[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 38 : Bại gia như thần(1)
.
Vài ngày sau Diệp Lãng lại bắt đầu cuộc sống bình thường của mình, chạy qua chạy lại giữa Diệp Trạch và Hoàng Gia Học Viện, thoạt nhìn cuộc sống cũng không khác gì lúc xưa nhưng rất nhiều người biết Hổ Nữ đã được hằn ban cho tự do, hộ tống về nhà rồi.
Lúc đó có rất nhiều người cảm thấy tiếc hận vì quyết định này của Diệp Lãng, dáng người nhỏ nhắn xinh yêu của nàng là cực phẩm trong Hổ tộc, là nữ nô tốt nhất trong cảm nhận của rất nhiều nam đồng học, tiểu tử này quả thật là phung phí của trời, Thái Nhã đáng yêu của ta, sau này rốt cuộc không được nhìn thấy nàng nữa rồi.
Di, khoan khoan, nếu tiểu tử này đã tống xuất nàng đi thì không phải về sau này ta đã có cơ hội rồi sao? Đột nhiên có vài người phát hiện lúc trước Hổ Nữ là nữ nô của Diệp lãng nên bọn họ căn bản không có chút cơ hộ gì, bây giờ thì có, mặc dù thực xa vời.
Những tình huống như vậy Diệp Lãng và Hổ Nữ chưa từng chú ý đến, hai người cũng không biết hóa ra nhân khí của nàng cao đến vậy, tựa hồ như cao hơn Diệp Lãng rất nhiều.
Đương nhiên về sau mấy người đó cũng biết cơ hội là số 0, số 0 tròn trĩnh...
Mà tử đó trở đi mọi người cũng không bao giờ nhìn thấy bên cạnh Diệp Lãng có ngưởi thay thế vị trí Hổ Nữ được, ở nhà không, trong học viện lại càng không có.
Long An Kỳ đã từng an bài thị khác chiếu cố cho Diệp Lãng nhưng bị Diệp Lãng cự tuyệt, hắn nói mình không cần người khác chiếu cố, mình có thể tự chiếu cố bản thân mình, đó cũng là những gì hắn đáp ứng Hổ Nữ, hắn phải giúp nàng chie6u1n cố thật tốt cho bản thân.
Lúc đầu Long An Kỳ còn tưởng rằng đây chỉ là tạm thời mà thôi, Diệp Lãng vì Hổ Nữ mà không nghĩ xem mình có năng lực chiếu cố chính mình hay không đã lập tức cự tuyệt rồi.
Nàng cho rằng qua một thời gian ngắn sau nhất định Diệp Lãng sẽ không cự tuyệt nữa, ít nhất sẽ không trực tiếp như vậy. Đơn giản là vì nàng vẫn cho rằng Diệp Lãng không thể nào tự lo cho mình được, hắn là một đại thiếu gia duỗi ta xin tiền há mồm chờ cơm mà.
Mà kết quả nàng lại phát hiện mình sai rồi, hơn nữa là sai mười phần, sai triệt để. Diệp lãng không cần người khác chiếu cố, thậm chí tự chiếu cố bản thân tốt lắm, tốt đến nỗi làm người ta không thể tin được.
Tình huống này làm rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, cái này không ổn a, một đại thiếu gia chưa từng tự chiếu cố bao giờ làm sao hiểu được cách chiếu cố bản thân, hơn nữa hoàn toàn tự làm, không cần bất cứ ai trợ giúp.
Đương nhiên phương thức tự chiếu cố chính mình của vị đại thiếu gia này cũng thực đặc biệt.
Đầu tiên, trong cuộc sống hàng ngày, khi hắn cần tẩy rửa phòng hay quần áo vân vân, hắn sẽ dùng luyện kim trận đi làm việc đó, lập tức làm cho những đồ vật này sạch sẽ hẳn lên. Chỉ là khi xử lý việc này sẽ phát ra một ít ánh sáng kì dị làm cho người ta tưởng rằng có chuyện gì xày ra. Cuối cùng sau khi biết tất cả sự tình bọn họ chỉ có thể dở khóc dở cười, dần dà cũng tập mãi thành quen.
Tiếp theo, hắn là một bại gia tử, hắn sẽ tiêu tiền như nước để ra ngoài ăn cơm vân vân. Nếu không phải hắn muốn giữ lại tất cả những gì trong cái viện tử này, phỏng chừng hắn sẽ phá hết đống phòng ốc này ra đề xây lại, thứ gì hơi cũ một tí đều quăng đi đòi đồ mới.
Mặc kệ thế nào đi nữa, mặc dù là hơi đặc biệt một chút nhưng tóm lại có thể coi như chiếu cố bản thân được rồi, không cần người khác phải giúp đỡ. Kỳ thật cho dù không phải có những thứ và điều kiện “đặc biệt” như vậy hắn cũng có thể tự chiếu cố bản thân mình. Đừng quên “đời trước” của hắn là một người bình thường, tự chiếu cố bản thân không biết đã bao nhiêu năm rồi.
Lại nói, sau khi Hổ Nữ rời đi Diệp Lãng cũng gặp một ít phiền toái nho nhỏ.
“Ôi chao, đây không phải là Diệp gia Thập Tam thiếu gia sao?” Trong học viện, một “công tử ca” mang theo một đám người, cầm một thanh đại kiếm thực phong cách chặn đường Diệp Lãng lại.
“Ngươi khỏe!” Diệp Lãng nhìn thoáng qua những người phía trước, rất lễ phép nói: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn đánh ngươi một chút.” Công tử ca bày ra một tư thế mà hắn tự nhận là rất phong cách nói.
“Vì sao muốn đánh ta? Ta đắc tội các ngươi sao?” Diệp Lãng ngơ ngác hỏi. Cũng không phải hắn giả vờ, mà ở phương diện này hắn có chút trì độn, không khác với Thập Tam Thiếu gia ngày xưa là bao, không hiểu đối phương muốn làm gì.
“Đúng vậy, ngươi đắc tội qua chúng ta.” Công tử ca trêu tức nói.
“Ừ, đã vậy ta thành thật xin lổi các ngươi.” Diệp Lãng thuận miệng nói, sau đó liền đi về phía trước. Hắn cúi đầu đi làm cho người ta cảm giác hình như là sợ bọn họ vậy.
Trên thực tế nếu người nào quen thuộc hắn cũng biết đây là hắn đang suy nghĩ đến một ít vấn đề của luyện kim thuật. Có lẽ lạt nữa ngươi hỏi thì căn bản hắn sẽ không nhớ ra mình từng bị người ngăn cản, từng nói chuyện với người khác.
“Ách...” Đám công tử ca ngẩn người, nhất thời không biết xử lý thế nào, bọn họ cũng không nghĩ đến Diệp Lãng sẽ phản ứng như vậy.
“Đứng lại!! Ngươi cho là chỉ nói một tiếng xin lổi là xong hay sao? Nói cho ngươi biết, bây giờ không có Thái Nhã ở bên cạnh, ta muốn đánh thì đánh, đừng nghĩ mình là Diệp gia Thập Tam thiếu gia là giỏi, phế vật vĩnh viễn là phế vật!” Công tử ca lắc mình đến trước mặt Diệp Lãng, sau đó chỉ vào hắn rống lên.
“Ừ, hóa ra là thế, ngươi đố kỵ thân phận của ta, mà trước kia có Hổ Nữ ở bên cạnh ngươi lại không dám động thủ, bởi vì ngươi đánh không lại nàng.” Diệp Lãng dừng bước, nhìn tên công tử trước mặt nói.
“...” Mặt công tử ca có chút đỏ lên, một loại cảm giác xấu hổ hiện ra trên mặt. Lời nói của Diệp Lãng là sự thật, trong những người đó vì không đánh lại Hổ Nữ nên không dám làm gì Diệp Lãng có đám kia ở trong, là một đám hơi ngu ngốc trong đó.
Nếu thông minh sẽ không nghĩ rằng Hổ Nữ rời khỏi là có thể động thủ với Diệp Lãng.
Vì sao?
“Uy, các ngươi chạy mau lên nấu không sẽ rất thảm đấy.” Diệp Lãng nói với đám người trước mặt, mà khi những người khác chuẩn bị cười nhạo hắn lại bổ sung thêm một câu: “Đừng nghĩ là ta giỡn với các ngươi, ta chỉ là rất thiện lương, không muốn nhìn thấy có người bị thương mà thôi.”
“Thúi lắm, người thảm là ngươi, người bị thương cũng là ngươi!” Công tử ca kia quát, một bộ dáng không biết sống chết, ân, ở trong mắt rất nhiều người hắn chính là kẻ không biết sống chết.
“Di, các ngươi đang khi dễ Diệp Lãng à, không phải thấy thời tiết quá nóng nên tìm điểm mát mẻ chứ?” Lúc này một người qua đường vừa đi qua, mà rất trùng hợp đó lại là đồng học của Diệp Lãng.
“Cái gì mà quá nóng, cái gì mà tìm điểm mát mẻ?” Công tử ca không hiểu, rất nhanh sau đó hắn đã hiểu.
“Hàn Băng Tiễn! !”
Một thanh âm vang lên, sau đó một đạo quang mang màu làm hiện ra đánh vào công tử ca kia làm cho hắn lập tức hiểu ra mát mẻ là ý gì.
“Các ngươi coi ta như không khí sao? Dám khi dễ đệ đệ của ta!” Diệp Lam Vũ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lạnh lùng nói.
Đúng vậy, không có Hổ Nữ thì còn Diệp Lam Vũ, ai dám đụng vào Diệp Lãng một chút thì nhất định sẽ “ăn” lấy Hàn Băng Tiễn của nàng.
Bình luận truyện