[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 42 : Đoạn Túc Chi Tâm
Người đăng: linhtt
Ngày đăng: 22:02 29-04-2018
.
Dịch giả: livan
Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com
Tác giả: Phượng Ca
Dịch thuật: Livan
Quyển 6: Thuỷ Nguyệt Kính Hoa
Chương 42: Ðoạn Túc Chi Tâm
(Đoạn Túc Chi Tâm = muốn giết chết người em - thủ túc [tay chân] ý nói huynh đệ, đoạn túc =chặt chân/giết em) Xung đại sư không tránh không giảm lực, đường quyền tiếp tục công tới. Yến vương kinh ngạc,tự hỏi: "Cái nắm đấm này bằng sắt thép chăng?..." Ý niệm vửa tới trong óc, ngón trỏ Xung đạisư đà bung ra, điểm trúng vào thân kiếm, nghe 'rẻng' một tiếng, hổ khẩu Yến vương buốt nhức,nửa người ông tê dại, trường kiếm trong tay bắn ngược thật mạnh lên, nhắm vô cổ họng ông ta.Yến vương hừ một tiếng, trong phút giây nguy cấp, ông xuống tấn, nửa thân trên ưỡn ngượcra sau, làn kiếm quang vụt sớt ngang mặt cách chỏm mũi chừng dưới nửa tấc."Ồ!", Xung đại sư khẽ giật mình, ngón chỉ đó là "Nhất Hợp Sinh Tương Vạn Pháp Quy Nhất",theo dự tính của lão, ắt là một đòn dứt điểm, chẳng dè Chu Lệ biến chiêu cực nhanh, đã kịp néthoát làn kiếm phong.Xung đại sư nghĩ thầm: "Người này mang mình vàng vóc ngọc của bậc vương hầu mà vẫn miệtmài luyện tập võ nghệ không ngừng nghỉ, hơn thật xa Tấn vương, để y sống sót trên đời, là lưumột cái hoạ cực kỳ to lớn." Lão nảy sinh sát ý, chẳng chờ Yến vương kịp đứng dậy, đã quài taytung chưởng, thế như Thái Sơn áp đỉnh, ép dán sát Yến vương vào sàn thuyền như cuồng phongđè một cọng rơm gục xuống.Trong một tràng cười dài, thấp thoáng bóng người chớp lên, chẳng hiểu Đạo Diễn cử động rasao, đã thấy lão ta áp sát vô hai người, năm ngón bàn tay trái lão xoè ra, nhắm chụp vô cổ tayXung đại sư.Cái phất tay này xem thật mềm mại, nhưng vô cùng hiểm độc, Xung đại sư phải xoay tay, bỏYến vương, quay sang chụp ngay mạch môn Đạo Diễn.Phác, hai tay chạm nhau, hệt như đập vào mặt trống, Xung đại sư lạng người đi dăm bước, lànda mặt trắng trẻo chợt ửng hồng, Đạo Diễn cũng loạng choạng lui ba bước, mặt lão tái nhợt, taytrái buông thõng xuống, giấu trong ống tay áo, thoáng run rẩy.
Yến vương hít vô một hơi, ông động thân, hươi kiếm, chém xoát xoát xoát liên tiếp ba chiêu,giống như sao xẹt, kình lực phổ vào thân kiếm, phát tiếng rít như rồng ngâm.Xung đại sư tập trung nhìn Đạo Diễn, đôi chân bất động, thân mình vặn vẹo né mũi kiếm đangsượt sát bên người lão, cách không quá vài li.Yến vương đánh hụt, giống như quẫy kiếm trong nước, ông không khỏi tức bực, lớn tiếng quátthét: "Hòa thượng con mắt trịch thượng, miệt thị thiên hạ quá lắm""Không dám." Xung đại sư cười, lão tung mình nhảy lên, huy quyền cước cao thấp hóa giảinăm chưởng, năm cước của Đạo Diễn. Hai người vụt tới vụt lui, vừa nhập vô đã tách ra, họ xoaychuyển trong vòng kiếm quang của Yến vương tựa như đôi chim yến bay lượn giưã vùng trờiđầy sấm sét.Tình thế trở thành Yến vương cùng Đạo Diễn giáp công Xung đại sư, Chu Lệ tự thị thân phận,ông thu kiếm lui về phía sau hai bước, chợt nghe có người nói: "Điện hạ nếu thấy tịch mịch, tatuy bất tài, cũng có cách giúp giải khuây."Yến vương ngoái trông lại, thấy Minh Đấu lấy từ trong tay áo ra một dải lụa màu tím, lão cườihì hì, vút tay hai cái, dải lụa trải dài ra thành một nhuyễn tiên tím nhạt. Minh Đấu vận kình vẫynó lên, phát tiếng vun vút chấn động tứ phương."Kình Tức công" vốn là một môn võ dựa vào nội công, dải lụa có nội lực phả vào, nó mềm nhưbông gòn, mỏng như giấy hoa tiên, sác bén dư sức đả thương người. Yến vương vừa nghe tiếngroi vút, đã biết lợi hại, trong lòng thầm than: "Lão Tam bản lĩnh không nhỏ, chỉ mấy thángkhông gặp, đã quy tụ được dưới trướng nhiều người tài giỏi vậy?"Minh Đấu múa nhuyễn tiên quét đến, dải lụa trong tay lão nhẹ như tơ, sắc bén như dao, uốnlượn dẻo dai tựa linh xà, nó luồn lọt, xuyên qua màn kiếm phong của Quyết Vân mà nhắm điểmvô những chỗ hiểm trên mình đối thủ. Chu Lệ hươi kiếm ngăn đón, tiếng rít như rồng ngâm,ánh điện quang loa loá, khí thế vô cùng kinh nhân.Xoẹt xoẹt xoẹt, vút vút vút, trường kiếm và nhuyễn tiên qua lại, lui tới lần lượt thay đổi, nhanhđến chóng mặt, " Dịch Tinh kiếm" mưu kế hậu chiêu, chưa khởi động thì thôi, khi vung ra thìđòn tới như sấm sét. Sau một ít chiêu thăm dò, Yến vương thét một tràng dài, ông bung ngườitới, khí thế tựa chim ưng bắt se sẻ, hươi kiếm nhắm đâm vô bụng Minh Đấu.Minh Đấu hít vô một hơi, lão thót bụng, quay một vòng tiên hoa, nghe "vụt" một cái, dùngnhuyễn tiên quấn lấy thân kiếm. Yến vương "hừ" một tiếng, ông vận khí, phả vô thân kiếm,"Quyết Vân" vốn là bảo kiếm, được nạp nội kình, lực lớn đến có thể sẻ đôi một con ngựa, chỉnghe rẹt một tiếng, đã cắt đứt rời một mẩu lụa, kịp lúc Minh Đấu vung tay trái ra, điểm ngón trỏvào đối thủ. Lạc Chi Dương vừa nhìn thấy thế, hắn buột miệng la lớn: "Coi ..."
Page 3
Tiếng "chừng" chưa khỏi miệng, Yến vương sớm đã có cảnh giác, ông lạng người sang một bên,kịp tránh một làn chỉ phong sượt ngang đầu vai, dư kình xộc thấu vô huyệt "Kiên Tỉnh" khiếnYến vương bị tê tái nửa người, đường kiếm chậm hẳn lại. Minh Đấu rung tay khuấy nhuyễn tiênlàm cho hổ khẩu tay kiếm Yến vương bỗng nóng rát, suýt nữa vuột mất bảo kiếm, ông lập tứcvung chưởng đánh ra, Minh Đấu cử chưởng nghênh đón, nghe "phạch", hai làn chưởng lựcchạm nhau, Yến vương có cảm tưởng nội kình đối thủ cứng rắn tựa vách đá, chưởng kình củaông đụng vào không tạo được chút suy suyển nào, ông hốt hoảng, vội vã vận khí để trấn định,chiêu kiếm do đó bị trì trệ.Minh Đấu được thể, lão xông tới, sử nhuyễn tiên liên tục quấn lấy trường kiếm, đầu roi mỗi lúcmột nhanh hơn lên, Yến vương che trên chắn dưới, đôi chân lùi dần về phía sau, ông liên tụcvung kiếm ngăn chặn lực đạo của "Tích Thủy kính" đang thắng thế.Về mặt binh khí, trường kiếm Yến vương ưu việt hơn nhuyễn tiên của Minh Đấu , nhưng vềcông phu điểm chỉ, ngón "Phất Ảnh thủ" của Thái Hạo cốc vẫn kém thế trước "Kình Tức công"của Đông Đảo, hai người vận dụng sở trường bù vô sở đoản, lui tới, qua lại, nhất thời khó phâncao thấp.Trịnh Hoà quá kinh hãi, y quay đầu nhìn vào Lạc Chi Dương, mặt đầy nét cầu khẩn: "Tiêntrưởng..."Lạc Chi Dương nghe gọi, hắn ngước trông, thấy Trịnh Hoà ngần ngừ một chút, rồi y nhỏ giọngnói: "Điện hạ là đấng vạn kim, cầu xin ...xin tiên trưởng nghĩ cách...."Lạc Chi Dương thấy dáng điệu thành kính đó, trong đầu chợt có ý nghĩ không hay: "Người nàymọi thứ đều được, chỉ tội cái đầu óc bị khép chặt vào vai trò nô bộc."Rảo mắt nhìn sơ sơ một vòng, hắn thấy trận chiến giữa Xung đại sư cùng Đạo Diễn đang ở thếgiằng co, Đạo Diễn chiêu thức phong phú, thân như du long, gót chân vừa chuyển, người đã dạtxa ra hơn một trượng, thân mình chớp nhoáng một cái, lại đã xoay vòng quanh đối thủ, dù tungchưởng hay phi cước, sự di động giúp lão ta đổi qua bảy tám phương vị, vừa thấy người ở đàngtrước, đã lọt tuốt ra sau, thật khó lòng đoán được lão ta sẽ xuất thủ vào đâu.Lạc Chi Dương thầm kêu lạ, lão ta là đại đệ tử của Tịch Ứng Chân, lộ số, võ công của Đạo Diễnkhác Tịch đạo trưởng rất nhiều. Tịch Ứng Chân nhàn hạ, tư thế phiêu dật, không nhuốm sát khí;Đạo Diễn lui nhanh như con trốt, vọt tiến như sấm sét, chiêu thức đồng dạng cùng sư tôn màthấy khác lạ, toát nhiều nét kì quái.Trông sang Xung đại sư, lão hoà thượng này lấy vụng đối phó xảo, lấy tịnh chế động, xuất chiêucoi hờ hững mà đâu đấy đều đúng chỗ, mỗi giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa "Đại Kim Cương Thần lực", liên miên bất tuyệt, khí thế như sóng cả, lão tự tạo quanh mình một vách ngăn, thahồ Đạo Diễn biến hóa như rồng, cũng không thể tiếp cận vài tấc vô gần lão ta.Lạc Chi Dương nhìn đến chỗ tinh diệu, cảm giác mỗi lúc một thêm sợ; luận võ công, Xung đại sưcao hơn hắn không biết bao nhiêu, hắn từng trốn khỏi lão, phải nói có ông trời giúp sức, chínhhắn không đủ bản lĩnh mà chạy cho thoát. Lại nhìn sang mấy người kia, Trúc Nhân Phong và CổNghiêm đang đứng cạnh Tấn vương, họ Trúc chỉ rình thời cơ xáp trận, còn Cổ Nghiêm trong taythủ sẵn rắn độc, Tấn vương thì ngồi bình thản ngó lom lom không chớp mắt vô Yến vương, sắcmặt như cười cười, có vẻ hoà hoãn, chỉ có cặp mắt gian xảo đưa đẩy, đáy mắt lộ ra một néthiểm ác khó tả.Lạc Chi Dương nghĩ thầm: "Lão tiểu tử này chối bỏ tình anh em thủ túc, rõ ràng chỉ chăm chămmuốn giết chết em ruột, Yến vương mặc thường phục vi hành, rủi ông ta chết tại đây, không aihay biết, mình sẽ vướng phải cái hoạ sát nhân diệt khẩu."Xoay chuyển xong mấy ý niệm đó trong đầu, Lạc Chi Dương nhặt một đôi đũa ngà, hắn cười hìhì, đứng dậy, khẽ lướt ngang mấy cái bàn ghế, như một cơn gió, hắn vọt tới cạnh Minh Đấu,cười cợt: "Đâm vô mắt chó!", lia đôi đũa ngà nhanh như sấm sét chọc thẳng vô hai mắt Minh Đấu.
--- Hết chương 42 ---
Bình luận truyện