[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 5 : Thiến Nữ Linh Tô (cô gái đẹp mang tên Linh Tô)
Người đăng: content1
Ngày đăng: 21:03 29-04-2018
.
Thi Nam Đình tiến lên một bước, xoay thi thể lại, người chết râu tóc bạc phơ, thần thái nhăn nhúm, chừng như trước lúc chết, đã bị một cơn hoảng sợ ghê gớm và chết cái chết rất đau đớn khủng khiếp.
Lạc Chi Dương thất thanh: "Cha ơi!", hắn nhào tới, quỳ mọp bên cạnh người chết, miệng khóc rống. Đông Đảo ba tôn vốn có ý định lật tẩy lời dối trá của Lạc Chi Dương, chẳng dè gặp phải một sự cố hết sức thê thảm như thế, họ đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên hành sự thế nào cho phải phép.
Giang Tiểu Lưu đứng ngoài nhìn vào, y cũng sợ điếng người, y chẳng qua gặp Lạc Thiều Phượng đôi ba lần, lão già lại thanh cao, không mấy coi trọng y, Giang Tiểu Lưu nhìn thảm trạng này, tưởng tượng đến tình cảnh ông đã trải qua lúc chết, y cũng thấy mắt mũi cay xè, cũng muốn khóc luôn.
Nam Đình ho khan hai tiếng, cúi sát xuống, thăm dò thi thể một lúc, rồi lão đứng dậy, nói: "Kỳ lạ!" Dương Phong Lai vội hỏi: "Là sao?" Thi Nam Đình chỉ vào người chết, nói: "Miệng vết thương này rõ ràng do mãnh thú gây nên, nhưng nếu là mãnh thú, tại sao trong phòng này lại không có dấu vết chân thú vật?"
Dương Phong Lai theo như lời nói, y ghé vào quan sát một chặp, trong lòng cũng thấy mơ hồ, y trầm ngâm nói: "Có lẽ không phải mãnh thú, là giông rắn rít!" Thi Nam Đình lắc đầu: "Rắn rít không có móng vuốt, ông nhìn đây này, chỗ miệng vết thương, rõ ràng là bị cào cấu, à, đúng hơn, là do móng nhọn của chim bấu vào"
Minh Đấu tiếp lời: "Nếu là loại bay lượn, trên mặt đất đương nhiên không có dấu vết." Thi Nam Đình thở dài: "Nếu là chim, làm sao cắt nghĩa mấy vết răng cắn? Chim chóc gì mà có răng nanh?" Minh Đấu thản nhiên nói: "Thi tôn chủ lẩn thẩn rồi, trên đời vẫn còn có chủng loại như thế, vừa biết bay, lại cũng có răng nanh." Thi Nam Đình sáng mắt lên, lão trầm giọng hỏi: "Ông nói về loài dơi chăng?" Minh Đấu cười: "Thi tôn chủ cao kiến!"
Cặp mắt Dương Phong Lai trợn ngược: "Nói như vậy thật cũng chẳng đúng, coi theo miệng vết thương, súc sinh nọ phải bự đến kinh người." Thi Nam Đình trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nói: "Hai ông có biết ở đâu trên giang hồ có tay hảo thủ chuyên nuôi dùng dơi không?"
Minh Đấu nói: "Nếu có, thì cũng thuộc loại tà môn, chỉ có Thần Vu ở một dải Miêu Động, miền Điền Nam là dùng dơi. Nhưng theo chỗ ta biết, tà pháp này đã thất truyền từ lâu. Lại nữa, trông vào vết răng, vết móng vuốt nơi thương tích, phải là thứ dơi khổng lồ, nếu có kẻ mang loại dơi đó theo người, e rằng thiên hạ đà sớm bị kinh động rồi."
Ba người đoán tới đoán lui, vẫn không xác định nổi căn nguyên. Lạc Chi Dương khóc lóc một hồi, rồi nói: "Tui hổng hiểu, ông già tui không có làm hại bất cứ ai, tại sao có người giết ổng." Dương Phong Lai bật cười, "Ngốc tiểu tử, mi mới mười mấy tuổi đầu, ông lão này xem ra cũng trên năm, sáu chục, ổng không chừng đã kết oán thù trước khi sanh ra mi?" Giang Tiểu Lưu vội nói: "Lạc Chi Dương không phải con đẻ của ổng."
Nhớ tới công lao nuôi nấng, Lạc Chi Dương lại âm thầm sụt sùi, Thi Nam Đình vỗ vỗ vào vai hắn, thở dài: "Tiểu huynh đệ bớt buồn, chuyện khẩn cấp bây giờ là tìm cho ra hung thủ, mình hãy soát qua đồ đạc của lệnh tôn để lại, xem có manh mối gì chăng." Lạc Chi Dương được lão nhắc, hắn gạt lệ, vào phòng trong tìm kiếm, thấy toàn là những vật dụng thường ngày, hắn còn đang thất vọng, Thi Nam Đình tinh mắt, đột nhiên nói: "Cây đàn này chẳng phải cổ vật truyền lại từ thời nhà Đường à?"
Lạc Chi Dương giật mình, mọi thứ hắn đều nhìn ngó qua, duy có cây 'Cửu Tiêu Hoàn Bội' này bị hắn bỏ sót. Cây đàn cổ này, Lạc Thiều Phượng yêu như trân bảo, không cho hắn sờ vào. Lúc ông dạy hắn gẩy đàn, cũng chẳng khi nào dùng nó. Suy nghĩ như vậy, lòng hồi hộp, Lạc Chi Dương lấy cây đàn xuống, gẩy vào hai ba dây, nghe thấy âm sắc khác thường, hắn động tâm, kêu lên: "Bên trong đàn có vật gì đó!".
Mọi người cùng trông vào, thấy đáy đàn có lay động. Lạc Chi Dương bèn cạy gỡ miếng ván bọc đồng dưới đáy, lấy ra được một phong bì bằng lụa màu trắng khá nặng, Chất lụa quá lâu năm đã ngả màu vàng, trên mặt viết 'Gởi cho con Chi Dương', mở ra xem, ngoài năm tấm vàng lá, một khối ngọc hình bán nguyệt, còn một tờ thư chi chít những chữ. Nhận đúng chữ viết của cha nuôi, Lạc Chi Dương run tay, trải rộng tờ thư ra đọc, đại ý là những lời trối trăn của Lạc Thiều Phượng, cho biết Lạc Thiều Phượng từng làm quan trong triều, vi một sự kiện khiến ông ăn năn, ông bèn từ quan, về ở ẩn nơi cuối sông Tần Hoài. Lạc Chi Dương là trẻ bỏ rơi do ông nhặt được ven sông, lúc ban sơ, ông không có mấy kỳ vọng, ngờ đâu Lạc Chi Dương lớn lên, thông minh xuất chúng, được trời cho một năng khiếu âm nhạc hơn người, xem chừng tài năng nhạc nghệ còn vượt hơn hẳn cả ông. Lạc Thiều Phượng một đời long đong vất vả, nay có truyền nhân như vậy, ông được an ủi nhiều. Còn nói, khi Lạc Chi Dương đọc được thư này, chín phần mười là ông không còn tại thế, nếu tốt đẹp thì không nói làm chi, bằng không, ông bị nạn mà chết, Lạc Chi Dương nhất quyết không nên truy tìm hung thủ mà báo thù, chỉ vì cừu gia có thế lực nghiêng trời lệch đất, vượt xa tầm tay của Lạc Chi Dương. Còn nói vàng lá là do ông tích góp từ bổng lộc lúc còn làm quan, để lại tất cả cho Lạc Chi Dương, nửa mảnh ngọc bội là một món tín vật, nếu ngày sau, kẻ nào nhận ra vật ấy, tất là bạn rất thân của Lạc Thiều Phượng, Lạc Chi Dương gặp khó khăn, có thể nhờ người đó trợ giúp.
Lạc Chi Dương càng đọc càng hoang mang, thơ đó rõ ràng nói Lạc Thiều Phượng biết hung thủ là ai, cũng biết một khi người này tìm đến, mạng mình khó chu toàn, nhưng vì thương con mà ông không nêu tên hung thủ. Ông ước chừng đối thủ này thế lực quá to lớn, sợ Lạc Chi Dương không tự lượng sức mà tìm đối phương trả thù.
Đông Đảo ba tôn đọc xong tờ thư, Thi Nam Đình thở dài: "Như vậy, hồi trước, lệnh tôn quả nhiên là quan tế tửu, từng lừng danh thánh thủ về nhạc, cái kết cục bi thảm của Lạc Thiều Phượng thật là đáng hận!" Dương Phong Lai cười lạnh một tiếng, nói: "Thiệt bực mình với cái lão Lạc này, biết là sẽ chết, vậy mà đến cái tên hung thủ cũng không dám nói ra, hừ, thế lực nghiêng trời lệch đất, hết sức lớn lối, ta thiệt tình mà nói, cũng muốn thử chơi qua một trận với hung thủ đó!" Minh Đấu lắc đầu: "Nghiêng trời lệch đất, chưa hẳn đã là võ công!"
Dương Phong Lai hai mắt long sòng sọc: "Không phải võ công, chẳng lẽ yêu thuật?" Minh Đấu cười nói:" Ông chỉ biết có mỗi võ công, thế gian này, so với võ công, quyền thế còn lợi hại hơn nhiều, có quyền thế là có thể điều động đại quân, có thể sai khiến người tài, muốn gọi mưa kêu gió, là gọi được mưa, kêu được gió." Thi Nam Đình trầm ngâm hỏi: "Theo Minh tôn chủ thấy, hung thủ này là yếu nhân đương triều?" Minh Đấu gật đầu: "Thơ có nói rõ, vì một sự kiện khiến ông ăn năn, Lạc Thiều Phượng mới rời khỏi triều đình, đại khái là đã đắc tội với tay quyền quý nào đó, khi tay này phát hiện tung tích của ông ta, đã phái sát thủ đến lấy tánh mạng ông."
Lão nói đến đây, hốt thấy Lạc Chi Dương tái mặt, hai mắt khó đăm đăm, lão không khỏi chột dạ, hỏi: "Lạc Chi Dương, mi đoán là ai?"
Lạc Chi Dương liên tục lắc đầu, trong lòng cũng rối rắm. Nghe Minh Đấu thuyết, hắn chợt nhớ tới Chu Nguyên Chương sau khi nghe qua tiếng sáo của hắn, có đoán hắn là con em của Lạc Thiều Phượng, và câu hỏi đầu tiên rất kỳ quặc: "Hắn còn chưa chết à?". Người hỏi như vậy, một là chưa hay biết gì trước, hoặc là mang lòng thù hận, chỉ mong sao Lạc Thiều Phượng sớm chết đi. Nếu nói "Nghiêng trời lệch đất", bốn chữ đó, trừ Chu Nguyên Chương, trong thiên hạ hiện nay còn ai khác hơn. Chẳng lẽ tại vì Lạc Chi Dương vào cung, nói ra tung tích của Lạc Thiều Phượng, nên Chu Nguyên Chương biết ông ta chưa chết, đã cho thích khách đi giết ông?
Cha đẻ của Chu Vi giờ biến thành kẻ thù? Lạc Chi Dương chỉ cảm thấy ruột gan phèo phổi nát ngướu như tương. Nhưng hắn xoay chuyển ý nghĩ, cho rằng, là thiên hạ đệ nhất nhân, Chu Nguyên Chương mà muốn giết ai, chỉ việc đường hoàng cáo yết thiên hạ, cần gì phải lén lút sai người ám sát một lão cựu thần không chút quyền thế? Chẳng lẽ có cái bí mật nào đó ngăn chận chuyện công khai hóa cái án tử kia?
Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu, Lạc Chi Dương hận không bay được ngay vào Tử Cấm thành, hỏi chính Chu Nguyên Chương để tường tận mọi chuyện. Mọi người thấy thần sắc hăn cổ quái, cho rằng hắn vì quá bi phẫn nên hóa ngơ ngẩn. Thi Nam Đình, bản tính nhiệt thành cố hữu, khuyên hắn: "Tiểu huynh đệ, chuyện hung thủ sau này bàn cũng được, lệnh tôn chết thảm đã quá lâu, cần lo tang ma, sắm quan quách chôn cất cho mồ yên mả đẹp mới phải"
Lạc Chi Dương gật gật đầu, hắn đưa cho Giang Tiểu Lưu tấm vàng lá, bảo: "Mày đi ra nhà quàn mua lấy một cỗ quan tài cho tốt, sắm đầy đủ đèn nến, hương hoa, thuê phu phen về lo chôn cất nghĩa phụ ta"
Giang Tiểu Lưu đón nhận vàng, xoay người định đi, Lạc Chi Dương kéo y lại, dặn dò thêm: "Nghĩa phụ ta chết không minh bạch, việc này không thể làm rùm beng, phòng đánh động hung thủ!" Giang Tiểu Lưu cập rà cập rập, vội nói: "Tao hiểu, mày cứ yên tâm!"
Giang Tiểu Lưu vừa đi khỏi, Dương Phong Lai cũng rầm rĩ đòi ra đi. Minh Đấu khoa tay, bảo lão: "Chờ ta hỏii thêm nó hai ba câu nữa dã"
"Hỏi gì nữa?", Dương Phong Lai mât kiên nhẫn, "Nếu là chuyện cây sáo ngọc, lão già đã chết, tử vô đối chứng, còn hỏi han mốc gì được?" Minh Đấu cười cười, xoay qua hỏi hắn: "Lạc Chi Dương, mai đây, mi định sẽ làm gì?"
Lạc Chi Dương buồn rầu: "Nghĩa phụ nuôi nấng tui đã lâu, tui muốn cư tang thủ hiếu"
"Không ổn!", Minh Đấu lắc đầu lia lịa, "Nhìn tình trạng chết thảm của lệnh tôn, kẻ đó dùng thủ pháp ác độc, lạ lẫm,nếu chẳng vì oán thù sâu đậm, có ai ra tay giết người một cách tàn ác như thế? Mi còn sống sót đến giờ, là nhờ mi vắng nhà, bằng không, đã sớm chết queo rồi, mi còn cứ nấn ná nơi này, đừng nói báo thù, chỉ sợ đến ngay cả cái mạng nhỏ của mi cũng không giữ nổi."
Lạc Chi Dương nghe mà ngơ ngẩn, Thi Nam Đình cùng Dương Phong Lai cũng ngạc nhiên. Minh Đấu thường nhật hành xử ích kỷ, xảo trá, sao bữa nay lão lại động lòng trắc ẩn, đứng ra thu xếp chu đáo cho kẻ khác? Có chút bất ngờ, Lạc Chi Dương hỏi lão: "Vậy tui phải làm gì đây?"
"Theo ta thấy, trước tiên chôn cất thi thể, thủ hiếu một đêm cũng đủ rồi, bọn ta ba người ở lại đây với mi, hung thủ nọ không đến thì thôi, nếu lần mò tới, càng hay." Minh Đấu nói còn chưa dứt, Dương Phong Lai la ong óng: "Ai ở lại đây một đêm? Ai ở mặc ai, ta là ta hổng có ở!"
Minh Đấu cười: "Dương Phong Lai, tụi mình lần này đi trung thổ, là để làm gì?" Dương Phong Lai hơi ngỡ ngàng, y lầm bầm: "Mọi chuyện khác đều đã làm thỏa đáng, chỉ có mỗi một chuyện chưa làm xong, khi ra đi, đảo vương từng dặn, mình đến trung thổ, nếu gặp những trẻ mồ côi tư chất tốt, hãy thu lấy dăm ba đứa làm đệ tử mà đưa về đảo."
"May mà ông hãy còn nhớ rõ!", Minh Đấu gật gù, "đưa người mới từ trung thổ về, thứ nhất tăng cường thực lực của đảo, thứ hai tạo luồng gió mới trong hàng đệ tử hậu bối. Vân đảo vương cũng có nhấn mạnh, lần này đến trung thổ, mọi chuyện khác đều là việc nhỏ, duy có việc thu dụng nhân tài là việc liên quan đến thịnh suy của Đông Đảo, chớ, chớ có mà coi thường."
Dương Phong Lai vẻ mặt hồ nghi, y chú mục vào Lạc Chi Dương nói: "Ông muốn đưa nó về đảo hả? Thằng nhỏ này lai lịch thật không minh bạch..." Minh Đấu khoát tay, cười cười: "Tất cả lai lịch đều được tả trong di thư của Lạc Thiều Phượng, sao lại nói không minh bạch? Lạc Thiều Phượng thân là tế tửu, trông coi bộ nhạc, chức tước đó xưa nay là một trong số chín chức quan khanh, ông ta lại còn có hai món nhạc cụ trân quý, toàn là những thứ hiếm thấy, không kể cây sáo ngọc, cây đàn cổ từ thời nhà Đường này, người tầm thường chẳng thể sở hữu được."
Dương Phong Lai nửa tin nửa ngờ, nhìn vào Thi Nam Đình, hỏi: "Thi tôn chủ, ý ông ra sao?"
Thi Nam Đình liếc nhìn Lạc Chi Dương, ông gật đầu, nói: "Đứa bé này gân cốt tốt lắm, có thể đào tạo thành người tài. Nó đầu nhập Đông Đảo ta, thứ nhất có thể tránh họa, thứ hai luyện thành võ công, nhờ đó, có thể báo thù. Nhưng không biết ý nó ra sao?" Nói xong lời này, ba người đều chăm chú nhìn Lạc Chi Dương, không nói gì thêm.
Lạc Chi Dương đoán rằng Chu Nguyên Chương có liên quan tới cái chết của nghĩa phụ, Đông Đảo là đối nghịch cùng triều đình, nếu buộc phải tìm thế đối đầu Chu Nguyên Chương, khắp nơi trong thiên hạ, tựa hồ chỉ có thể dựa duy nhất Đông Đảo. Đúng như Thi Nam Đình nói, nhập Đông Đảo, vừa có thể tránh họa, vừa có khả năng báo thù, đúng là một công hai việc. Hắn bât ngờ lạc thảm cảnh, hận thù thiêu đôt tâm can, hắn không suy nghĩ nhiều, mở miệng nói ngay: "Tui xin đi Đông Đảo!"
Ba tôn nhìn nhau cười, Minh Đấu vỗ tay nói: "Tốt lắm, chỉ một câu này, mi trở thành người của Đông Đảo ta rồi đó." Dương Phong Lai nói: "Còn chưa nói thế được, chờ Vân đảo vương xem qua, thì mới xong. Thi tôn chủ, ông thấy ta nói đúng không?" Thi Nam Đình yên lặng gật đầu, ông nhìn nhìn Lạc Chi Dương có chút đăm chiêu.
Chẳng mấy chốc, áo quan về tới, Giang Tiểu Lưu dẫn theo vài phu phen, giúp đào một hố đàng sau nhà, làm mộ an táng Lạc Thiều Phượng. Cây cổ cầm nọ vốn là vật ưa chuộng của lão già, được đem tống táng theo cùng. rồi sau đó mọi người làm lễ phát tang, cúng tế, trực bàn thờ suốt đêm. Giang Tiểu Lưu chưa từng có được một ngân khoản lớn như vậy, y phóng tay mua sắm, tiền giấy, vàng mã, hương hoa ... y mua đầy ắp hai cỗ xe, nói là để bù đắp lại cuộc sống thanh đạm của ông già, giờ ông xuống âm phủ, cũng có được dư giả vàng bạc ...
Lạc Chi Dương đầu nhập Đông Đảo, theo lẽ thường, Đông Đảo ba tôn cũng giúp một phần vào nghi thức tang lễ trong gian nhà nhỏ, Lạc Chi Dương tìm gặp riêng Giang Tiểu Lưu, báo tin hắn sẽ đi Đông Đảo. Giang Tiểu Lưu vừa nghe được, y nhảy chồm chồm, la hét: "Cái gì? Mày đi rồi, còn tao thì sao? Ai cùng tao đi nghe đọc truyện, ai đi xem hát với tao, tao đánh lộn với người ta, hổng có mày giúp, rồi tao chỉ có ôm đầu máu mà chạy?" Lạc Chi Dương lắc đầu: "Mày hổng giống tao, mày hãy còn có cha mẹ, không ra đi được."
Giang Tiểu Lưu bực tức: "Còn có cha mẹ là sao? Má tao mà thấy tao, bả chỉ có mắng với chửi suốt, để tao đi xa, cho bả có muốn mắng, muốn chửi nữa thì bả cứ tìm tới Đông Đảo, được chưa?"
Hai đứa lớn lên bên nhau, Lạc Chi Dương cũng không đành lòng rời xa y, hắn đến gặp ba tôn, xin cho bạn hắn được đi cùng. Dương Phong Lai vừa nghe, đã hả họng la lối: "Không, thằng nhỏ đó con mắt láo liêng, mặt mày du đãng, xương cốt cũng tầm thường, mình đưa nó về đảo, thể nào cũng bị đảo vương rầy rà." Lạc Chi Dương lập tức nổi đóa trong bụng, lớn giọng: "Nó là bạn tui, có rầy rà thì cứ ngay tui mà rầy rà, nó hổng được đi Đông Đảo, tui cũng không đi!"
Dương Phong Lai phùng mang trợn mắt, lão nhảy đông đổng, gí ngón tay vào chóp mũi Lạc Chi Dương: "Thứ đồ chó ghẻ này, mi còn dám lên mặt, bộ Đông Đảo không có mi sẽ không làm ăn gì được à? Không đi thì thôi, Dương mỗ cóc cần nhân tài, Minh Đấu, Thi Nam Đình, tụi mình đi, để thằng xú tiểu tử này ở lại đây mà chịu chết cho đáng kiếp."
Lạc Chi Dương giận dữ, xoay mình bỏ đi, bỗng Minh Đấu cười, nói: "Dương Phong Lai, ông nói vậy là sai rồi, về tư chất mà nói, có ai được đủ trăm phần trăm đâu? Có kẻ trời sanh tư chất không cao, nhưng chuyên cần tập luyện, rồi cũng thành tài như bao người khác. Tôi thấy thằng Giang Tiểu Lưu này thông minh lanh lợi, làm ăn đàng hoàng được việc, nếu khổ luyện mà võ công không đạt mức hàng đầu, trên đảo còn thiếu gì chuyện khác, lo gì không có chỗ dùng." Dương Phong Lai vừa nghe, y bỗng ngần ngại, bèn nhìn sang Thi Nam Đình, ông này gật đầu nhè nhẹ: "Minh tôn chủ nói có lý, thiên hạ sự đều không phải chỉ riêng về võ công. Hai đứa nó cùng lớn lên bên nhau, có tình nghĩa sâu nặng, không muốn xa nhau, nếu mình cự tuyệt, xem chừng dễ bị người ta nói đảo ta hành xử thiếu tình người."
Dương Phong Lai phất tay áo, cả giận, nói: "Rồi ... Rồi ... mấy ông ai nói nghe cũng có lý hết, chỉ là dưới mắt ta, hai thằng nhỏ này cũng hổng có gì ngon hết, đến khi đảo vương cụt hứng, mấy ông đừng có kéo Dương mỗ dính theo vào!"
Lạc Chi Dương vội tìm Giang Tiểu Lưu báo tin, Giang Tiểu Lưu nghe mà mê mẩn, vui mừng vô hạn. Lạc Chi Dương còn nói: "Ngày mai mình lên đường, mày không chạy qua nhà nói lời từ biệt à?" Giang Tiểu Lưu hứ một tiếng, đáp: "Tao về nhà, vừa mở miệng nói ra, ông già tao mà hổng đánh tao què chân mới là lạ. Ổng cứ ra rả đuổi tao khỏi nhà hoài, bây giờ, tao tự ý ra đi, thiệt là vừa bụng ổng."
Lạc Chi Dương sớm biết y bất hòa cùng cha mẹ, việc này nói tới nói lui, dễ gây mếch lòng to. Nhưng nếu y đi Đông Đảo, học thành một thân bổn sự, còn tốt bằng mấy cứ luẩn quẩn ăn không ngồi rồi ở Tần Hoài. Lập ý như vậy rồi, hắn chỉ cười một cái, không khuyên nhủ gì thêm. Hai đứa chưa bao giờ đi xa nhà, lập tức xúm nhau vào rôm rả chuyện trò, khát khao về một tương lai đầy hấp dẫn. Hắn cũng hệt Giang Tiểu Lưu, chỉ mong mọc cánh, trong đêm bay ngay đi Đông Đảo.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Chi Dương quỳ lạy trước mộ nghĩa phụ, nhìn nấm đất đắp mồ còn chưa khô, trong lòng hắn đau xót, hắn khóc lóc một hồi rồi đành gạt lệ ra đi. Lúc khởi hành, ngoái trông cung điện, hình ảnh Chu Vi bỗng xuất hiện trong đầu, giả dụ Chu Nguyên Chương thực sự là kẻ thù giết cha, sau này, gặp lại Chu Vi, hắn sẽ làm gì đây? Nghĩ đến đấy, Lạc Chi Dương bất giác cười thầm, hai người chênh lệch giai cấp, liệu còn gặp được lại nhau nữa chăng? Nghĩ nhớ đến những ngày qua, hắn cảm giác đấy chính là một giấc mộng dài, vừa hoang đường, vừa ly kỳ, giờ nghĩ lại, thấy hình như những sự việc đó như chưa từng xẩy ra.
Giang Tiểu Lưu thấy hắn buồn rầu không vui, nghĩ đến nỗi đau thương trong lòng hắn trước cái chết của nghĩa phụ, y tìm trăm phương ngàn kế đùa cợt hắn, giúp hắn nguôi ngoai. Tâm tính Lạc Chi Dương non trẻ, dù đau khổ, nỗi sầu muộn cũng không kéo dài, chỉ qua nửa ngày, hắn đã bắt đầu nói cười trở lại.
Đông Đảo ba tôn vốn về lục địa công tác, giờ mọi chuyện hoàn tất, họ đi thẳng một lèo về hướng đông, để đáp thuyền ra đảo. Dương Phong Lai tự thị vai vế cao, y không để hai đứa nhỏ vào mắt, suốt đường đi, y chẳng hề ngó ngàng gì đến chúng. Thi Nam Đình bản tính khiêm cung, nhưng ít nói.
Minh Đấu thoảng hoặc nói, cười cùng hai đứa, ánh mắt lão không mấy khi rời khỏi cây sáo bên mình Lạc Chi Dương. Bề ngoài coi lão phóng khoáng, nhưng tâm tính tham lam, háo lợi. Cây sáo "Không Bích" là báu vật trên đời, Minh Đấu thoạt trông thấy đã tối mắt, chỉ vì lão còn giữ thể diện, còn coi trọng thân phận, đã không dám cưỡng chiếm, cho nên lão lập tâm đưa Lạc Chi Dương đầu nhập Đông Đảo, nghĩ bụng sẽ tìm cách khuynh đảo khiến hắn phải lệ thuộc vào lão, lúc ấy, sẽ có cách khiến hắn ngoan ngoãn hai tay dâng báu vật cho lão. Mà Chu Vi sống trong chốn thâm cung, cô chưa biết người đời lòng dạ hiểm ác, một báu vật tầm cỡ to lớn như "Không Bích" trong tay người thiếu thế lực xứng vai vế với nó, căn bản chủ nhân cây sáo là không thể giữ gìn nó cho an toàn, cô đem tặng Lạc Chi Dương. chỉ khiến cây sáo đó thành vật xúi quẩy, sẽ đem đến nhiều tai họa cho hắn.
Lúc chiều tàn, nghe tiếng sóng biển vọng đến, hai gã Lạc, Giang dõi mắt trông ra, chỉ thấy mặt biển và bầu trời hòa chung một mầu, mây trời lãng đãng như bông tuyết trắng, làm nền cho hải âu bay lượn, điểm xuyết cùng ráng chiều rực rỡ tựa cầu vồng bẩy sắc. Hai đứa lần đầu tiên thấy biển rộng mênh mông, bất giác lâng lâng hồn phách. Đến sát bờ nước, không thấy bóng một thuyền bè, Dương Phong Lai lấy từ trong tay áo ra một cây pháo thăng thiên, y châm ngòi, cây pháo bay vút lên, toé ánh lửa ngút trời. Phút chốc, từ ngoài khơi xa, có hai chiếc thuyền nhỏ dần tiến vào, người bơi thuyền là một đôi thiếu niên nam nữ, khi cập bờ, họ buông mái chèo, đồng loạt đứng lên.
Nam tử dung mạo tuấn tú, áo bào dài, tay áo rộng, thắt đai lưng, một thanh trường kiếm gác ngang vai; cô gái vận áo trắng bó sát người, dáng mảnh mai thanh tú, hai con ngươi đen huyền, sóng mắt linh động, dường như có nhiều điều muốn nói, chỉ tiếc khuôn mặt bịt một vuông lụa mỏng từ dưới hàng mi đến càm, che loáng thoáng gờ mũi dọc dừa, lụa mỏng phập phù trên làn hơi thở mùi đàn hương, che gần hết gương mặt của cô.
"Sư phụ!" Thiếu niên nam tử cúi mình chào Minh Đấu xong, y quay sang thi lễ cùng hai người Thi, Dương, "Thi sư bá, Dương sư thúc, các ngài đến khá muộn!"
Minh Đấu cười, hỏi y: "Dương Cảnh, mấy người kia đã về hết chưa?" Dương Cảnh đáp: "Dạ, họ đã về!"
Thi Nam Đình lại hỏi: "Trương Thiên Ý cũng về chưa?" Dương Cảnh ngu ngơ: "Trương sư huynh luôn luôn độc lai độc vãng, nếu có về, cũng không đáp chung thuyền với mình đâu!" Thi Nam Đình nhíu mày trầm ngâm, Dương Phong Lai lại hừ một tiếng, rổn rảng trách: "Dương Cảnh, bọn nam đệ tử tụi bay càng ngày càng tệ, chèo thuyền là việc của đồ vai u thịt bắp, sao lại để cho Tô nhI làm? Còn may đây đều là người trong cùng một nhà, để người ngoài trông thấy, họ khi dễ Đông Đảo mình thiếu nam nhân!"
Dương Cảnh vẻ mặt xấu hổ, cô gái cười khúc khích, thanh âm như ngọc reo: "Dương sư thúc, ngài đừng trách cứ Dương sư huynh, tiểu điệt ở mãi trên thuyền lớn thấy phát ngán, đã bắt mấy huynh ấy nhường cho điệt nữ chèo thuyền đấy. Mà cũng nói thêm, lâu không gặp ba vị thúc bá, điệt nữ cũng thấy nhớ, gặp sớm một khắc cũng hay."
Mọi người cùng cười rộ, Dương Phong Lai lại sẳng giọng :"Nha đầu kia, vẫn là cứ táo bạo, lỗ mãng, sóng to, gió lớn, rủi rơi xuống biển sâu thì làm sao bây giờ?"
Cô gái cười: "Rơi xuống càng hay, tiểu nữ vốn thích lặn sâu dưới biển, chỉ là mấy sư huynh đều ngăn cản, không cho!" Dương Phong Lai thở dài sườn sượt: "Nha đầu bướng bỉnh, nha đầu lí lắc, ta không hiểu sẽ gả được mi cho ai đây!"
"Dương tôn chủ nói sai rồi!", Minh Đấu cười, "Với dung mạo Tô nhi, bọn con trai đến cầu hôn còn không chen nhau đến nỗi sập hàng rào, đổ cổng ngõ ra ư?" Mọi người cười vang, Dương Cảnh vừa cười, vừa lén nhìn cô gái, khuôn mặt tuấn tú của y thoáng ửng hồng.
Cô gái cười gằn một tiếng, đột nhiên nói: "Ai nói ta phải lấy chồng? Ta là không có lấy chồng, ta ở vậy một thân một mình suốt đời!" Dương Phong Lai cười: "Nha đầu dữ lại còn nói xàm, con gái không lấy chồng thì làm cái gì?" Cô gái lớn tiếng: "Con trai làm cái gì, thì ta làm cái đó."
Minh Đấu cười cười: "Có mấy chuyện con trai làm được, con gái lại không thể..."
Cô gái tức mình, hỏi lại: "Chuyện gì?" Minh Đấu cười hì hì, lão đang định mở miệng, Thi Nam Đình ho khan một tiếng, bảo: "Minh tôn chủ, có gì cần nói, để lên thuyền lớn, ta nói sau!" Giang Tiểu Lưu thấy cô gái nọ dáng quyến rũ, ăn nói dễ nghe, y cũng thấy xao xuyến trong lòng. Y chăm chú theo dõi cô, thuyền cô vừa cập bờ, y nhẹ nhàng đáp xuống. Lạc Chi Dương không muốn rời xa y, cũng lên cùng thuyền. Dương Cảnh trông thấy thế, mặt lộ vẻ giận dữ. Ba tôn cùng lên thuyền của Dương Cảnh, hai chiếc thuyền nhỏ bập bềnh đi về phía trước.
Giang Tiểu Lưu khoanh chân ngồi tại đầu thuyền, mắt quét một vòng, miệng lớn tiếng ba hoa: "Tao cứ tưởng hồ Huyền Vũ đã là to lắm rồi, đem so với cái biển này, hồ nọ như một vũng nước tè, cũng không sai bao nhiêu!"
Lạc Chi Dương cười nói: "Tao thấy trong sách nói, con cua ở biển còn lớn hơn quả núi, ô quy thiệt là cao ngất ngang thành quách, mày có thấy mấy đám mây kia không? Tất cả đều là do giao long ngáp ngáp cái miệng, để thoát ra hơi nước đó"
Giang Tiểu Lưu trong lòng sờ sợ, y mạnh miệng cãi: "Đừng bịp bợm tao nhen ... Cua với ô quy mà bự như vậy, tụi nó lên bờ ăn sống nuốt tươi người ta hết trơn sao?"
Lạc Chi Dương cười nói: "Mày còn chưa biết, mấy con đó đều giống như chiếc thuyền này, to xác mà rỗng ruột, thảy đều nhờ nước biển nâng lên, tự chúng nó hổng có khí lực gì hết, có lên trên bờ, chưa nói hổng có sức mần ăn gì, mà bởi to con lớn xác quá nên xương cốt tụi nó cứ tự dưng mà rụi hết trơn hết trọi."
Giang Tiểu Lưu nghe hắn nói coi bộ có lý, y nửa tin nửa ngờ: "Nếu là tự tụi mình đi thuyền ra khơi, gặp chúng nó trồi lên thì làm thế nào bây giờ?"
Lạc Chi Dương cười nói: "Tao chỉ cho mày một mánh này, khi mày thấy tụi nó trồi lên, mày hả họng thiệt bự, hít vô một hơi thiệt dài, rồi hí lên một tiếng như ngựa hí, là tụi chúng nó sợ mà chịu thua, là im re liền."
Giang Tiểu Lưu không hiểu rõ lắm, y hỏi lại: "Chắc ăn hông?" Lạc Chi Dương đáp: "Cái cách đó có tên là ‘hấp mã’ (hấp=hít, mã=ngựa), thiệt đúng là khắc tinh của mấy con đại quái vật ấy."
"Hấp mã?" Giang Tiểu Lưu ngơ ngác, sửng sốt, y nghĩ bụng, may mà còn cái mánh hay tuyệt đó, nhất thời dõi hai mắt nhìn ra biển, lòng hết sức ngây ngất. Chợt y nghe cô gái cười khì, Giang Tiểu Lưu thấy nhột nhạt, y vội hỏi "Cô nhỏ kia, cô cười cái gì vậy?" Cô gái hừ một tiếng, nói: "Ta là cô nhỏ thì ngươi chính là một thằng to đầu."
"Là cô nói ta hả?" Giang Tiểu Lưu biến sắc.
"Không nói ngươi thì nói ai?" Cô gái chậm rãi nói: "Ngươi bị người ta cười ngạo mà cũng hổng có hiểu a? Trong lòng biển có cua cá lớn, có rùa bự, nhưng làm sao mà to lớn như núi, như thành được. Hắn xuy ngưu, ngươi hấp mã (xuy ngưu = nghĩa bóng là nói xạo), vậy mà ngươi cứ cho là thiệt, hừ, nếu không phải 'to đầu' (thành ngữ 'to đầu mà dại') thì là cái gì?"
"Xuy ngưu? Hấp mã?" (ND: hấp mã là từ đối lại 'xuy ngưu' - xuy=thổi, ngưu=trâu) Giang Tiểu Lưu lẩm nhẩm hai lần, y giật mình hiểu ra, bèn chồm tới, vung tay định tát vào miệng Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương vội giậm chân, chiếc thuyền tam bản chòng chành, Giang Tiểu Lưu còn chưa đến gần đã té nhào, y đang lồm cồm bò dậy, đã bị Lạc Chi Dương nhào tới, đè y bẹp gí xuống ván thuyền. Giang Tiểu Lưu la hét rầm rĩ: "Có tài giỏi thì đừng làm rung lắc thuyền." Lạc Chi Dương cười nói: "Mày cũng tài giỏi, sao đứng cho vững cũng hổng xong?"
Cô gái bỗng nói: "Tên 'hấp mã' kia, ta dạy ngươi một cách có thể tức thì lật ngược, ngươi muốn học không?" Giang Tiểu Lưu rối rít, khẩn cầu cô: "Tui học, tui học!" Cô gái nói: "Dang chân trái ra đàng sau, tay phải vươn thẳng ra trước..." Giang Tiểu Lưu theo lời cô, dang chân, vươn tay, làm Lạc Chi Dương cảm thấy bên dưới cơ thể chống chếnh, hắn gần như không sao gắng gượng được. Lại nghe cô gái nói tiếp: "Tay trái quài ngược ra, bám chặt vô eo lưng nó."
Giang Tiểu Lưu tay trái vung ra, chụp cứng vô eo trái của Chi Dương, Lạc Chi Dương tức thì đau thốn, hắn phải hả miệng xả hơi, Giang Tiểu Lưu thừa dịp trỗi dậy, y nghe cô gái dạy tiếp: "Nắm chặt tay trái, tông đàu gối bên mặt ra!" Giang Tiểu Lưu cứ vậy mà làm, khi y bóp chặt được cổ tay trái của Lạc Chi Dương rồi, đầu gối bên mặt tông ra, không thừa không thiếu, y đã ôm cứng được vào hông Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương eo hông èo oặt, toàn thân hắn đã bị Giang Tiểu Lưu áp chặt vào mạn thuyền.
Giang Tiểu Lưu mừng mừng sợ sợ, hai đứa đánh lộn, mười lần là y thua đến chín, hôm nay trở ngược tình thế, y đang thua bỗng chuyển thành thắng, tưởng như nằm mơ, y hét ầm: "Lạc Chi Dương, mày chịu thua chưa?" Lạc Chi Dương nghiến răng không trả lời, nhưng hắn bị Giang Tiểu Lưu bóp chặt vào huyệt "Thận Du", tha hồ hắn giãy giụa mà vẫn khộng thoát, lại nghe cô gái khinh khỉnh cười, bảo hắn: "Một chút bài học nho nhỏ cho ngươi nhớ đời, xem xem ngươi có còn dám nói xàm, nói xạo trêu ghẹo người khác nữa hay thôi?"
Lạc Chi Dương hạ giọng quát: "Giang Tiểu Lưu, buông tao ra!" Giang Tiểu Lưu xưa giờ vãn sợ hắn, nghe giọng giận dữ, y vội vàng buông tay, cười cười: "Sao rồi, còn chưa chịu thua nữa hả?" Lạc Chi Dương đứng dậy, hầm hừ, không nói gì, cô gái dòm Giang Tiểu Lưu, lườm y, mắng: "Thứ đồ bỏ, rõ ràng ngươi thắng, ngươi còn sợ hắn cái nỗi gì?"
Giang Tiểu Lưu khoát tay, gượng cười: "Cô nương có chỗ không rõ, bữa nay thắng, ngày mơi lại thua, chừng đó mới mệt. Thắng chút xíu bữa nay ăn nhằm gì?" Cô gái nhạt giọng, nói, "Ngày mơi, ta lại dạy thêm cho ngươi mấy chiêu khác, để ngươi đánh cho hắn bò lê bò càng!" Giang Tiểu Lưu mừng quá, y vái lia lịa: "Vậy thì mất công cô nương quá, vầy nè, để tui bái cô nương làm thầy, tốt hơn." Cô gái ánh mắt hoan hỉ, miệng lại nói: "Bái sư thì xin miễn, tuổi ta còn nhỏ, chưa thể thu đồ..."
Đang nói, cô bỗng nghe Lạc Chi Dương nhạt giọng bảo: "Giang Tiểu Lưu, mày bái cô ta làm sư phụ nhiều phiền toái, không bằng lấy cổ làm vợ, ban ngày dạy võ, buổi tối cổ mần cho mày một đứa nhỏ..." Nói còn chưa dứt lời, cây dầm trong tay cô gái vung lên, "bộp" một tiếng, gò má bên trái Lạc Chi Dương phát nhức nhối, nghe ùm một tiếng, hắn rớt tuốt xuống biển.
Giang Tiểu Lưu hoảng hốt, y vội kêu: "Lạc Chi Dương!" Bỗng thấy bọt nước sủi lên, Lạc Chi Dương từ bên dưới thò đầu ra, hai tay níu vào be thuyền, hắn định leo lên, bỗng nghe tiếng gió vụt trên đầu, cây dầm đã vụt vào mấy ngón tay hắn, làm Lạc Chi Dương đau buốt, hắn rụt tay về, lại chìm sâu xuống dưới biển.
Giang Tiểu Lưu quay sang nhìn cô gái bịt mặt, ánh mắt cô giá lạnh như băng, đầy nét tức giận, y cuống quít,chắp tay vái cô lia lịa: "Cô nương bớt giận, chẳng qua hắn nói giỡn hai câu, ngàn vạn lần cầu xin cô đừng để tâm."
Cô gái lườm y một cái, vẻ không vui, bảo: "Mới vừa rồi, nó trêu chọc ngươi, sao ngươi còn muốn xin xỏ giúp cho nó?"
Giang Tiểu Lưu gắng nặn một nụ cười, đáp: "Hắn là anh em với tui, ca ca đánh đệ đệ, cũng là thường thôi."
Cô gái cả giận nói:"Rõ là đồ hèn mạt! Nó vô lễ với ta, phải phạt nó mới được!"
Giang Tiểu Lưu vội hỏi: "Phạt như thế nào?"
Tấm khăn che mặt khẽ lay động, cô gái nhạt giọng bảo: "Cho đến khi cập thuyền buồm lớn đàng trước kia, ta phạt nó không được ra khỏi nước biển!"
Trong lúc hai người nói chuyện, đôi ba bận Lạc Chi Dương muốn leo lên chiếc thuyền, hắn đều bị cây bơi chèo đánh trúng, chẳng làm gì khác được, hắn đành phải dùng hai tay vin vào mé dưới be thuyền mà bơi theo chiếc thuyền. Những người ở trên chiếc thuyền kia thấy tình cảnh hắn, đều ha hả cười to.
Lạc Chi Dương nghe họ cười, hắn tức giận muốn nổ ngực, nhưng cây bơi chèo như có mắt, cứ hắn dợm có ý định leo lên thuyền là nó lập tức giáng xuống, khi thì đánh trúng cánh tay, lúc đánh vào đầu, vào mặt, làm hắn đau tận xương tủy, đau chịu không thấu.
Đi như vậy được chừng vài dặm, từ xa thấy có một thuyền buồm lớn đang tiến lại gần, thân thuyền ngăm đen, buồm trắng như mây, trên vải buồm có thêu hình một con kỳ nhông vàng óng.
Đến cạnh thuyền buồm, từ trên thả xuống một dây thừng chão, để mọi người từ thuyền nhỏ bám lấy mà leo lên boong.
Cuối cùng Lạc Chi Dương cũng lên được thuyền buồm, trên thuyền có không ít người đang chờ đón, trông thấy hắn, họ đều cười rộ. Toàn thân Lạc Chi Dương ướt đẫm, gò má trái sưng húp, con mắt bên đó không ngớt tuôn chảy nước mắt, khi ấy, đối mặt mọi người, hắn vừa ngượng vừa tức giận, những muốn xoay mình nhảy ra ngoài, rơi tuốt xuống biển mả chết quách cho rồi.
Khá đông thiếu niên nam nữ trên thuyền, khi thấy ba tôn, họ đều tuần tự hành lễ vái chào, Minh Đấu chỉ ngón tay vào hai đứa, vui vẻ nói: "Đây là Lạc Chi Dương, đây là Giang Tiểu Lưu, đều là đệ tử mới của đảo. Các người đều là sư huynh, phải đối đãi với sư đệ cho tốt nhé."
Lại hướng sang Dương Cảnh, lão cười, sai y, "Con đưa Lạc sư đệ đi thay đổi quần áo đi, nó ướt mem như vậy, phải cẩn thận kẻo mắc bệnh!"
Lạc Chi Dương đang hết sức quẫn bách, nghe lão cô nói lời này, lòng hắn tự dưng trào dâng cảm giác ấm áp. Dương Cảnh liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đi theo ta!". Nói xong, y đi thẳng xuống tầng dưới.
Thuyền buồm cực kỳ to lớn, ngoài tầng trên chứa các khoang dành cho thủy thủ, bên dưới có một tầng khác cũng to rộng không kém, là chỗ ở cuả hành khách. Đi vào hẳn bên trong một khoang, Dương Cảnh đột nhiên quay đầu, ngó Lạc Chi Dương, nhe răng cười. Lạc Chi Dương ngơ ngác, còn chưa hiểu phải làm gì, Dương Cảnh cung tay đánh mạnh một quyền, Lạc Chi Dương chỉ cảm giác cần cổ cứng ngắc, ót hắn đã va vập kịch liệt vào vách tường đàng sau, Dương Cảnh ngoác miệng nhe trọn hàm răng ra cười hiểm, tay trái y đấm mạnh vô bụng dưới của hắn, một cơn đau nhức bốc thẳng lên buốt óc, khiến Lạc Chi Dương gần muốn xỉu.
"Đồ con chó!" Dương Cảnh nhổ toẹt một bãi nước miếng, y vung tay tuần tự giáng cho Lạc Chi Dương ba cái bạt tai ngay trên má trái. Hắn vận nội kình trong mỗi cái tát, Lạc Chi Dương đau đến gần mất đi tri giác, miệng thấy tanh tanh mặn mặn vị của máu, đầu óc hắn giống như sắp nổ tung. Dương Cảnh từ từ buông tay ra, thân mình Lạc Chi Dương chuồi theo vách tường đổ gục xuống sàn nhà, eo lưng hắn lại lãnh thêm một cước, làm lục phủ ngũ tang hắn phát nhộn nhạo, khiến thân mình hắn co rút thành một đống.
Dương Cảnh nhe răng cười, nói: "Đồ con chó, mi có biết vì sao ta đánh mi không?" Lạc Chi Dương tay ôm bụng, đau đến nói không nên lời.
Dương Cảnh cười cười, mặt nanh ác, y thấp giọng: "Nghe cho kỹ nè, thứ nhất, tránh xa khỏi Diệp Linh Tô một chút, thứ hai, mi mà còn ăn nói vô phép tắc với cô ta, tao sẽ đánh mi nhừ xương, thứ ba, cái thằng Giang Tiểu Lưu đó, mi nhắn nó một câu, biểu nó câm cái miệng thối tha lại, nó mà còn tìm đến nói chuyện với Linh Tô nữa là tao lột da nó, thứ tư, chuyện mi bị tao đánh đây, cấm kể cho bất cứ ai, bằng không, đây là kết cục cuả mi!" Y vươn tay, chộp mạnh vô tường, móc ra một khối gỗ, rồi nhẹ nhàng vò nát khối gỗ thành bột vụn, để chúng chảy thoát ra giữa các kẽ ngón tay rơi xuống sàn. Đúng lúc, có tiếng gọi của Giang Tiểu Lưu từ nơi xa xa truyền đến: "Lạc Chi Dương, mày ở đâu?"
Dương Cảnh nắm bả vai Lạc Chi Dương, dựng hắn đứng dậy, mắt sắc lạnh dòm dòm vào hắn, bảo: "Lên tiếng trả lời cho khéo nào!"
Lạc Chi Dương liếc y, đột nhiên hắn cười cười, nụ cười làm động chạm vết thương, các cơ bắp trên mặt hắn nhăn nhúm lại. Dương Cảnh không khỏi sửng sốt, y đang muốn hỏi hắn cười cái gì, Lạc Chi Dương hít vô một hơi dài, lớn tiếng đáp: "Giang Tiểu Lưu, tao đang ở trong đây!" Vừa nói, vừa tách rời xa khỏi Dương Cảnh.
Mắt Dương Cảnh chợt lóe nét giận dữ, mà gương mặt y vẫn như không, chợt nghe 'cạch' một tiếng, cửa khoang mở rộng ra, Giang Tiểu Lưu ào ào chạy vào, cười, hỏi: "Vẫn còn chưa thay quần áo à? Thái dương sắp lặn sau núi, nghe nói cảnh hoàng hôn trên biển cả rất đẹp..." Nói đến đấy, đột nhiên gã tròn xoe hai mắt, "Lạc Chi Dương, mặt mũi mày sao lại thế này? Sưng tù vù như củ khoai lang, à mà không, giống trái bí đỏ hơn, khục khục ... khục ... Tiểu cô nương nọ xuống tay thiệt là độc..."
Dương Cảnh tâm tư giảo hoạt, y chủ yếu đánh gò má bên trái Lạc Chi Dương, với ý đồ đổ tội cho cô gái bịt mặt nọ. Y ra tay ngoan độc, người khác trông thấy cứ tưởng đấy là do cú đánh bằng cái mái chèo từ tay cô.
Lúc này da mặt buốt rát, giống như bị dao sắc cứa vô. Lạc Chi Dương đau tới phải thở hồng hộc, hắn đưa mắt vào Dương Cảnh, thấy tên nọ đang chằm chằm vô Giang Tiểu Lưu, mắt lộ hung quang, hắn vội nói: "Giang Tiểu Lưu, mày lên xem mặt trời lặn trước đi, tao thay xong quần áo sẽ lên trên đó kiếm mày liền!" Giang Tiểu Lưu "Ưà" một tiếng, xoay người bước đi. Dương Cảnh đang muốn ra theo, Lạc Chi Dương đột nhiên hỏi: "Dương sư huynh, quần áo khô để đâu?"
Dương Cảnh thấy hắn dường như không hề hấn gì, lòng y cũng thấy tức bực, y hừ một tiếng, đi đến mở ngăn tủ, lấy ra một bộ quần áo, đem để trên giường. Trong lúc trì hoãn đó, Giang Tiểu Lưu đã đi gần tới ngõ lên tầng trên, giữa chỗ trống trải, Dương Cảnh cũng không tiện hạ độc thủ lần nữa. Lạc Chi Dương hai gò má đau nhức, khí huyết bốc lên, trong lòng trào dâng một nỗi nóng giận muốn thiêu đốt trọn cái đầu. Cô gái bịt mặt, Dương Cảnh, một nam một nữ, trước mắt hắn chớp hiện hai cái bóng dáng đó, làm hắn bất giác nắm chặt hai bàn tay, nghiến răng nghiến lợi tới cái hàm, cái miệng cũng phát đau nhức.
Bình luận truyện