-
-
Chương 1 : Ngược thời gian trở về, được "bao" trong cuộc sống an nhàn, hạnh phúc
-
Chương 2 : Bán nghệ không bán thân
-
Chương 3 : Tặc nhân truy sát Vương Phi
-
Chương 4 : Vũ khí đầu tiên: Ghế xếp
-
Chương 5 : Đại họa đầu tiên
-
Chương 6 : Gạt người? Cô nương còn chưa đủ chuyên nghiệp
-
Chương 7 : Xem trọng giấc ngủ, nên Vương gia rời đi
-
Chương 8 : Đem lưu lại sau này ăn tươi
-
Chương 9 : Ỷ thế đổ lỗi cho kẻ khác
-
Chương 10 : Thế gian đầy rẫy hiểm nguy....
-
Chương 11 : Canh thời cơ hạ thủ
-
Chương 12 : Chọc đến "thứ dữ"
-
Chương 13 : Muốn làm chuyện lớn thì cần gì? tài năng
-
Chương 14 : Ăn tối miễn phí? Nghĩa là chuyện tốt
-
Chương 15 : Một cú quấy rối tình dục
-
Chương 16 : Làm xiếc? Bán thân? Chọn một trong hai
-
Chương 17 : Ăn cơm miệng nuốt không trôi
-
Chương 18 : Tụ tập bàn chuyện làm ăn
-
Chương 19 : Vẫn còn bí ẩn
-
Chương 20 : Siêu hân che mặt làm nổi bật khí chất của nhân vật
-
Chương 21 : Công việc làm thích hợp
-
Chương 22 : Sủng vật mỹ nhân phô trương tài
-
Chương 23 : Là con lừa là con ngựa, bị lôi kéo đến té
-
Chương 24 : Ta không thích ngươi
-
Chương 25 : Sến như lời kịch
-
Chương 26 : Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật giữa kẻ cướp và con tim
-
Chương 27 : Một chàng đẹp trai trèo tường đến
-
Chương 28 : Mỹ nhân họa thủy đáng giá bao nhiêu?
-
Chương 29 : Người nào đó ghen và lễ vật của người nào đó
-
Chương 30 : Nha hoàn mẫu mực nhà người ta
-
Chương 31 : Một đêm cùng phòng
-
Chương 32 : Bị ép lên thuyền giặc
-
Chương 33 : Chuyến lữ hành trước khi chia tay
-
Chương 34 : Chạy trốn thành công
-
Chương 35 : Trong lúc dịch dung biến thành hủy dung
-
Chương 36 : Ở sòng bạc gặp cố nhân
-
Chương 37 : Hai lần giáo dục đối với Thư Sinh
-
Chương 38 : Xấu nữ hiện hình ký
-
Chương 39 : Nghiệp vụ chuyên môn làm giả chứng cứ của Triệu Vương phủ
-
Chương 40 : Đại tiểu soái ca
-
Chương 41 : Vương phủ có tiên nữ quản gia
-
Chương 42 : Phương pháp dưỡng thành Vương phi
-
Chương 43 : Cuộc họp không có thiện ý
-
Chương 44 : Thôn vô vào thành
-
Chương 45 : Người đó lại núp trong bóng tối
-
Chương 46 : Tiểu nữ tử đại tác chiến
-
Chương 47 : Ba thiếu một
-
Chương 48 : Nửa đêm không người đi thăm phạm nhân
-
Chương 49 : Vật báu dễ tìm, chồng tốt khó kiếm
-
Chương 50 : Y phục mới của Tuyền Cơ
-
Chương 51 : Bữa tiệc chẳng lành
-
Chương 52 : Buổi nhạc hội siêu cấp thần tượng của Vương gia
-
Chương 53 : Đồng hương giả, cáo trạng chuyện xấu và vấn đề nhân phẩm
-
Chương 54 : Ngài là đồ Seconhand
-
Chương 55 : Cả người đầy nợ đào hoa
-
Chương 56 : Toàn bộ hành trình hộ tống Vương gia đi du lịch
-
Chương 57 : Sơn trại hãy phát triển thuật in ấn
-
Chương 58 : Cảm lạnh và danh tiết
-
Chương 59 : Sắc đẹp mê hồn?
-
Chương 60 : Người đàn bà chanh chua vào nhà
-
Chương 61 : Đấu với chó điên có gì thú vị đâu?
-
Chương 62 : Gió xuân thổi một tiếng trống trận, trên thế giới này ai sợ ai
-
Chương 63 : Làm việc xấu cũng phải có tố chất chuyên nghiệp
-
Chương 64 : Bạn trai gương mẫu
-
Chương 65 : Cuộc gặp gỡ bất ngờ mất tự nhiên
-
Chương 66 : Ban đêm nói chuyện rùa đen
-
Chương 67 : Guồng nước và màn thầu
-
Chương 68 : Đêm nay cảnh xuân sáng rực
-
Chương 69 : Suýt nữa thì.... súng cướp cò
-
Chương 70 : Bánh củ cải và ghen tuông
-
Chương 71 : Sơn vũ nổi lên
-
Chương 72 : Tìm được tổ chức rồi
-
Chương 73 : Hé lộ thân thế
-
Chương 74 : Đổi? không đổi
-
Chương 75 : Mười tám cách theo đuổi nữ nhân của Vương gia
-
Chương 76 : Mị lực của sửu nữ
-
Chương 77 : Có bằng hữu từ phương xa đến, còn gì sợ bằng
-
Chương 78 : Giao dịch sắc đẹp
-
Chương 79 : Thiên nữ còn nhiều hơn cả rùa đen
-
Chương 80 : Ngàn dặm tìm đoàn viên
-
Chương 81 : Hai " tác dụng phụ "
-
Chương 82 : Thiếu nữ phản nghịch phiên bản cổ đại
-
Chương 83 : Mười tám năm sau lại là một hào nữ
-
Chương 84 : Sự phiền não của thiếu nữ Tuyền Cơ
-
Chương 85 : Đại hội nhân thân thích
-
Chương 86 : Có rất nhiều âm mưu là do YY mà ra
-
Chương 87 : Tài nữ GJM xuất hiện
-
Chương 88 : Ngâm thơ đêm trăng
-
Chương 89 : Bia ngắm mới của kinh thành
-
Chương 90 : Số khổ không nên trách phụ mẫu
-
Chương 91 : Phụ nữ tốt không nên lăn lộn chốn Hậu cung
-
Chương 92 : Đại hội tuyển phi
-
Chương 93 : Người mới được hoan nghênh nhất
-
Chương 94 : Nếu như sự tương đồng không phải laf trùng hợp
-
Chương 95 : Chương 95
-
Chương 96 : Khoảng cách giữa Tuyền Cơ và heo
-
Chương 97 : Thiên nữ và thần khí
-
Chương 98 : An bài hậu sự
-
Chương 99 : Chuyện đám thê thiếp
-
Chương 100 : Lửa đố kỵ thiêu đốt bất tận
-
Chương 101 : Yêu quần áo trước rồi yêu người
-
Chương 102 : Sự báo thù của Triệu đại phúc hắc
-
Chương 103 : Cướp người, uy hiếp, bức hôn
-
Chương 104 : Thích nàng cho nên mới bặt nạt nàng
-
Chương 105 : Vũ khí nguyên thủy của rùa
-
Chương 106 : Thảo luận về vấn đề " Năng lực " của Trần Kiếm
-
Chương 107 : Hoa tươi bên đường chọc người hái
-
Chương 108 : Rùa có gai
-
Chương 109 : Buổi nói chuyện phúc hắc
-
Chương 110 : Dùng bữa và cam chịu
-
Chương 111 : Dắt tay nhau, nói chuyện yêu đương
-
Chương 112 : Hôn nhẹ lên tim của em
-
Chương 113 : Ranh giới sống chết
-
Chương 114 : Hôn tới sờ lui
-
Chương 115 : Di hoa tiếp mộc
-
Chương 116 : Cuộc thi viết mỗi ngày của Ma Vương
-
Chương 117 : Mỹ nhân giang sơn
-
Chương 118 : Đại sư huynh thần bí
-
Chương 119 : Thùng dấm chua, hai cái...
-
Chương 120 : Chiếm phòng của ngươi, ngủ giường của ngươi
-
Chương 121 : Đều là gian phu tới cửa
-
Chương 122 : Thân càng thêm thân
-
Chương 123 : Gia tộc phúc hắc
-
Chương 124 : Dám yêu dám làm
-
Chương 125 : Có kẻ địch từ phương xa đến
-
Chương 126 : Ngươi là đồ bại hoại
-
Chương 127 : Ta là mỹ nhân thì không cần buồn rầu cau có
-
Chương 128 : Có việc gì thì muội sẽ gánh vác cực khổ
-
Chương 129 : Mãnh thú tập kích đại Boss
-
Chương 130 : Chuyện phúc liếm lúc nửa đêm không người
-
Chương 131 : Đang củi khô lửa bốc lại gặp mưa giông tố
-
Chương 132 : ma vương tức giân rồi, hậu quả nghiêm trọng?
-
Chương 133 : Đêm xuân là ai ăn ai đây
-
Chương 134 : Đường về xa túy lúy
-
Chương 135 : Sống chung với nhau
-
Chương 136 : Trở lại phủ thái tử
-
Chương 137 : Nên làm gì thì cứ làm đi
-
Chương 138 : Cố nhân cùng bá vương cơm
-
Chương 139 : Biểu ca, biểu muội một nhà thân
-
Chương 140 : Thái tử đáng thương
-
Chương 141 : Thái tử ba mươi mốt xuân sanh
-
Chương 142 : Cha con không giống nhau
-
Chương 143 : Tình cũ hạ màn, niềm vui mới lên sân khấu
-
Chương 144 : Mới vào cửa cung
-
Chương 145 : Tài năng hé lộ
-
Chương 146 : Đại nạn lâm đầu
-
Chương 147 : Ta chết ngươi sống
-
Chương 148 : Hoàng đế và xấu nữ
-
Chương 149 : Chơi đùa với ngươi một chút
-
Chương 150 : Bài kiểm tra lúc canh ba nửa đêm
-
Chương 151 : Nhân phẩm quá kém
-
Chương 152 : Rùa vào rọ
-
Chương 153 : Thâm cung nửa đêm giết người
-
Chương 154 : Vở kịch hậu cung mở màn
-
Chương 155 : Tiểu rùa phát uy
-
Chương 156 : Đại ma vương ngự giá thân chinh
-
Chương 157 : Vợ cả và tiểu tam
-
Chương 158 : Thăm dò tình địch
-
Chương 159 : Là thiên nữ đi đâu cũng mốc meo
-
Chương 160 : Tín vật sắc tình
-
Chương 161 : Treo giá soái ca
-
Chương 162 : Vì ai sương gió tụ giữa khuya
-
Chương 163 : Đạo bất đồng
-
Chương 164 : Biến thái được luyện thành ra sao
-
Chương 165 : Không chiếm được ngươi, sẽ giết ngươi
-
Chương 166 : Mua bán người
-
Chương 167 : Hái hoa hái nhầm hoa bá vương
-
Chương 168 : Cố tình bố trí trận thế nghi binh
-
Chương 169 : Bữa ăn tối cuối cùng
-
Chương 170 : Cướp địa bàn, giành giang sơn
-
Chương 171 : Rớt hố
-
Chương 172 : Mùi chua cao ngất trời
-
Chương 173 : Một xe đầy cảnh xuân
-
Chương 174 : Công kích kinh hoàng
-
Chương 175 : Ra ngoài gặp cố nhân
-
Chương 176 : Nghịch nước
-
Chương 177 : Đêm xuân
-
Chương 178 : Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
-
Chương 179 : Nhìn vật nhớ người
-
Chương 180 : Gian kế nhỏ cuả Lam Tích
-
Chương 181 : Rước dâu hay cướp dâu
-
Chương 182 : Biết mình không biết người
-
Chương 183 : Vợ quản rất nghiêm
-
Chương 184 : Ma nữ phúc hắc
-
Chương 185 : Party trong núi
-
Chương 186 : Lễ vật sinh nhật
-
Chương 187 : Vấn đề liên quan đến " Tạo ra sinh mệnh "
-
Chương 188 : Người thứ ba xen vào
-
Chương 189 : Gặp phải ngươi, đành phải nhận tội thôi
-
Chương 190 : Ước hẹn cả đời
-
Chương 191 : Mối quan hệ tréo ngoe của thánh quân và thiên nữ
-
Chương 192 : Thiên nữ hoàng hậu
-
Chương 193 : Rùa nhỏ phấn đấu tiến lên
-
Chương 194 : Giao dịch không cần dao
-
Chương 195 : Đánh không lại thì làm thế nào?
-
Chương 196 : Ngày đại hôn
-
Chương 197 : Đại lễ đẫm máu
-
Chương 198 : Không phải là khúc gỗ như thánh mẫu đâu
-
Chương 199 : Không thể đánh chết thì để chết từ từ
-
Chương 200 : Đều là người không thể gặp mặt người khác
-
Chương 201 : Nhàn thê tiết kiệm
-
Chương 202 : Đại ma vương vượt tường
-
Chương 203 : Tạo thuyền chuẩn bị chiến tranh
-
Chương 204 : Đại ma vương loạn trong giặc ngoài
-
Chương 205 : Tiểu tam gây khó khăn
-
Chương 206 : Bắt đầu đánh rồi
-
Chương 207 : Con cái là dùng để hãm hại thôi
-
Chương 208 : Đại hội tuyển tú ngoài cung
-
Chương 209 : Lửa lớn ở hậu viên
-
Chương 210 : Hưởng tiệc trước khi chia tay
-
Chương 211 : Hành trình mới
-
Chương 212 : Có gian tình
-
Chương 213 : Kẻ nhờ cậy không phải người mà là....heo
-
Chương 214 : Chỉ có nam nhân nói mới được sao
-
Chương 215 : Đặc biệt am hiểu bắn tên ngầm
-
Chương 216 : Kế hoạch cho thuê hoàng cung
-
Chương 217 : Lão bà một đi không trở lại
-
Chương 218 : Tâm sự của ba vị hoàng đế
-
Chương 219 : Mọi việc đã sẵn sàng
-
Chương 220 : Chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ
-
Chương 221 : Mỗi người tự bảo trọng
-
Chương 222 : Quá mềm lòng
-
Chương 224 : Phong thủy thay phiên chuyển
-
Chương 225 : Phong ba nổi dậy
-
Chương 226 : Mỗi nguowig một số mệnh
-
Chương 227 : Đề khó của Hồng Dực
-
Chương 228 : Vui quá hóa buồn
-
Chương 229 : Ngươi thích gì ở ta
-
Chương 230 : Vẫn luôn si ngốc, từ nay say mê
-
Chương 231 : Ngoại truyện 1: Một trăm câu hỏi Đại ma vương cùng rùa đen nhỏ (thượng)
-
Chương 232 : Ngoại truyện 2: Một trăm câu hỏi Đại ma vương cùng rùa đen nhỏ (hạ)
-
Chương 233 : Ngoại truyện 3: Không phải oan gia không gặp nhau
-
Chương 234 : Ngoại truyện 4: nguyện tu vì duyên nợ ở kiếp sau
-
Chương 235 : Ngoại truyện 5: Rùa đẻ trứng rồi....
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
“Nàng biết ca hát ư?” Triệu Kiến Thận đứng lên, đồng thời cũng kéo Tuyền Cơ lên.
“Những bài ca ở chỗ này ta không biết hát… Muốn hát cũng được, hát không hay không cho phép ngài cười!” Nếu người ta vừa mới biểu diễn tiết mục, mình cũng không thể không nể mặt mũi.
Triệu Kiến Thận cười gật đầu một cái, ngồi đại xuống lan can trong đình, bày ra tư thái rửa tai lắng nghe.
Tuyền Cơ suy nghĩ một chút, mở miệng hát: “Lệ tương tư, đậu hồng rơi chẳng dứt. Chốn lầu hoa, liễu rủ cản tay người. Lòng chưa dứt mối sầu tân cổ. Mưa sa chiều muộn, giấc chẳng thành. Nuốt chẳng trôi cơm ngọc canh châu. Nhìn chẳng thấy nét gầy trong lăng kính. Giãn chẳng được đôi nét mày ưu. Ngóng lê minh, thao thức đêm trường. Như núi xanh, trập trùng che chẳng khuất. Tựa nước thẳm, vấn vương trôi chẳng ngừng.”
Bài “Hồng đậu từ” trong “Hồng Lâu Mộng” tuy không hợp với ngữ cảnh, nhưng tốt xấu gì lúc đọc sách đã từng học qua, qua loa đại khái chắc cũng tạm được, Tuyền Cơ phát hiện giọng của thân thể này cũng không tồi, mặc dù hát ra cũng không có kỹ xảo gì đặc biệt, nhưng cũng trong trẻo dễ nghe.
Triệu Kiến Thận chợt nhíu mày: “Từ ngữ không tệ, chẳng qua bài hát u oán như vậy không giống bài nàng có thể hát.”
Tuyền Cơ thở dài nói: “Những bài hát ta biết hát rất ít, ngài không hài lòng cũng chỉ có thể nghe.” Chín mươi phần trăm những bài nàng biết hát là những bài thịnh hành, cộng thêm đề tài đều không rời khỏi tình yêu, nếu hát cho tên này nghe, dẫn tới hiểu lầm thì biết làm sao bây giờ.
Triệu Kiến Thận quả thật cũng không kén chọn, chợt trở về đề tài trước đó: “Tại sao tâm tình không tốt?”
Tuyền Cơ nói: “Cảm thấy có chút cô đơn.” Thật ra thì nàng cũng không nói rõ tâm tình của mình, vì vậy liền đổi đề tài nói: “Tại sao phải bắt ta đi dự gia yến của ngài?”
“Sợ nàng một mình trải qua lễ này sẽ cảm thấy cô đơn.” Đây là một phần suy nghĩ trong lòng của Triệu Kiến Thận, quan trọng hơn, là muốn kéo Tuyền Cơ đến gần mình hơn một chút. Nàng càng chống cự gần gũi với hắn, chống cự hiểu cho hắn, hắn càng muốn kéo nàng vào cuộc sống của hắn.
“Yến hội như thế này, sẽ chỉ làm cho người ta càng cô đơn.” Tuyền Cơ thấp giọng nói. Ở những nơi như thế này, càng làm cho nàng cảm thấy mình và cái thế giới này hoàn toàn xa lạ, người rất nhiều rất nhiều, lại không có một người nào có cùng tiếng nói hay cùng ý nghĩ với mình, ca vũ mừng cảnh thái bình náo nhiệt ồn ã chỉ làm cho nàng cảm thấy càng thêm giả dối… Nàng chỉ là một người ngoài cuộc, lại bị bức bách áp đặt vào trong cuộc, nàng ghét cảm giác này nhưng không thể tránh thoát.
Triệu Kiến Thận chấn động, nhìn Tuyền Cơ nói: “Nàng cô đơn, có lẽ cũng chỉ bởi vì thói quen ngăn cách mọi người đến gần nàng.”
“Nàng giống một con rùa, chỉ cần đụng vào một chút không vui, không thích hoặc sợ hãi liền rụt đầu vào mai, trốn để từ chối phản ứng.” Triệu Kiến Thận vừa nói vừa điểm nhẹ lên chóp mũi Tuyền Cơ.
“Làm gì có!” Làm gì mà nói như thể rất hiểu nàng? Nàng giống con rùa chỗ nào chứ, hừ!
Triệu Kiến Thận cũng không phản bác, chẳng qua khóe miệng mỉm cười nhìn Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ bị nhìn thấy rất xấu hổ, mặt nóng lên nhưng lại không muốn yếu thế, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng kháng nghị nói: “Nhìn cái gì!”
“Ta đang suy nghĩ, tại sao nàng không muốn tin tưởng ta, một mực dùng mọi phương pháp ngăn cản ta gần gũi nàng. Ta nhớ rõ ràng, nàng đã từng nói thích ta.” Nụ cười của Triệu Kiến Thận càng thêm mị hoặc, bên trong ánh mắt ôn nhu dường như còn mang theo tư vị u oán, nguy hiểm lại mê người.
Tuyền Cơ nghe một câu sau, hận không thể đào hố chôn mình xuống, cắn răng nói: “Lão bà của ngài nhiều như vậy, còn chưa đủ à, trêu chọc ta làm gì?”
“Nàng để ý đến chuyện này?” Triệu Kiến Thận cười không có ý tốt.
Tuyền Cơ giận giữ bùng phát từ trong lòng quay sang nói: “Trừ vàng bạc đồ cổ, đồ người khác đã dùng qua ta không thèm!”
Triệu Kiến Thận vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay giữ Tuyền Cơ ở giữa mình và cột đình, lười biếng tra hỏi: “Thật sự không muốn sao?”
Cảnh tượng này rất quen thuộc, Tuyền Cơ hối hận mình quá mất bình tĩnh, không cẩn thận đắc tội đại lão hổ: “Ngài đã nói không động tay động chân với ta…”
Triệu Kiến Thận buồn cười nhìn bàn tay ngăn ở trước ngực mình: “Bây giờ là nàng động tay với ta, nhưng cũng không sao, ta rất hào phóng, không so đo với nàng.”
Tuyền Cơ như điện giật rút tay về, đổi thành giảng đạo lý: “Ngài biết rõ ta không phải dạng nữ tử tùy tiện, lại ba lần bốn lượt đối với ta… Đối với ta… Ngài coi ta là cái gì?”
“Làm Vương phi của ta thì sao?”
Một câu nói của Triệu Kiến Thận dọa ngốc Tuyền Cơ, theo trực giác phản ứng lại nói: “Không muốn!”
Nhìn thấy lông mày của Triệu Đại ma vương anh tuấn từ từ nhíu lại, vội vàng nịnh nọt nói: “Ta là một nữ tử không có lai lịch, thân phận không rõ, làm sao có thể làm Vương phi. Vương gia thật biết nói đùa, hắc hắc.”
“Chuyện Vương phi, ta sẽ không lấy ra mà nói đùa. Lai lịch thân phận rất dễ giải quyết, tìm đại một đại thần quý tộc nhận nàng làm con nuôi là được, chức nhạc phụ của Triệu Vương gia, rất nhiều người muốn làm.”
Thật là muốn ép người ta đến đường cùng, Tuyền Cơ bất đắc dĩ nói: “Ngày đó trên thuyền ta đã nói với Vương gia, Vương gia còn nhớ chứ?”
“Là những lời nàng tự nói mình nhát gan như chuột sao?” Triệu Kiến Thận nói.
Tuyền Cơ gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, thầm hận hắn độc mồm.
“Gả cho ta, nàng không phải sợ cái gì, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng bị tủi thân, nàng không phải suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn để ta sủng ái là được rồi.” Triệu Kiến Thận dụ dỗ nói.
“Nghe giống như nuôi sủng vật…” Tuyền Cơ nhỏ giọng phản bác, che giấu trái tim của mình bị lay động, chẳng qua trong lòng lại có một giọng nói khác lạnh lùng nhắc nhở, muốn đạt được chỗ tốt cũng phải trả giá rất lớn.
Triệu Kiến Thận cũng không nóng vội, từ từ đợi Tuyền Cơ trả lời.
Đợi một lúc, Tuyền Cơ rốt cuộc cũng mở miệng, cũng không phải trả lời, mà đặt câu hỏi: “Tại sao muốn ta làm Vương phi?”
“Bởi vì ta thích nàng.” Được siêu cấp soái ca dùng ánh mắt như có điện năng cao áp cưng chiều nhìn, ôn nhu mà như đinh đóng cột nói một câu cảm động như vậy, nếu như không động lòng, vậy tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường.
Mặt Tuyền Cơ đã có thể chiên trứng, hoa đào đầy đầu cơ hồ không có sức suy xét. Cố gắng định thần, nhẹ nhàng nói: “Những thứ ngài thích có rất nhiều rất nhiều.”
Nghĩ tới mỹ nhân khắp phòng vừa nãy, tâm tình đang kích động lập tức lạnh xuống.
Ghen tỵ sao? Tâm tình Triệu Kiến Thận rất tốt: “Những nữ nhân kia cũng không có ý nghĩa với ta, chỉ để tiêu khiển mà thôi, Vương phi chỉ có một người.”
Nếu như hắn cho là thổ lộ như vậy có thể đả động Tuyền Cơ, vậy thì sai lầm quá lớn!
Tuyền Cơ ngẩng đầu cười lạnh nói: “Nếu vậy Vương gia, ngài cũng nguyện ý để Vương phi của ngài có một ít ‘tiêu khiển’ không có ý nghĩa ư?”
“Nàng đang nói cái gì?” Triệu Kiến Thận dịu dàng có lễ hỏi, nhưng hàn quang nơi đáy mắt có thể làm đông cứng Tuyền Cơ trong nháy mắt.
Tuyền Cơ mới vừa vì tức giận mà tạm thời ngưng tụ chút dũng khí, thoáng chốc biến mất sạch sẽ, chẳng qua trong lòng không phục, quật cường nghiêng đầu không nhìn nam nhân tuấn mỹ bỗng trở nên hết sức kinh khủng trước mặt.
Cảm giác thấy đôi mắt Triệu Kiến Thận như tia X quang quét nàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên nhìn mấy lần, không khí im ắng kinh khủng thiếu chút nữa áp đảo Tuyền Cơ.
Đến lúc nàng sắp không chịu nổi, Triệu Kiến Thận thu lại hai cánh tay đang vòng qua người nàng, lui về phía sau hai bước rồi xoay người rời đi.
Tuyền Cơ nhìn bóng lưng Triệu Kiến Thận đi xa, không biết nên đau lòng hay thở phào.
Sớm biết trong thế giới này, người có thể thừa nhận ý tưởng của nàng đã ít lại càng ít, cho dù nam nhân cao quý này nhất thời rung động đáp ứng từ sau chỉ có một mình nàng thì sao, từ trong đáy lòng hắn đã cho là nam tử thê thiếp thành đàn là chuyện đương nhiên, chỉ có một nữ tử là ân huệ cực lớn thậm chí là hy sinh, ở cùng nhau còn có ý nghĩa gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Vốn tưởng rằng trải qua chuyện lần này, hai người gặp lại sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng mà ngày hôm sau Tuyền Cơ liền phát hiện, dường như chỉ có mỗi mình nàng để chuyện này trong lòng, thái độ của Triệu Kiến Thận vẫn bình thường, người biết nàng đến hậu viện dự tiệc cũng không nhắc đến chuyện này. Ngay cả Khả Nhi cũng vậy, rõ ràng cũng rất hiếu kỳ, nhưng lại kiềm nén không nói nửa chữ, chỉ nhẹ nhàng nhìn Tuyền Cơ với ánh mắt tràn ngập ai oán và khó hiểu.
Tất cả mọi chuyện trở lại điểm ban đầu, một đêm lễ trung thu như ảo ảnh trong mơ, chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhưng mà Triệu Tư Viễn dường như không yên ổn, Tuyền Cơ tốn nhiều suy nghĩ mới khiến cho đứa nhỏ kỳ quái này tha thứ cho nàng - bao gồm cả việc đem kỹ năng gảy đàn vô cùng thê thảm của mình để chứng minh sự vô tội của mình.
Vị nhạc sư cung đình biểu diễn đêm đó ngẫu nhiên sẽ được mời đến Vương phủ để truyền dạy kỹ thuật đánh đàn, nghệ thuật ca hát. Tuyền Cơ đương nhiên không muốn đến hậu viện để rước lấy rắc rối, nhưng mà vị nhạc sư kia lại rất yêu thích Tuyền Cơ, thường xuyên đặc biệt hướng dẫn kỹ xảo chơi đàn.
Người nhạc sư này họ Liên tên Thao, là một người si mê âm nhạc điển hình, đối với những bài hát âm nhạc kỳ quái trong đầu Tuyền Cơ cảm thấy rất hứng thú, Tuyền Cơ cũng vui mừng vì thỉnh thoảng có thể thông qua diễn tấu của hắn mà hoài niệm cố hương, vì thế một già một trẻ trở thành bạn vong niên. Mỗi lần Liên Thao đến Vương phủ dạy đám nữ quyến xong, sẽ đến Thính Tùng cư uống trà.
Biết Liên Thao ngày hôm đó sẽ đến, Tuyền Cơ làm xong hết mọi việc từ sớm để trở lại Thính Tùng cư, ở trước cửa viện chợt nghe tiếng nhạc quen thuộc, là diễn tấu mã cầm[1] “sao Thiên lang”, mã cầm cùng loại với đàn nhị[2] ở hiện đại, Tuyền Cơ vẫn luôn không thích giai điệu ê a kít két thê thảm của đàn nhị, nhưng mà sau khi tình cờ nghe được bài “sao Thiên lang”, quan điểm đối với đàn nhị hoàn toàn thay đổi. Lúc trước phát hiện Liên Thao mang đến một cây mã cầm, Tuyền Cơ lập tức chơi bài “sao Thiên lang” một lần, xin hắn nhớ kỹ rồi dùng mã cầm để diễn tấu.
[1] Mã cầm:
[2] Đàn nhị:
Đi vào sân, quả nhiên Liên Thao đang diễn tấu trong viện, Khả Nhi và Trương mẫu ở bên cạnh nghe đến say mê ngơ ngẩn.
Bởi vì hai đứa con cuối năm nay sẽ quay về Vương phủ để báo cáo công tác, cho nên Trương mẫu ở lại Vương phủ đến ngày tết, Triệu An trước ngày tết cũng sẽ đến Vương phủ một nhà đoàn tụ. Trương mẫu không đảm nhiệm chức vụ trong Vương phủ ở kinh thành đã lâu, Triệu Kiến Thận cũng đặc biệt không sắp xếp công việc cho bà trong khoảng thời gian này, vì thế Trương mẫu chỉ trợ giúp cha là Trương Kiều Dư xử lý một ít công việc, bình thường lúc không có việc gì liền đi đến nơi này của Tuyền Cơ thăm viếng.
Một khúc nhạc đã kết thúc, Tuyền Cơ, Trương mẫu và Khả Nhi không hẹn mà cùng ra sức vỗ tay, thật sự là quá tuyệt vời.
Tuyền Cơ kính phục nói: “Liên tiên sinh thật lợi hại, ta chỉ đàn ‘ngô không ra ngô, khoai không ra khoai’ một lần, ngươi lại có thể diễn tấu tốt hơn nhiều so với ấn tượng của ta.”
Bản thân Liên Thao cũng khá hài lòng, cười nói: “Tuyền Cơ không cần quá khiêm tốn, trong nửa tháng này ngươi tiến bộ rất nhanh, nói về kỹ thuật đàn cũng chỉ hơi kém so với Thược Dược phu nhân, nếu nói về ý nghĩa trong tiếng đàn, trong Vương phủ cũng chỉ có Vương gia cùng Trương tiên sinh mới có thể so sánh với Tuyền Cơ.”
“Liên tiên sinh, ngài khen ngợi ta như thế thì ta sẽ tự mãn đó, hì hì.” Tuyền Cơ cười thoải mái vui vẻ.
“Hừ! Ý nghĩa là cái thứ gì, người ta chỉ thuận miệng khen một chút ngươi đã đắc ý như vậy!” Triệu Tư Viễn ngang tàng đi vào sân.
Trương mẫu, Liên Thao và Khả Nhi vội vàng đứng lên hành lễ, Tuyền Cơ xoay người làm mặt quỷ, cười mắng: “Tiểu hài tử không hiểu cũng là bình thường, người lớn nói chuyện, ngươi đi qua một bên chơi đi.”
Triệu Tư Viễn giận dữ, nhảy đến trước mặt Tuyền Cơ: “Dáng người ta cao hơn ngươi, ngươi cũng chỉ hơn ta ba tuổi, ra vẻ cái gì?!”
Tuyền Cơ mới không thèm sợ con hổ giấy này: “Dáng người cao lớn hay là tuổi lớn nhỏ không thể chứng minh được gì, con người ngươi thật ngây thơ, cho dù năm mươi tuổi cũng vẫn là tiểu hài tử, ha ha!”
Triêu Tư Viễn bực quá hóa cười: “Ta biết tại sao ngươi lại ra vẻ lớn hơn so với ta, không phải là muốn gả cho Phụ vương ta, làm mẹ kế của ta sao? Hừ hừ.”
“Oa, ngươi đừng có hù dọa ta nha, nếu ta có đứa con ngu ngốc như ngươi, còn có mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người ta?” So về lời nói ác độc Tuyền Cơ có thể thua bởi một tiểu hài tử cổ đại được nuông chiều sao?
Ba người kia cũng không phải lần đầu tiên thấy bọn họ gặp mặt là cãi nhau, tuy rằng nhìn quen không cảm thấy lạ, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được chảy mồ hôi vì lời nói lớn mật vô lễ của Tuyền Cơ. Triệu Tư Viễn ở Triệu Vương gia phủ chính là một tiểu bá vương nổi tiếng, ngoại trừ vài người như Triệu Kiến Thận, Trương Kiều Dư và Trương mẫu là trị được hắn, những người khác đụng phải hắn đều phải nhượng bộ lui binh, Tuyền Cơ cùng hắn đối đáp chẳng những không lùi bước, mà còn nhiều lần khiến hắn tức giận đến mức nhảy dựng kêu chít chít.
Lại nói, có thể hoàn toàn không để ý thân phận Thế tử Vương phủ của Triệu Tư Viễn cũng chỉ có Tuyền Cơ. Trong Vương phủ không có người ngang lứa nào có thân phận tương đương với Triệu Tư Viễn, gia giáoTriệu Vương phủ cực kỳ nghiêm khắc, hằng ngày Triệu Tư Viễn tiếp xúc không phải là người hầu cấp dưới thì chính là trưởng bối hay con cháu của các gia đình quý tộc ở kinh thành, cũng do sự cổ lỗ của những khuôn phép cũ này đã trực tiếp khiến năng lực chiến đấu thực tế trong cuộc đấu võ mồm náo loạn ầm ỹ này của Triệu Tư Viễn thấp hơn.
Triệu Tư Viễn còn muốn cãi cọ, Trương mẫu đã cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Tiểu Vương gia của ta, Tuyền Cơ cố ý chọc giận ngươi, ngươi còn cho là thật sao, ai không biết tài văn chương lẫn võ công của ngươi đều là giỏi nhất trong đám người trẻ tuổi ở kinh thành?”
Triệu Tư Viễn không phát cáu được đối với người từ nhỏ đã nuôi hắn lớn là Trương mẫu, thở phì phì quay mặt qua chỗ khác. Ở trong mắt Tuyền Cơ chính là tiểu hài tử không được ăn kẹo.
Tuyền Cơ nghĩ đến kế hoạch ngày mai, cảm thấy không thể đắc tội với tiểu hài tử này, vì thế cười nói: “Ta đàn cho ngươi một khúc nhạc để nguôi giận được không?”
Triệu Tư Viễn nói lầm bầm: “Phải mới mẻ!”
“Được, đảm bảo ngươi chưa từng nghe qua!” Tuyền Cơ sảng khoái nói
Tuyền Cơ đàn chính là một bài dân ca đã lén luyện tập thật lâu “Hoa loa kèn đỏ nở hoa đỏ chói”, khúc nhạc vang lên sôi nổi, Tuyền Cơ cố ý làm cho tiết tấu nhanh hơn, càng biểu hiện sự sinh động, người khác nghe xong tâm trạng cũng bất giác tốt hơn.
Liên Thao khen ngợi: “Nghe giống như một bài hát dân ca, nhưng không làm mất vẻ vui mừng khoan khoái. Không tệ, không tệ! Tuyền Cơ, trong đầu ngươi còn nhớ thật không ít ca khúc mới lạ!”
Tuyền Cơ đắc ý nói: “Quá khen, quá khen!”
Ngoảnh đầu lại nhìn thấy sắc mặc của Triệu Tư Viễn không tệ, Tuyền Cơ thừa cơ hội nói ra kế hoạch ngày mai của mình: “Ngày mai ta không phải đi đến cửa hàng bạc, ta muốn ra ngoài quan sát, mua đồ vật này nọ, Tiểu Viễn ngươi đối với kinh thành này quen thuộc nhất, nhìn mấy thứ này xem có thể mua được ở đâu?”
Tuyền Cơ nói xong chuyển qua một danh sách.
Triệu Tư Viễn nhận lấy, vừa nhìn qua đã nói không nên lời: “Tại sao ngươi lại muốn những đồ vật kỳ quái này! Ta giúp ngươi tìm xem sao, ngươi vẫn là không nên ra ngoài, ngộ nhỡ đi lạc hoặc là chọc phải người lộn xộn này nọ, khiến cho Phụ vương tức giận, ta lại ăn không tiêu.”
Tuyền Cơ nói: “Ta sẽ tìm người đi cùng với ta, sẽ không đi lạc, hơn nữa, ta làm sao lại chọc phải người lộn xộn này nọ? Ngươi rõ ràng lại nói bậy.”
“Ngươi còn nhớ rõ mấy tên lần trước chúng ta gặp ở tửu lâu không? Ngươi có biết người cầm đầu là ai không?” Triệu Tư Viễn bực bội nói.
Tuyền Cơ nhớ lại một chút: “Đúng là có vài người, nhưng mà không có ấn tượng gì, những người đó rất quan trọng sao? Không phải cuối cùng chúng ta đã hòa giải sao?”
“Cái gì mà hòa giải, mấy tên vô liêm sỉ kia vừa ý ngươi, hỏi thăm khắp nơi ngươi là người nào ở Triệu Vương phủ, tên cầm đầu kia là Mạc Tông Giám con trai của người đứng đầu Tài Ti[3].
[3] Cơ quan quản lý tiền bạc.
“Tiểu Vương gia!” Trương mẫu nghe xong lời nói không giấu giếm của Triệu Tư Viễn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Suy nghĩ lại, hỏi Liên Thao: “Liên đại nhân đánh giá như thế nào về tác phong của Mạc Tông Giám?” Trong lòng suy nghĩ, nếu như không tệ thì Tuyền Cơ có thể cân nhắc thử xem.
“Trương mẫu!” Liên Thao còn chưa đáp lời, Triệu Tư Viễn đã tức giận ngắt lời: “Quan tâm đến hắn làm gì, Tuyền Cơ là của Phụ vương!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lời nói này vừa thốt ra, những người ở đó sắc mặt khác nhau, Liên Thao xấu hổ, Trương mẫu ngạc nhiên, Khả Nhi mừng thầm, Tuyền Cơ không nói gì.
Triệu Tư Viễn cũng có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Tuyền Cơ, những gì ngươi cần ta sẽ nghĩ biện pháp tìm cho ngươi, ngày mai ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà, không cần chạy loạn.” Nói xong, tay nắm chặt tờ giấy kia bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại.
Một cơn gió thu thổi qua, mọi người bị một trận lạnh run, Liên Thao là người đầu tiên cáo từ, Trương mẫu cũng vội vàng ra về, chỉ còn lại Tuyền Cơ và Khả Nhi hai mặt nhìn nhau.
Khả Nhi hưng phấn thật sự, vốn không nghĩ tới tiểu Vương gia lại đồng ý chuyện tiểu thư nhà nàng gả cho Vương gia, chỉ cần có thể trở thành thê thiếp, thì cả đời tha hồ hưởng vinh hoa phú quý, tưởng tượng có một ngày nàng được các nha hoàn khác tranh giành nịnh hót, Khả Nhi thiếu chút bật cười ha ha.
Tuyền Cơ liếc mắt một cái nhìn tiểu nha hoàn ngây thơ kia, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu bây giờ tạt nàng ấy một bát nước lạnh có thể nàng ta ngã bệnh dậy không nổi, thôi bỏ đi. Miễn cưỡng lắc lắc đầu Tuyền Cơ trở về phòng.
Ngày hôm sau, Tuyền Cơ vẫn quyết định tự mình đi ra ngoài, những thứ đã giao cho Triệu Tư Viễn, không lo mua không được, chỉ vì có một lần nàng trông thấy một cửa hàng làm đồng khí cũng không tồi, đúng lúc có thể nhờ họ làm cho nàng một cái bàn cờ để phát triển tài nghệ chơi mạt chượt, có Trương mẫu, Khả Nhi, và còn có Triệu Tư Viễn thường hay ghé chơi, còn có Liên Thao, không lo bị thiếu người để chơi mạt chượt.
Thay đổi một bộ trang phục bình thường, đeo một cái khăn che mặt, vừa ra tới cửa đã thấy Triệu Kiến Thận nghênh ngang đi tới, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan.
“Ăn mặc như vậy định đi đâu?” Tâm tình Triệu Kiến Thận thoạt nhìn có vẻ không tồi.
“Chỉ là đi ra ngoài mua sắm, tới cửa hàng đồng khí để làm vật dụng này nọ.”
“Ta cũng đang định ra ngoài, tiễn nàng một đoạn đường vậy.” Triệu Kiến Thận nói xong xoay người bước đi, hoàn toàn không cho Tuyền Cơ có cơ hội từ chối.
Tuy nhiên Tuyền Cơ cũng không ngại, cũng còn may, ít ra hắn không phải không cho nàng ra ngoài.
Triệu Kiến Thận rời phủ đương nhiên là long trọng xa hoa, Tuyền Cơ ở chung trong thùng xe với hắn cảm thấy cả người không thoải mái, tuy nhiên Triệu Kiến Thận chỉ cúi đầu nhìn những thư tín mà thuộc hạ hắn dâng lên, không để ý nhiều tới nàng, dần dần Tuyền Cơ cũng trầm tĩnh lại, bắt đầu cầm lòng không được trộm ngắm cái gương mặt đẹp trai quyến rũ đang nghiêm túc chú tâm làm việc…
Cửa hàng đồng khí cách Vương phủ không xa, khi Tuyền Cơ nhận ra đã tới con hẻm nhỏ dẫn đến cửa hàng, vội bảo ngừng xe.
Triệu Kiến Thận giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tới rồi sao?”
Tuyền Cơ cười nói: “Cửa hàng đó nằm trong con hẻm nhỏ, xe ngựa Vương phủ rất chói mắt, làm chủ nhân giật mình thì không hay ho, ta muốn xuống đi bộ, dù gì thì cũng chỉ có vài bước mà thôi.”
Điều quan trọng là, nếu để cho ông chủ cửa hàng nhìn ra được xe của Vương phủ, còn tưởng là khách hàng sang trọng, cứa ngọt nàng một dao thì phải làm sao?
Triệu Kiến Thận cười, bỏ bức thư tín trong tay xuống: “Ta đưa nàng đi.”
“Không cần đâu…” Tuyền Cơ nhìn nhìn trang phục sang trọng của Triệu Kiến Thận, chắc chắn sẽ bị mọi người nhận ra, nàng cười khổ cự tuyệt.
Đương nhiên Triệu Kiến Thận không chấp nhận có người từ chối hắn, không để ý lời của Tuyền Cơ ngang nhiên xuống xe đi vào con hẻm nhỏ, Tuyền Cơ bất đắc dĩ đành phải chạy theo sau.
Cửa hàng đồng khí này đã hoạt động lâu năm, trước cửa có treo một chuỗi các miếng đồng nhỏ chiết xạ ánh mặt trời, bất cứ người nào đi ngang qua đường, ánh mắt đầu tiên đều chú ý tới cửa hiệu này.
Tuy nhiên những người tới lui chỗ nãy đều là bình dân bá tánh bình thường, Triệu Kiến Thận xuất hiện, hình tượng giống như là khổng tước đi vào chuồng gà, hắn mặt dày mặc kệ những người đi đường nhìn hắn với ánh mắt kinh dị, vẫn nghênh ngang đi vào cửa hàng, tự nhiên tự tại như đang ở trong Vương phủ của hắn.
Ông chủ đang ngồi trong cửa hàng đưa tay lên dụi dụi mắt, nhìn kỹ người trước mặt, ông ta kích động lập tức dập gối quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hô: “Bái kiến Vương gia.”
Triệu Kiến Thận khoát tay, cho ông chủ cửa hàng đứng dậy, Tuyền Cơ thầm cảm thấy kỳ lạ, nàng nhớ rõ cửa hàng này đâu phải sản nghiệp của Vương phủ.
“Hôm nay Vương gia hạ mình đến tiểu điếm, không biết… không biết…” Ông chủ cửa hàng vì khích động nên run cầm cập, nói lập cà lập cập.
“Lão Chu, không cần khách khí, bổn vương chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, cô nương này chính là Tạ quản sự của Vương phủ, nàng nói muốn tới nơi này đặt làm vài thứ.”
Ông chủ Chu đã sớm chú ý tới nữ nhân che mặt đứng sau lưng Triệu Kiến Thận, vốn còn đang đoán đó có phải là tỳ nữ mà Vương gia mới thu nhận không, vì lão nhớ rõ ít khi Vương gia đem theo nữ nhân bên người, vừa nghe nàng là quản sự của Vương phủ, lập tức bất chấp bất ngờ, vội vàng cung kính thi lễ.
Tuyền Cơ đáp lễ, nói ra ý định của nàng. Ông chủ Chu đối với Tuyền Cơ đương nhiên là một trăm phần trăm nhiệt tình.
Tuyền Cơ lấy bản vẽ ra, kỹ lưỡng khoa tay múa chân chỉ dẫn, ông chủ Chu tuy tứ chi phát triển, nhưng đầu óc cũng khá minh mẫn, đã hiểu được rất mau lẹ, tuy rằng còn chưa hiểu Tuyền Cơ muốn làm mấy thứ này để làm gì, nhưng nếu là Vương gia đích thân dẫn nàng đến, cho dù nàng ta có bắt lão ta làm một tòa đồng sơn, lão cũng tuyệt đối không từ chối, huống chi chỉ là hơn trăm miếng đồng nho nhỏ.
Tuyền Cơ nhất thời tò mò, lại hỏi tới chi tiết vấn đề đúc đồng khí, ông chủ Chu không ngờ tới một nữ nhân lại quan tâm tới việc này, bình thường ngay cả con lão cũng không có hứng thú gì với công việc này, lúc này thì lão ta như tìm được tri kỷ để bàn luận.
Tuyền Cơ căn cứ theo một ít vật dụng nàng đã xài qua ở thời hiện đại, tùy tiện cầm lên mấy nắm đồng kim loại, kiến nghị ông chủ làm ra một ít cải tiến, lão Chu nghe mà trong lòng không ngừng bội phục, hận không thể ngay lập tức quay về hậu xưởng làm theo lời Tuyền Cơ, hai người càng nói càng hợp ý, bất tri bất giác bỏ quên Triệu Kiến Thận sang một bên.
Kỳ thật Tuyền Cơ cũng không rành lắm vấn đề này, chỉ là nghĩ sau này được ông chủ Chu hỗ trợ làm ra rất nhiều đồ vật này nọ, tự nhiên hưng phấn, ông chủ Chu nói chuyện đã đời một hồi cuối cùng mới để ý tới Vương gia đang đứng ở một bên, lão giật mình kinh sợ, luôn miệng tạ lỗi không ngừng.
Thấy bộ dạng hoảng sợ của ông chủ Chu, Tuyền Cơ đành phải kéo Triệu Kiến Thận cáo từ rời đi.
Đi ra khỏi hẻm, đột nhiên Tuyền Cơ “ai da” một tiếng rồi quay trở lại, Triệu Kiến Thận kéo tay nàng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ta quên đưa tiền đặt cọc cho ông chủ Chu.”
“Yên tâm, chờ hắn làm tốt, nàng trả tiền cũng không muộn.”
“Người ta chỉ là làm ăn mua bán nhỏ.”
“Triệu Chính.” Triệu Chính hiểu ý lập tức đi tới cửa hàng đồng khí để đưa tiền đặt cọc.
“Còn muốn đi đâu không?” Triệu Kiến Thận hỏi.
“Uhm, ngươi không cần đi theo giúp ta nữa đâu, ta còn muốn đi lòng vòng, ngươi hãy trở về đi. Không phải ngươi đang bận làm việc hay sao?”
Triệu Kiến Thận lười đôi co dông dài, một tay xách Tuyền Cơ lên xe: “Nói tiếp chỗ muốn đi, hoặc sẽ quay về Vương phủ, tùy nàng chọn.”
Nói xong cầm lấy thư tín lên tiếp tục xem, Tuyền Cơ tức giận nhìn chằm chằm hắn, nhưng cũng không còn cách nào khác, rầu rĩ nói: “Ta định đi tìm thợ mộc làm ghế dựa…”
Triệu Kiến Thận nói: “Quay về Vương phủ.”
“A?” Không phải đã nói nàng muốn đi đâu thì đi đó sao?
“Trên đường cái phía tây Vương phủ có toàn bộ thợ mộc tốt nhất kinh thành.” Triệu Kiến Thận nói, cũng không ngẩng đầu lên.
Tuyền Cơ nhìn gã nam nhân vùi đầu làm việc trước mắt, nhất thời bị mê hoặc, chẳng lẽ hắn định dành cả ngày hôm nay cho nàng?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hôm nay, Triệu Kiến Thận cho xe ngựa dạo vài vòng quanh kinh thành, đi tham quan những thắng cảnh đặc biệt lạ, dọc đường đi Tuyền Cơ vô cùng kinh ngạc, vô cùng kinh hãi thế lực râu ria bành trướng của Triệu Vương phủ - đi sáu, bảy chỗ thế nhưng đều là địa bàn của Triệu Vương phủ hoặc ít nhiều có liên hệ.
Đến giữa trưa giờ ăn cơm, Tuyền Cơ nhịn không được nói: “Bình thường thật không biết, mãi cho tới hôm nay chứng kiến, mới phát hiện mọi chuyện làm ăn của Vương phủ quả thật làm được rất giỏi.”
Triệu Kiến Thận cười nói: “Chuyện làm ăn của Trầm thị còn lớn hơn vài lần so với hoàng cung, lúc trước ta mang nàng đi khắp nơi tuần tra nên chắc nàng cũng rõ.”
Tuyền Cơ nói: “Rõ ràng ngài họ Triệu, như thế nào lại có quan hệ với Trầm thị?”
“Người sáng lập Trầm thị là Trầm Hạo Vân, là sư phó của ta, hắn cả đời không lập gia đình, lúc ta còn rất nhỏ hắn quyết định đem Trầm thị giao cho ta, để thuận tiện, ta ở Trầm thị lấy họ Trầm theo sư phó.” Triệu Kiến Thận đáp.
“Thật trùng hợp, tên của ngươi đảo lại chính là Trầm Kiếm.” Tuyền Cơ cười trộm, nàng dám đánh cược, có thể dễ dàng lẫn lộn cái tên đảo ngược đảo xuôi của hắn, dù sao cũng chẳng ăn nhằm gì.
Hai người một hỏi một trả lời vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng nhiên Triệu Chính tới báo có người cầu kiến.
Người tới là Hoàng chưởng quầy quản lý Minh Tâm thư phòng, nói thư điếm có mấy bộ sách vừa mới chế bản hoàn thành, mời Vương gia xem trước.
Minh Tâm thư phòng cũng là sản nghiệp của Vương phủ, là thư điếm lớn nhất trong kinh thành, tuy Hoàng chưởng quầy kinh doanh thư điếm, nhưng hắn là điển hình của dân làm ăn, giữa trưa vô tình ra ngoài thấy xe ngựa Vương gia đứng trước cửa tửu lâu, nghe được tin Vương gia đang ở trong dùng bữa, bèn tìm cái cớ chạy tới nịnh bợ.
Nếu là trước đây, còn lâu Triệu Kiến Thận mới thèm đi xem xét việc làm ăn của các thư điếm, nhưng hôm nay nhìn thấy Tuyền Cơ nghe được hai chữ thư điếm thì mắt sáng rực, liền thuận miệng đồng ý.
Minh Tâm thư phòng sỡ dĩ xưng là thư điếm lớn nhất kinh thành, không tính việc nó tàng trữ số lượng sách lớn nhất, nó còn to lớn nhất, chiếm cứ gần một con phố, từ cửa trước đi vào ba bước, là một kho sách, sau đó là một hoa viên nho nhỏ, trong vườn có hòn non bộ nước chảy róc rách, thanh tú tinh xảo, không ít khách tới mua sách cũng nhín chút thời gian tụ họp lại bàn luận thơ văn, cuối cùng là phòng chế tác của thư điếm, bình thường cấm người không phận sự ra vào, rất nhiều công nhân đang khắc chữ trên sách, còn một đại nông trang ngoài thành thì lưu trữ các sách.
Tuyền Cơ nghĩ đến chuyện đọc sách, bỗng nhiên có chút tò mò không biết ở niên đại này, kỹ thuật in ấn đang ở giai đoạn nào? Vừa rồi mới nghe Hoàng chưởng quầy nói sách mới hoàn thành chế bản, hay là bây giờ còn đang dùng cách khắc chữ để in hay sao?
Tới Minh Tâm thư phòng thì thấy, quả thật là dùng cách đó, nhóm công nhân tập trung tinh thần dựa theo bản gốc mà tỉ mỉ khắc từng nét trên miếng gỗ, ở một bên là những bản khắc xấu không đạt chất lượng.
Tuyền Cơ vừa mới đứng bên cạnh nhìn được một tí, đã bị Hoàng chưởng quầy khách sáo mời đi chỗ khác, hắn sợ nàng làm ảnh hưởng đến công nhân.
Một dao đi sai, là phế luôn toàn bộ bản khắc. Trong lòng Hoàng chưởng quầy nói thầm, Vương gia cũng quá sủng ái nữ nhân này, chuyện bản khắc đâu phải chuyện đùa? Nữ nhân này nói muốn xem, thì hắn để cho nàng xem, nếu bản khắc bị hư, công nhân không kịp giao hàng, chậm trễ, thì phải làm sao, những quyển sách này có một số là phải dâng lên Hoàng thượng.
Đương nhiên, trong lòng Hoàng chưởng quầy thầm bất mãn, nhưng trên mặt vẻ nịnh nọt không giảm một phân, nữ nhân này không cần biết có quan hệ gì với Vương gia, nhưng đường đường nàng ta cũng là một tổng quản sự cao cấp trong Vương phủ, cấp bậc so với gã cao hơn vài bậc, không nịnh nọt là không được.
“Tất cả sách, đều dùng cách in như vậy?” Tuyền Cơ muốn xác nhận kỹ lại một chút.
Hoàng chưởng quầy không hiểu gì nên gật gật đầu, nghĩ thầm, nếu không khắc như vậy thì dùng cách nào để in chứ? Nữ nhân này quả thật là có vấn đề.
Tuyền Cơ nhận được lời xác nhận, vô cùng vui vẻ. Hê hê, chỉ cần nàng công bố cách in chữ bằng mực, chẳng phải nàng trở thành người phát minh vĩ đại hay sao? Tổ tiên người Trung Quốc thật sự đã phát minh ra một kỹ thuật tốt, không ở sơn trại này thật sự là xin lỗi mấy ngàn năm văn minh của tổ tiên người Hán.
Lúc rời khỏi thư điếm lên xe ngựa, Tuyền Cơ vội nhìn Triệu Kiến Thận nói: “Cho ta một ngàn lượng, ta có một ý kiến tốt về việc ấn thư bán cho ngài.”
Triệu Kiến Thận liếc Tuyền Cơ một cái: “Nàng cần nhiều tiền như vậy làm gì? Ta làm sao xác định ý kiến của nàng có giá trị hay không? Doanh thu một năm của thư điếm nhiều ít chắc nàng cũng rất rõ ràng, số tiền đó là nửa năm tiền lời của tổng điếm Minh Tâm thư phòng.”
Một lượng bạc cũng đủ cho một nhà ba miệng ăn hơn một tháng, một ngàn tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Tuyền Cơ nheo nheo mắt, đắc ý nói: “Chủ ý của ta bán một ngàn là rẻ rồi, bảo đảm tuyệt đối có giá trị, nói sao đi nữa, ngài là ông chủ của ta, ta còn dựa vào ngài để kiếm cơm ăn, chẳng lẽ còn dám gạt tiền của ngài?”
Bị đôi mắt Tuyền Cơ quyến rũ, Triệu Kiến Thận thật sự rất muốn lột xuống khăn che mặt của nàng, ôm nàng vào trong lòng, âu yếm nàng một phen, nhưng hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi… Triệu Kiến Thận trong lòng thở dài một tiếng, nói: “Được, vậy hãy nói chủ ý của nàng ra nghe thử.”
Tuyền Cơ cười thần bí, thừa nước đục thả câu nói: “Chúng ta quay về Vương phủ đi, lúc đó ta sẽ nói.”
Trờ về Vương phủ, Tuyền Cơ cố ý gọi Trương lão đầu và Trương mẫu tới làm chứng, ở trong thư phòng chính thức bắt đầu bài giảng kiêm bài hướng dẫn.
“Cách in ấn tốt nhất và tiết kiệm nhân lực nhất là cách in bằng mực, làm một con dấu, tùy theo kích thước lớn nhỏ của chữ mà khắc, lúc in đem con dấu này ra, theo thứ tự văn bản mà xếp nó vào một khung ô vuông, chỉ cần con dấu làm được tốt, về sau việc in ấn thư sẽ không cần phái phí sức nhiều nữa, thư điếm cũng không cần phải tàng trữ nhiều sách như vậy nữa, còn phải lo lắng thêm vấn đề sách bị mốc meo, tất nhiên hơi khó khăn nếu phải in hình ảnh, hay là muốn sửa sang bản khắc, nhưng dù sao việc in hình cũng rất ít ỏi…”
Tuyền Cơ nói xong, phát hiện trong thư phòng im lặng như tờ, vốn không mong đợi được tiếng vỗ tay khen ngợi, nhưng cũng không trông đợi ánh mắt kinh dị nhìn nàng trân trối của ba người trước mẳt.
“Sao vậy? Ta nói không đúng hay sao?” Tuyền Cơ nghi hoặc nói.
Trương lão đầu vỗ đùi, nhảy dựng lên ghế, hưng phấn cực kỳ, hai tay chà chà vào nhau đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm: “Tuyệt vời. Thật sự quá tuyệt vời. Tại sao trước kia chưa từng nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy.”
Quay đầu nhìn Tuyền Cơ, lão nói như hát: “Tuyền Cơ ơi Tuyền Cơ, đến tột cùng cô nương vẫn là một kẻ dở hơi, ha ha ha, biện pháp tuyệt diệu này mà cô nương chỉ đòi có một ngàn bạc, thậm chí một vạn cũng rất là đáng lắm.”
Triệu Kiến Thận cũng lộ ra vẻ hưng phấn hiếm có, Trương mẫu thì càng không cần phải nói, ôm riết cánh tay Tuyền Cơ, cười không khép miệng lại được.
Tuyền Cơ ngượng ngùng nói: “Ta cũng nghĩ là một vạn, nhưng cũng nghĩ Vương gia nhất định sẽ không chấp nhận…”
Ba người nhìn nhau, cười phá lên, Triệu Kiến Thận đi đến trước mặt Tuyền Cơ: “Hôm nay mới biết được vì sao nàng lại chịu quản lý sổ sách, nguyên do cũng chỉ vì tiền ám… Nàng nghĩ bổn vương sẽ không đồng ý sao, lần này nàng tính sai rồi. Thôi vào thư phòng chi ra một ngàn đi.”
Tuyền Cơ mếu máo, nhưng dù sao cuối cùng cũng có tiền thu vào, dựa vào bản lĩnh của nàng, chẳng lẽ còn sợ về sau không có cơ hội kiếm tiền sao? Hừ, lần sau ra giá nhất định phải bắt đầu từ đơn vị vạn trở lên mới được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tuyền Cơ bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc kiếm tiền, sự hứng thú với thư phòng tăng lên rất nhiều, nàng bắt đầu nghiên cứu kĩ lưỡng một ít sử sách, phát hiện nơi này ngoại trừ ngôn ngữ văn tự là tương thông với thế giới hiện đại của nàng, phần còn lại thì hoàn toàn tìm không thấy sự tương đồng của các triều đại, tất cả các khía cạnh của cuộc sống cũng không có điểm giống nhau.
Khi ở trang viện, Tuyền Cơ phát hiện nơi này không có “luận ngữ”, không có “Kinh Thi”, không có Đường Thi Tống Từ, nhưng có cùng loại sáng tác. Nếu chính mình là thân nam nhi, bằng những gì trong đầu còn nhớ rõ, để trở thành một vị Thánh nhân thi tiên cũng không có gì quá khó khăn, dễ dàng hơn là làm nhà phát minh.
Đáng tiếc thân thể này của nàng là một nữ nhân, lại còn quá đặc sắc làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nếu không có sự che chở của Vương phủ, lẻ loi một mình nơi xa lạ này thì sự an toàn là cả một vấn đề trọng đại, chứ đừng nói việc muốn nổi tiếng hơn để mưu sinh.
Theo thái độ của Triệu Kiến Thận, Tuyền Cơ mơ hồ đoán được, hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng đối với nàng, nhưng vì không có nhiều thời gian để quan tâm tới nàng, hoặc là cảm thấy hiện tại duy trì sự cân bằng mong manh này, đối với hắn có lợi hơn, cho nên mới tạm thời buông tay, một khi thế cuộc yên ổn hơn, thì nàng hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Triệu Kiến Thận khống chế nàng căn bản không cần sử dụng quyền thế, chỉ cần phát huy cho tốt chiêu mỹ nam kế, cho dù Tuyền Cơ có khả năng tự khống chế bản thân giỏi đến cỡ nào, cũng sẽ phải chịu quỵ xuống dưới sức quyến rũ của hắn, làm ra những chuyện mà bản thân nàng sẽ hối hận.
Tuyền Cơ chưa từng có nên vẫn chưa biết tương lai sẽ xuất hiện ý nghĩ muốn tìm trượng phu để nương tựa hay không, nhưng nàng vẫn không muốn chỉ vì một phút xao động mà rước lấy cho bản thân thêm nhiều phiền phức. Không có gì nghi ngờ là Triệu Kiến Thận muốn làm Hoàng đế, nếu phát triển tình cảm với hắn, nếu hắn thất bại, bản thân nàng cũng không tránh khỏi bị liên lụy, nếu hắn thành công, cũng sẽ không cho phép “nữ nhân của hắn” rời khỏi hắn. Tưởng tượng tới lúc phải đối diện với nhóm oanh oanh yến yến bên người hắn, Tuyền Cơ không thể chấp nhận.
Vui vui vẻ vẻ hưởng thụ cuộc sống thoải mái hiện nay, tới thời điểm thích hợp nhất sẽ ra đi, có dịch dung đan của đại ca, còn có bản lĩnh của nàng, chỉ cần rời khỏi Kỉ quốc - phạm vi thế lực của Triệu Kiến Thận, việc sống tự do tự tại nhàn hạ cả nửa đời sau cũng không phải là việc khó.
Còn chuyện trong lòng có chút vấn vương khó chịu, chỉ cần một hai năm sẽ phai nhạt, so với những ngày tháng hạnh phúc bao la sau này, bỏ ra một khoảng thời gian khó chịu ngắn ngủi cũng có giá trị lắm… ít nhất là cho đến hiện giờ, Tuyền Cơ nghĩ như vậy.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, mùa đông lại đến, Trung thu đã qua được một tháng, trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống, Tuyền Cơ từ nhỏ sinh ra lớn lên ở phía Nam, chưa từng thấy qua tuyết rơi nên vô cùng ngạc nhiên thích thú.
Lúc Khả Nhi tìm ra Tuyền Cơ, nàng chỉ đang khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng manh ngồi xổm trong viện ngắm tuyết, Khả Nhi kinh hãi vội vàng kéo nàng quay về ngâm nước ấm, nhưng dường như đã hơi trễ, đêm đó Tuyền Cơ bắt đầu phát sốt.
Triệu Kiến Thận và Trương lão đầu đang làm việc ở ngoài kinh thành, Triệu Tư Viễn cũng đi theo, Trương mẫu mời thầy thuốc tới xem bệnh cho Tuyền Cơ, còn đích thân chăm sóc cho Tuyền Cơ cả đêm.
Sáng hôm sau, Tuyền Cơ tỉnh lại, tuy còn hơi sốt nhưng so ra cũng đỡ hơn ngày hôm qua, thấy Trương mẫu bưng tới một chén thuốc đen ngòm, không thể không rùng mình, nhìn bộ dạng vô cùng khổ sở.
Làm nũng giật giật tay áo Trương mẫu, Tuyền Cơ nói: “Tiểu nữ đã khoẻ lại nhiều, thật đó, ăn cái gì đó rồi đi ngủ thì được rồi, không cần uống thuốc có được không?”
Trong lòng vốn coi Tuyền Cơ như con gái mình, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, vừa đau lòng vừa tức giận: “Đã lớn như vậy rồi mà còn không thể chăm sóc bản thân, không biết cái thông minh bình thường chạy đi đâu nữa, thuốc đắng dã tật, nhất định phải uống, không nên để bệnh kéo dài.”
“Nhất định phải uống?”
“Đương nhiên.”
Tuyền Cơ thở dài, từ chối ý tốt của Trương mẫu dùng muỗng đút thuốc cho nàng, thuốc này uống một ngụm có thể khiến người chết vì đắng, có vẻ như thuốc không quá nóng, Tuyền Cơ đưa chén lên miệng nhắm mắt nhắm mũi ực một hơi, đắng quá a a a a a.
Trương mẫu và Khả Nhi chưa từng thấy qua nữ hài tử uống thuốc “hào sảng” như vậy, nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Tuyền Cơ đang nhăn nhúm lại thành một khối, thì phá lên cười.
Khả Nhi đưa tới một chén nước cho Tuyền Cơ súc miệng, Trương mẫu lấy từ trong ống tay áo ra một bịch mứt đưa cho Tuyền Cơ, nhìn Tuyền Cơ vừa chộp lấy đã lập tức ngoạm một cái thật to, bà lắc lắc đầu nói:
“Thật đúng là tiểu hài tử. Khả Nhi đã đến nhà bếp lấy cho cô nương bát cháo. Cô nương ăn xong thì ngủ tiếp, thầy thuốc nói uống khoảng ba lần thuốc, nghỉ ngơi cho tốt, thì sẽ khoẻ lại. Cô nương có căn dặn gì cho công việc của cửa hàng bạc không?”
Tuyền Cơ nói: “Không có gì, tiểu nữ đã hướng dẫn các quản sự khác làm như thế nào, tiểu nữ có đi làm hay không cũng không có vấn đề gì đâu.”
Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, lại níu lấy tay áo Trương mẫu nói: “Chuyện này ngàn vạn lần đừng nói cho Vương gia biết, bằng không hắn nhất định sẽ phân tâm.”
Trương mẫu cười, vỗ vỗ tay Tuyền Cơ: “Biết rồi, nha đầu.” Bà cũng cảm thấy rất kính nể Tuyền Cơ, cô nương này vừa thích ứng công việc ở Vương phủ đã bắt đầu dạy cho các quản sự cấp dưới bí quyết tính toán sổ sách, ngay cả chuyện cách nào tính toán nhanh mà người khác coi là bí mật nghề nghiệp nàng cũng không câu nệ dốc lòng hướng dẫn, lòng dạ phóng khoáng như thế này, cũng rất hiếm gặp được ở nam nhân.
Hiện giờ toàn bộ người từ trên xuống dưới trong phòng thu chi thật tâm kính yêu khâm phục vị đại tổng quản sự tài ba, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã thu phục được một đám người tình nguyện trung thành với nàng như đối với Vương gia, đủ để chứng minh năng lực và tài năng của Tuyền Cơ.
Đang trò chuyện, thì nghe có người gõ cửa, Trương mẫu mở cửa thì thấy dĩ nhiên là Triệu Kiến Thận, sau lưng còn có Trương Kiều Dư và Triệu Tư Viễn với vẻ mặt lo lắng.
Trương mẫu đứng ở cửa, không định cho ba người trước mặt bước vào phòng, do do dự dự nói: “Vương gia, Tuyền Cơ là nữ nhi, có câu nam nữ khác biệt…” Lời nói còn chưa dứt, bóng người trước mắt chợt lóe, Triệu Kiến Thận đã lách người xông vào phòng, đi xuyên qua phòng khách đi thẳng vào buồng ngủ.
Trương mẫu dậm chân bực bội định đuổi theo sau, lại bị Trương Kiều Dư giữ lại, khóe mắt ngắm thấy Triệu Tư Viễn cũng dợm vọt vào theo, lão thuận tay kéo luôn hắn trở lại.
“Cha, người làm cái gì vậy, Tuyền Cơ là một nữ nhân còn chưa thành thân, sao lại có thể…” Trương mẫu tức giận.
Trương Kiều Dư một tay kéo hai người kia lùi ra cửa, còn tay kia khép cánh cửa phòng lại, xoay người cười nói: “Vương gia và Tuyền Cơ lúc rời khỏi trang viện trên đường đi ngồi cùng một xe, cùng ở một phòng cũng không phải là chưa từng có, hiện tại nói tới danh tiết cũng đã quá muộn. Tiểu Vương gia, nếu muốn giữ lại Tuyền Cơ trong phủ, thì đừng quấy rầy Phụ vương ngài. Đi thôi, chúng ta đi tìm thêm ai đó nữa để mở bàn mạt chược đi.”
Trước đó vài ngày, ông chủ Chu của cửa hàng đồng khí đưa tới bàn mạt chược, sau đó Tuyền Cơ hướng dẫn mấy người bọn họ cách chơi, học sơ sơ thì bọn họ cảm thấy vô cùng hấp dẫn, mấy ngày nay hễ lúc nào rảnh là bọn họ tụ tập lại chơi bài.
Đang nói, chợt thấy Khả Nhi bưng một cái khay thật lớn, đi chầm chậm từng bước tới tiểu lâu bên này.
Trương mẫu bước tới giúp đỡ, thắc mắc hỏi: “Sao lại nặng như vậy? Chỉ có một chén cháo thôi mà?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
lanhaha Bá Tánh Bình Dân
truyện hay
Aug 26, 2018 08:56 pm 0 trả lời 0