[Dịch] Mãng Hoang Kỷ
Chương 1 : Âm phủ
Người đăng: jonyhoanganh
.
"Nhanh lên nào !"
"Các người đều chết rồi, đều biến thành quỷ, nhanh lên."
"Ngươi là Vương gia? Có ngàn vạn con dân, ba vạn thiết kỵ? Vương gia trần thế chẳng là cái gì tại âm tào địa phủ này cả."
Chát !
Chát !
Một đám quỷ binh to lớn, mặt mày dữ tợn đang gào thét vung roi da. Trên roi lấp lóe ánh chớp, quật lên đám hồn ma. hồn ma đang kêu gào mình là Vương gia được đặc biệt thưởng hơn mười roi, đánh đến khi hắn gần như như sắp tiêu tán mới dừng lại.
"Mình đã chết ư, nơi này là âm tào địa phủ?" Tự dưng xuất hiện, Kỷ Ninh không khỏi tò mò quan sát khung cảnh xa lạ, tiện thể nghe được lời kêu gào của tên Vương gia kia, điều này làm cho Kỷ Ninh vừa mới tỉnh lại nghi hoặc: "Ngàn vạn dân cư? Ba vạn thiết kỵ? Hiện tại trên Trái Đất, xã hội hiện đại làm gì có ba vạn thiết kỵ?
"Nhanh lên!" Quỷ binh đầu trâu to lớn, toàn thân hiển hiện thanh quang nhìn chằm chằm Kỷ Ninh gào lên.
Kỷ Ninh theo đội ngũ đi tới, vô số bóng người áo trắng xếp thành một hàng dài chậm chạp mà tiến. Cuối mỗi hàng, từng bóng người áo trắng cứ đột nhiên xuất hiện. Bọn họ lắc đầu thở dài có, gào khóc có, giận dữ chửi mắng ầm ĩ có, hoảng hốt nghi ngờ cũng có luôn.
"Cha ta là Yêu vương ở Đại Tuyết Sơn, ngươi dám đánh ta! Ta giết ngươi, gào!"
"Đừng đánh!"
"Á!"
Những hồn ma này mới vừa tiến vào Âm Gian Minh giới (1), còn tưởng rằng mình chưa chết. Lúc bị đánh không ít kẻ còn phẫn nộ kêu gào, nhưng bị đánh xong liền nhanh chóng hiểu ra... Bọn họ đã chết, dù khi còn sống có tai to mặt lớn cỡ nào thì sau khi chết đều là công dã tràng.
Thời gian trôi qua, Kỷ Ninh đi theo đội ngũ hồn ma một hồi lâu. Hắn không dám nói lời nào vì sợ bị mấy tên đầu trâu mặt ngựa quất roi. Cứ đi trong im lặng như thế lâu thật lâu, may là hồn ma không biết đói khát.
Sau khi lặng lẽ đi cả một ngày trời.
"Kỷ Ninh!" Một thanh âm tựa như tiếng sấm rền bên tai, vang vọng không ngừng trong không gian. Vô số hồn ma đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Kỷ Ninh cũng nhìn lại, chỉ thấy nơi xa có một đám mây đen to lớn cuồn cuộn, một tên quỷ thần đầu trâu cao lớn đang đứng trên đám mây đen đấy.
Quỷ thần đầu trâu cao chừng vạn trượng, giống như núi cao đồ sộ, trong chớp mắt liền điều khiển mây đen bay tới.
"Kỷ Ninh" Quỷ thần đầu trâu cao lớn đứng trên đám mây đen giữa không trung, quan sát phía dưới, hai tròng mắt bắn ra hai luồng sáng vàng chói vạn trượng, vượt qua không trung, trực tiếp bao phủ, chiếu xạ lên người Kỷ Ninh đang sững sờ ngây ngốc.
Luồng sáng vàng vạn trượng từ hai mắt quỷ thần đầu trâu quấn thẳng lên người Kỷ Ninh. Kỷ Ninh bất ngờ biến mất trong đội ngũ. Những quỷ binh đầu trâu mặt ngựa bình thường đều ngoan ngoãn không dám lên tiếng. Toàn bộ hồn ma đều thừ người kinh ngạc, hồi lâu mới phản ứng lại.
Trên không trung mây đen vô tận, Quỷ thần đầu trâu khổng lồ đứng đó, hắn xòe bàn tay ra, trên bàn tay có một người tí hon đang đứng, là Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh hoàn toàn ngây ngốc.
Trời đất.
Một vị thần đầu trâu khổng lồ, cao vạn trượng ở trước mặt, bản thân thì đứng trong lòng bàn tay hắn?
"Kỷ Ninh" Quỷ thần đầu trâu bắt đầu quan sát người tí hon trong lòng bàn tay.
"Ta phụng mệnh Thôi phủ quân đến đây đón ngươi." Quỷ thần đầu trâu nói với Kỷ Ninh, sau đó vung tay lên, Kỷ Ninh liền bị thu vào một vùng không gian hư vô. Quỷ thần đầu trâu khổng lồ liền điều khiển mây đen, trong nháy mắt đã biến mất tại chân trời.
Trong âm phủ tại Minh giới...
Đây là một thư phòng u tĩnh, trong thư phòng có một cái giá sách, giữa phòng đặt một cái bàn. Một người trung niên khoác áo bào màu xanh đang ngồi xem sách.
Kỷ Ninh đang đứng.
"Tại sao Thôi phủ quân phải gặp ta?" Kỷ Ninh suy nghĩ mãi, mình và Thôi phủ quân vốn không quen biết, mình chỉ là một người phàm, nào biết đến thần tiên gì, nếu quả thật do có gia cảnh lợi hại thì mình đã không phải chịu cảnh ốm đau tra tấn cả đời, nhưng sao Thôi phủ quân lại phái Quỷ thần đầu trâu đích thân đưa mình đến đây.
"Triệu ta đến, gặp lại không nói gì."
Kỷ Ninh không khỏi nhìn lướt qua thư phòng.
Thư phòng khá giản đơn, trên tường chỉ trang trí một bức họa duy nhất.
"Đây là..." Kỷ Ninh nhìn kỹ lại, đây là bức họa vẽ một cô gái, y phục phiêu đãng tràn đầy vận luật của tự nhiên, nét mặt mỉm cười làm cho người ta sinh lòng sùng bái hơn cả tượng Phật trong chùa dưới Trái Đất. Dường như chỉ trong nháy mắt, Kỷ Ninh đã hoàn toàn chìm đắm vào bức họa. Cô gái trên bức họa này, bất kể là gương mặt, tóc tai hay quần áo đều có một ma lực kỳ lạ.
"Ồ?" Người trung niên mặc áo bào xanh ngồi đó ngẩng đầu lên nhìn, rồi kinh ngạc quay sang bức tranh cô gái trên vách tường.
"Không ngờ hắn lại có ngộ tính như vậy."
"Tỉnh lại!" Người trung niên quát nhẹ một tiếng.
Kỷ Ninh cảm thấy tư tưởng mình đang ở trạng thái không minh lập tức bị nghiền nát, hoàn toàn tỉnh lại, lúc này hắn mới nhận ra bản thân đang đứng trước mặt Thôi phủ quân.
Thôi phủ quân đang xem sổ sinh tử sao?
"Ta kiểm tra sơ qua cuộc đời ngươi." Thôi phủ quân cười nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh khẽ giật mình.
Cuộc đời của ta.
Từng cảnh tượng của kiếp trước hiện lên trong đầu hắn, cha là một nhà sinh vật học hàng đầu trong sở nghiên cứu, tiền lương cực cao, mẹ là một giáo viên bình thường. Sinh ra trong gia đình như vậy hẳn phải rất tốt, nhưng chính mình lại mang trên người bệnh nan y, bác sĩ kết luận sống được đến mười sáu tuổi đã là kỳ tích.
Vì vậy hắn không thể đến trường, cũng không thể chơi đùa với chúng bạn cũng lứa tuổi, thậm chí mỗi ngày ra ngoài tản bộ nửa giờ liền thấy mệt mỏi. Thân thể gầy yếu cũng với sự tra tấn của bệnh tật làm cho hắn lầm lì hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa, trong bệnh viện đã sớm nghe lén người ta bàn luận mình mười mấy tuổi là phải chết, nỗi sợ hãi khi sớm biết được kết cục của bản thân một mực giày vò tuổi thơ làm cho bản thân càng thêm cô đơn.
May mắn là...
May mắn còn có sách vở và internet.
Sách vở và internet mang lại cho hắn một thế giới tinh thần, khiến tính cách hắn không bị lệch lạc. Thông qua sách vở và internet, hắn điên cuồng hấp thu tri thức, dần hiểu rõ hơn về cái thế giới đang sống, tầm mắt được mở mang, nội tâm dần tĩnh lặng, lý trí bình thản đối mặt với thế giới.
Hắn biết trên thế giới này còn nhiều đứa trẻ đáng thương, dù sao mình cũng có cha có mẹ, còn có thể ăn no mặc ấm.
Hắn cũng truy cầu giá trị của bản thân, không thể cứ chờ chết như vậy, sống một đời ít ra phải làm được chuyện gì đó. Vì vậy hắn xin cha mình một trăm ngàn đồng, dốc sức hoạt động thông qua mạng internet. Lúc đầu vốn chỉ để cuộc sống có thêm chút màu sắc, không ngờ lại có thể đạt được thành tựu.
Trong vòng vài năm đã kiếm được tài phú kếch xù.
Nhưng căn bệnh nan y không ngừng phát triển khiến hắn hiểu rõ, mình sống chẳng được bao lâu nữa. Cha mẹ căn bản không cần mình chiếu cố, tiền này tiêu xài cũng lãng phí, vậy nên trước khi chết chi bằng phân phát hết cho những đứa trẻ nghèo khổ bệnh tật trên toàn quốc.
"Ta không thay đổi được vận mệnh của mình, nhưng có thể thay đổi được bao nhiêu vận mệnh của những đứa trẻ khác!"
Đây chính là sự thôi thúc nơi sâu kín nhất trong lòng Kỷ Ninh!
Quyên góp hết tất cả tài sản làm từ thiện rồi chờ chết, không ngờ lần đầu tiên tản bộ cũng cha mẹ bên ngoài bệnh viện, hắn lại chọn cách ra đi như vậy.
"Khổ từ nhỏ." Thôi phủ quân nói khẽ. "Đau khổ không làm khó được ngươi, ngược lại còn khiến ngươi bộc phát ra khả năng kinh người, có thể kiếm được rất nhiều tiền của, hiếm có hơn chính là việc ngươi chịu chia sẻ, cho đi toàn bộ.
"Mười tám tuổi, chết." Thôi phủ quân cảm khái. "Còn xả thân cứu người, mà lại cứu một người xa lạ, thật hiếm thấy."
Kỷ Ninh nói: "Phủ quân quá khen, nếu ta có tuổi thọ thật dài, không chắc có thể buông bỏ hết thảy mà làm như vậy. Nhưng dựa theo lời bác sĩ, ta chỉ còn sống tối đa ba tháng, lấy gần ba tháng tuổi thọ đổi lấy mấy chục năm tuổi thọ tương lai của một cô bé, đáng đấy chứ!"
Thôi phủ quân mỉm cười, lập tức mở sổ sinh tử trong tay ra, giọng điệu ẩn chứa uy nghiêm vô tận: "Kỷ Ninh, ngươi cả đời cứu hơn vạn người, công đức to lớn, nhập lục đạo luân hồi, đưa vào ...Thiên Nhân đạo!"
"Thiên Nhân đạo." Kỷ Ninh lặng lẽ nói.
Thôi phủ quân cảm khái: "Có công đức lớn để vào được Thiên Nhân đạo, người trên Trái Đất cũng khó có thể đạt được một bước này. Không biết ngươi vô tình hay cố ý, chia sẻ của cải trợ giúp nhiều trẻ nhỏ nên đạt được đại lượng công đức, nếu không sợ cũng khó mà vào được Thiên Giới."
"Ý phủ quân là?" Kỷ Ninh nghi hoặc.
"Đời người tốt xấu khó phân!" Thôi phủ quân nói: "Trẻ nhỏ lại càng không phân thiện ác, chỉ những trải nghiệm mới dần dần làm bọn chúng thay đổi... Nếu ngươi giúp người ta trưởng thành, có lẽ một phần là giúp người lương thiện, nhưng thiện ác khó phân, nếu ngươi giúp kẻ ác thì công đức sẽ bị cắt giảm.”
Kỷ Ninh trầm tư suy nghĩ.
"Sổ sinh tử trước kia đã định ngươi chỉ có thể sống đến mười sáu tuổi. Nhưng vì ngươi có công đức gia thân nên sống tới mười tám." Thôi phủ quân cảm khái.
"Cái gì...” Kỷ Ninh chấn kinh, "Chẳng lẽ sổ sinh tử đã định, còn có thể sửa sao?"
"Tất nhiên có thể thay đổi, sao lại không sửa được?" Thôi phủ quân cười nói: "Nếu cần, ta làm một người thọ thêm trăm năm dễ dàng. Đừng nói là sổ sinh tử, dù cho ông trời muốn ngươi chết cũng sẽ chừa lại một con đường sống. Vận mệnh con người từ lúc sinh ra cơ bản đã được định sẵn, nhưng về sau vẫn có thể sửa đổi được."
Kỷ Ninh trầm mặc suy nghĩ.
Đúng vậy.
Cổ nhân nói “Thiên tác nghiệt, do khả vi; tự tác nghiệt, bất khả hoạt.”(2) Ông trời muốn ngươi chết cũng sẽ lưu lại một đường sinh cơ. Sổ sinh tử chỉ là ghi chép vận mệnh từ lúc mới sinh, sau này chính mình có thể tự phấn đấu.
"Ta tin rằng người có công đức hơn ta cũng không ít, sao phủ quân lại triệu kiến một mình ta?" Kỷ Ninh nêu ra nghi vấn trong lòng.
Thôi phủ quân cười nói: "Bởi vì, ta và ngươi là đồng hương."
"Đồng hương?" Kỷ Ninh khẽ giật mình. "Ông cũng là đến từ..."
"Đúng, dùng cách nói của người hiện đại các ngươi, ta cũng đến từ Trái Đất!" Thôi phủ quân cười. "Chẳng qua là từ thời Tùy Đường."
Tùy Đường?
Kỷ Ninh vô cùng kinh hỉ: "Ta nghe những hồn ma kia nói chuyện, gì mà Vương gia, Yêu vương cũng không phải người Trái Đất."
"Không phải người Trái Đất là bình thường. Thời không vô tận phân ra tam giới Thiên, Địa, Nhân." Thôi phủ quân giải thích. "Thiên, chính là Thiên giới! Địa, là Địa Phủ Minh giới! Nhân, chính là Nhân Gian giới. Nhân Gian giới này có ba ngàn đại thế giới, hàng tỉ tiểu thế giới, những nơi này rất nhỏ bé, nhân khẩu cũng vô cùng thưa thớt, quê hương chúng ta chính là một trong những số đó. Dù quê hương chúng ta sinh sôi nảy nở liên tục, nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ được vài tỷ con người mà thôi."
"Mỗi giây mỗi phút, ba ngàn đại thế giới, hàng tỷ tiểu thế giới đều có vô số sinh linh chết đi, hồn ma tiến vào Minh giới! Ngươi nói xem Minh giới sẽ có bao nhiêu hồn ma?" Thôi phủ quân nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh chấn động.
Cha mẹ ơi.
Tam giới?
Nhân gian giới kia lại to lớn như vậy, Trái Đất chỉ là một trong hàng tỉ tiểu thế giới. Với tư cách là một người Trái Đất, trước nay hắn luôn cho rằng Trái Đất chính là trung tâm, nhưng bây giờ phát hiện nó chỉ là một trong hàng tỉ tiểu thế giới kia, còn chưa vào được hàng ngũ của ba ngàn đại thế giới, nhất thời trong lòng không khỏi có cảm giác hụt hẫng.
Ba ngàn đại thế giới, hàng tỉ tiểu thế giới tất nhiên không thiếu người có công đức cao, chỉ là trong đám đồng hương của ta khó mà kiếm được một người. Mệnh cách ngươi từ khi sinh ra đã yếu, vậy mà còn có thể đi tới một bước này, rất hiếm có! Đúng lúc tự dưng ta lại trông thấy tên nhóc đồng hương nhà ngươi." Thôi phủ quân cười nói. "Ngươi sắp đầu thai, ta nói cho ngươi hiểu về lục đạo luân hồi."
"Lục đạo luân hồi là Thiên Nhân đạo, Tu La đạo, Nhân Gian đạo, Súc Sinh đạo, Ngạ Quỷ đạo, Địa Ngục đạo."
Thôi phủ quân giải thích: "Trong đó Thiên Nhân đạo và Tu La đạo đều đi Thiên giới."
"Nhân Gian đạo và Súc Sinh đạo đi Nhân giới."
"Ngạ Quỷ đạo và Địa Ngục đạo đi Địa Phủ Minh giới."
Thiên Nhân đạo là con đường người sắp đầu thai." Lời này lập tức làm Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe, Thôi phủ quân nói tiếp: "Đây là con đường tốt nhất, ngươi đầu thai tiến vào Thiên giới chính là do trời đất sinh ra, trở thành Thiên nhân, sinh ra đã là sinh linh tiên thiên. Chỉ có trời đất sinh ra mới có tư cách xưng là sinh linh tiên thiên."
"Trời đất sinh ra, không phải là cha mẹ sinh sao?" Kỷ Ninh rất ngạc nhiên.
"Tất nhiên." Thôi phủ quân cười nói. "Bằng không thì sao lại được xưng là sinh linh tiên thiên, nghiêm túc mà nói thì trời đất chính là cha là mẹ của ngươi!"
"Sau khi sinh ra tại Thiên giới, ngươi sẽ có tốc độ tu luyện kinh người, có thể dễ dàng gia nhập Thiên Đình trở thành thiên binh thiên tướng." Thôi phủ quân cảm khái.
Kỷ Ninh chớp chớp mắt.
Thiên binh thiên tướng?
Tương lai mình sẽ là thiên binh thiên tướng?
"Thiên nhân còn có một ưu thế, đợi đến năm ngươi mười sáu tuổi sẽ thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước." Thôi phủ quân cảm khái. "Lần này ta gặp ngươi chỉ vì công đức của ngươi cao, lại là đồng hương với ta. Không ngờ ngươi đến đây lại có thể quan sát Nữ Oa đồ đến mê mẩn, ngộ tính thực sự rất cao. Để ngươi có thể nổi bật trong đám thiên binh thiên tướng, ta sẽ giúp ngươi."
Kỷ Ninh vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, giúp, giúp như thế nào?
"Nhìn vào Nữ Oa đồ đi." Thôi phủ quân chỉ vào vách tường.
Kỷ Ninh nhìn lại.
Bức vẽ cô gái kia chính là Nữ Oa sao?
"Trên bức họa này chính là Bàn Cổ thần chí thiện chí thánh, Nữ Oa nương nương." Thôi phủ quân tỏ vẻ tôn kính. "Sau khi Bàn Cổ khai thiên địa xong rồi vẫn lạc, chỉ có Nữ Oa nương nương đạt được tới cấp độ của Bàn Cổ. Nương nương có thể phá trời, cũng có thể vá trời, thậm chí còn có thể sáng tạo sinh mạng. Loài người là một tộc cực kỳ có linh tính trong vạn tộc, chính do Nữ Oa nương nương tạo nên. Bà cảm ngộ tám vạn bốn ngàn đạo, không thể phủ nhận chính là chí cao vô thượng đệ nhất tồn tại trong tam giới.
"Chí cao tam giới?" Kỷ Ninh rúng động.
Nữ Oa tạo nên con người, Nữ Oa vá trời, thần thoại đã từng nghe qua trong những câu chuyện xưa.
"Bức vẽ này chính là một phương pháp để quan tưởng, mặc dù hiện tại ngươi chưa thể nhìn thấu huyền diệu bên trong nó." Thôi phủ quân cười nói. "Tuy trong tương lai ngươi trở thành thiên binh thiên tướng, có thể biết cách khác để quan tưởng, nhưng cũng không bằng diệu pháp này của của ta, nay ta truyền cho ngươi phương pháp quan tưởng này, coi như là vì duyên phận giữa ta với ngươi.
"Đa tạ Thôi phủ quân." Kỷ Ninh khom người xuống gần như chạm đến đất.
"Không cần cám ơn ta, chỉ là một phương pháp quan tưởng mà thôi, cũng không phải pháp quyết tu luyện hay là Tiên Ma bí thuật gì." Thôi phủ quân ấn ngón tay lên mi tâm(3) Kỷ Ninh.
Ầm!
Kỷ Ninh cảm thấy trong đầu gầm vang, hiện ra hình ảnh một Nữ Oa cực lớn.
"Tỉnh lại." Thôi phủ quân nhìn Kỷ Ninh. "Nhớ kỹ, thường xuyên quan tưởng thì nhất định có thể cô đọng hồn phách. Đương nhiên bây giờ ngươi đi đầu thai cần uống Mạnh bà thang, ký ức kiếp này sẽ tạm thời biến mất, chờ khi ngươi mười sáu tuổi mới có thể nhớ lại phương pháp quan tưởng này. Nhưng như thế cũng đủ rồi, đủ để ngươi trở nên nổi bật trong đám thiên binh thiên tướng. Phương pháp quan tưởng này chỉ giúp con đường tu tiên của người thêm chút cơ hội, muốn thành Thiên Tiên còn phải vượt qua bao nhiêu kiếp nạn nặng nề... rất mong ngươi có thể thành công, tương lai ta và ngươi còn được gặp lại nhau trên Thiên Đình.
Trong lòng Kỷ Ninh sôi sục.
Thiên binh thiên tướng?
Thành tiên?
Thật đáng chờ mong.
"Đi thôi". Thôi phủ quân vung tay lên.
Soạt.
Kỷ Ninh đã biến mất không còn tăm tích.
----------------
(1) Âm phủ.
(2) Trời tạo nghiệt vẫn có thể không tuân theo, tự mình gây nghiệt thì không thể sống.
(3) Mi tâm: Ấn đường, điểm giữa hai đầu lông mày.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện