[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 37 : Nam nhân khóc đi, không phải tội (3)
.
"Được rồi, thiếu gia à, ta phải đi rồi! Giúp ta cố gắng chiếu cố bản thân cho thật tốt, được không?" Hổ Nữ nhìn Diệp Lãng, có chút không đành và lo lắng.
Giúp ta cố gắng chiếu cố bản thân cho thật tốt, được không?
Những lời này làm Diệp Lãng xúc động thật sâu, loại cảm giác này không thể dùng từ ngữ để biểu đạt được.
"Được, nhất định..."
Diệp Lãng nhìn theo đội ngũ hộ tống Hổ Nữ đi xa, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng xe ngựa của Hổ Nữ nữa nhưng hắn vẫn ngẩn người một hồi lâu như vậy. Nếu không phải Diệp Lam Vũ nói chuyện, phỏng chừng hắn vẫn cứ đứng ngẩn ra như vậy.
"Tiếc nuối a! Có phải là đang hối hận vì sao lại không ích kỷ một chút hay không?" Diệp Lam Vũ cười cười đứng bên cạnh Diệp Lãng, nhẹ nhàng nói.
"Tiếc cái gì. Ta lại không phải là người bình thường! Ích kỷ? Trong từ điển của ta chỉ có vô tư dâng hiến!" Diệp Lãng có phần khoe mẽ mà nói, ai cũng có thể nhận ra được hắn đang phô trương...
"Được rồi, không nói cái này nữa. Ta rất kỳ quái vì sao mà ngươi yêu thương nàng như vậy lại không đích thân đưa nàng trở về?" Diệp Lam Vũ cũng không muốn kích thích Diệp Lãng, nhìn thấy hắn khó chịu nàng cũng không thoải mái gì.
"Ta cũng muốn đưa, nhưng các ngươi có cho ta đi không?" Diệp Lãng hỏi ngược lại.
"Không!" Đáp án của Diệp Lam Vũ và Long An Kỳ rất rõ ràng, các nàng làm sao có thể yên tâm để hắn đi ra ngoài được, các nàng sẽ kiên quyết phản đối.
"Không chỉ có các ngươi sẽ không đồng ý, nàng cũng sẽ không đồng ý." Diệp Lãng nhìn hướng Hổ Nữ tiêu thất, lãnh đạm nói.
Nàng sẽ không đồng ý, không chỉ vì suy nghĩ như hai mẹ con Long An Kỳ mà còn có điều cố kỵ khác, nàng không muốn Diệp Lãng bị tộc nhân của nàng nhìn thấy, nàng không biết tộc nhân của nàng sẽ đối xử với thiếu gia mình ra sao.
Chuyện này Diệp Lãng cũng có thể đoán được, trước kia cũng từng nói qua rồi, khi Hổ Nữ nói về nhà của nàng, Thập Tam công tử nói muốn đến nhà nàng nhìn xem nhưng nàng lập tức phản đối, đối với cô gái luôn thuận theo Thập Tam tiểu công tử này mà nói thật đúng là rât hiếm thấy.
Đúng vậy, Hổ Nữ thừa nhận mình là nữ nô của Diệp Lãng. Nhưng cái thân phận này tộc nhân của nàng có thể chấp nhận hay không? Cái này rất khó nói, có khi họ lại cảm thấy điều này là sỉ nhục với bọn họ nên sẽ gây bất lợi với Diệp Lãng.
Có lẽ sau khi hiểu hết mọi chuyện, biết được Diệp Lãng là ân nhân của nàng thì tộc nhân của nàng sẽ bỏ qua cho Diệp Lãng, nhưng đây cũng là nhân tố không chắc chắn nên nàng sẽ không để cho hắn đi mạo hiểm, nàng phải xác định không có chuyện gì thì mới dám để Diệp Lãng đi.
Không nói những lý do này, cho dù không có những lý do ấy, nếu Diệp Lãng đưa Hổ Nữ trở về, vậy nhất định Hổ Nữ sẽ cùng hắn trở lại, chỉ có Diệp Lãng không đi theo nàng thì nàng mới chân chánh về nhà!
Xoay người, rời đi...
"Di?" Diệp Lam Vũ đột nhiên phát hiện khi Diệp Lãng xoay người, có một ít thủy nguyên tố dao động, chẳng lẽ...
"Đệ đệ, ngươi khóc? Ha ha, ngươi khóc..."
Đúng vậy, ánh mắt Diệp Lãng có chút ươn ướt, hắn khóc.
Khi Diệp Lam Vũ cho rằng Diệp Lãng nhất định sẽ chối bay đi nhưng Diệp Lãng lại làm một chuyện làm người ta khó quên, hắn thừa nhận, hơn nữa còn...
"~♪~... Nam nhân hãy khóc đi khóc đi khóc đi! Không phải tội! ! Người có mạnh mẽ đến đâu cũng có quyền đi mỏi mệt! Sau lưng nụ cười chỉ còn lại cõi lòng nát tan! Làm người sao phải chống đỡ chật vật như vậy! Nam nhân hãy khóc đi... ~♪~" Diệp Lãng học theo lão Lưu(*) hát một đoạn, đem loại cảm tình trong lòng của mình bộc phát ra, vừa hát vang vừa đi vào cửa Diệp gia.
"Đệ đệ, tuy người hát không được hay lắm nhưng cũng rất có hương vị, có khí khái nam nhi nha. Ngươi học từ đâu đấy?" Diệp Lam Vũ vào theo Diệp Lãng, một bên tò mò hỏi.
Đối với Diệp Lam Vũ vấn đề này, Diệp Lãng đáp lại chính là: "Đừng để ý tới ta, ta vẫm còn chưa giải tỏa được hết!"
"~♪... Cho dù trời mưa cũng là một loại mỹ(1), không bằng nắm lấy cơ hội này, khóc rống một hồi đi, không phải tội... ~♪!"
"..."
Ban đêm, ánh trăng ôn nhu chiếu rọi đại địa, trong đêm dài tĩnh lặng này trong Diệp Trạch lại có một thanh âm đánh vỡ sự yên lặng đó.
"~♪... Gió lạnh đêm nay xé nát lòng ta, liêu xiêu cước bộ ta không say không về, mưa phùn mông lung có mông lung mỹ... Vì sao ta lại khóc đến chật vật như vậy, có phải ta có chút không muốn rời xa em hay không... Khóc rống, khóc rống, người khóc rống... ~♪" (**)
Diệp Lãng cầm tỳ bà, đệm nhạc bài hát này. Thanh âm bi thương của tỳ bà cộng với tiếng ca bi thống làm cho người nghe tâm tình sầu não.
Dùng tỳ bà cũng không phải vì tìm không ra ghi-ta mà vì hắn không biết chơi loại nhạc khí của dân Tây này. Trong võ lâm bảo khố chỉ có Trung Quốc cổ đại nhạc khí thôi. Nếu sau này rảnh rảnh thì đi thử nhạc khí của người Tây xem sao nhưng dù sao bây giờ sở trường của hắn là tỳ bà.
Chỉ đơn thuần dùng thanh âm của tỳ bà và tiếng ca thôi nhưng mọi người cũng không cản thấy khó nghe, ngược lại cảm thấy rất êm tai, rất muốn nghe tiếp. Nhưng lúc này người của Diệp Trạch lại không muốn nghe nữa, lý do là --
"Chịu không nổi rồi, có còn để cho người ta ngủ hay không! !" Hạ nhân của Diệp gia giận mà không dám lên tiếng, chỉ nhỏ giọng nói thầm.
"Dựa vào, Thập Tam tiểu tử này đã hát cả một ngày rồi, hắn không cảm thấy mệt mỏi sao?" Nhóm "đại ca" của Diệp gia thì vừa tò mò vừa bất đắc dĩ.
"Thập Tam à, lão tỷ ta ngày mai còn phải đi ước hội, để cho ta ngủ được không! !" Đường huynh đường tỷ của Diệp Lãng không chút khách khí, bị ảnh hưởng đến sẽ trực tiếp mắng to.
Âm nhạc dễ nghe đến đâu mà phát ra vào thời điểm không thích đáng cũng sẽ trở thành tiếng ồn, nhất là kéo dài thật dài...
Không biết là Diệp Lãng chưa phát tiết đủ hay là hắn hát đến nghiện rồi, từ sau khi Hổ Nữ rời đi hắn vẫn hát vang đến tận bây giờ, hơn nữa đều tuyển mấy ca khúc ưu thương sầu thảm làm cả Diệp Trạch cùng "chung nỗi khổ" với hắn.
Đương nhiên ngay từ đầu thật sự không có vấn đề gì, rất nhiều người cũng thích nghe hát như vậy. Vấn đề là hắn hát lâu lắm, làm cho mọi người chịu không thấu.
Mà hiện tượng này đã giải thích địa vị của Hổ Nữ trong lòng hắn có vị trí rất quan trọng, có thể là quan trọng nhất cũng nên. Ít nhất sau này cảm xúc như vậy rất ít khi xuất hiện trên người hắn.
"Thái Nhã..." Thấy tình huống này, trong lòng Diệp Lam Vũ và Long An Kỳ tựa hồ có điểm ghen tuông nhưng cảm kích cũng nhiều hơn, Hổ Nữ chiếu cố Diệp Lãng nhiều như vậy, vượt qua hai người bọn họ rất nhiều.
Mà sau chuyện này Diệp Lam Vũ và Long An Kỳ đối với Diệp Lãng tốt hơn trước kia rất nhiều, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa vậy, tựa hồ như muốn đuổi theo địa vị của Hổ Nữ trong lòng Diệp Lãng.
Lúc này Diệp Lãng thật sự dừng tiếng hát, điều này làm cho đường tỷ vừa gầm rú kia cảm thấy thực thoải mái, quyết định ngày mai sẽ đi thưởng cho đường đệ nghe lời kia một chút, nhưng rất nhanh sau đó nàng lại phát điên lên, thề về sau nhất định sẽ không tha cho Diệp Lãng.
Đúng vậy, Diệp Lãng không hát nữa, nhưng hắn lại cầm tỳ bà, khảy một khúc đầy ưu thương < Tỳ Bà Ngữ >.
Tối nay, cả Diệp Trạch nhất định không ngủ được!!!
Ở buổi tối này rất nhiều người hận âm nhạc của Diệp Lãng, mà ở rất nhiều năm sau bọn họ lại cảm thấy vì sao mình không nghe nhiều hơn một chút, vì sao không biết quý trọng...
Bình luận truyện