[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 64 : Một trượng khuấy giang sơn
Người đăng: Ngân
.
Sông xuân ấm dần, sau lần Tần Mục và Ngô nữ phá tan đập băng, đã qua mười mấy ngày, bên bờ sông liễu xanh um tùm, hoa thơm chim hót, đã không còn băng triều.
Giữa sông, Tần Mục đang chạy vội đột nhiên dừng bước, thế nhưng thân thể lại không chìm xuống nước, trái lại đứng trên mặt nước, lòng bàn chân của hắn bắn ra từng vệt gợn sóng, gợn sóng tuôn về bốn phía, rất là đẹp đẽ.
Hắn đang dùng Huyền Vũ nguyên khí điều khiển thế nước, làm cho bản thân không cần chạy cũng có thể đứng trên mặt nước như giẫm trên đất bằng.
Dùng Huyền Vũ nguyên khí khống chế nước, hắn đã nắm giữ bí quyết trong đó nên vận dụng như ý.
Vù --
Âm thanh lợi kiếm phá không truyền đến. Giữa sông, Tần Mục rút kiếm ra, Thiếu Bảo kiếm trên hất giữa vuốt dưới bổ, thân động kiếm động, triển khai đều là động tác đơn giản nhất.
Khoảng thời gian đó tới nay, hắn theo trưởng thôn học tập kỹ xảo vận dụng kiếm cơ bản nhất, ngoại trừ đâm, còn học được các kỹ xảo phách, liêu, quải, vân, điểm, băng, tiệt, tiễn, mạt.
Chỉ là trưởng thôn vẫn chưa truyền thụ cho hắn bất kỳ kiếm pháp nào, chỉ để hắn không ngừng luyện tập động tác đơn giản nhất, ngày qua ngày.
Mà bờ sông, người mù chống gậy đứng đó không nhúc nhích, tựa như một bức tượng.
Sau khi Tần Mục và Ngô nữ từ biệt ở hẻm núi trở lại thôn, đã nói cho người trong thôn biết chuyện bản thân phóng thích Ngô nữ, nhắc tới Tiểu Lôi Âm tự, đám người Mã gia liền cấm hắn rời khỏi thôn, cho dù ra khỏi thôn cũng nhất định phải có thôn dân đi theo.
Trên mặt sông, tiếng gió càng ngày càng vang, mỗi lần Tần Mục xuất kiếm đều nhấc lên một cơn sóng gió, động tác vận dụng kiếm cơ bản nhất mà trưởng thôn truyền thụ rơi vào tay hắn lại bùng nổ ra uy lực kinh người!
Mỗi một lần hắn luyện tập, sóng gió trong sông càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, hắn đâm ra một chiêu kiếm mặt sông liền nứt ra hơn mười trượng, sâu đến hơn trượng, cá lớn và thú sông dưới đáy đều không dám tới gần.
Tần Mục dùng kiếm vẩy một cái, nước sông bay lên trời, hóa thành bọt nước lả tả trút xuống, lại dùng kiếm hất lên, nước sông hóa thành rồng nước chênh chếch lao ra.
Dù chỉ là dùng khí ngự kiếm đơn giản nhất, nhưng vào tay hắn uy lực lại mạnh đến đáng sợ.
Hắn tu luyện những động tác trụ cột nhất này đã hơn hai năm, thuộc lòng từ lâu, chỉ là trưởng thôn vẫn không truyền cho hắn chiêu thức hoàn chỉnh nào.
Đột nhiên, lỗ tai người mù giật giật, cao giọng nói: "Mục nhi dừng lại, có thuyền tới."
Tần Mục thu kiếm, cắm Thiếu Bảo kiếm vào kiếm nang sau lưng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc lâu thuyền đang chạy từ thượng du xuống, trong lòng ngẩn ra, chiếc thuyền này chính là lâu thuyền vẽ bản đồ địa lý Dũng Giang kia.
Chiếc lâu thuyền này từ thượng du chạy về, chắc là vẽ xong đường thủy Dũng Giang.
Hắn xê dịch bước chân, tránh khỏi đường thủy mà lâu thuyền đi qua.
Lâu thuyền xuôi dòng mà xuống, tốc độ cực nhanh, rất mau đã đến trước mặt hắn, trên thuyền truyền đến một tiếng than thở: "Đứng trên sông bất động, công phu rất giỏi, nguyên khí rất thâm hậu."
Tần Mục theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vị Tần tướng quân kia đang đứng ở đầu thuyền, bên cạnh còn có một thiếu niên mập mạp, cầm quạt giấy trong tay, đang nhìn về phía hắn.
"Huyền băng trong Long cung!"
Trong lòng Tần Mục nghiêm nghị, hắn nhìn thấy một khối huyền băng to lớn, bên trong có một viên Long châu lơ lửng, còn có một cánh tay nắm lấy Long châu này!
Hắn chỉ thấy được bấy nhiêu, đồ vật phía dưới khối băng bị mạn thuyền ngăn cản, nhưng dù vậy hắn cũng biết huyền băng này và cánh tay kia là từ đâu mà có.
Hiển nhiên là lúc đoàn người của vị tướng quân đo đạc bản đồ địa lý Dũng Giang thì phát hiện Long cung dưới đáy sông, tìm tới đó và phát hiện Cố Ly Noãn cùng ấu long bị Long châu phong ấn!
Giờ phút này, ấu long hẳn là cũng ở bên trong huyền băng. Chỉ sợ vị tướng quân này cũng không chém giết hồn phách Long mẫu, chỉ là cất hồn phách Long mẫu đi để duy trì huyền băng không thay đổi.
Mục đích của hắn có lẽ là vì ấu long trong băng, nếu huyền băng tan ra thì ấu long sẽ chết ngay. Chắc là hắn chuẩn bị mang huyền băng tới Duyên Khang quốc, mời cao nhân trị liệu ấu long, vì lẽ đó nên chưa cứu Cố Ly Noãn.
"Là thiếu niên đứng cùng Ma viên trên đỉnh núi kia."
Thiếu niên mập mạp như trẻ con kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới nguyên khí của hắn hùng hồn như thế, còn mạnh hơn ta một chút."
Đột nhiên, bên trong băng truyền đến âm thanh của Cố Ly Noãn: "Ta cảm giác được Thiếu Bảo kiếm! Tần Phi Nguyệt tướng quân, dừng thuyền, Thiếu Bảo kiếm của ta ngay gần đây, tiểu tử thúi gạt ta cũng ở phụ cận!"
Lâu thuyền dừng lại, ánh mắt vị Tần tướng quân kia rơi vào người Tần Mục, nói: "Ngươi lừa gạt lấy Thiếu Bảo kiếm của Thái Tử Thiếu Bảo?"
Tần Mục nói: "Hắn muốn ăn ta, vì thế ta gạt lấy kiếm của hắn. Ngươi mang hắn ra khỏi long cung, có thể lấy vỏ kiếm cho ta luôn hay không? Có vỏ kiếm mới đủ bộ."
Ánh mắt Tần Phi Nguyệt lấp lóe, nói: "Cho ngươi? Đây là kiếm của triều đình, không thể cho ngươi, mời trả Thiếu Bảo kiếm lại cho triều đình."
Tần Mục lắc đầu, buồn bực nói: "Ta dựa vào bản lĩnh gạt được, vì sao phải trả lại?"
Thiếu niên mập mạp như trẻ con kia chính là "Thất công tử", nghe vậy bật cười, nói: "Thiếu niên này nói chuyện rất thú vị đây."
Tần Phi Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Lừa dối mệnh quan triều đình, mưu đoạt bảo vật của mệnh quan triều đình, ngươi có biết là tội bao lớn không?"
"Trong Đại Khư không có triều đình."
Tần Mục không hiểu nói: "Địa phương coi trời bằng vung này ai có thể định tội ta?"
"Ngươi không sợ hãi, xem ra là có dựa dẫm."
Tần Phi Nguyệt nhìn về phía bờ sông, con ngươi đột nhiên nhíu lại, trầm giọng nói: "Vãn bối là Tần Phi Nguyệt, đệ tử của quốc sư Duyên Khang, là Trung Vũ tướng quân, quan tứ phẩm của Duyên Khang quốc, tiền bối bên bờ sông xưng hô như thế nào?"
Người mù chống trúc trượng, cười ha hả nói: "Một người mù mà thôi, còn có thể xưng hô như thế nào? Lão tàn phế thôi."
Sắc mặt Tần Phi Nguyệt chìm xuống, đánh giá bốn phía, thoáng nhìn Tàn Lão thôn, mỉm cười nói: "Ba năm trước, phủ mục Nam Cương Ngũ miêu phủ Mộc Bi Phong của Duyên Khang quốc ta suất lĩnh đông đảo hảo thủ kiếm phái Ly Giang tiến vào Đại Khư, có người nói là đến trả thù, sau đó dưới hạ du có người tìm được thi thể của hắn cùng cao thủ của kiếm phái Ly Giang. Ta đã tự mình kiểm tra thi thể đám người Mộc Bi Phong, là bị thương đâm chết, thế nhưng người giết hắn không phải dùng thương, mà là một cây trúc trượng. Tiền bối, ngươi cũng dùng trúc trượng sao?"
Người mù chống trúc trượng trong tay, cười híp mắt nói: "Người mù không dùng trúc trượng thì dùng cái gì? Trúc trượng này là dùng để dò đường, miễn cho mắt mù không thấy đường đi, đụng phải đá cứng thì không tốt."
Tần Phi Nguyệt nghe trong lời nói của ông ta có chuyện, càng khẳng định suy đoán của mình, cười lạnh nói: "Tiền bối, chắc là Mộc Bi Phong chết ở phụ cận chứ? Lúc đó tiền bối có nhìn thấy gì hay không?"
Người mù ủ rủ nói: "Ta là người mù, có thể thấy cái gì? Tiểu tướng quân nói giỡn. Tên của Mộc Bi Phong ta cũng từng nghe qua, vậy mà gặp phải độc thủ? Làm ta đau lòng a... Hai bờ sông tiếng vượn hót không ngừng, khiến lệ anh hùng tràn vạt áo! Đau lòng, đáng tiếc!"
Ông nhấc trúc trượng lên, chỉ vào mặt sông.
Lập tức mặt sông hiện lên sóng lớn mãnh liệt, toàn bộ đại giang đột nhiên kịch liệt nhảy lên mấy lần, hai bờ sông Dũng Giang sóng nhấc lên cao hơn mười trượng, sóng lớn phá không, ngay cả chiếc lâu thuyền kia đều lung lay bất định, rất nhiều tướng sĩ trên thuyền bị chấn động đến ngã trái ngã phái, thân hình không vững!
Dưới mặt sông, đột nhiên dòng nước tách ra hai bên, lộ ra sống lưng một con cự thú to lớn, đen kịt, phảng phất giữa sông đột nhiên hiện ra một hòn đảo.
Dũng Giang run run, ngay cả con cự thú này cũng bị giũ ra mặt nước, bay đến không trung, sau đó ngã bùm vào trong nước.
Lập tức Tần Mục nhìn thấy con cự thú này bị xiềng xích cùm vào, một đầu xiềng xích khác được buộc trên lâu thuyền, tốc độ chiếc thuyền này cực nhanh, nghĩ đến là công lao của con cự thú này.
Nhắc tới cũng kỳ, những nơi khác của mặt sông run rẩy dữ dội, chỉ mỗi mặt sông dưới chân Tần Mục gió êm sóng lặng, không có bất cứ rung động gì.
Thất công tử vội vã vịn vào mạn thuyền, miễn cho ngã vào trong sông, không nhịn được cao giọng nói: "Lão tiền bối, là xuất sư chưa thành thân chết trước, khiến nước mắt anh hùng đầy vạt áo! Ngươi nói sai."
Tần Mục không nhịn được nói: "Vị công tử này, ý của ông ấy là nếu như các ngươi chết ở chỗ này, chính là xuất sư chưa thành thân chết trước, mà hiện tại các ngươi còn sống, chỉ có thể hô to gọi nhỏ, tự nhiên chính là tiếng vượn hót không ngừng. Nếu như các ngươi cố ý muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, vậy sẽ phải chết trước. Kỳ thực, gia gia mù rất có học vấn đấy."
Người mù tỏ rõ vẻ đắc ý, cười hắc hắc nói: "Vẫn là Mục nhi hiểu ta. Đổi làm mấy tên người què, người điếc khốn kiếp kia, không chừng lại muốn châm biếm ta tao tình."
Khóe mắt Tần Phi Nguyệt nhảy nhảy, thực lực của người mù này mạnh mẽ vượt ngoài dự liệu của hắn, vừa nãy người mù trỏ vào Dũng Giang, may mà chỉ là điểm, nếu là hất thì chỉ sợ toàn bộ mặt sông đều sẽ bị ông ta bốc lên!
Cố Ly Noãn bên trong huyền băng cũng không lên tiếng nữa, hiển nhiên từ việc người mù điểm trúc trượng vào sông đã suy đoán ra dược thực lực của người mù, rất khó dây vào, nếu như chính mình cố tình lấy lại kiếm, chỉ sợ sẽ chết ở chỗ này.
"Để Thiếu Bảo kiếm lại chỗ này trước đã, chúng ta đi, lái thuyền!"
Tần Phi Nguyệt ra lệnh, một tên tướng sĩ lập tức lấy kèn lệnh, phù phù thổi lên, tiếng kèn lệnh nặng nề kinh người, đầu cự thú dưới nước kia nghe được tiếng kèn lệnh liền rẽ sóng, nước sông đột nhiên nhấc lên, tựa như một ngọn núi bằng nước, cao hơn hẳn những nơi khác, nâng lâu thuyền lên cuồn cuộn lao về phía hạ du!
"Tần tướng quân, vừa nãy ngươi không phải hỏi người mù kia, Mộc Bi Phong là chết vào tay người phương nào sao? Vì sao chưa có câu trả lời liền muốn đi?" Mấy cung nữ vây quanh bên cạnh Thất công tử, lúc này Thất công tử giữa đám cung nữ ló đầu ra, hiếu kỳ hỏi.
"Công tử, mạt tướng đã tra được."
Tần tướng quân cười lạnh nói: "Mộc Bi Phong chính là chết trong tay người mù khi nãy, đường đường là Thương Thần, hiện tại lại biến thành người mù, vậy mà ẩn cư trong thôn nhỏ này! Như vậy đồng thời ẩn cư với hắn sẽ là nhân vật khủng bố gì? Mạt tướng không san bằng được cái thôn nhỏ này, chỉ có thể đi cầu viện quân!"
Giáp trụ trên người hắn chấn động đến mức ào ào ào vang vọng, ánh sáng trong mắt tựa như đao thương tranh đấu: "Tất cả đất trong thiên hạ đều là của vua, đất ở xung quanh đều phải xưng thần! Đại Khư này cũng là lãnh địa của triều đình, không phải nơi ngoài vòng vương pháp! Mộc Bi Phong là quan triều đình, há có thể chết vào tay dân gian? Thôn này, nhất định phải san bằng, phải tiêu diệt, mới có thể dương oai nước ta, dương oai quốc sư, để uy nghiêm của Hoàng đế bệ hạ giáng lâm đến Đại Khư!"
"Uy phong thật to."
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, Tần tướng quân sởn cả tóc gáy, gian nan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người què chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng hắn, nghiêng người dựa vào mạn thuyền, trên miệng treo một nụ cười thật thà.
Khóe mắt Tần Phi Nguyệt run rẩy dữ dội, thân hình người què biến mất, tựa lưng dính vào hắn, người què này làm sao biến mất rồi lại làm sao xuất hiện ở sau lưng hắn, căn bản hắn không thấy rõ!
Mồ hôi lạnh cuồn cuộn trên trán Tần Phi Nguyệt, bàn tay đã đặt lên chuôi bội kiếm bên hông, nhưng động cũng không dám động một chút nào.
"Khẩu khí của ngươi lớn như vậy, quốc sư có biết không?"
Người què cúi người xuống, nhìn vài bức bản đồ địa lý Dũng Giang trên thuyền một chút, cười nói: "Quốc sư để ngươi đến vẽ bản đồ địa lý Dũng Giang, là dự định dụng binh với Đại Khư ta sao? Chà chà, con rồng nhỏ này thật đáng thương, ồ? Cố Ly Noãn, ngươi bày cái mặt thối ra làm gì? Vỏ kiếm của ngươi ta cầm. Cây cờ này không sai, ta cũng lấy đi... Tên tiểu ca nhi này, khối ngọc này không sai, cây quạt cũng tốt... Phi phi, lại là một cô gái, xúi quẩy!"
Tần Phi Nguyệt đột nhiên bắt được một chút kẽ hở, nhanh như chớp xoay người rút kiếm, thế nhưng người què phía sau vậy mà biến mất không còn tăm hơi!
Tiếng cười của người què kia từ ngoài mấy chục dặm truyền lại: "Ngươi trở lại nói cho quốc sư, bảo hắn cố gắng bảo quản cái chân kia cho ta, không được để mất, ta sẽ đích thân tới lấy!"
Bình luận truyện