[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa 2
Chương 06 : Ai thắng ai thua
Người đăng: ronkute
.
Chương 6: Ai thắng ai thua.
“Hàm Sa, ngươi đang nói cái gì vậy.” Sắc mặt đại ca Lý Trầm Sa trở nên âm trầm, mặt mày tức giận: “Đến cái tuổi này rồi mà ngươi vẫn còn lêu lổng hả? Từ nhỏ đến lớn đều không nghe lời, chạy lung tung khắp nơi, bỏ nhà đi bụi, ban đầu còn nghĩ khi ngươi lớn hơn thì sẽ chững tính một chút, không ngờ được ngươi càng ngày càng hư không tưởng nổi, ngươi cuối cùng là muốn làm cái gì?”
Phụ thân Lý Kinh Long cũng im lặng không nói câu gì, trong mắt ông ta, Lý Hàm Sa đúng là không biết chuyện, ở trước mặt người ngoài mà còn cãi lời người lớn, mà đặc biệt còn là gia đình tướng quân quy củ sâm nghiêm, lại có một đứa con ngỗ ngược như thế này thật là làm mất nề nếp gia phong.
“Cảnh vệ.” Tác phong quân nhân Lý Kinh Long trực tiếp đứng dậy: “Nhốt nó lại, để cho nó tỉnh táo một chút.”
“Được rồi, Lý thúc, để con đến khuyên Lý Hàm Sa một chút nhé.” Vương Tây Quy hơn ba mươi tuổi đi chậm lên trước, bàn tay vỗ nhẹ bả vai Lý Hàm Sa, bộ dáng đại ca khuyên ngăn tiểu đệ. Nhưng mà, khi bàn tay anh ta vẫn còn chưa chạm vào bả vai Lý Hàm Sa thì bả vai đối phương đã động, như kiếm như châm, một khối xương lồi lên nhằm đúng vào huyệt lao cung nơi lòng bàn tay anh ta.
Huyệt lao cung nằm giữa lòng bàn tay, ngũ hành thuộc hỏa, đối ứng với trái tim, trái tim cũng thuộc hỏa, khi tâm tình buồn bực mà vuốt ve huyệt lao cung có thể làm tâm tình của đối phương bình tĩnh lại, nam nữ vuốt ve lòng bàn tay lẫn nhau thì sẽ nảy sinh tình cảm.
“Đầu xương như kiếm, phát kình như thương. Xương cốt toàn thân tùy ý lồi lên để công kích, đây là cảnh giới đại sư võ học.” Vương Tây Quy giật nảy người, anh ta hiểu rằng đây là phản ứng bản năng của Lý Hàm Sa, cũng hiểu rằng nếu như bàn tay của mình vỗ xuống mà bị xương cốt bả vai đối phương chọc trúng, ám kình có thể làm cho trái tim của mình vỡ nát.
Lý Hàm Sa chỉ là hơi nhún bả vai một chút, người khác không thể nào nhìn nhìn ra được cái sự ảo diệu trong đó, nhưng loại cao thủ như Vương Tây Quy trong tâm trong bụng rất hiểu rõ, nếu bị một tấc xương cốt bả vai kích trúng sẽ không kém cho bị cây thương sắt to lớn xuyên thủng một lổ lớn.
Vương Tây Quy là “cao thủ đại nội”, đã thấy rất nhiều đại sư võ học và cũng chỉ nhìn thấy được vài người có thân thể lợi hại nhưu thế, đó đều là một vài lão giả, làm sao có thể xuất hiện trên một tên công tử bột được.
Bàn tay anh ta cấp tốc biến hóa, vỗ vào ngực của Lý Hàm Sa. Đây thuần túy là phản ứng bản năng, thấy cái mình thích mà nổi hứng, gặp được cao thủ nhất định phải so tài một trận. Cánh tay anh ta tạo thành long xà uốn lượn, chưởng lại tấn mãnh như sấm, một vỗ đánh tới, bạo khí nổ nặng nề, không phải là cú vỗ bình thường mà là giống như sấm nổ bên trong một chiếc mình, chỉ có âm thanh ông ông như bị tắc ghẹn, âm thanh đó ẩn nấp rồi hiển hiện ra một ít, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Võ Đang Chưởng Tâm Lôi.” Lý Hàm Sa nhìn ra được đó là môn võ học gì, có sự ảo diệu như Đâu La Miên Thủ của Phương Hằng thế nhưng rõ ràng cảnh giới của Vương Tây Quy cao hơn rất nhiều.
Đâu La Miên Thủ của Phương Hằng vô thanh vô tức, từ có thanh luyện đến vô thanh, kỳ thực cũng chỉ là cảnh giới tiểu thừa, bằng với cảnh giới A La Hán của tiểu thừa trong phật pháp mà thôi, tự mình chấm dứt, không thể độ thế. Không thể tiến vào mức bồ tát đại thừa. Mà Chưởng Tâm Lôi của Vương Tây Quy, từ có thanh luyện đến vô thanh, lại từ vô thanh luyện đến âm thanh như bị tắc ghẹn, vài âm thanh hư vô lượn lờ lúc ẩn lúc hiện như có như không, chính là như bồ tát của đại thừa hiển linh không một chút dấu vết mà lại tồn tại rất chân thực.
Cái loại cảnh giới võ học này mới có thể được gọi là “đại”.
Đâu La Miên Thủ cùng với Chưởng Tâm Lôi của Võ Đang đều là võ học thượng thừa, võ học không có cao thấp nhưng người lại có cao thấp.
Bàn tay nhanh như lôi điện đụng đúng ngực của Lý Hàm Sa, nhưng mà mặt anh ta không chút biểu cảm, thân hình bất động, ngực hõm vào, cả thân hình giống như cao su, xương cốt từ gang thép biến thành mềm như sợi bún.
Chưởng Tâm Lôi đánh đến ngực anh ta, bị cú hõm ngực kia hóa giải tất cả lực công kích, võ học có điểm công kích mạnh nhất như vậy, chỉ cần tránh được cái điểm đó thì tất cả thế công đều bị loại trừ. Một chưởng đánh vào chỗ không, Vương Tây Quy lại lần nữa tiến lên một bước, mặt đất vang lên tiếng rôm rốp, gạch xanh cứng chắc vỡ thành rất nhiều mảnh.
Gạch lát nền của sân nhà tứ hợp viện* đều vô cùng cứng chắc, trải qua việc thiêu đốt đặc thù thì trở nên kiên cố như sắt sáng như gương, hơn nữa khe hở giữa các viên gạch lát sân được ngâm tẩm qua dầu gỗ, trên lý thuyết rất khó phá hủy.
(*): Bốn dãy phòng bao quanh một cái sân.
Nhưng mà Vương Tây Quy vừa mới động, chân như cái cày lớn, gạch lát sân không những bị phá hư mà còn lật lên từng mảng lớn.
Thình thịch….
Mã bộ của anh ta mở rộng, tựa như bắn đại bàng, quyền như mũi tên đột nhiên bắn ra, một quyền này mới là sát chiêu chân chính của anh ta.
Quyền thuật cổ đại, Hậu Nghệ bắn mặt trời.
Dùng cánh tay của anh ta lúc bước lên thì bắn thẳng ra, một luồng gió màu trắng như cầu vồng thoáng qua rồi tắt.
Ánh măt Lý Hàm Sa đột nhiên nheo lại rồi lùi lại một bước, bước lùi của anh ta không có một chút hơi thở nhân gian nào, toàn thân cũng không có chút trọng lượng nào, đó là “tiên nhân bộ*”.
(*): Bước đi của tiên nhân.
Anh ta chỉ lùi lại một bước, không phải là trốn tránh mũi nhọn đó mà là đang súc thế. Một lùi, nắm đấm của đối phương như bóng theo sát, khí thế càng thịnh hơn.
Nhưng mà Lý Hàm Sa lùi sau một bước, điều chỉnh thân hình đến một tư thế rất là hoàn mỹ, như tiên hạc bay múa nhẹ nhàng, như rùa già trong đầm sâu bơi lên vái nguyệt, lại giống như tiên nhân trong truyền thuyết đang phi thăng.
Vù……
Một quyền này phát ra âm thanh hư vô như có như không, không ngừng lắc lư nhưng lại tạo thành tác dụng quấy nhiễu tinh thần mạnh mẽ, ở trong mắt của Vương Tây Quy, trời đất đều biến mất chỉ còn lại một quyền của Lý Hàm Sa. Uy lực một quyền của anh ta không chỉ riêng là sức mạnh vật lý mà đã tăng lên đến cấp độ tinh thần, có thể thôi miên tinh thần của người khác!
Hai quyền chỉ trong nháy mắt va chạm vào nhau.
Ai thắng ai thua đây?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện