[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Chương 19 : Thừa dịp người khác gặp nguy
.
Trần Thiên Minh vừa đi xuống dưới, Phạm Văn Đình cũng đã cài áo lại rồi. Trần Thiên Minh cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nếu biết sớm thì mình đã nhảy xuống, lúc đó hẳn là có thể chứng kiến được một chút phong cảnh.
“Cám ơn cậu, Thiên Minh” Phạm Văn Đình phong tình vạn chủng liếc mắt đưa tình với Trần Thiên Minh.
“Không có gì, không có gì” Trần Thiên Minh trong lòng vô cùng cảm thán, một cơ hội tốt như vậy không ngờ lại bị mình lãng phí mất.
“Thiên Minh, sau này chị Đình có việc gì khó có thể nhờ cậu hỗ trợ không?” Phạm Văn Đình nhìn Trần Thiên Minh cười cười, hơn nữa lại còn cố ý sờ sờ cổ áo của mình nữa.
“Có thể, có thể” Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào địa phương “hoành tráng” kia của Phạm Văn Đình. Khó trách sắc lang như Lý hiệu trưởng lại nhìn chằm chằm vào “chúng”, thì ra là “chúng” thật sự rất hấp dẫn người khác.
“Đình tỷ” Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gọi.
Trần Thiên Minh vừa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lưu Mỹ Cầm đang dìu Hà Đào sắc mặt tái nhợt tiến đến.
“Hà Đào, cô làm sao vậy?” Phạm Văn Đình trông thấy sắc mặt Hà Đào rất kém, liền quan tâm hỏi.
“Cô ấy hôm nay bị cảm mạo phát sốt, hơn nữa lại cố gắng lên lớp, vì thế hiện giờ bị thế này đây”Lưu Mỹ Cầm cằn nhằn nhìn Hà Đào.
“Vậy thì nhanh đưa cô ấy về nghỉ ngơi” Phạm Văn Đình thấy vậy liền nói.
Lưu Mỹ Cầm cũng gật gật đầu, sau đó đỡ Hà Đào đứng dậy. Đáng tiếc là nàng sức yếu, quả thật là cố hết sức mới dìu được Hà Đào đang bị ngất.
Phạm Văn Đình nhìn thấy việc này, vội xoay người lại nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, cậu lát nữa có lớp không?”
“Không có” Trần Thiên Minh nói.
“Vậy thì cậu giúp Lưu Mỹ Cầm đưa Hà Đào về phòng đi”.
“Được, được” Trần Thiên Minh vừa nghe thấy có cơ hội tốt như vậy, có thể ở cùng với Hà Đào, vì thế hắn nhanh chóng gật đầu nói. Hắn đi đến trước mặt Hà Đào, sau đó nói với Lưu Mỹ Cầm: “Để tôi giúp cô” Nói xong, hắn liền cầm lấy cánh tay mềm mại như không xương của Hà Đào, nhẹ nhàng nâng nàng ta dậy.
Trần Thiên Minh một bên bước đi, một bên ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể của Hà Đào, trong lòng cảm thấy rất nhộn nhạo. Hắn liền cúi đầu xuống, dùng ánh mắt đánh giá toàn bộ cơ thể của Hà Đào.
Hà Đào hôm nay mặc một cái áo T-shirt viền trắng, không biết là do cố ý hay là phối hợp quần áo không hợp lý, áo ngực của nàng hôm nay lại là màu đỏ.
Đây chính là một vấn đề vô cùng đột xuất, bởi vì trên phương diện phối hợp màu sắc mà nói, nội y bên trong nếu là màu đỏ, bên ngoài mà lại mặc màu trắng, vậy thì nội y bên trong sẽ rất nổi bật.
Hiện giờ, nội y bên trong của Hà Đào trông rất nổi bật, dây đeo màu hồng kia, chạy từ sau ra trước, chúng làm cho Trần Thiên Minh cảm thấy vô cùng bứt rứt.
“Trần lão sư, sao còn chưa đi vậy?” Lưu Mỹ Cầm nhìn Trần Thiên Minh, sau đó khó hiểu hỏi.
Trần Thiên Minh vội ngẩng đầu lên, thì ra là mình vẫn đang dừng lại trước cửa phòng, phòng của Hà Đào vẫn còn ở bên kia! Xem ra chính mình suy nghĩ quá miên man, không tự chủ được đã muốn đưa Hà Đào về phòng mình.
Lưu Mỹ Cầm lấy ra chìa khóa phòng của Hà Đào, rồi mở cửa, sau đó cùng với Trần Thiên Minh đưa Hà Đào đến tận giường, cởi giầy cho nàng ta rồi để nàng ta nằm ra giường.
“Hà Đào, cô mua thuốc chưa?” Lưu Mỹ Cầm hỏi Hà Đào.
“Có,… ở trên bàn làm việc của tôi” Hà Đào đang bị bệnh vẫn cố chỉ về phía bàn làm việc của mình, nàng muốn nói cũng cảm thấy rất khó khăn.
Lưu Mỹ Cầm lấy thuốc, sau đó nhìn hướng dẫn sử dụng, rồi đi đến cạnh bình nước, “Ồ, không có nước, Hà Đào, cô bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
“Đầu tôi rất đau, rất muốn ngủ” Hà Đào nhíu mày, khó khăn nói.
“Vậy trước tiên cô cứ ngủ một chút, tôi đi đun nước. Thầy Trần, phiền anh trông chừng cô ấy một lúc” Lưu Mỹ Cầm mỉm cười với Trần Thiên Minh, sau đó đi vào bếp.
Hà Đào chậm dãi nhắm mắt lại, chỉ lát sau, nàng đã truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Trần Thiên Minh nhàm chán bắt đầu ngồi nhìn phòng của Hà Đào, sau cùng lực chú ý của hắn lại hoàn toàn tập trung lên người Hà Đào.
Hiện tại Hà Đào đang nhắm mắt ngủ, hàng lông mi thật dài, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, như mật đào vậy, nó khiến Trần Thiên Minh rất muốn hôn một cái.
Mà song phong của nàng cũng đang nhấp nhô theo từng đợt hô hấp, càng lúc càng hấp dẫn. Trần Thiên Minh nhìn lại phòng bếp, bên trong vẫn truyền ra tiếng vang, đại khái là do Lưu Mỹ Cầm đang đun nước tạo ra.
Trần Thiên Minh lại tiếp tục nhìn thân thể mê người của Hà Đào, đặc biệt lại hiện ra màu đỏ của nội y, trong lòng hắn đang rất ngứa ngáy, thật sự là muốn sờ một chút.
“Hà Đào, Hà Đào” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng gọi tên Hà Đào.
Hà Đào vẫn đang ngủ rất say, nàng không biết Trần Thiên Minh đang gọi mình, vì thế vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Lúc này, sắc tâm của Trần Thiên Minh bùng lên, hắn lại quay đầu nhìn vào bếp, còn tay thì chậm dãi nhằm vào song phong của Hà Đào. Hắn đã nghĩ rất chu đáo, nếu như Lưu Mỹ Cầm mà đi ra, hắn sẽ ngay lập tứ rút tay lại, như vậy thì người khác sẽ không phát hiện được.
Chạm vào, chạm vào. Trần Thiên Minh trong lòng vô cùng sung sướng. Không thể tưởng tượng được song phong của Hà Đào lại chỉ cảm nhận được một chút mềm mại mà thôi, xem ra nàng mặc nội y là để bó “chúng” lại, nếu không cũng không cứng như vậy chứ? Trần Thiên Minh trong lòng rất tiếc nuối, hắn không khỏi tiếp tục sờ thêm vài cái. Ồ, sao bên cạnh lại có tóc nhỉ? Chẳng nhẽ lại là tóc bên cạnh song phong của nàng.
Trần Thiên Minh quay đầu nhìn lại, vừa nhìn. Trời ạ, thì ra là mình sờ nhầm, hóa ra là chạm vào vai của Hà Đào, khó trách tự nhiên lại thấy cứng như vậy là sao? Trần Thiên Minh vội vàng thu tay của mình về, sau đó tự gõ vào đầu mình mấy cái.
Trần Thiên Minh lại quay đầu nhìn xuống bếp một chút, Lưu Mỹ Cầm vẫn chưa đi ra. Thử lại một lần xem sao, Trần Thiên Minh lại tự cổ vũ chính mình một phen.
Bàn tay lại chậm dãi tiến về phía song phong cao ngất của Hà Đào, lúc này, Trần Thiên Minh tất nhiên không thể sai lầm như vừa rồi, ánh mắt hắn đang nhắm thẳng đến mục tiêu: song phong của Hà Đào.
Chút, còn chút nữa, nội y của Hà Đào đang ở rất gần. Song phong cao ngất như vậy, không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì đây? Trong cứng có mềm, trong mềm lại có cứng, hay là cảm giác giống như là bông? Cái này, Trần Thiên Minh cũng chưa biết được. Vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ chạm qua song phong của người phụ nữ nào cả, cho nên tri thực về mặt này của hắn hoàn toàn trống rỗng. Bởi vậy, hôm nay dù thế nào đi nữa hắn cũng phải sờ một phen, khiến cho mình chính thức cảm nhận được cảm giác về song phong của phụ nữ.
“Sờ, hay là không sờ?” Trần Thiên Minh tự hỏi chính mình, chíh mình đây là thừa dịp người khác gặp nguy, Hà Đào đang ngủ nên hoàn toàn không biết gì.
Mặc kệ, sờ rồi hãy nói. Trần Thiên Minh hạ quyết tâm, bàn tay tiếp tục hướng về phía song phong của Hà Đào.
“Thầy Trần, anh đang làm gì vậy?” tiếng của Lưu Mỹ Cầm lúc này đã vang lên ở sau lưng.
“Tôi đang sờ xem cô Hà Đào có phải vẫn còn sốt không?” Trần Thiên Minh giật mình, vội vàng thu bàn tay mình lại.
“Tối đã đun nước nóng xong rồi, anh có thể về rồi, nơi này mọi chuyện cứ để tôi lo là được” Lưu Mỹ Cầm nhìn Trần Thiên Minh cười cười rồi nói.
“Được rồi” Trần Thiên Minh gật gật đầu, sau đó quay về phòng của mình.
Bình luận truyện