[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 57 : Kỳ tích được sinh ra (3)

Người đăng: 

.
Vì sao lại duy trì? Nói nhảm, chúng ta đến đây để làm gì? Đến xem mỹ nữ, à không, xem tài nữ!! Chúng ta mới mặc kệ nữ nhân tài ba này là ai, chỉ cần đủ xinh đẹp, đủ khí chất, hơn nữa chỉ cần có thêm một ít điểm tài nghệ là được rồi. Chân Tiểu Yên này mặc kệ có phải là hàng giả hay không, dù sao bề ngoài, khí chất của nàng tuyệt đối có thể so sánh với những tài nữ này, thậm chí còn có xu thế vượt qua nữa, vậy thì cần gì quan tâm là thật hay là giả làm gì? Thập Tam thiếu gia, ngươi cứ vô sỉ đi, chúng ta sẽ duy trì ngươi! Tốt nhất tìm thêm vài cô gái tuyệt sắc lại đây... "Này... Có ý tứ, rất có ý tứ, Thành Thiên, đứa con trai này của ngươi rất có ý tứ a!" Nhìn thấy tình huống này, Hoàng Đế vỗ vỗ bả vai Diệp Thành Thiên nói, đó là một loại cảm thán tự đáy lòng! "Cám ơn đã ủng hộ!" Diệp Lãng tựa hồ không có nhận thấy được vấn đề gì về sự ủng hộ này, ủng hộ chứ không phải thừa nhận cô gái bên cạnh hắn là Chân Tiểu Yên. "Diệp Lãng! ! Ngươi rất..." Một lão đại thần vỗ bàn đứng dậy, nhưng mà hắn không biết nói gì thêm, rất cái gì? Vừa nãy hình như rất nhiều người đã dùng qua mấy cái từ như vô sỉ đê tiện vân vân cả rồi. "Nói tóm lại, ngươi làm như vậy là không được, chúng ta quyết không cho phép ngươi làm như vậy, ngươi gọi Chân Tiểu Yên thật lên đây, dùng bản lĩnh thật sự của nàng mà thi!" "Ta làm cái gì? Chẳng hiểu các ngươi đang nói cái gì nữa, ta đã nói với các ngươi nàng là Chân TIểu Yên rồi mà!" Diệp Lãng có điểm không kiên nhẫn nói: "Thi nhanh đi, mụ béo, đánh bại con heo Sa Lan kia đi, à đúng rồi, nàng có tiến vào trận chung kết không?" "..." Ngay cả người ta có vào đến trận chung kết hay không cũng không biết rõ nữa, trình độ coi thường người quả thật vô đối! "Diệp Lãng, ngươi nói nàng là Chân Tiểu Yên, ngươi lấy chứng cớ ra đi!" Lại là một người quát, mà lời này được rất nhiều người phụ họa, hô hét Diệp Lãng xuất chứng cớ ra. Diệp Lãng nhăn mày lại, lãnh đạm nói: "Ta nói là nàng thì là nàng! Lời của ta chính là chứng cớ! !" Tuy rằng ngữ khí nhìn như thực bình thản, nhưng lộ ra một loại cường ngạnh không thể hoài nghi, một loại bá đạo lão tử là vương pháp, ai cũng không thể hoài nghi. Khí thế này làm người ta ngẩn người trong chốc lát, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy sự bá đạo như vậy trên người Diệp Lãng, nhưng cái loại khí tức này cũng thực tự nhiên, mọi người cũng theo đó cho rằng đây là dĩ nhiên. "Mụ béo, đi lên đi, tùy tiện hát một bài, hát xong thì về, ta không thích nơi này!" Diệp Lãng thần tình khó chịu và không kiên nhẫn nói, cũng dám hoài nghi tiểu lang quân thành thực đáng tin là ta. Cùng lúc đó hắn cũng đi xuống dưới sân khấu. "Ừ, đã biết! Khoan khoan, ngươi không đệm nhạc giúp ta sao?" Chân Tiểu Yên lúc đầu còn gật gật, sau lại phát hiện Diệp Lãng lại chuồn đi xuống, lập tức gọi hắn lại. Theo kế hoạch thì Diệp Lãng phải đệm nhạc cho Chân Tiểu Yên, giúp cho âm sắc của nàng phát huy tối đa! "Ngươi tùy tiện hát vài câu là được, người ở đây đại đa số đã bị ngươi mê hoặc rồi, không cần ta giúp làm gì." Diệp Lãng luôn luôn chú ý cảm giác của mọi người với Chân Tiểu Yên, hắn cảm thấy lúc này, chỉ cần Chân Tiểu Yên không xảy ra vấn đề gì lớn thì trên cơ bản là thắng chắc rồi. "Không, không được, không có ngươi ta không dám hát..." Chân Tiểu Yên lôi kéo Diệp Lãng, bộ dáng yếu đuối vô cùng. Cái này làm cho tất cả mọi người ở đây đều có một loại ý nguyện ôm nàng, cẩn thận bảo hộ nàng trong ngực mình. Ta dựa vào, ta muốn chết, rất đáng yêu, không cần hát ta cũng tuyển ngươi làm hoa khôi! Một đám người lâm vào điên cuồng, hô to Chân Tiểu Yên, bọn họ mặc kệ có chứng cớ hay không, mà rất nhiều người cũng nguyện ý tin tưởng Diệp Lãng bởi vì theo góc độ nào đó mà nói, hắn là một người chưa từng nói dối bao giờ, nếu không phải chuyện này thật vô cùng khó tin thì cũng sẽ không ai nghi ngờ hắn. Với trường hợp như vậy, mụ béo muốn không thắng cũng khó nữa - Diệp Lãng tự nhủ trong lòng, liền càng không muốn lưu lại. Muốn nghe nhạc của hắn cũng không phải tùy tiện là nghe được. "Kia... ta không mang theo đàn ghi-ta..." Diệp Lãng tùy tiện lấy một cái lý do thật nhảm. "..." Trên trán Chân Tiểu Yên xuất hiện hắc tuyến, cố nén lửa giận lại, nhẹ nhàng hừ nói: "Ngươi đừng mơ tưởng gạt được ta! Cho dù ngươi không mang nhưng ta cũng đâu muốn ngươi chơi ghi-ta, ta muốn ngươi thổi sáo! !" "Ta thổi sáo sao?" "Đương nhiên!" "Ngươi xác định?" "Ta xác định!" "Được rồi, vậy nhanh lên đi, nữ nhân thật sự là phiền toái!" "Hừ..." "Uy, đệ đệ... Các ngươi..." Phía sau, Diệp Lam Vũ phát ra âm thanh, nàng tựa hồ cảm thấy hình Diệp Lãng đã quên mình rồi thì phải. "Di, tỷ, các ngươi còn ở đây sao? Các ngươi cũng muốn đi theo à, ngươi ca hát, ngươi khiêu vũ..." "Cút !" Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa mỗi người tặng cho Diệp Lãng một quyền. Nếu không nói đến thì thôi, nhưng giờ Diệp Lãng lại nhắc lại thì chẳng phải muốn chết hay sao. "Các ngươi không muốn hát muốn nhảy thì đi xuống đi, đừng trở ngại người khác làm việc." Diệp Lãng một bên tìm kiếm cây sáo trong không gian giới chỉ một bên nói với hai nàng. "Hừ! Để lát nữa lại xử lý ngươi!" Diệp Lam Vũ dứ dứ đôi tay trắng như phấn ngọc đe dọa, sau đó cùng với Thất công chúa đi xuống. Mà trước khi hai nàng đi xuống, các nàng cũng hỏi một câu: "Nàng thật sự là Chân Tiểu Yên sao?" "Đúng vậy, thật không thể thật hơn!" Diệp Lãng gật đầu đáp. "Tuy rằng cảm thấy thật khó tin, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ không gạt ta. Chờ cuộc thi này chấm dứt thì nói cho ta biết làm sao ngươi có thể làm được như vậy." Đây là lời mà Diệp Lam Vũ và Thất công chúa lưu lại. Hai người đều lựa chọn tin tưởng Diệp Lãng, điều hắn nói các nàng không bao giờ nghi ngờ cả. Các nàng chỉ thầm xác định xem Diệp Lãng có phải gạt người hay không chứ không chứ không phải xác định lời hắn là đúng hay không. Đúng vậy, cô gái tuyệt sắc trên sân khấu, có dung mạo thiên sứ dáng người ma quỷ, có khí chất tao nhã cao quý lại không mất sự thân thiết kia chính là người mà hơn hai mươi ngày trước phải dáng người không dáng người, phải dung mạo không dung mạo lại thêm trọng tải siêu nặng, không biết chút gì về lễ tiết cơ bản! Biến hóa này thật sự làm cho người ta khiếp sợ, làm cho người ta không thể tin được, cũng khó trách những người này sẽ nghi ngờ không chút do dự! Mà điều bọn họ càng không muốn tin tưởng, càng cảm thấy khiếp sợ hơn là có người có thể làm đươc chuyện như vậy, rốt cuộc hắn làm như thế nào? Làm sao hoàn thành được "nhiệm vụ bất khả thi" này? Nhất định phải làm bắt hắn nói ra biện pháp kia, vậy thì về sau ta không phải sợ béo phì nữa! Đây là ý nghĩ của Diệp Lam Vũ, là một chuyện rất quan trọng với nàng, còn những chuyện tình khác thì tựa hồ nàng không để ý đến làm gì. Hình như sau khi xác định thân phận của Chân Tiểu Yên thì có một phần rất lớn nữ hài tử, không, phải nói là toàn bộ nữ nhân đều muốn biết Diệp Lãng đã dùng biện pháp gì cho Chân Tiểu Yên biến thành như vậy. Nhất là những nữ nhân có chút mập mạp này, các nàng là những người bức thiết muốn đạt được biện pháp của Diệp Lãng nhất, bằng bất cứ giá nào! Bất quá lúc này tất cả mọi người đều bị chuyện khác làm rung động - tiếng sáo của Diệp Lãng, tiếng ca của Chân Tiểu Yên làm tất cả mọi người ở đây rung động! Giờ khắc này, bọn họ đã nhìn thấy kỳ tích được sinh ra! ... "Hoàng Thượng..." Lúc này còn có người vẫn có chút "tự sướng" không tha. "Các ngươi cứ chờ xem, ta tin hắn! Hắn chưa bao giờ lừa nữ nhi của ta, lại càng không lừa tỷ tỷ của hắn!" Hoàng Đế thực khẳng định nói. "Chỉ là..." Đúng lúc này, một tiếng sáo du dương trong trẻo vang lên, tuyên bố mọi người cần im lặng để lẳng lặng lắng nghe tiếng sáo tự thuật bên tai, tự thuật về một câu chuyện tình yêu thật đẹp... Trên sân khấu, Chân Tiểu Yên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hơi hơi cuối đầu, tựa hồ như đang cảm thụ cái gì đấy. Mà lúc này Diệp Lãng lại chầm chậm cố ý tách ra một ít khoảng cách để làm nàng nổi bật hơn. Hôm nay, nàng mới là diễn viên! Sau một đoạn khúc nhạc dạo trôi qua, nàng chậm rãi ngẩng đầu, mở ta mắt, dùng một đôi mắt mang theo vô tận tình yêu nhìn về phía trước... "Trong từng đêm, trong từng giấc mộng, ta có thẻ thấy ngươi, ta có thể cảm giác được ngươi, đây là thời khắc duy nhất ta có thể tiếp cận ngươi, vượt qua khoảng cách xa xôi giữa hai ta..." Đây là nhạc Titanic, giai điệu bài hát này từ trầm thấp đến trào dâng, sau đó lại đến triền miên xót xa, mãi cho đến cuối là kết thúc bi kịch rung động đến tận tâm can mỗi người. Ca khúc chỉ ngắn ngủi trong bốn phút này thực tế là được Diệp Lãng ăn cắp từ bộ phim nhựa thuở nào... Đây cũng là bài hát mà Diệp Lãng cảm thấy thích hợp nhất, nó có thể làm cho cảm tình từ sâu trong lòng Chân Tiểu Yên biểu đạt ra ngoài, dùng tiếng ca, dùng chân tình đả động mỗi người nơi này! Mà điều này cũng là lời nàng muốn nhắn đến Mạc Á công tử, muốn cho hắn nghe được tiếng lòng của mình! Tất nhiên ca khúc này vì để Chân Tiểu Yên biểu đạt cảm tình của mình tốt hơn nữa nên Diệp Lãng cũng biên soạn ca từ lại một lần nữa, điều này làm cho hắn vắt hết óc, trải qua rất nhiều lần tu sửa, rốt cục ở trong một -- tiếng hoàn thành... Mà trong một tiếng này lại thấp hơn nửa tiếng, cao hơn mười phút... Thực tế, vì sao hắn lại sửa lại ca từ? Chủ yếu là vì căn bản hắn không nhớ rõ, phàm là bài hát tiếng Anh hắn đều không nhớ, chỉ biết nghe thôi! Nhưng thật ra như vậy lại làm cho bài hát này đạt cảnh giới mới, làm cho tất cả mọi người ở đây đều nhớ kỹ bài hát này, nhớ kỹ tiếng ca của Chân Tiểu Yên, nhớ kỹ chân tình thầm yêu mến làm người ta đau lòng của nàng! Lúc này mọi người như cảm nhận được, lúc đó, Chân Tiểu Yên trốn ở góc phòng nhìn Mạc Á, đem tình cảm của mình chôn sâu trong lòng, nhìn hắn và Sa Lan ở chung một chỗ mà nàng chỉ có thể yên lặng chúc phúc cho họ. Một bài hát này làm cho toàn bộ tình cảm mấy năm nay của nàng hiện lên trước mặt mọi người! Cái tình yêu đơn phương này tựa hồ rất nhiều người đều trải qua, có thành công, có thất bại nhưng đều chung một điểm là: loại tình cảm này đã khắc sâu trong lòng, trong tận xương tủy của họ, suốt đời khó quên! Vào giờ khắc này, tiếng lòng bọn họ bắt đầu cộng hưởng với tiếng ca; Vào giờ khắc này, nước mắt bọn họ bắt đầu xuất hiện; Vào giờ khắc này, bọn họ nhìn thấy kỳ tích được sinh ra; ... "Khoảng cách xa nhất trần gian không phải là sự sống cái chết mà là ta đứng trước mặt ngươi, nhưng ngươi lại không biết ta yêu ngươi..." Ngươi có đau lòng không? Ngươi đang khóc sao? Ta nghĩ hẳn là vậy, tất cả chúng ta đều như vậy... ... Ta dựa vào, lần này xem ra muốn không thành công cũng khó, lần này mụ béo thắng được tình địch, đồng thời cũng làm cho tất cả mọi người đều cảm động tình yêu của nàng! Chỉ là -- Con mẹ nó, bại gia kế của lão tử lại ngâm nước nóng nữa rồi! ! Quên đi, có thể làm cho một kẻ hữu tình đạt được hạnh phúc cũng là một chuyện tốt a, ai, ta thật sự quá vĩ đại! !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang