[Dịch]Mộng Đẹp Tuyền Cơ - Sưu tầm
Chương 55 : Cả người đầy nợ đào hoa
.
Vốn tưởng rằng trải qua chuyện lần này, hai người gặp lại sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng mà ngày hôm sau Tuyền Cơ liền phát hiện, dường như chỉ có mỗi mình nàng để chuyện này trong lòng, thái độ của Triệu Kiến Thận vẫn bình thường, người biết nàng đến hậu viện dự tiệc cũng không nhắc đến chuyện này. Ngay cả Khả Nhi cũng vậy, rõ ràng cũng rất hiếu kỳ, nhưng lại kiềm nén không nói nửa chữ, chỉ nhẹ nhàng nhìn Tuyền Cơ với ánh mắt tràn ngập ai oán và khó hiểu.
Tất cả mọi chuyện trở lại điểm ban đầu, một đêm lễ trung thu như ảo ảnh trong mơ, chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhưng mà Triệu Tư Viễn dường như không yên ổn, Tuyền Cơ tốn nhiều suy nghĩ mới khiến cho đứa nhỏ kỳ quái này tha thứ cho nàng - bao gồm cả việc đem kỹ năng gảy đàn vô cùng thê thảm của mình để chứng minh sự vô tội của mình.
Vị nhạc sư cung đình biểu diễn đêm đó ngẫu nhiên sẽ được mời đến Vương phủ để truyền dạy kỹ thuật đánh đàn, nghệ thuật ca hát. Tuyền Cơ đương nhiên không muốn đến hậu viện để rước lấy rắc rối, nhưng mà vị nhạc sư kia lại rất yêu thích Tuyền Cơ, thường xuyên đặc biệt hướng dẫn kỹ xảo chơi đàn.
Người nhạc sư này họ Liên tên Thao, là một người si mê âm nhạc điển hình, đối với những bài hát âm nhạc kỳ quái trong đầu Tuyền Cơ cảm thấy rất hứng thú, Tuyền Cơ cũng vui mừng vì thỉnh thoảng có thể thông qua diễn tấu của hắn mà hoài niệm cố hương, vì thế một già một trẻ trở thành bạn vong niên. Mỗi lần Liên Thao đến Vương phủ dạy đám nữ quyến xong, sẽ đến Thính Tùng cư uống trà.
Biết Liên Thao ngày hôm đó sẽ đến, Tuyền Cơ làm xong hết mọi việc từ sớm để trở lại Thính Tùng cư, ở trước cửa viện chợt nghe tiếng nhạc quen thuộc, là diễn tấu mã cầm[1] “sao Thiên lang”, mã cầm cùng loại với đàn nhị[2] ở hiện đại, Tuyền Cơ vẫn luôn không thích giai điệu ê a kít két thê thảm của đàn nhị, nhưng mà sau khi tình cờ nghe được bài “sao Thiên lang”, quan điểm đối với đàn nhị hoàn toàn thay đổi. Lúc trước phát hiện Liên Thao mang đến một cây mã cầm, Tuyền Cơ lập tức chơi bài “sao Thiên lang” một lần, xin hắn nhớ kỹ rồi dùng mã cầm để diễn tấu.
[1] Mã cầm:
[2] Đàn nhị:
Đi vào sân, quả nhiên Liên Thao đang diễn tấu trong viện, Khả Nhi và Trương mẫu ở bên cạnh nghe đến say mê ngơ ngẩn.
Bởi vì hai đứa con cuối năm nay sẽ quay về Vương phủ để báo cáo công tác, cho nên Trương mẫu ở lại Vương phủ đến ngày tết, Triệu An trước ngày tết cũng sẽ đến Vương phủ một nhà đoàn tụ. Trương mẫu không đảm nhiệm chức vụ trong Vương phủ ở kinh thành đã lâu, Triệu Kiến Thận cũng đặc biệt không sắp xếp công việc cho bà trong khoảng thời gian này, vì thế Trương mẫu chỉ trợ giúp cha là Trương Kiều Dư xử lý một ít công việc, bình thường lúc không có việc gì liền đi đến nơi này của Tuyền Cơ thăm viếng.
Một khúc nhạc đã kết thúc, Tuyền Cơ, Trương mẫu và Khả Nhi không hẹn mà cùng ra sức vỗ tay, thật sự là quá tuyệt vời.
Tuyền Cơ kính phục nói: “Liên tiên sinh thật lợi hại, ta chỉ đàn ‘ngô không ra ngô, khoai không ra khoai’ một lần, ngươi lại có thể diễn tấu tốt hơn nhiều so với ấn tượng của ta.”
Bản thân Liên Thao cũng khá hài lòng, cười nói: “Tuyền Cơ không cần quá khiêm tốn, trong nửa tháng này ngươi tiến bộ rất nhanh, nói về kỹ thuật đàn cũng chỉ hơi kém so với Thược Dược phu nhân, nếu nói về ý nghĩa trong tiếng đàn, trong Vương phủ cũng chỉ có Vương gia cùng Trương tiên sinh mới có thể so sánh với Tuyền Cơ.”
“Liên tiên sinh, ngài khen ngợi ta như thế thì ta sẽ tự mãn đó, hì hì.” Tuyền Cơ cười thoải mái vui vẻ.
“Hừ! Ý nghĩa là cái thứ gì, người ta chỉ thuận miệng khen một chút ngươi đã đắc ý như vậy!” Triệu Tư Viễn ngang tàng đi vào sân.
Trương mẫu, Liên Thao và Khả Nhi vội vàng đứng lên hành lễ, Tuyền Cơ xoay người làm mặt quỷ, cười mắng: “Tiểu hài tử không hiểu cũng là bình thường, người lớn nói chuyện, ngươi đi qua một bên chơi đi.”
Triệu Tư Viễn giận dữ, nhảy đến trước mặt Tuyền Cơ: “Dáng người ta cao hơn ngươi, ngươi cũng chỉ hơn ta ba tuổi, ra vẻ cái gì?!”
Tuyền Cơ mới không thèm sợ con hổ giấy này: “Dáng người cao lớn hay là tuổi lớn nhỏ không thể chứng minh được gì, con người ngươi thật ngây thơ, cho dù năm mươi tuổi cũng vẫn là tiểu hài tử, ha ha!”
Triêu Tư Viễn bực quá hóa cười: “Ta biết tại sao ngươi lại ra vẻ lớn hơn so với ta, không phải là muốn gả cho Phụ vương ta, làm mẹ kế của ta sao? Hừ hừ.”
“Oa, ngươi đừng có hù dọa ta nha, nếu ta có đứa con ngu ngốc như ngươi, còn có mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người ta?” So về lời nói ác độc Tuyền Cơ có thể thua bởi một tiểu hài tử cổ đại được nuông chiều sao?
Ba người kia cũng không phải lần đầu tiên thấy bọn họ gặp mặt là cãi nhau, tuy rằng nhìn quen không cảm thấy lạ, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được chảy mồ hôi vì lời nói lớn mật vô lễ của Tuyền Cơ. Triệu Tư Viễn ở Triệu Vương gia phủ chính là một tiểu bá vương nổi tiếng, ngoại trừ vài người như Triệu Kiến Thận, Trương Kiều Dư và Trương mẫu là trị được hắn, những người khác đụng phải hắn đều phải nhượng bộ lui binh, Tuyền Cơ cùng hắn đối đáp chẳng những không lùi bước, mà còn nhiều lần khiến hắn tức giận đến mức nhảy dựng kêu chít chít.
Lại nói, có thể hoàn toàn không để ý thân phận Thế tử Vương phủ của Triệu Tư Viễn cũng chỉ có Tuyền Cơ. Trong Vương phủ không có người ngang lứa nào có thân phận tương đương với Triệu Tư Viễn, gia giáoTriệu Vương phủ cực kỳ nghiêm khắc, hằng ngày Triệu Tư Viễn tiếp xúc không phải là người hầu cấp dưới thì chính là trưởng bối hay con cháu của các gia đình quý tộc ở kinh thành, cũng do sự cổ lỗ của những khuôn phép cũ này đã trực tiếp khiến năng lực chiến đấu thực tế trong cuộc đấu võ mồm náo loạn ầm ỹ này của Triệu Tư Viễn thấp hơn.
Triệu Tư Viễn còn muốn cãi cọ, Trương mẫu đã cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Tiểu Vương gia của ta, Tuyền Cơ cố ý chọc giận ngươi, ngươi còn cho là thật sao, ai không biết tài văn chương lẫn võ công của ngươi đều là giỏi nhất trong đám người trẻ tuổi ở kinh thành?”
Triệu Tư Viễn không phát cáu được đối với người từ nhỏ đã nuôi hắn lớn là Trương mẫu, thở phì phì quay mặt qua chỗ khác. Ở trong mắt Tuyền Cơ chính là tiểu hài tử không được ăn kẹo.
Tuyền Cơ nghĩ đến kế hoạch ngày mai, cảm thấy không thể đắc tội với tiểu hài tử này, vì thế cười nói: “Ta đàn cho ngươi một khúc nhạc để nguôi giận được không?”
Triệu Tư Viễn nói lầm bầm: “Phải mới mẻ!”
“Được, đảm bảo ngươi chưa từng nghe qua!” Tuyền Cơ sảng khoái nói
Tuyền Cơ đàn chính là một bài dân ca đã lén luyện tập thật lâu “Hoa loa kèn đỏ nở hoa đỏ chói”, khúc nhạc vang lên sôi nổi, Tuyền Cơ cố ý làm cho tiết tấu nhanh hơn, càng biểu hiện sự sinh động, người khác nghe xong tâm trạng cũng bất giác tốt hơn.
Liên Thao khen ngợi: “Nghe giống như một bài hát dân ca, nhưng không làm mất vẻ vui mừng khoan khoái. Không tệ, không tệ! Tuyền Cơ, trong đầu ngươi còn nhớ thật không ít ca khúc mới lạ!”
Tuyền Cơ đắc ý nói: “Quá khen, quá khen!”
Ngoảnh đầu lại nhìn thấy sắc mặc của Triệu Tư Viễn không tệ, Tuyền Cơ thừa cơ hội nói ra kế hoạch ngày mai của mình: “Ngày mai ta không phải đi đến cửa hàng bạc, ta muốn ra ngoài quan sát, mua đồ vật này nọ, Tiểu Viễn ngươi đối với kinh thành này quen thuộc nhất, nhìn mấy thứ này xem có thể mua được ở đâu?”
Tuyền Cơ nói xong chuyển qua một danh sách.
Triệu Tư Viễn nhận lấy, vừa nhìn qua đã nói không nên lời: “Tại sao ngươi lại muốn những đồ vật kỳ quái này! Ta giúp ngươi tìm xem sao, ngươi vẫn là không nên ra ngoài, ngộ nhỡ đi lạc hoặc là chọc phải người lộn xộn này nọ, khiến cho Phụ vương tức giận, ta lại ăn không tiêu.”
Tuyền Cơ nói: “Ta sẽ tìm người đi cùng với ta, sẽ không đi lạc, hơn nữa, ta làm sao lại chọc phải người lộn xộn này nọ? Ngươi rõ ràng lại nói bậy.”
“Ngươi còn nhớ rõ mấy tên lần trước chúng ta gặp ở tửu lâu không? Ngươi có biết người cầm đầu là ai không?” Triệu Tư Viễn bực bội nói.
Tuyền Cơ nhớ lại một chút: “Đúng là có vài người, nhưng mà không có ấn tượng gì, những người đó rất quan trọng sao? Không phải cuối cùng chúng ta đã hòa giải sao?”
“Cái gì mà hòa giải, mấy tên vô liêm sỉ kia vừa ý ngươi, hỏi thăm khắp nơi ngươi là người nào ở Triệu Vương phủ, tên cầm đầu kia là Mạc Tông Giám con trai của người đứng đầu Tài Ti[3].
[3] Cơ quan quản lý tiền bạc.
“Tiểu Vương gia!” Trương mẫu nghe xong lời nói không giấu giếm của Triệu Tư Viễn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Suy nghĩ lại, hỏi Liên Thao: “Liên đại nhân đánh giá như thế nào về tác phong của Mạc Tông Giám?” Trong lòng suy nghĩ, nếu như không tệ thì Tuyền Cơ có thể cân nhắc thử xem.
“Trương mẫu!” Liên Thao còn chưa đáp lời, Triệu Tư Viễn đã tức giận ngắt lời: “Quan tâm đến hắn làm gì, Tuyền Cơ là của Phụ vương!”
Bình luận truyện