[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa 2
Chương 04 : Đâu la miên thủ
Người đăng: manhdung87
.
Phương Hằng xuất thủ vô thanh, xuất quỷ nhập thần, tốc độ cực nhanh, lại không có một chút âm thanh xé gió, không như là cao thủ võ giả bình thường đánh ra tiếng khí bạo. Đây là cảnh giới cực cao trong võ học, vô thanh thắng hữu thanh.
Tay anh ta rất là mềm mại, giống như cái đệm thịt của loài mèo loài hổ, nhìn qua thì nhu nhuyễn, trên thực tế có thể khai bia liệt thạch (làm nứt vỡ bia đá).
Uông……
Một chiêu này đánh trúng vào sau lưng Lý Hàm Sa. Nhưng mà, lưng của Lý Hàm Sa không hề giống như tưởng tượng, phát ra âm thanh phá toái xương cốt, chỉ là toàn thân rung rinh, phát ra tiếng chuông cổ lão trong chùa miếu. Tựa hồ thân thể anh ta liền là một cái chuông lớn, bất cứ công kích nào đánh vào mặt trên, đều chỉ có tiếng chuông du dương, khiến người tỉnh ngộ. Lý Hàm Sa không chút thụ thương.
“Đâu la miên thủ của ta chuyên phá các loại công phu ngạnh công như thiết bố sam, ngươi tại vì sao có thể ngăn chặn?” Phương Hằng giật lùi ba bước, kinh ngạc không thể tin được. (Đâu la miên thủ : tay dệt thành túi võng bằng bông)
Tại trong mắt hắn, Lý Hàm Sa tưởng chừng như là một con quái vật.
“Đâu la miên thủ là phật môn võ học, trong kinh Lăng Nghiêm có ghi lại, tay của phật chính là Đâu la miên thủ, chiêu đó giống như miên chưởng trong võ học, nhưng lại so với miên chưởng càng cao thâm. Sau khi luyện thành, mềm như bông, cứng như sắt. ” Lý Hàm Sa không hề quay người lại: “Đáng tiếc là, ngươi tuy nhiên đã luyện đến trình độ cương nhu có đủ, nhưng lại không biết rằng Đâu la miên thủ ý nghĩa chân chính là trí khôn và định lực, võ học đến rồi tận cùng, muốn cùng nguyên thần kết hợp, thần hình hợp nhất, lấy trí khôn định lực đánh phá cực hạn, mà không phải theo đuổi sát thương, cho nên ngươi không thể làm thương hại đến ta.”
“Đã thụ giáo.” Phương Hằng thu tay, không phải đinh tấn cũng không phải trung bình tấn, là một cái thung công “giáng long thung” trong quyền pháp, “Bất quá công phu ngạnh công của ngươi lợi hại, không đại biểu chân thực năng lực bác đấu của ngươi mạnh, vừa rồi lại cũng không phải bản lĩnh chân thực của ta.”
“Vậy ngươi lên đi.”
Lý Hàm Sa quay người lại, không hề có chút tư thái gì là trạm thung đứng tấn, tùy ý đúng im, mỗi một cái động tác đều là thung.
Lạt!
Phương Hằng cước bộ động rồi, “Bạch hạc đạp cát”, dáng vẻ uyển chuyển, quyền như hạc mổ, đại khai đại hợp, kình khí như châm. Loại tốc độ này, cho dù là lính đặc chủng trải qua gian khổ huấn luyện đều theo không kịp.
Một chiêu này của Phương Hằng đã có phong thái của đại sư võ học.
Chỉ trong chớp mắt, hạc mổ mà đến sát huyệt thái dương của Lý Hàm Sa, mũi nhọn hạc mổ là một loại lực xuyên thấu, lực kim châm, chỉ cần mổ trúng, một bên mổ một bên kẹp, một mảng huyết nhục lớn có thể bị kẹp lôi ra.
Thời khắc này, Lý Hàm Sa liền động, lòng bàn tay anh ta như lưỡi câu, hướng lên trên nhất bổ, như xà hình, như rồng bay lên, như hổ bổ nhào tới, như ưng trảo.
Ca sát!
Không một chút dây dưa, bàn tay anh ta đã túm chặt hạc mổ của Phương Hằng.
Phương Hằng song cước đột nhiên đá lên, tìm chỗ sống trong cái chết, ra chiêu sát tuyệt, con thỏ đạp ưng, lấy lực chân anh ta, liền coi như cây đại thụ đều có thể đạp gãy. Nhưng mà cước này đạp lên ngực của Lý Hàm Sa, chỉ phát ra thanh âm nặng nề trống trải phanh phanh phanh phanh, Lý Hàm Sa giống như một pho tượng quỷ bằng sắt thép vĩnh viễn không có cách nào đánh đổ.
Hạc mổ bị chụp gọn, sát chiêu vô dụng. Công kích của Phương Hằng bị ngăn trở, khí thế trượt xuống. Ánh mắt Lý Hàm Sa chớp lên, thân hình di động, bước lên trước một bước, thân thể giống như một tòa núi lớn, tùy ý kéo một cái.
Phanh!
Phương Hằng cả người vô lực bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, cá chép quẫy mình một cái bật người đứng dậy (bật tôm). Thần sắc ủ rũ nói không ra lời. Trong thoáng chốc vừa rồi, anh ta hiểu ra Lý Hàm Sa thủ hạ lưu tình, nếu không thì chỉ cần một kéo vừa rồi, lục phủ ngũ tạng của anh ta sẽ toàn bộ vỡ nát, tuyệt đối không chỉ bị đánh bay đơn giản như vậy.
“Chỉ trong một bước chân, đẩy bay người ra ngoài cả trượng, anh đã chân chính là một đại sư võ học, thật không ngờ giới võ thuật lai có một người như anh.” Phương Hằng điều chỉnh tâm tình của bản thân: “ Tôi là bạn trai của Ngư Bắc Dao, lần này đến tìm anh nói chuyện một chút, tôi một mực cho rằng anh là một đứa công tử bột, không ngờ đến anh thâm tàng bất lộ, có điều tôi sẽ không nhường bạn gái cho anh đâu. ”
“Ngư Bắc Dao là đối tượng gặp mặt của ta hôm nay đi.” Lý Hàm Sa lời nói như trước đạm nhạt, tựa hồ không có cái gì có thể xúc động anh ta: “Phú quý đối với ta như phù vân, nam nữ đối với ta như bụi khói. Nhân lực có hạn, võ đạo vô biên, lấy tinh lực hữu hạn đi truy cầu võ đạo vô hạn vốn là chèo thuyền ngược dòng nước, vẫn muốn đi lãng phí tinh thần tại phương diện tình tình ái ái, đó đơn giản là tự sát. Cho nên, ngươi không thể đến được võ học đỉnh phong. ”
“Như vậy lại làm sao? Võ công dù cao, lại có thể đánh thắng được súng? Võ công có cao, một trăm năm sau cũng chỉ là một bãi đất bùn, người sống trên thế giới này, luyện võ chẳng qua là phương pháp điều hòa sinh hoạt, làm cho bản thân sống thật khỏe mạnh mà thôi, bỏ gốc lấy ngọn, đem võ học cho rằng là tất cả, là một cách sống sai lầm.” Phương Hằng lành lạnh nói.
“Đúng thế, ngươi nói rất đúng, võ công có cao, trăm năm sau cũng là một nắm tro xương.” Lý Hàm Sa ngước nhìn bầu trời, “Thế giới này, không có kỳ tích, và cũng sẽ không xuất hiện kỳ tích. Đáng tiếc a đáng tiếc, dù có là như vậy, cũng không đủ làm dao động tâm trí và quyết tâm của ta….”
Anh ta vẫy vẫy tay: “Ngươi đi đi.”
“Tương lai, tôi nhất định sẽ đánh bại anh.” Phương Hằng ngồi lên xe, đạp ga một cái, xuyên qua bụi trần mà đi.
Giải thích: lục phủ (dạ dày, tai, mật, tam tiêu, bàng quang, ruột già, ruột non) ngũ tạng (tâm, can, tì, phế, thận)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện