[Dịch] Lục Đạo Tiên Tôn

Chương 5 : Mỹ nhân mạnh mẽ

Người đăng: NAMKHA

.
Cô gái áo trắng tay cầm trường kiếm, thân pháp vô cùng ảo diêu, chiêu thức lại càng đẹp đẽ. Con gấu đen cũng chỉ có sức mạnh, một tát đã có thể đánh gãy một cây đại thụ. Cô gái áo trắng tuyệt không dám để cho con gấu tiến gần. Hơn nữa cơ thể con gấu này cứng như sắt, trường kiếm đâm vào cũng chỉ khiến nó khựng lại đôi chút chứ chẳng hề làm đứt nổi một cọng lông. Tất Phàm chăm chú nhìn thì nhận ra trên thanh kiếm của cô gái này có kiếm quang lập lòe thì vô cùng sợ hãi, điều đó đủ để cho thấy cô gái này ít nhất là kẻ ở Nội tức cảnh. Nhưng con gấu đen lại càng đáng sợ hơn, ngay cả lớp kiếm quang kia cũng không thể làm nó bị thương, đủ để thấy da thịt nó cứng rắn tới mức nào. “Tiểu Phượng, quay lại đi, ngươi không làm gì được Đại Hắc đâu.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Nghe thấy có tiếng người nói thì Tất Phàm vô cùng sợ hãi, hắn không ngờ rằng quanh đây còn có người khác. Cô gái áo trắng bắt đầu lùi lại, chỉ lắc người vài cái là đã rời xa con gấu. “Tiểu thư, con gấu đen này da quá dày, nếu ta có một pháp bảo thì hoàn toàn có thể đánh được nó.” “Thằng nhóc kia, ngươi đã xem đủ chưa, mau đi ra đi.” Cô gái mới nói lúc nãy lại cất lời, rõ ràng là nói với Tất Phàm. Tất Phàm xé vài mảnh vải che đi vài nơi trên người rồi mới từ từ đi ra. Ở bãi đất cách đó không xa có hai cô gái áo trắng như tuyết đang sánh vai đứng. Cả hai cô đều có vóc dáng thon dài, thần thái kiêu ngạo, tuổi cũng chỉ trạc độ mười sáu mười bảy. Một trong hai người là cô gái lúc nãy đánh nhau với con gấu đen, trên tay nàng vẫn còn cầm trường kiếm. Cô gái này có đôi lông mì cong dài, mũi thẳng, da trắng như tuyết. Nàng mở to mắt nhìn Tất Phàm. Cô gái còn lại cao hơn nàng khoảng mười phân, mày liễu mắt to, gương mặt trái xoan, mũi ngọc môi đào, làn da trắng hồng, vô cùng xinh đẹp. Toàn cơ thể nàng tỏa ra một loại khí chất tựa như u lan, lại như đóa mai giữa trời tuyết, hoàn toàn thoát khỏi trần tục. Dù nhìn thấy bộ dáng vô cùng nhếch nhác của Tất Phàm thì nàng cũng không hề để lộ chút cảm xúc nào. Đây là lần đầu tiên Tất Phàm nhìn thấy một người xinh đẹp đến thế nên có chút xuất thần. “Ra là một dã nhân, muốn chết sao!” Cô gái vừa đánh nhau với con gấu lên tiếng, có điều tỷ tỷ của cô vẫn chưa nói gì nên cũng không dám tự tiện ra tay. “Hai vi tiểu thư, tiểu nhân chỉ vô tình đi ngang qua chứ nào dám cố tình rình trộm. Vô ý mạo phạm hai vị, xin được lượng thứ.” Tất Phàm vội vàng nói. Cô gái cao hơn chăm chú nhìn ánh mắt Tất Phàm như thể muốn nhìn rõ nội tâm hắn. “Ngươi là người Thanh Dương môn? Vì sao lại đến đây?” Tất Phàm do dự, hắn không biết nên trả lời thế nào. “Tiểu thư hỏi ngươi, ngươi còn không mau trả lời.” Cô gái cầm trường kiếm bực tức nói. Tất Phàm vội kể lại câu chuyện:”Tiểu nhân vốn là dược đồng chăm sóc một khu vườn, vì năm nay không hoàn thành nhiệm vụ nên bị quản lí Chu Tam đánh đến hôn mê, tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở hậu sơn.” Hắn không nhắc tới Vạn Xà Quật, mà cũng không thể nói. Cô gái cao nhìn Tất Phàm chăm chú rồi hỏi:”Ngươi không bịa đặt chứ?” “Không có, mong cô nương tin tưởng!” “Ánh mắt của ngươi rất trong, hẳn là không nói dối, hơn nữa khi trở về ta chỉ cần hỏi một chút là rõ thôi.” Cô gái cao hơn lại hỏi:”Ngươi tên là gì?” “Tiểu nhân là Tất Phàm.” “Theo chúng ta về Thanh Dương môn, nếu ngươi không nói dối thì sau này ở lại Ngọc Nữ phong, giúp ta chăm sóc vườn thuốc đi.” Tất Phàm vừa nghe thấy Ngọc Nữ phong thì vô cùng sợ hãi. Ngọc Nữ phong là nơi con gái Ngọc Tư Yến của môn chủ Thanh Dương môn tu luyện, nếu không được sự cho phép của Ngọc Tư Yến thì không thể tiến vào Ngọc Nữ phong. Vậy thì người trước mắt này hẳn là Ngọc Tư Yến, con gái Thanh Dương môn môn chủ rồi. Tất Phàm cũng chỉ dám đoán vậy. Ngọc Tư Yến chẳng những có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành mà còn là thiên tài trẻ tuổi số một của Thanh Dương môn, hơn nữa nàng đã đầu nhập làm môn hạ của một trong chín môn phái chính đạo lớn trong thiên hạ Huyền Nữ cung. Ngoc Tư Yến thường tu luyện ở Huyền Nữ cung, mỗi năm nàng lại trở về Thanh Dương sơn một lần. Tất Phàm có thể gặp được Ngọc Tư Yến ở nơi này thì quả thực vô cùng vinh dự. “Tiểu thư, người thật sự muốn đưa hắn tới Ngọc Nữ phong?” Cô gái được gọi là Tiểu Phượng vô cùng lo lắng, nàng hắn không tin Tất Phàm. Ngọc Tư Yến nói:” Tiểu Phượng, khi trở về thì đi tra xét tình hình của Tất Phàm, không được để lộ.” “Vâng thưa tiểu thư!” Tất Phàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vậy cũng coi như là qua được ải của Ngọc Tư Yến. Chỉ cần có thể lên Ngọc Nữ phong thì không cần lo lắng sau này sẽ có người tra xét thân phận rồi. Còn về Chu Tam và đám dược đồng kia, Tất Phàm cũng không định tha thứ. Tất cả mọi đau khổ mà hắn đã phải chịu sớm muộn cũng được trả lại cho bọn chúng. “Đi, chúng ta về Ngọc Nữ phong.” Hai người Ngọc Tư Yến đi rất nhanh, nhìn như thể đang bay vậy, Tất Phàm toàn lực chạy theo cũng mới tạm đuổi theo được. Tất Phàm hiểu rõ, chênh lệch giữa mình và hai cô gái này quá lớn. Ngọc Tư Yến cũng chỉ từ từ tăng tốc, nàng thấy Tất Phàm có thể miễn cưỡng đuổi theo được thì cũng hài lòng gật đầu. Nàng cho Tất Phàm về Ngọc Nữ phong cùng mình không phải vì đột nhiên nóng máu mà là vì nàng cảm thấy Tất Phàm có gì đó rất không bình thường, không thể nói rõ nổi. Ngọc Tư Yến để Tất Phàm lại Ngọc Nữ phong là để sau này có thể tùy ý nắm được hành động của hắn. Thanh Dương sơn cũng không phải chỉ là một ngọn núi lớn mà bao gồm hàng trăm ngọn núi khác nhau. Chủ phong là Thanh Dương sơn, cũng là đầu não của Thanh Dương môn, đồng thời là nơi Thanh Dương môn chủ tu luyện. Ngọc Nữ phong cao một ngàn năm trăm thước, chim hót hoa thơm, tiên hạc thành đàn, linh khí nồng đậm, là chốn tuyệt hảo để thanh tu. Dọc theo con đường uốn lượn thì nhanh chóng tới được đỉnh Ngọc Nữ phong. Trên đỉnh Ngọc Nữ phong cũng chỉ có vài căn nhà bằng trúc, nơi đó có vài cô gái đang vui vẻ nói chuyện. Thấy Ngọc Tư Yến trở về, bọn họ đều đứng dậy hành lễ:”Tiểu thư mạnh khỏe.” “Đi cả đi.” Cô gái có tên Tiểu Phượng vẫy tay nói. Đám thiếu nữ đó lập tức giải tán, trước khi đi bọn họ đều tò mò ngó nhìn Tất Phàm. Ngọc Nữ phong chưa bao giờ cho đàn ông tiến vào, Tất Phàm là kẻ đầu tiên. Ngọc Tư Yến vừa trở về Ngọc Nữ phong thì lập tức về phòng, đóng cửa không ra ngoài. “Tất Phàm, ngươi tìm một nơi nào đó, dựng phòng bằng trúc để ở lại. Nhớ kĩ, ngươi bây giờ chưa phải là người của Ngọc Nữ phong, nếu để ta tra được là ngươi nói dối thì ta sẽ lập tức đuổi ngươi xuống núi.” “Vâng.” Tất Phàm không nhiều lời mà vội đi tìm nơi thích hợp để dựng phòng. Nếu không nhanh dựng phòng thì e rằng đêm nay sẽ phải ngủ dưới trời sao rồi. Thanh Dương sơn rất cao, gió núi rất lạnh, ngủ ngoài trời tuyệt chẳng phải chuyện hay ho gì. Tất Phàm nhanh chóng tìm được một khoảng đất bằng phẳng, thích hợp để dựng phòng, lại cách xa nơi Ngọc Tư yến tu luyện, đỡ phải tự chuốc phiền phức. Khắp Ngọc Nữ phong đều chỉ có nữ tử, Tất Phàm có thể tránh được thì sẽ tránh. Tất Phàm hiểu rõ mình có thân phận như thế nào. Ngọc Tư Yến tuyệt không phải là người hắn có thể với tới, ngay cả tì nữ như Tiểu Phượng thì địa vị, thực lực cũng đều cao hơn hắn nhiều. Tất Phàm không có ưu điểm gì nhưng cũng biết mình biết người. Hơn nữa, Tất Phàm bây giờ đã có thể tu luyện. Để tiện cho việc tu luyện sau này, hắn càng phải tránh xa Ngọc Tư Yến và cô tì nữ kia. Trúc tím ở Ngọc Nữ phong đã mọc thành rừng, Tất Phàm chỉ đứng một chỗ chuẩn bị cuối cùng cũng dựng được một gian phòng bằng trúc đơn giản ngay trước khi đêm xuống. Cũng coi như có một chỗ chắn gió che mưa. Tất Phàm vô cùng thỏa mãn, thế này đã tốt hơn khi hắn còn ở khu vườn ngoài kia nhiều rồi, ít nhất không sợ nửa đêm có người tới trêu đùa. Đêm đó, Tất Phàm ngủ rất say, lại còn mơ một giấc mộng đẹp. Hắn mơ thấy mình tu luyện thành cao thủ tuyệt thế, cuối cùng còn cưới được Ngọc Tư Yến làm vợ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang