[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Chương 3 : Không nhìn không thấy.
.
“Reng reng reng…” Tiếng chuông báo giờ vang lên, Trần Thiên Minh cầm lấy xấp giáo án chính trị đi ra khỏi phòng.
Cái trường này diện tích cũng không lớn lắm, từ nơi ở của giáo viên đến đây cũng không tốn nhiều thời gian, nếu đi nhanh thì ba phút đồng hồ là đủ, nếu từ từ thì khoảng năm phút. Mà thời gian giữa hai tiết là mười phút, cứ tà tà đi đến đó cũng vừa kịp 5 phút, cái này Trần Thiên Minh vốn đã tính sẵn. Mặc dù làm thầy giáo không có “tiền đồ” nhưng Trần Thiên Minh lại sợ bị phạt tiền thưởng, cho nên bình thường không bao giờ đi trễ về sớm. Đương nhiên, lần trước bỏ họp, là ngoại lệ.
“Reng reng reng…” Tiếng chuông thứ hai báo hiệu giờ học, Trần Thiên Minh cũng đã vừa bước đến trước cửa phòng học nằm ở lầu ba. Từ đại học về đây, không được làm giáo viên ngoại ngữ, vì cái ông hiệu trưởng đầu hói kia bảo rằng, giáo viên ngoại ngữ đã đủ, vừa vặn còn thiếu một người dạy chính trị. Cho nên Trần Thiên Minh cũng không làm việc tận tâm, sáng sớm dậy cầm xấp giáo án chính trị đi đến lớp đầy bất mãn. Cứ như vậy, vù một cái ba năm trôi qua, cái lớp hắn dạy từ năm một đã thành năm ba hết, cho nên theo quy định hắn cũng phải lết lên lầu ba để dạy.
“Lão sư, thầy đã đến” Đại biểu khoa chính trị Tiểu Hồng ra chào đóng, nàng đưa lấy đống bài tập cho Trần Thiên Minh. Dù chỉ là một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, nhưng đã phát dục hoàn toàn, vóc dáng đến một thước sáu, bộ ngực căng tròn, căng đến mức muốn rách áo, qua vài năm nữa nhất định sẽ là một mỹ nhân bại hoại làm chết không biết bao nhiêu chàng trai. Bất quá, mặc dù rất hấp dẫn, nhưng với Trần Thiên Minh, nàng vẫn là một người học trò, mà trong gan hắn lại không đủ lớn để làm trò đó đó.
Trần Thiên Minh cầm đống bài tập xem sơ qua, phê bình vài câu rồi giao lại tay Tiểu Hồng nói: “Em đem bài tập này phát ra cho các bạn. Vất vả nhỉ”.
“Không vất vả” Tiểu Hồng ngọt ngào cười, xoay người cầm đống bài tập trở lại phòng học, lưu lại trong không khí một mùi thơm ngát.
Ài,… rốt cục cũng hết tiết, dạy một lúc hai lớp chẳng thoải mái tí nào, nhưng năm ba quy định là như thế, một khóa hai tiết, không chỉ có sinh viên kêu gào than khóc, mà cả giáo viên cũng lắc đầu ngao ngán. Ngó lên một cái, đã mười giờ, không biết trưa nay nên về ăn mì gói hay dùng tạm thức ăn nhanh.
Trần Thiên Minh nhà tại Huyền thành, sau khi tốt nghiệp được điều về cái trấn cách Huyền thành mười km, nghe nói lúc đó, ông già tía đã cầu thần bái phật, tế gà mổ heo mới được điều đến nơi tốt như vậy. Nhìn giáo viên nơi đây, hai phần ba đều là người của Huyền thành, bởi vì trong Huyền thành toàn giáo viên siêu cấp, không thể làm gì khác, đành ủy thân về cái trấn gần Huyền thành này.
Thật ra thì… Trần Thiên Minh cũng không nghĩ mình sẽ làm thầy giáo, nhưng lại lo, bản thân mình làm được gì?
Trần Thiên Minh bình thường giữa trưa ở lại đây, đến tối mới về nhà, nếu như trong trường có chuyện hoặc buổi tối phải trực hay sáng sớm hôm sau có khóa dạy, thì bất đắc dĩ lắm mới ở trong cái nhà dành cho giáo viên ở đây. Cái nhà này chỉ có một tầng, tường không ra tường, phòng không phải phòng, cái này chỉ chịu được gió mưa bình thường, nếu gặp phải mưa dài hay giông bão, khẳng định sẽ vì sự nghiệp giáo dục vĩ đại và cao cả mà hiến thân.
Trần Thiên Minh đi vào phòng giáo viên, nhìn thấy hiệu trưởng Lý đang cùng với một nữ giáo viên xinh đẹp trẻ tuổi nói chuyện. Hiện tại thời tiết có phần nóng, nên nữ giáo viên kia mặc đồ cũng hơi mát mẻ, mà lão hiệu trưởng sợ cô giáo không nghe rõ, đưa miệng lại gần lỗ tai nàng để nói, đồng thời hai mắt dán chặt vào bộ ngực cao vút của nàng.
“Mẹ nó, thì ra cũng là dê xồm” Trần Thiên Minh âm thầm mắng.
Bình thường không làm việc đàng hoàng, nơi nào có thể kiếm tiền, hoặc nơi nào có mặt nữ giáo viên xinh đẹp, là xuất hiện bộ mặt của lão hiệu trưởng, trường học vào trong tay lão không “tốt” mới lạ.
Bất quá, chuyện này cũng tốt, lão hiệu trưởng Lý này không có thời gian trông nom trường học, nên quản lý giáo viên cũng buông thả rất nhiều, cho nên đi sớm về muộn thường xuyên xảy ra, cũng chả ai quản, chủ nhiệm này, phó hiệu trưởng này… vân vân và vân vân… trường học thối nát cũng chẳng ai trôm nom, nếu có chuyện khẳng định cũng không xuất đầu đối mặt. Nếu không đến lúc đó “dân ý trắc bình” cũng vất vả mà đi.
“Cô sau này phải chú ý, đừng để học sinh nó ngủ!” Trần Thiên Minh đi qua cũng nghe được lão hiệu trưởng trò chuyện với cô giáo kia được bảy tám phần, giọng lão có vẻ vô cùng thân thiết.
“Tôi… tôi biết, hiệu trưởng, sau này tôi sẽ chú ý vấn đề này” Nữ giáo viên cúi đầu, có chút bối rối, dù sao đi dạy không tốt, bị hiệu trưởng bắt gặp, cũng không phải chuyện tốt lành gì. Huống hồ, nàng mới vừa chuyển về trường này không lâu, tình huống trong trường có nhiều việc chưa rõ, lại nghe nói lão hiệu trưởng này thích nắm bắt điểm yếu của người khác, sao mà không khẩn trương cho được!
Hiệu trưởng Lý nhìn nữ giáo viên có chút sợ hãi, thấy đã đạt được mục đích, cười một cách thoải mái, nói: “Cô cũng không cần khẩn trương, tôi chỉ nhắc nhở một chút thôi. Dù sao cô cũng là một giáo viên còn trẻ, lại xinh đẹp, chuyện này có thể sửa chửa được, tôi rất xem trọng cô. Nếu cô có thể dạy tốt khóa học, các phương diện tố chất đề cao, tôi sẽ tăng lương cho cô”.
Lúc này, hai tròng mắt của hiệu trưởng Lý như muốn ăn tươi nuốt sống bộ ngực cao vút của nữ giáo viên kia, lão đã thèm muốn từ lâu, bây giờ có cơ hội như vậy, lão làm sao mà bỏ qua. Lão muốn nhìn xuyên qua quần áo của nàng, để chứng kiến bên trong cho rõ.
Đáng tiếc, lão già hơi bị lùn, nên không thể thấy được những cái mình muốn thấy. Mà cũng khó trách, cô giáo trẻ tuổi kia, mặc dù ăn mặc hơi mát mẻ, nhưng nàng cũng rất chú ý, không để lộ những nơi “nguy hiểm”.
Lão hiệu trưởng nhìn trái nhìn phải, ngó lên ngó xuống, cũng chẳng thấy được cái gì hưng phấn, có chút thất vọng nói: “Ài, đáng tiếc tôi bề bộn công việc nhiều quá, nếu không sẽ tự mình chỉ đạo cho cô, phụ đạo một chút, chỉ cho cô biết một tiết học như thế nào là tốt. Bây giờ dạy theo chương trình mới, nhất định có chút khó khăn, nhưng đối với nó, chỉ là một bữa ăn sáng. Trước kia khi còn đi dạy, tôi cũng là một giáo viên ưu tú”.
Nữ giáo viên chỉ nghe được một phần, bản thân không trả lời gì, người ta dù sao cũng là hiệu trưởng mà!
“Cái gì mà chỉ đạo, phụ đạo, ta thấy lão muốn cho thằng em trai nhỏ bé của mình đi chúc tết thì có, nhìn là biết lão muốn “giúp đỡ” trên giường rồi. Mẹ nó, chẳng có gì tốt đẹp!” Trần Thiên Minh trong lòng mắng.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh nảy ra một chủ ý.
Hắn xoay người lại, mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Lý, sao ông lại ở đây?“
Hiệu trưởng Lý thấy đột nhiên có người xuất hiện, vội làm ra vẻ đạo mạo, thản nhiên nói: “Ồ, tôi đang cùng cô Lưu nói chuyện một chút. Anh hết tiết rồi à, thầy Trần?” Hiệu trưởng Lý nhìn xấp giáo án trong tay Trần Thiên Minh.
“Vâng, tôi vừa hết tiết. À đúng rồi, hiệu trưởng, các thầy hỏi là tiền lễ năm nay được bao nhiêu?” Trần Thiên Minh cố ý đưa ra một vấn đề mà ai cũng quan tâm, đây cũng là chuyện làm lão hiệu trưởng đau đầu. Nếu đưa nhiều, thì tiền của lão chẳng còn bao nhiêu, mà đưa ít, thì giáo viên bên dưới là kêu gào.
“Chuyện này… này… thôi để đến lúc họp hội đồng tôi sẽ đem ra thảo luận. Ài, làm giáo viên thật không phải dễ, cô nói đúng không, cô Lưu” Lão hiệu trưởng bắt đầu trò “đánh trống lảng” sang cô Lưu.
“Đúng vậy, cuộc sống không có tiền quả không dễ dàng” Cô giáo Lưu gật đầu, nàng cũng ước gì được thưởng nhiều tiền.
Thật ra thì… cái vụ thưởng tiền này, chỉ có hiệu trưởng Lý quyết định, còn cái vụ thảo luận thật ra để ngụy trang thôi.
Hiệu trưởng Lý xem Trần Thiên Minh như cái trụ điện cản đường chướng mắt, biết công cuộc nhìn lén của mình đã không thành, đành phải khoát tay bước đi nói: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi có việc đi trước”.
“Thầy Trần, tôi vừa mới được đưa về đây, xin anh sau này chỉ giáo nhiều hơn” Cô giáo Lưu Mỹ Cầm nói với Trần Thiên Minh.
“Cái... này… không thành vấn đề” Trần Thiên Minh vốn không có tâm tình trò chuyện với cô giáo Lưu, mặc dù nàng còn trẻ, về sau còn phát triển, nhưng không hợp khẩu vị của hắn, nên hắn cũng tìm cớ chuồn mất.
Nhưng phong cảnh trước mặt làm hai mắt hắn sáng lên. Chiều cao 1m78 đã giúp hắn có thể ngó xuống cô giáo Lưu, cái cổ áo mà lão hiệu trưởng Lý muốn ngó cũng không thấy gì.
Áo ngực màu đen, ren hoa, quả nhiên rất cao… mặc dù nhìn không hết toàn cảnh, nhưng từ những sơ hở lộ ra của đối phương cũng có thể suy đoán được, làm phía dưới của Trần Thiên Minh có chút biến hóa.
“Thầy Trần” Lưu Mỹ Cầm ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Minh đầy khó hiểu, người thầy giáo tuấn tú này tựa hồ không thích nói chuyện.
“Ồ, đúng vậy, đúng vậy” Trần Thiên Minh giống như là tiểu hài tử bị bắt tại trận, vội vàng ngẩng đầu lên, trả lời qua loa.
Bình luận truyện