Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 1 : Thất ý tướng công
.
Tình huống khi Tần Kham tỉnh lại khiến cho hắn có một loại cảm giác – ‘Chết béng đi cho xong!’.
Thực tế là hắn đang chết.
"Đang chết" nghĩa là - hắn đang đứng ranh giới giữa sống và chết.
Một sợi dây thừng cuốn lấy cổ của hắn, mà cả người hắn đang treo lủng lẳng như kiểu thịt bò khô treo gác bếp, cột vào xà nhà tung tăng đón gió...
Con mẹ nó! Mưu sát!
Tần Kham vừa sợ vừa giận không nhịn nổi chửi toáng lên trong lòng. Hiện hắn cũng chẳng kịp thắc mắc về chuyện lạ đời là tại sao sau khi tỉnh lại từ tai nạn máy bay mà lại bị treo lủng lẳng giữa không trung rồi… hiện việc duy nhất Tần Kham còn có trong đầu chỉ có thể là làm sao để sống được cái đã.
Hai tay Tần Kham cầm lấy dây thừng dùng sức ghì xuống, ý đồ đem cổ của mình nới lỏng ra một chút, không ngờ kết quả là dây thừng lại càng xiết chặt… qua chốc lát thì hai cánh tay hắn xụi lơ mềm oặt như hai sợi mì ướt, không còn nổi chút sức lực nào nữa.
Trong đầu Tần Kham mờ mờ cảm giác hoàn cảnh chung quanh như vừa quen vừa lạ, phảng phất có một giọng nói đang tự nói với mình rằng chỗ này là nhà của mình đấy… mà hắn thì chính đang bị treo ở trên xà nhà của mình rồi.
Loại cảm giác này rất quỷ dị, thật giống như kiểu bệnh nhân đa nhân cách, trong thân thể có hai cái ‘chính mình’… mà rốt cuộc cái ‘chính mình’ lạ lẫm kia càng ngày càng suy yếu, càng lúc càng mờ nhạt mỏng manh, cuối cùng không cam lòng ly thể mà đi...
Gương mặt Tần Kham đã sưng phù tím bầm, cả người bị dây thừng treo dưới xà ngang, thân thể ở giữa không trung đong đưa, tay vẫy chân đạp, suy yếu vô lực giãy dụa…
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, ý thức càng ngày càng mơ hồ, tới khi Tần Kham đã giãy dụa không nổi nữa, hắn cũng vốn nghĩ rằng thế là đã xong… thì bỗng cửa phòng bị đá văng ra, một tiếng quát vang vọng dội vào ý thức đã dần mơ hồ của hắn: "Tần tướng công thắt cổ rồi!"
Tần Kham đang mơ mơ màng màng mà cơ hồ vần muốn phì cười… mẹ nó vì sao trước khi cứu người cứ nhất định phải rống toáng lên rồi mới nhào vào cứu chứ nhỉ? ... Ngươi đem ta cứu xong rồi mới rống không hơn à?
Sau đó Tần Kham bỗng cảm thấy hai chân mình đang lơ lửng giữa không trung bị người ôm lấy, sau đó... dùng sức kéo kéo xuống, mỗi lần kéo là một lần dây thừng trên cổ thít chặt thêm một phần… Đến mức này thì đầu lưỡi Tần Kham cũng không khỏi không nhịn được mà lè ra ngoài ặc ặc...
Một lần, hai lần, ba lượt...
Làm sao để cứu người khác bị treo cổ thì Tần Kham cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà mẹ nó chứ… cho dù không thể như cao thủ trong phim một tiêu ném đứt dây thừng thì cũng được dùng sức trâu lực bò hết kéo lại ghì xuống như thế này đi nha.
Phong cách này quá hiếm thấy rồi...
Dùng cái kéo ah đám khốn nạn...! Tần Kham bỗng nhiên rất muốn chửi cả cha lẫn mẹ cuộc đời, cực kỳ cực kỳ muốn chửi ấy.
...
...
Cảm giác ở giữa không trung từ trên cao nhìn xuống thật ra cũng rất không tồi, hết thảy động tĩnh trong phòng đều nằm gọn trong mắt Tần Kham… đương nhiên nếu như không có sợi dây thừng chó chết ghìm chặt cổ của hắn mà nói thì càng hay hơn rồi.
Bên dưới là một đám thôn dân đang tay chân luống cuống ra sức kéo hắn xuống khỏi xà nhà… Ozawa tối cao nàng ơi có thấy chăng các thôn dân cực kỳ chất phác, tràn đầy yêu thương nhiệt tình này chứ!
Đương nhiên, cũng có cả hình ảnh không hài hòa đấy nhé! Lẫn trong cả nhóm người nỗ lực cứu sống hắn thì ánh mắt càng ngày càng mơ hồ của Tần Kham lại mẫn cảm phát hiện một gã trẻ tuổi lén lén lút lút thừa dịp người không chú ý, đem một cái chặn giấy bằng ngọc thạch trên bàn sách trong phòng lặng lẽ nhét vào trong ngực.
Hành động của thằng này khiến Tần Kham bỗng nhiên tức giận một cách kỳ lạ, giống như đang ngồi xe bus mà phát hiện ví tiền của mình bị ăn trộm vậy...
Buông! Cái chặn giấy kia là của ta...
Tần Kham trong lòng gào thét.
Còn có một người tuổi còn trẻ khác nữa lặng yên không tiếng động đem một cây quạt xếp treo ở một góc phòng nhét vào tay áo. Buông! Cây quạt của ta...
Thằng L này đến cùng là tới cứu người hay là đến ăn cướp hả?
Sống lại nhất định tìm chúng mày tính sổ!
BA~!
Dây thừng quanh cổ rốt cục cũng không phụ sự mong đợi của mọi người… bị một đám thôn dân tốt bụng suýt nữa chữa lợn lành thành lợn què kéo đứt rồi.
Tần Kham rơi phịch xuống, đau cái là lại bị ngã đập mặt.
"Tần tú tài, Tần tú tài! Ngươi sao rồi?" Một đám thôn dân ba mồm bảy lưỡi xúm xít bu vào hỏi han, có mấy người còn dùng sức lay lay bả vai còn đang xụi lơ của Tần Kham nữa.
Tần Kham ong ong váng cả đầu, chỉ cảm thấy trong mắt là cả trời sao bay múa… hắn gượng mở to mắt, đợi cho ánh mắt dần dần khôi phục thì mới nhận ra cả một đám ăn mặc quần áo cổ đại đang vây quanh chính mình —— phải nói là cách ăn mặc của đám người này thực buồn cười.
Mọi người đều mặc áo vải ngắn màu xám được dệt thủ công, nơi hông thì dùng dây thừng buộc túm lại, tóc dài hướng lên đỉnh đầu buộc vắt thành một cái búi tóc… nguyên một đám ngươi trên mặt tràn đầy vẻ khắc khổ...
Nông dân cổ đại hả?
"Tần tướng công, ngươi không sao chớ?" Một gã người cổ đại ước chừng hơn 40 tuổi mặt mũi tràn đầy tang thương quan tâm hỏi thăm.
Tướng công? Đây là xưng hô gì? Ngoại trừ lúc chơi mạt chược thì có bao giờ mình bị người khác gọi là tướng công đâu nhỉ?
Tần Kham không nói chuyện, hắn thật sự nói không ra lời… mặt của hắn hiện tại còn tím xanh, yết hầu phảng phất như vừa bị đao cùn cứa qua cứa lại tràn lên từng đợt đau đớn, miệng há hốc thở hổn hển đớp vội lấy từng tràng không khí quý giá.
Thôn dân nhiệt tình bưng tới một chén nước ấm, đưa tận miệng giúp hắn uống xong thì Tần Kham mới nằm vã xuống trên mặt đất lạnh lẽo như băng trong chốc lát… tới đó thì cơn đau ở yết hầu mới đỡ đi một ít.
Ý thức vốn mơ hồ dần dần thanh tỉnh, Tần Kham lúc này mới có sức dò xét những thôn dân chung quanh.
Ân, cách ăn mặc của họ thật sự rất buồn cười, bất luận lúc mơ màng hay khi đã tỉnh ra thì thẩm mỹ quan của Tần Kham cũng không chút nào cải biến.
À mà bây giờ còn chưa phải lúc truy cứu cách ăn mặc của họ… Tần Kham cảm thấy có một việc phải xử lý ngay lập tức đã.
Tần Kham đưa mắt tại dạo qua một vòng đám người chung quanh, bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời, tay phải yếu ớt run rẩy vươn ra tóm lấy cở tay một người tuổi còn trẻ.
"Đồ... trả ta!"
Đây là câu nói đầu tiên của Tần Kham, thanh âm khàn đặc tựa như tiếng xé vải cực kỳ khó nghe.
Người trẻ tuổi bị túm lấy kinh hãi, dưới cái nhìn soi mói của đám thôn dân vội vàng móc ra cái chặn giấy ngọc thạch trong lồng ngực đặt trên mặt đất, mặt đỏ bừng quay đầu chạy đi mất.
Rất tốt, biết hổ thẹn cũng coi như dũng cảm, người này còn có thể cứu chữa.
Gian nan quay đầu, Tần Kham lại bắt được cổ tay một người khác.
"Giao ra đây... Bằng không đừng trách ta rồi!"
Tần Kham suy yếu hừ hừ.
Thằng này cũng thất kinh móc ra một cây quạt xếp từ trong tay áo, để trên mặt đất rồi che mặt xấu hổ mà trốn.
Da mặt thực mỏng, nếu là ta chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn như thế đi...
Bắt xong hai tên trộm vặt, Tần Kham nhịn không được có chút đắc ý.
Không biết còn có... thằng trộm vặt nào nữa không nhỉ?
Tần Kham vô ý thức hai tay túm loạn xạ xung quanh…
Sau đó từ trong lòng bàn tay truyền đến một hồi cảm xúc ấm áp thoải mái...
Mềm nhũn đấy, rất thoải mái…
Bánh bao hấp hả?
Mẹ cha nó cái loại trộm gì nữa đây, còn ăn trộm đồ vật không đáng tiền như vậy...
"Giao ra đây!" Tần Kham hung hăng, bánh bao cũng là của ta!
Một tiếng hét e lệ duyên dáng vang lên, sau đó là một tiếng rống to cực kỳ phẫn nộ: "Thằng khốn nạn! Dám sờ mó vợ ông..."
Mẹ tổ sư… Ăn trộm bánh bao trong nhà ông còn dám mắng ngược lại nữa cơ à?Vô liêm sỉ!
Tần Kham dứt khoát dựng thẳng ngón giữa, sau đó... triệt để hôn mê.
************************************************** *********
Trời xanh hờn nước xuân biêng biếc.
Mưa dìu mộng dựa chiếc thuyền nan.
Bên sông người đẹp tựa trăng ngàn.
Tay ngà đón rượu muôn vàn tuyết mai.
Chưa từng tuổi chớ hoài quê mẹ.
Về chốn xưa đau xé ruột gan.
(Tao dịch. Đêk hay cũng phải chịu.)
Mưa Giang Nam vốn khiến người vừa vui lại buồn.
Đại Minh Hoằng Trị năm thứ 17, Giang Nam, Thiệu Hưng phủ, Sơn Âm huyện, Tần trang.
Tần Kham đứng bên đường mòn duy nhất từ cửa thôn đi thông tới thị trấn, chắp tay nhìn bầu trời đang mưa rả rích, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn quạnh quẽ.
Từng thôn dân mặc áo vải thô ngắn vác nông cụ trải đi qua nhao nhao quay đầu lại đánh giá hắn, trong vẻ kính sợ không thể che đi nét hiếu kỳ.
Tiếng xì xầm bàn tán được các thôn dân tận lực đè thấp vẫn rơi rõ ràng từng cân từng chữ vào trong tai Tần Kham.
"Tần tướng công sau khi được cứu sống thì trở nên ngu ngốc hay sao ấy nhỉ?"
"Vốn đang có tú tài công danh lại bị bãi đi rồi, có thể nào không ngốc?"
Chủ đề bắt đầu kéo dài...
"Nhìn không ra Tần tướng công văn nhược là thế lại còn có một mặt hảo hán tử tâm huyết đi a."
"Đúng vậy, một tú tài mười chín tuổi đầu lại dám đem công tử nhà Tri Phủ lão gia đánh cho hộc máu, chậc chậc..."
"Đến cùng cũng là quá dại dột, quá vọng động rồi… tú tài sao có thể đắc tội Tri Phủ công tử chứ? Nhìn xem, hôm trước Học chính đại nhân Thiệu Hưng phủ không phải đã đưa tin tới cho Sơn Âm huyện sao? Ai, tú tài công danh bị bãi rồi, gia sản còn toàn bộ bị đưa đi làm bồi thường tiền thuốc cho Tri Phủ lão gia, đáng tiếc đáng tiếc..."
"Tần tướng công vì sao đánh Tri Phủ công tử thế?"
"Nghe nói là vì một nữ nhân..."
"..."
"..."
Rõ ràng là các thôn dân chỉ xì xầm bàn tán, nhưng lại bàn tới nổ trời nổ đất.
Tần Kham chắp tay đứng bên bờ ruộng chỉ biết cười khổ.
Ngoại trừ cười khổ, hắn thật sự không biết nên dùng loại biểu lộ nào để diễn tả tâm tình hiện giờ nữa.
‘Tú tài’ mà các thôn dân đang xì xầm bàn tán chính là hắn, Tần Kham.
Mà công tử nhà Tri Phủ lão gia, cùng với nữ nhân khiến hai người đấu đá kia... nói thật, Tần Kham hoàn toàn không nhớ rõ.
Bởi vì Tần Kham này cũng đã không phải Tần Kham kia rồi, trong lòng của hắn cất giấu một bí mật kinh thiên động địa, đó là... Hắn đến từ thế kỷ hai mươi mốt.
Theo lý mà nói thì giờ phút này đúng ra hắn phải đang ngủ ở trong một khách sạn năm sao nào đó, cùng một nàng tiếp viên hàng không vừa cấu kết tới tay lăn qua lộn lại trên giường lớn với điều hòa mát lạnh… mà vô cùng không phải đứng ung dung nhìn trời ngắm đất ở bên bờ ruộng trong một thôn nhỏ thuộc Minh triều Hoằng Trị năm thứ 17...
Lý luận chỉ là lý luận, dù sao không phải sự thật.
Sự thật là… Tần Kham hắn xuyên cmnr.
Tần Kham là người tốt, bất luận kiếp trước hay là kiếp này thì người nhận thức hắn cũng sẽ không có ai phản đối kết luận này cả.
Ông trời chính là không công bằng như thế, đám khốn khiếp giết người phóng hỏa tội ác ngập trời khác thì chẳng làm sao, mà Tần Kham hắn - một cái thanh niên tốt điển hình tận tâm ra sức phát triển sự nghiệp, yêu trẻ kính già, à mà nhiều nhất cũng chỉ có chút tật nhỏ ham mê hái hoa thì lại bị xuyên việt.
Được rồi, xuyên việt cũng thôi đi.
Thế nhưng mà... quần áo thời Minh triều thật là khó coi ah, hơn nữa... hai tấm ván gỗ để giẫm lên trong nhà xí vì sao lại yếu đến thế cơ chứ? (ßThằng này max nhọ!!!)
Vì sao!!
Bình luận truyện