[Dịch] Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 2948 : Lại hãm vào tuyệt cảnh (3)
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 12:19 24-10-2018
.
Tuyết Ma cau mày nói "Nếu bọn chúng phá vây thì bất quá chạy được 2-3 đứa, ngươi cẩn thận quá đấy!"
"Tình thế trước mắt buộc chúng ta phải hốt gọn một mẻ, cần gì phải mạo hiểm?"
"Ngươi dự định thế nào?"
"Chờ đến khi bọn chúng tổng tiến công, hoàn toàn đặt chú ý lên người giáo chủ, chúng ta sẽ phát động tấn công, bị giáp công 2 mặt thì không một kẻ nào trong bọn chúng có thể sống được"
Tuyết Ma không nói gì nữa, chấp nhận kế hoạch của mụ.
"Qua Qua, ép nó xuống nước!" Diệp Thiếu Dương ra lệnh, Qua Qua bèn bay lên, dùng hết sức cùng 4 người Tiểu Bạch kéo lấy Cùng Kỳ không cho nó đứng dậy.
Bị mọi người vây công trong thời gian dài như vậy, Cùng Kỳ cảm thấy rất bực bội, nhưng bọn họ lại phối hợp hết sức ăn ý khiến nó không thể nào bắt được bất kỳ ai. Cùng Kỳ không hiểu vì sao bọn người Huyết Trì La Sát vẫn chưa ra tay, nó muốn bỏ chạy.
Nó di chuyển thân thể, vận sức chờ phát động. Nếu như nó thật sự nhích người thì mấy người bọn họ sẽ không thể ngăn được nó.
Cho dù bọn họ có nhiều người nhưng nó quả thật quá mạnh.
"Cùng Kỳ!"
Ngay lúc này, Diệp Thiếu Dương cưỡi trên lưng Tiểu Cửu vọt về phía nó, gầm lên, "Không được chạy, cùng ta tử chiến một trận!"
"Gràoooooo"
Cùng Kỳ nhìn hắn từ phía chính diện xông tới thì sát ý dâng lên, từ bỏ ý định rời khỏi chiến trường, xông thẳng về phía Diệp Thiếu Dương, trong miệng phát ra tiếng nói hùng hồn "Diệp Thiếu Dương, lần này ngươi đừng có chạy". Nó cũng có trí tuệ tương đối, có thể mở miệng nói chuyện, chỉ có điều tính tình vẫn còn như dã thú, ít khi mở miệng.
"Đến đây!"
Diệp Thiếu Dương rống lớn một tiếng, từ phía chính diện xông tới, lấy tất cả 7 cái ám kim thần phù dán lên Thất Tinh Long Tuyền kiếm rồi đâm về phía Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ há miệng phun ra một luồng chướng khí màu đỏ tươi. Chướng khí lại không tan ra mà ngưng tụ lại bên miệng, lan tràn ra 4 phía tạo thành một luồng năng lượng cực lớn.
Diệp Thiếu Dương tiến lên, trường kiếm đâm vào chướng khí, trong nháy mắt 7 cái ám kim thần phù bốc cháy, sau khi tiếp xúc với chướng khí thì lập tức sinh ra phản ứng mãnh liệt.
Chướng khí tiếp xúc với thân thể liền mang đến cảm giác nóng rực cực kỳ mãnh liệt. Toàn thân Diệp Thiếu Dương run rẩy, hắn cắn chặt răng, xông vào giữa luồng chướng khí. Trong chớp mắt, hắn cảm thấy toàn thân như bị hấp chín, một tay hắn kết ấn, cao giọng niệm "Nhật lạc sa minh, thiên địa đạo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên".
Được Khai Thiên chú gia trì, hắn dùng sức phóng Thất Tinh Long Tuyền kiếm đang nóng rực ra ngoài, chỉ nghe thấy "phập" một tiếng, kiếm đã đâm vào thịt Cùng Kỳ, một luồng chất lỏng tanh hôi nóng bỏng phun ra. Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác ra hiệu cho Tiểu Cửu ở phía sau, dùng hết sức lực còn lại xông về phía trước, chụp lấy chuôi kiếm, ra sức đâm vào.
"Bạch Mi!" Diệp Thiếu Dương hô to một tiếng, rồi phun ra một ngụm máu.
Cùng Kỳ rống to, nâng 2 tay lên đập về phía sau lưng Diệp Thiếu Dương. Đến lúc mấu chốt, 9 cái đuôi của Tiểu Cửu bỗng trở nên vừa thô vừa to giống như từng sợi dây thừng rắn chắc, trói 2 tay Cùng Kỳ lại.
"A!" Cùng Kỳ kêu to, 2 tay bộc phát lực lượng kinh khủng, trực tiếp nhấc Tiểu Cửu lên không. Đối với Tiểu Cửu thì cái đuôi là vũ khí mạnh mẽ nhất của nàng, bây giờ dùng để trói đối phương thì lại mất đi khả năng linh động, tương đương với để lộ ra sở đoản, không thể dùng các thủ đoạn khác.
Nhưng vì bảo vệ Diệp Thiếu Dương nàng tình nguyện bị Cùng Kỳ xoay tròn trên không, chết cũng không buông.
Một cái bóng trắng nhanh như thiểm điện, từ trên trời giáng xuống, trường kiếm trong tay như xe chỉ luồn kim đâm vào một con mắt của Cùng Kỳ.
Một luồng dịch trắng phun ra.
"Lên!" Huyết Trì La Sát ra lệnh ngắn gọn. Dưới cái nhìn của mụ, hiện tại Tróc quỷ liên minh tập kích tiến công Cùng Kỳ, Diệp Thiếu Dương bị thương, Cửu Vĩ Thiên Hồ bị kẹt, đây chính là thời cơ vây công tốt nhất, có thể hốt gọn bọn họ.
"Giết!" Các quỷ binh vẫn đang đợi lệnh, vừa nghe thấy mệnh lệnh lập tức gào thét xông lên. Địch nhân trước mắt chỉ có mười mấy người, bọn chúng không hiểu vì sao phải đợi lâu như vậy, rốt cuộc nghe được mệnh lệnh tổng tiến công bỗng thấy tinh thần phấn chấn, vọt mạnh lên.
Một đám mấy vạn tên, thanh thế rung trời.
Trong lúc nhất thời hình ảnh phun trào, vô số quỷ binh cùng nhau xông lên.
"Lên đi, giết nó!" Ngô Gia Vĩ một đòn thành công, đâm thủng mắt Cùng Kỳ, lại nhìn thấy quỷ binh khởi xướng tấn công thì cảm thấy ắt phải chết không nghi ngờ gì nữa. Trong lòng y ngược lại có cảm giác bi tráng dâng lên, từ trong chướng khí tìm được Diệp Thiếu Dương đã bị chướng khí ăn mòn nửa sống nửa chết. Hào tình vạn trượng dâng lên, y quát "Chúng ta cùng nhau giết Cùng Kỳ cũng đủ vốn, đời ta theo Thiếu Dương ngươi lăn lộn, mọi người cùng chết một chỗ, đáng giá lắm!"
"Mẹ nó, lão tử cũng coi nhẹ sống chết, không phục thì tới đây!" Tiểu Mã cũng hết sức kích động.
Mọi người nghe thấy đều cảm thấy vô cùng phấn chấn, chờ Diệp Thiếu Dương ra lệnh một tiếng sẽ phát động tổng tiến công. Cùng Kỳ bị thương nặng 2 chỗ, lại mù 1 con mắt, nếu như lúc này mọi người tiếp tục công kích e là có thể giết chết nó.
Như Ngô Gia Vĩ nói, dù sao cũng chết, có thể kéo theo Cùng Kỳ để báo thù cho Thu Oánh cũng đáng.
"Đúng đúng!" Diệp Thiếu Dương thều thào trả lời, "Làm huynh đệ thật đáng giá, nhưng có thể sống thì sao phải đi chết chứ?"
"Có thể sống?"
"Mọi người nghe ta," Diệp Thiếu Dương la lớn, "Hướng về phía hải nhãn phá vây, nhanh!"
Trong nháy mắt, mọi người nhìn nhau, lúc này còn muốn phá vây?
Trong lúc mọi người còn sững sờ, Diệp Thiếu Dương đã chạy. Từ không trung hắn mò ra chân thân của Bao Tử, vác lên balô rồi buông người chạy về phía hải đảo, đối đầu với đợt thứ nhất quỷ binh, vung Thất Tinh Long Tuyền kiếm lên mở đường.
Đoàn người mang trong lòng tâm lý ngờ vực, vội đuổi theo.
"Rống!" Cùng Kỳ vung tay gầm to, đuổi theo.
"Phía trước bị chặn đường, sau lưng có truy binh! Diệp Thiếu Dương, ta xem các ngươi trốn thế nào!" Huyết Trì La Sát cười lạnh, mụ cũng hiện ra chân thân, lặn xuống nước, bơi về phía bọn Diệp Thiếu Dương, muốn đích thân giết mấy người để báo thù cho vợ chồng Xích Nguyệt La Sát.
"Đến bây giờ mới phá vây sao còn cơ hội? Lúc nãy làm cái gì?" Mộ Hàn lắc đầu thở dài, trong giọng nói ẩn chứa cảm khái "tiếc rèn sắt không thành thép", vừa mang theo một tia trào phúng.
"Lên, tiếp ứng bọn họ" Lâm Tam Sinh đột nhiên ra lệnh, "Mộ Hàn, ngươi đã đáp ứng ta rồi!"
Mộ Hàn quay đâu, kinh ngạc nhìn y, "Ngươi uống lộn thuốc sao? Bây giờ mà xông lên đối đầu nhiều người như vậy, đi chịu chết sao?"
"Sinh cơ đã xuất hiện, ta cam đoan tất cả mọi người đều có thể sống sót! Ta lên trước"
Nói xong phi thân tiến lên.
"Liều mạng đi" Xung Hòa tử quát to một tiếng, gọi đám đệ tử vọt lên.
"Chúng ta..." Mộ Hàn còn đang do dự, nhìn lại thì ngoại trừ Từ Tâm sư thái, những người còn lại đều không chờ mệnh lệnh của y đã xông lên.
Nhiệt huyết thật có thễ lây nhiễm cho nhau. Dù bọn họ tôn Mộ Hàn làm minh chủ nhưng vẫn là pháp sư nhân gian, chớ đừng nói chi bây giờ người đang cần cứu viện là Diệp Thiếu Dương.
Pháp sư nhân gian ai mà không biết Diệp Thiếu Dương, có người chướng mắt hắn bỡn cợt, có người chán ghét hắn không tuân lễ pháp, có người đố kỵ hắn thực lực thông thiên... Bọn họ đều không thích Diệp Thiếu Dương, nhưng họ không thể không thừa nhận hắn là pháp sư mạnh nhất nhân gian, hắn là hy vọng của Pháp Thuật giới, không ai muốn thấy hắn chết.
Bình luận truyện