[Dịch] Lục Tiên

Chương 10 : Đi xa

Người đăng: 

.
“Là ngươi…” Khóe mắt Thẩm Thạch không nhịn được liếc về phía sau lưng lão đánh xe, chỉ thấy trống không, không hề có một ai khác, càng không thấy bóng dáng người mà hắn đang chờ đợi đâu. Lão đầu khô gầy hơi nhúc nhích cái cổ, khớp xương như nhiều năm chưa được hoạt động khẽ truyền ra tiếng vang, sau đó lão cất giọng khàn khàn, nói: “Đi cùng ta, Thẩm thiếu gia.” Đồng tử Thẩm Thạch hơi co rút lại, hắn trầm mặc một lát, sau đó đáp: “Đi đâu?” Dừng một chút, hắn lại hỏi tiếp: “Đại thúc đâu rồi?” “Đại thúc?” Lão đánh xe nhíu mày, sau đó cười quái dị, nhìn Thẩm Thạch bằng thần sắc là đã hiểu ra: “Ngươi nói là tên mổ lợn kia sao? Ha ha, xem ra quan hệ giữa ngươi và hắn không tệ. Cứ đi theo ta rồi ngươi sẽ biết.” Thẩm Thạch im lặng, lão xa phu cũng không muốn dài dòng với hắn, quay người bước đi. Thẩm Thạch chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn đi ra khỏi phòng, theo sau bóng lưng khô gầy của lão. Nhà cửa chỉ có hai gian, không tính là lớn. Thẩm Thạch đi theo lão đầu rời khỏi phòng, đi ra trước cửa. Cỗ xe ngựa mà hắn đã ngồi suốt mười ngày và con ngựa gầy đều ở trong sân, còn thùng xe trên lưng ngựa không biết đã bị lão đánh xe gỡ xuống từ lúc nào, đặt ở cạnh hông nhà. Con ngựa gầy nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu nhìn, thấy thân ảnh lão đánh xe thì nó lộ ra vài phần thân mật, tiến lên cọ xát cái đầu vào cánh tay lão, miệng thì không ngừng nhai nuốt thức ăn gì đó. Lão xa phu cười cười, lấy tay vỗ vỗ lên cái đầu của con ngựa gầy, sau đó quay lại nói với Thẩm Thạch: “Thẩm thiếu gia, ngươi đi sang phòng bên kia đợi ta một chút, ta có thứ này muốn cho cậu xem.” Thẩm Thạch nhìn theo ánh mắt của lão, chỉ thấy ở phía tây có một gian phòng, nhưng khác các phòng rộng thoáng khác là cửa sổ đều đóng chặt, nhìn như một cái buồng giam kín mít. Trong lòng Thẩm Thạch không khỏi nhảy lên một cái, hỏi: “Ngươi muốn cho ta xem cái gì?” Lão đầu không nói thêm gì, chỉ nhìn hắn một cái thật sâu. Thẩm Thạch cảm thấy toàn thân phát lạnh khi bị lão nhìn như thế, giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, không tự chủ được mà run lên, vô thức lùi lại một bước. Mười hai năm qua, hắn chưa từng bị người nào nhìn với ánh mắt lạnh lẽo như băng và hung tàn như thế, không giống với ánh mắt của người bình thường chút nào. Nhưng mà càng quỷ dị hơn ở chỗ, ánh mắt này khiến cho Thẩm Thạch cảm thấy quen thuộc, như đã từng thấy ở đâu đó rồi. Sau một lát, con ngựa gầy đứng bên cạnh lão đầu như nhận ra cái gì, quay đầu nhìn Thẩm Thạch. Mà ánh mắt Thẩm Thạch khi nhìn tới con ngựa này thì trong lòng trầm xuống, chợt nhận ra hai mắt của con ngựa gầy này hoàn toàn không giống với ngựa bình thường, tròng mắt đỏ như máu, nhìn không khác gì hung thú cả. Một màn quỷ dị và âm trần trước mắt giống như một tòa núi lớn đè nặng xuống cõi lòng Thẩm Thạch, cơ hồ khiến cho hắn nghẹt thở, không tự chủ được mà xoay người, chậm rãi tiến về phía căn phòng đóng chặt cửa kia. Sau lưng hắn, hai mắt của lão đánh xe hơi híp lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm lãnh và tàn khốc, lại đầy vui vẻ. Cùng lúc ấy, tay phải của hắn thò vào trong vạt áo, một ánh sáng lóe lên, lộ ra lưỡi đao nhỏ cong cong như trăng khuyết, vô cùng sắc bén. Con ngựa đứng cạnh lão như bị kích động theo, cái mũi phun phì phì, đứng tại chỗ chồm lên mấy cái. Thẩm Thạch nghe động tĩnh ở sau lưng, tuy đã bước đi mà vẫn cảm thấy áp lực, chân không ngừng túa ra mồ hôi lạnh. Một khắc này, hắn thật sự mong muốn cánh cửa kia xa tận cuối chân trời, bản thân đi mãi cũng sẽ không tới, nghĩ thì nghĩ thế, nhưng đoạn đường này đúng là quá ngắn. Chỉ một lát, hắn đã đứng trước căn phòng có cánh cửa đóng chặt rồi. Hắn dừng bước, chậm rãi đưa tay ra chuẩn bị đẩy cánh cửa phòng, nhưng khi bàn tay mới chìa ra được nửa đường thì đã cứng đờ lại, bởi ngay khoảnh khắc này, hắn đột nhiên nghe được một chút khí tức khác thường. Hắn đối với loại mùi này không hề lạ lẫm. Mấy năm qua, ở trong sân của một ngôi nhà trong hẻm nhỏ ở thành Tây Lô, Âm Châu, hắn đã thường xuyên phải tiếp xúc với loại khí tức này rồi. Đó là mùi máu tanh. Đúng thật sự là mùi máu tanh nồng. Cũng chính lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới việc tại sao lại thấy ánh mắt của lão đánh xe quen thuộc đến thế, đó bởi vì hắn đã từng thấy qua rồi. Mấy năm liền ở trong tiểu viện tại thành Tây Lô, khi người đồ tể vung đao giết những con heo mập mạp kia, ánh mắt cũng y như thế. Tay của hắn lập tức để xuống, trong lòng như rơi vào vực sâu không đáy, vô cùng nặng nề. *** Không khí trong mảnh sân nhỏ thời khắc này như đã bị đóng băng lại, làm cho người ta hít thở không thông, chỉ có con ngựa gầy kia dường như càng lúc càng hưng phấn, hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Thạch, móng ngựa không ngừng cào cào trên mặt đất, giống như lúc nào cũng có thể lao lên vậy. Rõ ràng nó chẳng còn cái bộ dáng hiền lành ngày thường nữa mà không khác gì một con Yêu thú nơi hoang sơn. Mà lão xa phu ở bên người nó gương mặt càng lúc càng trở nên dữ tợn, tay phải từ từ lôi ra lưỡi đao nhỏ quái dị. Đột nhiên, đúng vào lúc tình hình ngàn cân treo sợi tóc này thì một thân ảnh cao lớn khôi ngô xuất hiện sau lưng lão, cái bóng bao trùm cả thân hình nhỏ thó của lão. Một bàn tay rắn chắc và khỏe khắn vươn ra, bắt lấy tay phải của lão, giữ chặt không cho động đậy. Sắc mặt của lão xa phu trầm xuống, hai mắt híp lại. Một cỗ lực đạo từ bàn tay to lớn kia truyền tới đem cây đao này tống lại vào trong vạt áo của lão đầu. Khóe miệng lão đầu hơi nhúc nhích, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc, nhưng tựa hồ như đã nghĩ thấu điều gì, sau khi hít một hơi thì không có ý định phản kháng nữa. Thân ảnh cao lớn kia chậm rãi đi tới trước người lão, đúng là người mổ lợn trước đó đã rời đi. Lão đánh xe chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gã, trong ánh mắt có mấy phần oán độc. Gã đồ tể chẳng hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn lão, không hề có ý né tránh. Bên cạnh lão đánh xe, con ngựa gầy ốm đã rời sự chú ý khỏi thân thể của Thẩm Thạch sau khi cảm giác thấy địch ý, giờ phút này trầm thấp hí lên một tiếng, trừng mắt về phía đồ tể một cách hung ác. Một bàn tay của gã lật qua. Bàn tay nhanh như tia chớp chuyển động, trước khi con ngựa kịp phản ứng đã lập tức đánh lên đầu nó. Chỉ nghe “bốp” một tiếng, cả thân hình gầy ốm của nó bị đánh bay lên trời, bay ra phía ngoài, mang theo một tiếng gào thét thê lương. Nó bay qua nửa viên, sau đó đập lên một mảng tường trắng, âm thanh nghe “bịch” một tiếng vô cùng nặng nề. “Hí hí hí…” Vài tiếng kêu quái dị từ góc tường truyền ra, sắc mặt của lão đánh xe đại biến, mạnh mẽ tiến lên một bước. Gã đồ tể lạnh lùng nhìn lão, không nói một lời. Lão đánh xe nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cười lạnh, giọng khàn khàn nói: “Coi như ngươi lợi hại.” Dứt lời, lão cứ thế xoay người đi về phía góc tường để chăm sóc con ngựa gầy của mình. Bầu không khí trong sân sau khi lão đánh xe rời đi rồi có vẻ thoáng đãng hơn. Lúc gã đồ tể xoay người nhìn, chỉ thấy Thẩm Thẩm cũng xoay người lại, gương mặt tái nhợt. Gã đồ tể chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt hắn. Thẩm Thạch há to miệng, lại phát hiện cổ họng mình khô cứng, mãi một lúc mới trầm thấp hô lên một tiếng: “Đại thúc…” Đồ tể nhẹ gật đầu, dừng ở trước mắt thiếu niên này, sau một hồi trầm mặc, nói: “Sự kiện kia…” Thẩm Thạch đột nhiên ngẩng đầu, tâm tình căng thẳng hẳn lên, nhìn chằm chằm vào gã, mắt không chớp lấy một cái. Gã đồ tể nhìn ánh mắt chờ đợi của Thẩm Thạch thì khẽ gật đầu nói tiếp: “Sự kiện kia đã hoàn thành rồi.” Thẩm Thạch ngây người một lát, đột nhiên thân thể mềm nhũn, lảo đảo một chút suýt té ngã, may mắn đồ tể nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn. Chạm vào tay hắn, đồ tể không khỏi nhíu mày, phát hiện lòng bàn tay hắn đẫm mồ hôi, đồng thời cũng lạnh buốt như băng. Mặc dù vậy, sau khi nghe tin tức này, Thẩm Thạch như trút được gánh nặng ngàn cân, toàn bộ người rơi vào trạng thái thoát hư. Sau khi thở phào một cái, hắn lấy lại được vẻ tươi cười của mình. Có lẽ bị vẻ tươi cười của hắn ảnh hưởng nên gương mặt đồ tể cũng tươi lên không ít, nhẹ gật đầu, nói: “Tốt rồi, sự tình đều đã giải quyết xong, bây giờ chúng ta có thể lên đường.” Thẩm Thạch gật đầu lia lịa. *** Lúc đồ tể dẫn Thẩm Thạch rời đi thì không thấy lão đánh xe và cỗ xe ngựa của lão đi cùng nữa. Thẩm Thạch lúc bước ra khỏi cửa có quay đầu nhìn lại, tầm mắt không tự chủ được nhìn về phía căn phòng có cửa đóng chặt. Dưới ánh nắng mặt trời tươi sáng, gian phòng kia lại cách biệt hoàn toàn, cô độc đứng đấy, giấu bóng tối vào trong. Mùi máu tanh nhạt tới nỗi ở đây đã không còn ngửi thấy, nhưng mà đối với Thẩm Thạch thì cái khí tức đó giống như đã nhiễm lên người hắn rồi, chóp mũi mãi còn quanh quẩn cỗ huyết khí đó. Nếu như đồ tể đại thúc không kịp trở về… Nếu hắn thật sự mở cửa căn phòng đó… Cái gì sẽ xảy ra với hắn đây? Thẩm Thạch hít sâu một hơi, lắc lắc cái đầu để vứt bỏ những ý niệm kia đi, sau đó xoay người đi theo đồ tể, ra khỏi khu nhà này. Bước lên đường lớn, tiếng người cười nói ngày một nhiều làm cho Thẩm Thạch cảm thấy như được trở về với nhân gian, hoàn toàn không giống với cái không khí chết chóc lúc trước nữa. “Đại thúc, chúng ta đi đâu bây giờ?” Hắn hỏi đồ tể. Đồ tể suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta đi về phía nam Hải Châu, tới bờ Thương Hải, theo như trước đã hứa, ta sẽ đưa cậu tới Kim Hồng Sơn, bái nhập Lăng Tiêu Tông.” Kim Hồng Sơn, Lăng Tiêu Tông! Thẩm Thạch nắm chặt nắm đấm, đồng hồ cát trong lòng bàn tay hắn truyền tới một cảm giác trầm ổn. Hắn nở nụ cười, nói: “Vâng!” Hôm nay là ngày mười lăm tháng ba, đúng vào thời điểm mùa xuân tươi đẹp nhất. Ở trong thành Thông Hà, Lam Châu, Thẩm Thạch bắt đầu hành trình đi xa của mình. Đường đi ở phía trước mênh mông, không giới hạn, giờ phút này nhìn lại, dường như cảnh sắc qua mỗi bước chân đều xinh đẹp đến tuyệt vời. Tương lai rốt cuộc thế nào, liệu có ai biết không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang