[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 40 : Bại gia như thần (3)
.
Rất nhiều ngày sau, phía đế quốc bắt đầu thảo luận xem là có nên cưỡng chế sử dụng hay không, nhưng nếu mà làm như vậy, sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn tạo thành rung chuyển cả đế quốc.
Tài sản riêng trên tại đại lục này được bảo vệ cực cao, nếu ai phá hủy quy định thì sẽ bị phú hào trên toàn đại lục hợp sức chống trả, cho dù là tam đại đế quốc cũng không thể thừa nhận được hậu quả này.
Lâm vào thế bí, phía đế quốc đành phải nói chuyện với chủ nhân cũ, hi vọng có thể tìm được manh mối, mà trong đó có một điều không được coi là manh mối nhưng lại là manh mối xuất hiện.
Lúc đó, sau khi hiểu rõ tình hình, chủ nhân cũ kia nói một câu đánh giá về chủ nhân mới.
“Người này là ai thì ta không biết, nhưng ta lại thấy hắn là một tên siêu cấp coi tiền như rác, rõ ràng là một ngọn núi cằn cỗi…. Đó là nói trước kia, tên coi tiền như rác này lại dùng giá cao như vậy để mua mà lại không chút trả giá.Người như thế nếu không phải là ngu ngốc thì cũng là một tên bại gia tử điển hình
Đúng vậy, nếu như là một người bình thường, có thế nào đi nữa thì cũng đi tìm hiểu rõ, nhất định sẽ không mua, cho dù mua cũng sẽ trả giá thật thấp, lấy cái giá cực kì rẻ để mua vào.
Mà người này, lại dùng giá cực cao để mua, chẳng lẽ nói là người này biết được giá trị của nó? Nhưng dù có biết được giá trị, dựa vào tình huống kia thì cũng sẽ dùng giá thấp để mua chứ!
Nhất định là một tên siêu cấp bại gia tử, chứ không phải một tên bại gia tử bình thường nữa
Có được câu trả lời này, Thất ca cau mày, hơi buồn rầu nói.
“Đúng vậy. cho dù có biết giá trị bên trong, cũng không đưa ra cái gia cao như vậy, trừ khi….chờ chút đã, ngươi nói cái gì? Bại gia tử? có thể là bị tên bại gia tử Thập Tam kia mua mất rồi chăng?
Nhớ đến Diệp Lãng bại gia như thần, Thất ca bật dậy chạy về nhà, tìm tên bại gia tử trong truyền thuyết này.
Cái này cũng không phải là may mắn, Thất ca dám khẳng định đến tám phần chính là Diệp Lãng, lịch sử cũng đã chứng minh điều này, có vài món đồ đã làm cho hắn kiếm được một khoản kếch xù.
Lấy một việc gần đây nhất để nói, ba năm trước hắn mua một khu đất và nhà của dân nghèo rất lớn, mà lại còn xây cả nhà mới cho đám dân nghèo này, lúc đó đã tạo thành một chấn động rất lớn. Mà như thế tuy nói rằng đã làm được chuyện tốt, nhưng rất nhiều người cũng biết, lúc đó là do hắn quá buồn chán, muốn đi “bại gia: một lần cho “sướng, mua đất mua nhà, thêm cả nhà mới, đã đủ bại gia chưa nhỉ.
Lúc đó, hắn đã tiêu đến mấy chục vạn kim tệ, sau đó lại nói một câu... Thật thoải mái!
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, vào hai tháng trước, đế đô công bố một cái quy hoạch mới, muốn xây dựng một khu vực dành cho quý tộc, mà lại rất trùng hợp, là đúng khu dân nghèo mà hắn mua vào ba năm trước, kết quả là giá đất tăng cao, một đống người tranh cướp muốn mua của hắn.
Đó mới chỉ là một phần trong đó, còn rất nhiều trường hợp khác chưa kể tới, làm cho người ta không thể không nói rằng, tiểu tử Diệp Lãng này được nữ thần may mắn thiên vị.
“Ah, tìm thấy rồi, nhìn xem có phải hay không này”
Diệp Lãng tìm được một tờ khế ước, tiện tay đưa cho Thất ca:
“Đó là ta mua vào lúc đó, đã khoảng năm sáu năm rồi a, lúc đó Hổ Nữ vẫn còn….”
Thất ca không hề nghe thấy Diệp Lãng nói, mà lại phấn khởi nói: “Đúng rồi, đúng là cái này, Thập Tam, Ta sẽ giúp ngươi bán một cái gia cao nhất, đi trước đã.”
Thất ca nói xong liền biến mất như tia chớp, chạy về chỗ làm việc của hắn, tin rằng ở đó vẫn còn vài người đang lo lắng chờ đợi.
Lạy trời, lão tử muốn bại gia, vì sao mà những tình huống như vậy lại luôn xuất hiện, thế này thì hay rồi, lại sắp trúng lớn thêm lần nữa…..Ai…..
Diệp Lãng bất đắc dĩ thở dài, ý tưởng của hắn làm cho người ta muốn đánh người, người ta vì cái cơ hội này mà nghĩ vỡ cả đầu ra, dùng mọi cách vẫn chưa chắc đã thành công, mà hắn thì lại nhiều lần đạt được.
Tất nhiên, hắn cũng có lúc bai gia thành công, tỉ lệ cũng không nhỏ, nhưng dựa trên tổng thể mà nói, hắn vẫn không “thành công”, cho nên tài sản của hắn càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả hắn cũng không biết là có bao nhiêu
Vả lại đây chỉ là nói trước mắt mà thôi, nói không chừng sau này sẽ phát sinh tình huống tương tự, trong đống tài sản hiện tại của hắn sẽ lại phát sinh sự kiện gì thần kỳ.
Đừng có quên rằng, chuyện vừa rồi cũng đã từ năm sáu năm trước, rất nhiều việc sau vài năm mới phát sinh, mà hắn thì ngày nào cũng không quên bại gia. Đây là là lí do mà làm cho tất cả mọi người không tin được cái kết quả này.
Có lẽ, đây là câu nói của trăm vạn phú ông - đó là do số phận an bài rồi !!
Quên đi, không để ý nữa, mang đống nguyên liệu hỗn hợp này lấy ra trước đã, đây là nguyên liệu khó có được, phải thử một chút….”
Diệp Lãng cũng không để ý đến việc này nữa, nếu như là số phận đã an bài thì cũng không cần để ý đến nữa, vì có để ý hay không thì cũng như nhau.
Mà điều này lại hợp với ý Diệp Lãng hơn, đừng quên rằng mục tiêu của hắn là “bại gia”.
“Đệ đệ, hiếm khi được nghỉ như hôm nay, thời tiết lại đẹp như thế này, sao ngươi lại ở nhà chơi với mấy thứ này, không đi bại gia hay sao?”
Diệp Lam Vũ đại giá quang lâm liền đi vào trong tiểu mật thất của Diệp Lãng, nói với Diệp Lãng còn đang chơi đùa với nguyên liệu.
“Không đi, không có hứng….Hôm nay lại thất bại rồi….” Diệp lãng hơi buồn bực trả lời.
“ Thất bại cái gì? Chăng lẽ nói, Ngươi buôn bán lại lời thêm một khoản , buôn bán lần này lãi bao nhiêu ?”
Diệp Lam Vũ nghĩ ngợi một chút, rất nhanh đã hiểu ra được là cái gì, đối với những chuyện của Diệp Lãng nàng biết rất rõ, tất nhiên là có thể hiểu được vì sao hắn buồn bực.
“Vẫn chưa biết được, chờ Thất ca trở về mới biết.” Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
Diệp Lam Vũ ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Lãng một lúc, sau đó dừng lại hỏi:
“Đệ đệ, có vẫn đề ta muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời đàng hoàng.”
“Vấn đề gì vậy?”Diệp Lãng nghi ngờ đáp lại.
“Ngươi có chắc chắn là ngươi không đầu tư kiếm tiền không?”
Thế này thật đúng là làm cho người ta nghi ngờ, một tên bại gia lại có thể kiếm được nhiều tiền hơn với người kinh doanh .
“…..Tất nhiên là không, ta sẽ nhàm chán như vậy hay sao. Vả lại, không phải lần nào ta cũng có lãi, phần lớn thời gian ta đều thua lỗ mà.”
“Ngươi mà không nhàm chán, chả phải luôn tìm cách đi bại gia, làm bại gia tử còn gì!”
“Đó là chí hướng cả đời của ta”
“Chí hướng cái đầu ngươi, đâu có ai lấy việc đó làm chí hướng!
“Ta không phải à?”
...
Bình luận truyện