bánh bao của ta, ai đoạt nương tử của ta, ta đánh chết ngươi, ta cắn chết ngươi. Tên mập nhào xuống khỏi giường, múa may đánh đấm loạn xạ khắp phòng. Đại hán kia lúc đầu còn sửng sốt nhìn, sau bước lên đánh bốp một cái vào tên mập. - Ở trước mặt Hổ gia mà cũng dám gào hét à. Cái tát này quăng lên mặt mập mạp, nhưng ngay sau đó đại hán kia cũng hét thảm lên. Lúc này tên mập nhắm chặt mắt lại, cắn chặt lấy cánh tay đại hán kia, mặc cho đại hán kia có vung vẫy thế nào thì cậu ta cũng không chịu nhả ra. - Nhả ra mau, đồ chết tiệt này, nhả ra cho ta. Đại hán này cũng là tạp dịch chứ không phải tu sĩ, chẳng qua làm tạp dịch được một thời gian dài nên thân thể có phần cường tráng, nhưng hôm nay cũng đau đến mức toát mồ hôi lạnh, tay đấm chân đá cũng chẳng thể làm cho tên mập nhả ra, trái lại còn cắn sâu hơn, máu thịt bê bết, dường như muốn cắn đứt ra một miếng thịt lớn. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngoài phòng lập tức khiến tạp dịch ở phòng xung quanh chú ý. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng như trời đông giá rét truyền tới từ bên ngoài. - Ồn quá đấy! Đó là tiếng của thanh niên mặt ngựa, đại hán nghe thấy thế thì run rẩy cả người, dù đau đến mặt méo mó cả đi nhưng cũng không dám kêu la thảm thiết nữa. - Khiến sư huynh không vui, ta và ngươi chẳng được tốt lành gì. Ngươi mau bảo nó buông ra, cùng lắm thì ta không cần mười cây kia nữa. Đại hán cố chống đỡ, nói thật nhanh. Mạnh Hạo cũng không ngờ tên mập mộng du mà lại sinh mãnh đến thế, lúc này cũng hiểu là không thể tiếp tục nữa. Hắn vội bước lên vỗ nhẹ tên mập, ghé vào tai cậu ta thì thầm. - Bánh bao về rồi, nương tử cũng đã trở lại. Tên mập nhất thời trầm tĩnh lại, cũng nhả miệng ra, đánh quyền trở về giường, mặt mũi bầm dập tiếp tục ngủ say. Đại hán lòng còn sợ hãi liếc tên mập một cái, không nói thêm câu nào mà chạy ra khỏi phòng. Ở một bên, Mạnh Hạo sửng sốt một lúc lâu, bội phục nhìn tên mập rồi cũng trở về giường cẩn thận nằm xuống ngủ. Sáng sớm hôm sau. Tờ mờ sáng, bên ngoài phòng ở truyền tới những tiếng chuông, những tiếng ấy như mang theo loại năng lượng kỳ dị nào đó, lọt vào tai là lập tức khiến người ta tỉnh táo lại. Theo những tiếng động hỗn loạn truyền tới từ bên ngoài, mập mạp cũng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn dấu chân ngổn ngang trên người mình, lại sờ mặt mình. - Tối hôm qua ta làm sao vậy? Sao toàn thân đau nhức như bị người đánh thế này… Mạnh Hạo đang mặc áo tạp dịch vào nghe thế thì im lặng, một lúc sau mới mở miệng. - Không gì cả, mọi thứ đều bình thường. - Sao ta cảm thấy mặt sưng phù lên rồi? - Có lẽ là muỗi quá to. - Nhưng sao miệng ta còn có máu thế này? - Tối hôm qua ngươi ngã xuống đất, mấy lần liền. Mạnh Hạo vội đẩy cửa phòng ra, đang định bước ra thì chần chừ một lát, quay đầu nhìn mập mạp, còn thật sự nói. - Mập mạp, sau này phải mài răng nhé, tốt nhất là cho nó sắc lên một chút. - Ô? Ngươi cũng nói vậy hả, cha ta cũng nói như thế với ta đó. Mập mạp vừa chịu đau mặc áo tạp dịch, vừa kinh ngạc nói. Hứng ánh sáng mặt trời, Mạnh Hạo và mập mạp đi ra phòng, bắt đầu công việc đốn củi cho khu tạp dịch của Kháo Sơn Tông. Mỗi người một ngày mười cây, ngoài khu tạp dịch phía bắc này có dãy núi hoang kéo dài không ngớt, cây cối rậm rạp, tuy không to nhưng lại rất nhiều, nhìn không thấy cuối, đứng xa nhìn như cánh rừng ngút ngàn. Khiêng chiếc búa do khu tạp dịch phát, Mạnh Hạo xoa bả vai, hai cánh tay đều nhức mỏi, đau buốt. Búa này rất nặng, mà mập mạp thì cũng thở hồng hộc. Hai người lên núi hoang, tìm được khu vực được phân công cho, dần tiếng bang bang không ngừng truyền ra, liên tục chặt cây. - Cha ta là tài chủ, sau này ta cũng là tài chủ, ta không làm tạp dịch… Mập mạp mặt buồn như đưa tang, vung búa chặt. - Ngươi nói xem đám tiên nhân này rất quái đúng không, bọn họ có pháp thuật, chẳng lẽ còn cần nhóm lửa sao, vì sao lại bắt chúng ta chặt cây… So với mập mạp ở một bên nói huyên thuyên, Mạnh Hạo đã mệt tới mức không nói ra lời, mồ hôi tuôn như mưa. Khi ở huyện Vân Kiệt, hắn nghèo khổ, chẳng được ăn thịt mấy nên thân thể gầy gò, sức lực cũng không lớn, lúc này chỉ mới được thời gian nửa nén hương mà cả người hắn đã dựa vào một gốc cây còn chưa chặt gãy, thở hổn hển. Lại nhìn mập mạp, tuy cũng là mệt đến run rẩy cả người, nhưng vẫn vừa buồn rười rượi lẩm bẩm, vừa chặt cây, hiển nhiên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khỏe hơn Mạnh Hạo không ít. Mạnh Hạo cười gượng, lắc đầu, nương thời gian nghỉ ngơi lấy Ngưng Khí Quyển ra xem, lặng lẽ dựa theo mô tả bên trên mà cảm thụ linh khí trong thiên địa. Thời gian cứ thế trôi qua, hoàng hôn nhanh chóng kéo tới. Một ngày này Mạnh Hạo mới chặt được hai cây, mà mập mạp đã chặt được hẳn tám cây, cộng lại cũng chỉ đủ cho một người ăn no. Hai người tính gộp lại, mập mạp đi lấy đồ ăn, hai người về phòng chia đôi ra rồi ăn, thế mới mệt mỏi ngã xuống giường ngủ. Cho tới khi tiếng ngáy của mập mạp lại vang lên khắp phòng, Mạnh Hạo bò dậy, ánh mắt hắn toát lên vẻ chấp nhất, cố nhịn sự đói khát và mỏi mệt, cầm lấy Ngưng Khí Quyển im lặng xem. - Lúc trước đọc sách ta thường học tới bình minh, đã sớm quen rồi, cuộc sống bây giờ tuy khá mệt mỏi, nhưng tóm lại cũng là một lối ra. Mạnh Hạo ta không tin mình không theo được đường khoa cử rồi mà còn không tu hành được ở tông môn này. Ánh mắt Mạnh Hạo càng thêm chấp nhất, mang theo kiên nghị, cúi đầu lĩnh ngộ. Thẳng tới khuya, Mạnh Hạo không rõ mình ngủ từ khi nào, dường như cả trong mơ cũng cảm thụ linh lực thiên địa. Sáng sớm khi bị tiếng chuông đánh thức, lúc hắn mở mắt ra, đôi mắt đầy tơ máu. Hắn cắn răng rời giường, cùng mập mạp tinh thần sung mãn tiếp tục đốn củi. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày… rồi hai tháng trôi qua. Hai tháng này, Mạnh Hạo dần dần có thể mỗi ngày đốn được bốn cây, nhưng phần lớn thời gian hắn đều dùng để cảm ngộ linh khí, tơ máu trong mắt cũng dần tăng lên. Cho đến hoàng hôn một ngày này, Mạnh Hạo thở hổn hển tạm nghỉ, khoanh chân ngồi xuống, chưa được bao lâu thì toàn thân hắn chấn động, trong giây lát hắn cảm nhận được tứ chi tê dại, dường như có một tia khí tức không nhìn thấy ngưng tụ trong huyết nhục. Ngay sau đó, trong cơ thể hắn xuất hiện một tia linh lực, tuy chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng khiến Mạnh Hạo kích động mở choàng mắt ra. Mệt mỏi dường như tan biến, tơ máu trong mắt cũng tan đi không ít, thân thể hắn run rẩy, nắm chặt lấy Ngưng Khí Quyển kia. Một tháng nay hắn ăn không đủ, ngủ cũng ít, ngoài thời gian đốn gỗ ra thì đều dùng để cảm thụ linh khí, giờ phút này cuối cùng đã có thu hoạch, khiến cho Mạnh Hạo chấn hưng tinh thần. Thời gian thoáng một cái lại hai tháng qua đi, nay đã là tháng tám mùa hè, mặt trời chói chang tỏa ra cái nắng nóng bức bối. - Ngưng khí nhập thể, dung tán toàn thân, kinh mạch nhất thông, thiên địa cộng minh. Giữa trưa, trên núi sâu trong phạm vi của Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo một tay nghịch đống lửa trước mặt, tay kia cầm Ngưng Khí Quyển, cẩn thận đọc. Một nén nhang sau, hắn nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ những tia khí tức ôn hòa trong cơ thể. Khí tức này xuất hiện từ hai tháng trước, được Mạnh Hạo coi như trân bảo, nay đã nồng hậu hơn trước không ít. Dựa theo khẩu quyết và phương pháp vận chuyển của Ngưng Khí Quyển, hắn ngồi ở đây, không ngừng khiến cho những tia khí tức đó chảy khắp thân thể. Không lâu sau, Mạnh Hạo mở mắt ra, đằng xa, một bóng người béo núc ních mang theo búa chạy như bay tới đây. - Thế nào, thế nào rồi? Mập mạp thở hồng hộc, tuy vẫn béo như cũ nhưng thân thể đã cường tráng hơn, chạy tới nơi rồi thì vội vàng hỏi. - Còn chưa tán hết toàn thân, nhưng ta chắc chắn là một tuần lễ nữa là có thể đạt tới tiêu chuẩn Ngưng Khí tầng một. Trong ánh mắt Mạnh Hạo toát lên vẻ tự tin, hắn cười nói. - Ta là hỏi con gà kia thế nào rồi! Mập mạp liếm liếm môi nhìn về đống lửa. - Chắc là được rồi đấy. Mạnh Hạo cũng liếm môi, cầm lấy cây củi bên người cời lửa ra. Tiểu bàn tử lập tức cầm búa bới con gà rừng đã chín thơm nức chôn dưới đất lên. Mùi hương tỏa ra bốn phía, hai người đều tự chia đôi ra, ăn ngấu nghiến. - Cũng may từ khi có linh khí rồi ngươi có thể thường xuyên bắt được gà rừng, bằng không hai ta chắc chết đói. Giờ nghĩ lại cuộc sống của hai tháng trước, ta đều cảm thấy như vừa qua cơn ác mộng… Mập mạp miệng đầy mỡ, theo thói quen nịnh nọt Mạnh Hạo. - Mấy món này hầu hết mọi người đều biết làm, có ngươi là không biết thôi. Mạnh Hạo cắn chân gà, nói rõ từng chữ một. - Ôi, nếu một tuần sau ngươi đạt tới Ngưng Khí tầng một, thành đệ tử ngoại tông rồi, đến lúc đó ta phải làm gì đây, ta đọc mà chẳng hiểu cái khẩu quyết này. Mập mạp mặt ủ mày chau, chớp chớp mắt nhìn Mạnh Hạo. - Mập này, chỉ có thành đệ tử ngoại tông mới có thể về nhà. Mạnh Hạo thả chiếc chân gà trong tay ra, nhìn mập mạp. Mập mạp im lặng, một lúc sau thì kiên định gật đầu. Thời gian nhoáng cái đã lại sáu ngày trôi qua. Tối hôm nay, mập mạp đã ngủ, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong phòng, nghĩ đến bốn tháng này mình ngoài đốn củi ra thì gần như dồn hết thời gian để cảm thụ ngưng khí, nghĩ đến sự kích động khi luồng khí tức thứ nhất xuất hiện vào hai tháng trước, giờ phút này hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, vận chuyển những tia linh khí trong cơ thể. Một lát sau, đầu óc ầm vang một tiếng, trong giây lát này, linh khí mà mấy ngày nay không tán khắp cơ thể đã lan tràn tới khắp các ngóc ngách trong cơ thể hắn, một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên xuất hiện trong não Mạnh Hạo. Gần như cùng lúc khi linh khí của Mạnh Hạo đạt tới Ngưng Khí tầng một, thanh niên mặt ngựa dường như cả ngày cả đêm đều khoanh chân đả tọa trên tảng đá lớn ngoài phòng chậm rãi mở mắt, nhìn gian phòng của Mạnh Hạo rồi lại một lần nữa nhắm mắt lại. Sáng sớm, ở trong không ít ánh mắt hâm mộ của đám người ở khu tạp dịch phía bắc, Mạnh Hạo im lặng bước ra khỏi gian phòng đã ở lại bốn tháng, đi tới bên người thanh niên mặt ngựa. Mập mạp không theo cùng, mà đứng ở cửa nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt kiên định. - Bốn tháng trở thành Ngưng Khí tầng một, không coi là thiên tư xuất chúng, nhưng cũng không tính là ngu dốt. Thanh niên mặt ngựa nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt đã không còn lạnh nhạt nữa, bình tĩnh mở miệng nói. - Lần này tới ngoại tông, ta sẽ nói cho ngươi quy củ của ngoại tông. Tuy rằng mỗi tháng ngoại tông cho linh thạch, đan dược, nhưng không cấm cướp đoạt lẫn nhau, cũng chỉ định một khu vực riêng có thể công khai giết người, ngươi… hãy tự lo cho tốt. Thanh niên mặt ngựa thản nhiên nói, vung tay lên. Một chiếc ngọc giản bay ra, hạ xuống trước mặt Mạnh Hạo, hắn vội bắt lấy. - Đưa linh khí vào ngọc giản, là có thể tự dẫn ngươi tới Bảo các của ngoại tông, nơi đó cũng là nơi đăng ký cho đệ tử tấn thăng ngoại tông. Thanh niên mặt ngựa nói xong thì nhắm mắt lại. Mạnh Hạo im lặng, lại cúi đầu, sau đó xoay người nhìn thoáng qua mập mạp. Ánh mắt hai người đối vọng, Mạnh Hạo thầm cảm khái, sau không nghĩ nhiều nữa, dùng sức nắm lấy ngọc giản trong tay, ngọc giản lập tức phát ra ánh sáng xanh nhu hòa, chậm rãi bay đi. Mạnh Hạo nhanh chóng bước theo, với ngọc giản chỉ đường, chậm rãi rời khỏi khu tạp dịch, đi trên con đường nhỏ trên núi, càng đi càng xa, dần bước vào khu vực mà bốn tháng nay hắn chưa từng tới. Kháo Sơn Tông có bốn ngọn núi chính, theo thứ tự là đông tây nam bắc, bên ngoài là vô số những rặng núi như vô biên giới. Lưng chừng mỗi ngọn núi đều có một khu tạp dịch, như ngọn núi phía bắc chỗ Mạnh Hạo ở là khu tạp dịch phía bắc, nhưng cũng chỉ ở lưng chừng núi, nếu tiến lên trên là sẽ có trận pháp ngăn cản, khu vực đỉnh núi chỉ có đệ tử nội môn và trưởng lão mới có thể ở lại. Bốn ngọn núi đều như vậy, về phần khu vực bình nguyên ở giữa bốn ngọn núi thì khắp nơi là nhà cửa, nơi đó là ngoại tông của Kháo Sơn Tông. Kháo Sơn Tông có phần khác với các tông môn khác, ngoại tông ở dưới, mà tạp dịch lại ở giữa sườn núi, không rõ năm đó vì nguyên nhân gì mà Kháo Sơn Lão Tổ lại đặt ra môn quy này. Từ bên ngoài nhìn vào thì nơi đây sương mù lượn lờ, nhưng bước vào một cái là sương mù lập tức tiêu tan. Ở trước mặt Mạnh Hạo, lộ ra khắp nơi là điêu lan ngọc thế, lầu các khắp chốn, ngay cả đường đi cũng lát đá. Có không ít đệ tử ngoại tông mặc trường bào lục sắc lui tới, khi Mạnh Hạo đi qua thì một vài kẻ liếc nhìn. Những ánh mắt kia mang theo vẻ miệt thị, không chút thiện cảm. Mạnh Hạo cảm giác như bị dã thú hung ác nhìn, làm cho hắn nhớ tới lời của sư huynh mặt ngựa nói về ngoại tông. Không bao lâu, ở khu vực ngoại tông này, Mạnh Hạo đi tới cạnh một lầu các màu đen ở phía nam. Lầu các này cao ba tầng, dù màu đen nhưng dường như được điêu khắc ra từ ngọc thạch, làm cho người ta cảm thấy trong suốt lóng lánh. Mạnh Hạo vừa tới gần thì cánh cửa lầu các im lặng mở ra, một nam tử trung niên gầy nhom bước ra từ bên trong. Nam tử này mặc một bộ trường bào màu xanh lá cây, trông mặt mày có vẻ khôn khéo. Y nâng tay phải lên túm một cái, ngọc giản trước người Mạnh Hạo lập tức bay vào tay người nà nhìn thoáng qua, uể oải nói. - Mạnh Hạo, thăng chức đệ tử ngoại tông, thưởng ngươi một gian phòng, lục bào, linh bài, túi trữ vật. Cầm linh bài kia là có thể vào Bảo các lấy được pháp bảo. Nam tử khôn khéo vung tay lên, lập tức một túi tiền màu xám rơi vào tay Mạnh Hạo. Mạnh Hạo nhìn chiếc túi màu xám trong tay, sửng sốt, lại nhớ ra dọc đường này tất cả những đệ tử ngoại tông mà hắn gặp đều đeo cái túi như vậy. - Rót linh khí vào, có thể để đồ. Nam tử khôn khéo nhìn Mạnh Hạo, lòng lập tức đoán ra đối phương nhất định không có người quen nào ở ngoại tông, nếu không thì sao ngay cả cách sử dụng túi trữ vật cũng không biết, nghĩ vậy cũng yên tâm phần nào, thản nhiên nói. Mạnh Hạo nghe vậy, lập tức rót chút linh khí trong cơ thể vào trong túi, dường như thấy trước mắt nhạt nhòa đi, rồi như thấy được một không gian to bằng nửa người, bên trong có mấy thứ như lục bào, ngọc giản. Thấy cảnh như vậy, hắn nhất thời hưng phấn, thầm nghĩ túi trữ vật này cũng trị giá năm vàng, bảo vật như vậy có thể tính là phương pháp của tiên gia. Động tâm niệm thì một chiếc ngọc giản xuất hiện trong tay hắn, ngưng thần nhìn thì thấy ở trong là một bản đồ miêu tả khu vực ngoại tông này, một căn phòng ở góc hẻo lánh từ nay về sau thuộc về Mạnh Hạo. - Về hẵng coi, Bảo các đã mở rồi, còn không đi vào. Nam tử khôn khéo lạnh lùng nói. Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhét túi trữ vật vào trong lòng, mắt nhìn cánh cửa lầu các đang mở rộng, hít sâu một hơi, mang theo mong đợi bước vào trong đó. Trong khoảnh khắc khi bước vào Bảo các, sắc mặt Mạnh Hạo chợt biến đổi, hít vào một hơi thật sâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang