[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 39 : Bại gia như thần (2)
.
“Hàn Băng Vũ Tiễn”
Sau khi nói xong Diệp Lam Vũ vẫy tay một cái, rất nhẹ nhàng phóng ra một cái ma pháp quần công khá cao cấp, tên như nghĩa chính là Hàn Băng Tiễn được thăng cấp.
“Mà ơi, sao ta lại quên mất tiểu nãi nãi này chứ...”
Đám người kia bây giờ mới hối hận, bắt đầu cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc rồi, sao lại quên mất Diệp Lam Vũ, nàng không chỉ là cô gái xinh đẹp có sự hấp dẫn vô hạn, mà còn là một cao thủ cực kì bạo lực.
Cái được gọi là cao thủ có thứ hạng ở học viện, thì vị tiểu nãi nãi này là người đứng đầu trong đám đó, người bình thường không dám đắc tội, mà mấy tên công tử ca vớ vẩn đứng trước mặt nàng, cũng chỉ giống như con kiến, nàng muốn chơi đùa thế nào thì sẽ như thế.
“Đã nói rồi, các ngươi chạy cho nhanh, đến lúc bị thương rồi mới tỉnh ra, ngu ơi là ngu?”
Diệp Lãng lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó cùng đồng học của hắn đi đến Luyện Kim Học Viện.
Mà Diệp Lam Vũ cũng như thường lệ, đến Luyện Kim Học Viện thì cùng Diệp Lãng tách ra, đi về phía Ma Pháp Học Viện của nàng, trước kia đã từng nói qua, Luyện Kim Học Viện vốn đã an toàn.
Sau vài lần như thế, đám người ngu ngốc đó cũng đã hiểu ra, nếu muốn nhân dịp Hổ Nữ đi vắng để bắt nạt Diệp Lãng, thì nhất định phải vượt qua Diệp Lam Vũ. Mà cũng có vài người rất cẩn thận đi tìm hiểu xem ngoài Diệp Lam Vũ còn có ai nữa không, bọn họ cũng xác định được tối thiểu còn có một công chúa, “vị hôn thê” của Diệp Lãng.
Vì thế bọn họ đều từ bỏ, ít nhất là không dùng bạo lực, chỉ có thể dùng mưu mẹo xảo trá để chỉnh, nhưng hình như bọn họ cũng đã coi thường cả Diệp Lãng, dường như nếu không có những người kia, Diệp Lãng chính là một đống rau.
Mà trong vài năm tiếp theo, vì Diệp Lãng “khiêm tốn” cho nên rất nhiều người quên mất sự tồn tại của hắn, những người đố kị hắn trước kia cũng dần lớn lên, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, cũng không có ý tưởng tiếp tục bắt nạt Diệp Lãng nữa.
Thời gian chậm chậm trôi đi, chớp mắt đã qua năm năm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, dài cũng chẳng phải là dài, trong năm năm Diệp Lãng đã hiểu rõ được phần cơ bản củ luyện kim thuật tại thế giới này, mà luyện kim thuật của hắn cũng khác hẳn với những người khác, kết hợp với trung y, luyện đan thuật trong võ lâm bảo khố.
Nhưng mà, trước mắt người ta chỉ nghĩ hắn chỉ là một luyện kim thuật sĩ rất bình thường, cùng với đồng học của hắn cùng tiến bộ, trước đó cũng không có gì đặc biệt, sau đó cũng không.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mà hắn ngày càng trở nên bình thường, càng ngày càng không bị người khác chú y, mà hắn cũng ra vẻ hưởng thụ cuộc sống như thế, mỗi ngãy đều tu luyện vũ kỹ, nghiên cứu luyện kim thuật, thỉnh thoảng lại đi “bại gia” một lần, rất là sung sướng.
Tất nhiên, nói không bị tất cả mọi người chú ý là không có khả năng, hắn cũng thỉnh thoảng có một vài hành động, khiến cho tất cả mọi người chú ý, mà nhiều nhất lại là một việc, chính là “bại gia”.
Hôm nay, lại có người vì hành động “bại gia” của hắn nân chạy đến đây, mà lúc đó, hắn đang chơi đàn dương cầm còn hát một khúc nữa.
“Người yêu ơi, em bây giờ ra sao? Ở nơi đâu, đang nghĩ gì, vì sao trên gương mặt hồn nhiên lại có đau thương, đêm nay anh nghĩ đến em, nhiều năm sau anh ...” (*)
“Thập Tam, ngươi lại nghĩ đến Thái Nhã phải không?
“Không phải, ta tại sao lại nghĩ đến nàng, chỉ hát bừa mà thôi” Diệp Lãng lắc đầu phủ nhận.
Qua năm năm, ban đầu còn nghĩ Hổ Nữ chỉ hai ba năm là sẽ trở lại, rốt cuộc đến tận năm rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, chỉ có thể xác định là Hổ Nữ đã an toàn trở về nhà, trở lại nơi ở của tộc nhân nàng.
Theo báo cáo của Anna Dong Binh Đoàn, khi Hổ Nữ vừa đi vào bộ lạc hổ tộc, thì đã bị một đám dũng sĩ hổ tộc đón đi, mà các nàng cũng bị đưa ra ngoài.
Tất nhiên, Anna Dong Binh Đoàn phải xác nhận là Hổ Nữ không việc gì mới đi, đó cũng do Hổ Nữ gật đầu xác nhận.
Năm năm nay, Diệp Lãng cũng đã từng sai người đưa tin cho Hổ Nữ, nhưng chỉ nhận lại được một tin nhắn, nói rằng Hổ Nữ hắn là hãy chờ nàng, nàng có chút việc phải xử lý, cuối cùng còn dặn hắn nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.
“Đừng giả vờ nữa...Ngoại trừ lúc ngươi nhớ đến Thái Nhã thì sẽ ca hát, đánh đàn, còn những lúc bình thường, cho dù có kề dao vào cổ ngươi, ngươi cũng chả làm gì cả” Người đến liền phá luôn lời nói dối của Diệp Lãng.
“Khụ khụ, thời tiết hôm nay đúng là không tệ, thất ca tìm ta có việc gì?” Diệp Lãng cất đàn dương cầm, ừ, là cất, có không gian giới chỉ thì việc này đúng là dễ hơn trở bàn tay.
Thất ca, đó là anh họ của Diệp Lãng, công tử thứ bảy của Diệp gia, bây giờ là một đại quan của đế quốc, cụ thể là gì thì Diệp Lãng cũng không rõ, hình như là Công Xưởng quân sự của đế quốc thì phải.
“Đúng rồi, tí nữa thì quên mất chuyện gấp, ngươi có mua núi A Lạp Tư hay không?”
Thất ca có phần lo lắng hỏi.
“Núi A Lạp Tư? Không nhớ, làm sao vậy?” Câu trả lời của Diệp Lãng làm cho Thất ca không nói được gì, nhưng mà hắn đoán trước được, tiểu tử này sẽ không nhớ được.
“Biết là ngươi sẽ không nhớ mà! Nhanh kiếm tra tài sản của ngươi đi xem có phải núi A Lạp Tư đứng tên ngươi không??” Thất ca thúc dục nói.
“Ah, để ta tìm đã...” Diệp Lãng lấy từ trong giới chỉ ra một đống những đồ vật linh tinh, trên đó rất lộn xộn, nào là giấy tờ nhà đất, cổ phần thương hội vân vân, đều là thành tích “bại gia” của hắn mấy năm nay, có được không biết bao nhiêu tài sản, trong đó lại không biết là cho tiền hay kiếm tiền nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Thất ca chỉ biết than thở, tại sao tên Thập Tam này lại thần kì như thế, rõ ràng là “bại gia”, nhưng tài sản lại càng ngày càng nhiều, mà nói không chừng sau này tên hắn sẽ bất ngờ có tác dụng quan trọng, ví dụ như chuyện hôm nay chẳng hạn.
Núi A Lạp Tư, vốn là một quả núi rất cằn cỗi, vĩ trí địa lí lại hẻo lánh, là một nơi mà người ra không thèm hỏi đến bởi vậy quả núi này cũng không đáng giá cho lắm.
Nhưng mà, gần đây ngành thăm dò của đế quốc lại phát hiện ra khu vực núi A Lạp Tư lại có tài nguyên khoáng sản chiến lược cực kì phong phú, vì thế mà bọn họ bắt đầu đi liên hệ với chủ nhân có được ngọn núi này, cuối cùng lại phát hiện ngọn núi này đã bị chủ nhân bán đi từ lâu rồi, mà lại bán đi với cái giá cực kì không hợp lý.
Tất nhiên, chủ nhân cũ bây giờ đang hối hận kêu trời kêu đất. Cái giá gọi là giá đắt của mình, trong đống tài nguyên khoáng sản kia, giống như chín trâu mất một sợi lông, hoàn toàn không đáng kể.
Đế quốc tất nhiên là sẽ không để ý đến chủ nhân cũ có hối hận hay không, mà hỏi hắn đã bán cho ai, mà hắn lại đưa ra câu trả lời là hắn cũng không biết, đó là chuyện đã nhiều năm rồi, mà lại thông qua giao dịch của người môi giới, mà người môi giới kia cũng tìm không thấy.
Vì thế mà đế quốc lại đau đầu, bọn họ lại phải dùng mọi biện pháp để đi tìm, nhưng rốt cuộc tìm mãi vẫn không ra, tuyên bố treo giải thưởng cực cao để chủ nhân của ngọn núi này xuất hiện, cũng lại như thế, không có ai xuất hiện.
Ban đầu, những ngọn núi giống như thế, sau khi đổi chủ, chủ nhân mới đều đăng kí với đế quốc, sợ nhỡ đâu có một ngày làm mất xác nhận, cũng có thể bổ sung lại.
Nhưng mà, chủ nhân mới này vẫn không xuất hiện, cũng không đến đăng kí, lại khiến cho người ta hết cách điều tra.
Bình luận truyện