[Dịch] Ma Long (Ma Long Phiên Thiên)

Chương 11 : Lão tử nhịn (hạ)

Người đăng: 

.
Nhưng trong lòng hắn không thích đàn bà thanh lâu 'Một đôi tay ngọc ngàn người gối, một nét môi son vạn khách chạm vào.', vậy nên một chút háo sắc lát sau biến mất không còn bóng dáng. Phụ nữ luôn có trực giác rất nhạy, đặc biệt là Lý U Nguyệt thông minh sắc xảo. Nàng nương ánh trăng mơ hồ thấy vẻ chán ghét trong mắt Phong Liệt, mặc dù không quá rõ ràng nhưng tựa thanh kiếm sắc bén đâm vào tim nàng. Không biết sao tự dưng Lý U Nguyệt cảm thấy rất oan ức, nàng không để ý tình hình nguy hiểm, thân thể mềm mại vùng vẫy, miệng khẽ hét: - Thả ta ra! Ta tự đi! - Gì? Phong Liệt đang lao nhanh chợt khựng lại, nhíu mày quát khẽ: - Nàng nổi điên gì đó? Nàng có thể chạy nhanh hơn thị vệ long võ giả thành phủ chủ không? Nàng có thể nhảy qua tường vây thành phủ chủ sao? - Chạy không lại thì sao chứ? Cùng lắm là một chữ chết thôi! Lý U Nguyệt ta dù có chết cũng không muốn để đám đàn ông thối các ngươi đụng! Thả ta ra! Lý U Nguyệt chẳng hề lùi bước đối diện Phong Liệt, khuôn mặt tuyệt trần đầy vẻ bướng bỉnh. - Nàng! Phong Liệt vẻ mặt tức giận, định chửi đổng lên rằng: "Làm nghề như các người ít bị đàn ông đụng chạm lắm vậy!” Nhưng lời đến bên miệng hắn nuốt xuống, không vì cái gì, chỉ bằng vào cha của nàng này hắn chọc không được. Một khi Lý U Nguyệt bị uất ức gì thì tương lai ở bên tai cha nàng khóc lóc kể lể, lúc đó e rằng hắn sẽ chịu không nổi. Hơn nữa nếu nàng ta trở lại Ma Long giáo có thể thành đại tiểu thư gia tộc Lý thị Ma Long giáo, chỉ bằng thân phận bình thường đời này của hắn, đến khi đó xách giày cho người ta còn không xứng, nên chừa lại đường lui mới tốt. Phong Liệt hung tợn uy hiếp: - Ngoan ngoãn đi! Nếu không đừng trách lão tử đánh nàng ngất xỉu! Tiếp theo hắn mặc kệ Lý U Nguyệt phản đối ôm nàng nhanh chóng vọt qua vài tường viện cao hai trượng. - Ngươi là tên khốn! Lý U Nguyệt thấy phản đối vô hiệu thì há miệng cắn bả vai Phong Liệt, chưa hết giận còn day trái phải. Phong Liệt hú lên: - Oa! Hắn suýt chút kiềm không được vận chuyển nguyên lực, nhưng ngẫm lại cuối cùng nhịn. Có thể tưởng tượng một khi hắn vận chuyển nguyên lực thì chắc chắn sẽ chấn rớt nguyên hàm răng của Lý U Nguyệt. Nếu mà hắn làm như thế thì Lý hộ pháp không moi hết xương toàn thân hắn ra mới là lạ. - Chết tiệt! Lão tử nhịn! Phong Liệt nghiến răng gầm lên, biến đau đớn thành lực lượng, bỗng tăng nhanh tốc độ lên gấp đôi. Lúc này phía sau đã có thị vệ thành phủ chủ phát hiện tung tích của họ, kêu gọi đuổi theo hai người. Những thị vệ này đa số là long võ giả nguyên khí cảnh, hơn nữa quen đường đi nước bước trong thành phủ chủ, thế là tốc độ nhanh hơn Phong Liệt vài bậc. Mắt thấy tường ngoài thành phủ chủ to lớn gần ngay trước mắt, Phong Liệt càng nóng nảy hơn. Đằng sau mười mấy tên long võ giả cách hắn chưa đến trăm trượng, nếu bị đuổi theo e rằn sẽ chém hai người thành thịt vụn mất. Càng làm Phong Liệt lạnh lòng là ngoài tường thành phủ chủ cao cỡ năm trượng, do sắt đá rèn thành, trên dưới bóng loáng như gương toát ra ánh sáng đen. Phong Liệt thầm rủa: “Kim Vô Trì chết tiệt! Rảnh quá xây tường cao như vậy làm chi? Không biết lão tử mới là nguyên khí cảnh tam tầng thôi sao?" Lấy tu vi nguyên khí cảnh tam tầng hiện giờ của hắn, muốn một hơi vọt lên ba trượng đã là không tệ, trước mắt tường ngoài cao năm trượng đối với Phong Liệt là khiêu chiến rất lớn. Nếu là tường đá bình thường thì dễ nói, Phong Liệt đôi tay vận chuyển huyền công cũng có thể bấu thủng tường nhanh chóng leo lên. Nhưng tường cao trước mắt do sắt đá đúc thành, Phong Liệt dùng hết tám phần sức lực vỗ một chưởng, ngay cả chưởng ấn nhàn nhạt cũng không in dấu được, làm hắn tức đến muốn chửi má nó. Lúc này tiếng đánh nhau phía xa đã kinh thiên động địa, chắc chắn Lý hộ pháp không theo tới được. Phong Liệt đứng sững sờ dưới chân tường, mày nhíu chặt, mặt treo vẻ do dự. Dường như Lý U Nguyệt cũng phát hiện tình hình trước mắt của hai người nguy ngập, chậm rãi lỏng miệng, mép môi kéo theo sợi chỉ máu, có thể thấy mới rồi nàng cắn rất mạnh. Lý U Nguyệt yên lặng nhìn Phong Liệt nhíu chặt mày, thanh âm mềm nhẹ hỏi: - Chúng ta, sắp chết ư? Trong đôi mặt đẹp không thấy một chút sợ hĩa. Phong Liệt nghe Lý U Nguyệt hỏi, cúi đầu nhìn giai nhân trong ngực, hai người gò má cách nhau gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, có thể ngửi thấy hơi thở, lòng đều run lên. Mặc dù trong lòng có lấn cấn nhưng Phong Liệt không thể không thừa nhận rằng đôi mắt nàng thật đẹp, như là ngôi sao sáng nhất trời đêm, trong suốt mà sâu thẳm. Lòng Phong Liệt rất không muốn tin đôi mắt đẹp như vậy có thể xuất hiện trên mặt một kỹ nữ. Phong Liệt khẽ thở dài, ngoái đầu liếc đằng sau lưng đám thị vệ nhanh chngs tới gần, bỗng vẻ mặt hắn dứt khoát như là đặt quyết tâm gì. Hắn vội nói với Lý U Nguyệt ở trong ngực mình: - Ôm chặt ta! Nhanh lên! Lý U Nguyệt ngẩn ra, khó hiểu hỏi: - A? Tại sao? - Ài, thật là phiền phức! Phong Liệt không muốn giải thích gì nhiều, hắn đem đôi tay Lý U Nguyệt quàng quanh cổ mình, lạnh lùng nói: - Không muốn chết thì làm theo lời ta! Lý U Nguyệt không muốn nghe theo nhưng hoảng hốt bị sự nghiêm túc của Phong Liệt chấn động, mơ màng ôm chặt cổ hắn, dựa sát người. Nhưng khi nàng hồi phục tinh thần lại mới phát hiện tư thế này quá là mập mờ, thoáng chốc xấu hổ muốn chết. Giờ phút này dù có mùi thơm thân thể giai nhân thấm lòng người, trước ngực căng phồng cục thịt mềm mại, nhưng Phong Liệt không hề cảm nhận sự mập mờ gì hết. Hắn vươn hai tay ra, miệng khẽ quát: - Hắc! Ngay sau đó, chỉ thấy đôi tay hắn bỗng biến thành hai vuốt rồng đen thui, ngón sắc bén lóe tia sáng âm bắn ra bốn phía, vảy đen rậm rạp trải rộng, gai nhọn đâm tua tủa. Đây không phải chiến kỹ bình thường có thể so sánh, đó là bí mật lớn nhất của Phong Liệt, cương khí. Lý do hắn khiến Lý U Nguyệt ôm cổ mình chứ không phải cõng sau lưng là bởi vì sợ nàng nhìn ra đôi tay hắn biến đổi. Lúc này Lý U Nguyệt chỉ là người trần, có lẽ chưa biết sự lợi hại trong đó. Nhưng nàng là con gái của Lý hộ pháp, sau này có mười phần mười khả năng trở thành long võ giả, sớm muộn gì sẽ tiếp xúc với bí ẩn Ma Long, Phong Liệt không thể không cẩn thận được. Bây giờ Phong Liệt mới thức tỉnh thần thông thiên phú này, chỉ có thể biến hai tay thành như vậy, nếu khi hắn biến hóa làm Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì toàn thân chỗ rắn chắc nhất chính là đôi tay, Phong Liệt gọi là 'ám trảo'. Đương nhiên không lâu sau, tu vi tăng tiến hắn đương nhiên sẽ biến hóa toàn thân. Lúc đó, một khi hắn vận chuyển thần thông này, sức chiến đấu sẽ tăng vọt gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần, hơn nữa cả người biến vừa hư vừa thực, thực thì tường đồng vách sắc, hư thì vô chất vô hình, thậm chí có thể triệt để dung hợp với hắc ám, gần như bất tử bất diệt. Sau khi đôi tay Phong Liệt biến đổi, hắc ám xung quanh có một tia lực lượng quái lạ nhanh chóng rót vào đôi vuốt của hắn, khiến tia sáng âm u càng chói lòa hơn. Ngay sau đó, Phong Liệt bỗng nhảy vọt lên cao, hơn ba trượng thì tốc độ mới chậm lại. Nhưng lúc này, chỉ nghe một tiếng *xì xì* khe khẽ, hai vuốt của Phong Liệt dễ dàng bấu vào vách tường làm bằng sắt đá, giống như bấu vào đậu hủ không tốn chút công sức.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang