[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 20 : Đảo Hành Nghịch Thi 1

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:22 29-04-2018

.
Dịch: levan Tám mạch kỳ kinh gồm các mạch Nhâm, Đốc, Xung , Đới, Âm Duy, Dương Duy, Âm Kiểu, Dương Kiểu, chúng không giống mười hai mạch chính, không thông với ngũ tạng lục phủ, không cố định, tự vận hành theo lề lối riêng. Lãnh Huyền vận dụng "Âm Ma chỉ", đưa chỉ lực từ huyệt "Chiếu Hải" đi vào mạch Âm Kiểu, khiến Lạc Chi Dương cảm giác một làn hơi lạnh chảy vô kinh mạch, mới đầu chưa có gì khác lạ, vào được nửa chừng, bỗng nhiên làn hơi thành giá rét lạ thường, gây nhức nhối như có hàng trăm cây kim đang châm chích. Càng khó chịu hơn, làn chỉ lực nọ mềm mại mà sống động, nó giống một con rết nhiều chân bằng băng tuyết, bò dần từ xương hông đi vào huyệt "Hội âm", nấn ná một lúc rồi nó bò dần lên cổ, đi theo xương tỳ bà để lên đến tận gò má, rồi chui vào đi lòng vòng trong hốc mắt, Khiến người ta phát điên chính là loại cảm giác này, Lạc Chi Dương chịu hết nổi, á huyệt lại bị khóa, không thể la hét, vì quá đau đớn, da thịt toàn thân co thắt vặn vẹo, mồm méo xệch, trông hắn vô cùng dữ tợn. Lãnh Huyền mặt trơ trơ, một lúc lâu sau, lão ngừng đánh phá mạch Âm Kiểu, đưa chỉ lực từ huyệt "Thân Mạch" vào phá mạch Dương Kiểu. Lạc Chi Dương cảm thấy con rết nọ từ cổ đi lên miệng, rồi theo miệng xông lên hốc mắt, quay một vòng trong hộp sọ rồi thoát ra ngoài qua huyệt Thái Dương. Lạc Chi Dương sống không được, chết chẳng xong, nếu hắn có thể phát âm, thể nào cũng năn nỉ chịu thua, đưa toàn bộ "Diệu Nhạc Linh Phi kinh" nộp cho lão. Nào ngờ lão thái giám giận hắn giễu cợt nỗi đau của lão, đã lập tâm hành hạ cho hắn thật đau khổ, lão tuần tự tra tấn từng mạch, từng mạch của tám mạch kỳ kinh cho đủ số. Khi lão xong mạch số năm là mạch Đới, thân thể Lạc Chi Dương đã sớm hư nhược, chỉ hít vào mà khó thở ra, hai mắt đăm đăm vào Lãnh Huyền, đầy nét khẩn cầu. Lãnh Huyền thấy bộ dạng thống khổ của hắn, lão rất khoái trá, bắt đầu đưa chỉ lực tra tấn mạch Xung, Vào giờ phút này, Lạc Chi Dương chẳng còn ham sống nữa, có điều muốn chết , lại chẳng thể như nguyện, hắn nhìn ngón tay Lãnh Huyền xuất thủ rồi nhắm nghiền hai mắt, chầm chậm đợi cơn thống khổ xảy đến. Đang trong ý nghĩ sinh tử, luồng hàn khí đã vào gần đến kinh mạch, đi được quá nửa, bỗng biến thành vô cùng rét buốt, toàn thân Lạc Chi Dương run rẩy, hắn đang định kêu khổ, chợt có cảm giác một dòng nhiệt lưu từ huyệt Hội Âm trồi lên, tiến vào bụng, tiếp đón luồng khí lạnh kia Hai luồng nóng lạnh gặp nhau, nguồn lạnh thì vô chầm chậm, trong khi luồng nóng thì hệt như đại xà đang trong giấc ngủ đông, bị một kích lớn, đột nhiên thức dậy, khí nóng này từ thô sơ âm ỉ, đã dần dà tăng trưởng mạnh mẽ. Chỉ lực của Lãnh Huyền bỗng nhiên gặp trở ngại, lão thầm thấy kỳ quái, lập tức thúc đẩy nó mạnh lên để phá vỡ chướng ngại. Lạc Chi Dương có cảm giác nguồn khí lạnh gia tăng, đang áp chế luồng hơi nóng, nhưng làn nhiệt lưu không chịu thua, nó thoáng lùi một chút, rồi phản kích, tạo sức nóng hừng hực, như lửa đỏ, đập vào nguồn chỉ lực, đã khiến nguồn này yếu hẳn đi. Tuy Lạc Chi Dương không kham nổi cái khổ của ngón luyện hồn, sau một ít hô hấp, đầu óc hắn cũng dần dà sáng ra, suy nghĩ một chút, hắn đã phát hiện cỗ nhiệt lưu nọ đúng là luồng khí Thiếu Dương chạy ngược trong các mạch Xung, mạch Nhâm và mạch Đốc, do lâu nay, hắn không vận nội lực, hầu như đã quên bẵng chúng đi..Luồng khí chạy ngược này rất bướng bỉnh, cho dù lúc sau này, Lạc Chi Dương không đụng chạm đến, nghịch khí lại vẫn không ngừng tích tụ, hệt như dung nham nóng rẫy dưới hỏa diệm sơn cứ tích tụ dài ngày, đến một lúc nào đó, sẽ mạnh mẽ phun lên, khiến cơ thể nào xúc tích nó phải nổ tung mà chết chẳng sai. Nếu là một thứ chân khí khác, còn chưa nói làm chi, nhưng "Âm Ma chỉ" thuộc loại chân khí Thái Âm. Thái Âm vốn tương sinh tương khắc cùng Thiếu Dương, hai luồng chân khí này đụng độ nhau trong mạch Xung, hệt như khi ta đem nước đá thảy vào bếp rực lửa, chúng sẽ khắc chế lẫn nhau. Ban đầu, thế công của "Âm Ma chỉ" như rồng bay qua biển, luồng nghịch khí Thiếu Dương tạm bị áp đảo, nhưng bản chất nó tự sinh sôi bên trong cơ thể Lạc Chi Dương, nên đã không ngừng phản kích, cho dù tạm thời bị áp đảo, nó lập tức được cơ thể bổ sung, bởi vậy tuy sơ khai nó bại, rồi nó tự chiến đấu, càng gặp cường địch, càng được viện binh tăng sức mạnh lên, cuối cùng đạt đến thế giằng co cùng "Âm Ma chỉ". Trời sinh Lãnh Huyền tính gan lì, hồi đó, lão ba lần mưu toan ám sát Chu Nguyên Chương, dù biết chắc là chết, cũng vẫn gắng sức vì nghĩa khí với cựu chủ. Hiện tại, chỉ lực vấp phải đề kháng, gặp phải đối địch, không chút nghĩ ngợi, lão thúc đẩy chân khí cật lực áp chế. Luồng nghịch khí Thiếu Dương bị đàn áp, nó phản kháng càng mạnh, từ công phu hai năm Lạc Chi Dương đã bỏ ra khổ luyện, chân khí "Linh Khúc" trong hắn cũng đồng thời bị kích động, nó đã ồ ạt chuyển biến thành luồng nghịch khí Thiếu Dương. Tình hình giao đấu của hai bên hệt như cuộc đấu của hai đại xà, một băng giá, một lửa đỏ, đánh nhau kịch lệt. Thoạt đầu, chiến trường chỉ khoanh vùng trong mạch Xung, nhưng một khi cường độ tăng vọt, giao tranh đã tràn lan ra ngoài, đã mở rộng sang các mạch Đới, mạch Âm Duy, mạch Dương Duy, mạch Âm Kiểu, mạch Dương Kiểu. Thêm một lúc nữa, khi sáu mạch kỳ kinh đều bị tràn ngập, đến lượt hai mạch Nhâm, Đốc vốn giữ vai trò con hào sâu phòng thủ, đã buộc nghịch khí đang chảy trong hai mạch đó không chỗ thoát, phải tìm kiếm lối ra. Lãnh Huyền càng đấu càng hãi, lão có cảm giác thật sâu kín trong cơ thể Lạc Chi Dương có một kình lực cổ quái, khi lão trông kỹ, tiểu tử nọ mặt lúc xanh lúc đỏ, hai mắt hấp háy nửa kín nửa hở, hàng lông mày trợn dọc, nhưng hắn không còn vặn vẹo, không còn thê thảm như mấy phút trước đây. Lãnh Huyền hết sức khó hiểu, lão bỗng cắt chỉ lực, quát hỏi: "Tiểu tử, ngươi đang làm trò quỷ gì vậy?". Lão sực nhớ ra Lạc Chi Dương không thể trả lời, bèn giải á huyệt cho hắn, rồi hỏi, "Ngươi đã phục chưa?" "Âm Ma chỉ" vừa ngừng, nghịch khí chiếm thượng phong, tạo ngay cảm giác nóng bỏng, hệt như chất lỏng của sắt thép bị nung chảy. Cảm giác này cũng không mấy dễ chịu, nhưng đỡ tệ hơn nỗi đau khổ của "Thái Âm Luyện Hồn" , có điều chắc chắn cũng có hơi hướm của thế giới cực lạc! Lạc Chi Dương vứt hết mọi ý định đầu hàng, tính ương bướng trỗi dậy, hắn hả họng đáp trả: "Không phục thì sao?" Lãnh Huyền giận dữ, vung chỉ nhắm tấn công mạc "Nhâm", chỉ lực quằn quại như rắn bò, nó từ huyệt "Hội Âm" xông thẳng xuống huyệt "Thừa Tưởng". Luồng nghịch khí Thiếu Dương chỉ nằm trong mạch "Xung", không hiện diện ở mạch "Nhâm", khiến những đau đớn trước đây lại rùng rùng kéo về, dù Lạc Chi Dương ương bướng hơn người, cũng không nhịn được đau, phải rên rỉ ầm ĩ. Lãnh Huyền khẽ cười gằn, hỏi: "Tiểu tử, mùi vị này thế nào?" Lạc Chi Dương vừa tính mở miệng chịu thua, bỗng hắn cảm giác trong mạch "Xung", một làn chân khí nóng hổi vụt cuồn cuộn trào dâng, cùng lúc, làn khí giá lạnh của Lãnh Huyền rót vô mạch "Nhâm" dường như bị một lực gì đó thúc đẩy, đang bị kéo chìm dần xuống bên dưới, hai luồng chân khí nóng và lạnh bỗng như hai cục nam châm đặt gần nhau, chúng hút lẫn nhau, mỗi lúc một vào gần hơn. Đột nhiên, hai mạch Nhâm và Đốc chợt đả thông, chân khí nóng và lạnh dưới bùng lên, trên dội xuống, vào đúng lúc ấy, chúng giao hòa cùng nhau, mọi nỗi đau đớn trong Lạc Chi Dương chợt biến mất, những lời năn nỉ đầu hàng vừa lên đến miệng đã bị hắn nuốt nhanh ngay xuống. Lãnh Huyền đang khoái chí, chợt cảm giác chỉ lực triệt tiêu mất dạng, bên trong cơ thể Lạc Chi Dương nảy sinh một hấp lực, cứ không ngừng cuồn cuộn hút đi chỉ kình của lão. Lãnh Huyền không khỏi kinh ngạc, lại thấy sắc mặt đối phương trở thành hòa hoãn, lão lập tức nổi nóng, gầm một tiếng, tăng thêm kình lực vô ngón chỉ, nào ngờ, những kỳ kinh của Lạc Chi Dương bỗng giống như vực thẳm không đáy, vô luận lão rót vào ít hoặc nhiều kình lực, tât cả đều chìm sâu xuống đáy vực. đều bị biến hóa thành Thiếu Dương nghịch khí. Tình huống này xảy ra, cả hai người Lãnh, Lạc tuy trong lòng thảy đều bối rối, cùng chẳng hiểu nguyên nhân. Nên biết rằng, trong trời đất, vạn vật đi tới cùng cực tất sẽ chuyển ngược trở về, có câu nói "Đông chí nhất Dương sinh", "Lão Âm sinh Thiếu Dương". Lạc Chi Dương tu luyện "Linh Phi kinh", luyện chính sẽ tạo Dương, luyện phản sinh ra Âm, cho nên khi hắn thổi ngược "Chu Thiên Linh Phi khúc", bên trong kỳ kinh nảy sinh ra một luồng chân khí Lão Âm, khi chân khí đó vô tỡi mạch "Xung", gặp toàn bộ thuộc Âm nhu, hệt từ trường cùng môt cực ắt đẩy nhau, bèn dội ngươc trở về, chẳng lâu lắm chi, đã trở thành nghịch khí Thiếu Dương,. Chân khí Thiếu Dương này không đủ mạnh để đột phá hai mạch Nhâm và Đốc, cho nên bị giam hãm trong mạch Xung, từ đó làm tắc nghẽn toàn thể nội lực của Lạc Chi Dương.. "Âm Ma chỉ" của Lãnh Huyền thuộc loại chân khí Thái Âm, kình khí này đột nhập mạch Xung, bị nghịch khí Thiếu Dương hút lấy, từ Lão Âm hoá thành Thiếu Dương, lão thái giám càng đưa nhiều vào, chẳng đả thương được cơ thể đối phương thì chớ, chân khí Thiếu Dương trong kẻ địch lại càng được bồi bổ thêm lên. Tuy nội lực lão thái giám cực mạnh, tu vi Lạc Chi Dương chẳng sánh bằng, nhưng kình lực "Âm Ma chỉ" cũng không sao lấn át được chân khí Lão Âm do Lạc Chi Dương tự luyện lấy. Nghịch khí Thiếu Dương do bị kích thích quá mức, nó tự sinh tự dưỡng, đạt được tầm vóc to lớn. Trong mạch Nhâm tuy không có nghịch khí, nhưng hai mạch Xung và Nhâm chỉ cách nhau có một huyệt, Âm Dương vốn hấp dẫn nhau, Thiếu Dương bèn hút ngay lấy kình lực của Âm Ma chỉ, Âm từ trên xuống, Dương từ dưới lên, hợp sức lại, chúng đã phá được cấm chế giữa hai mạch Nhâm và mạch Đốc, đả thông hai mạch này. Đến nước này, Lãnh Huyền lỡ leo lên lưng cọp rồi, khó xuống ... Cái hay của ngón "Thái Âm luyện hồn" nằm ở chỗ dùng nội kình vừa phải trong chỉ lực để tra tấn mà vẫn không gây thương tích trên mình đối thủ, Nếu gia tăng kình lực, lão tất có thể tiêu diệt luồng chân khí Thiếu Dương nọ, nhưng đồng thời cũng khiến Lạc Chi Dương bị thương trầm trọng, từ đó khó ăn khó nói trước Chu Nguyên Chương, nhưng nếu lão bỏ ngang, chẳng phải quá tiện nghi cho Lạc Chi Dương sao? Tiểu tử này giảo hoạt quật cường, nếu lão không buộc được chính hắn mở miệng chịu thua, con "Linh Đạo thạch ngư" coi như vô hy vọng. Trong lòng đầy mâu thuẫn, lão đành phải mím môi thúc đẩy chỉ lực, giao đấu với luồng nghịch khí "Thiếu Dương" có đặc tính thu hút kình khí. Luồng nghịch khí này hệt cá vô nước, nó không ngừng nuốt trọn chỉ lực, biến chỉ kình làm kình khí của riêng mình, Trong tình hình đó, Lạc Chi Dương có cảm tưởng mạch Xung trong nội thể giống một bong bóng heo đang bị thổi phồng lên, kéo nội thể căng theo, căng đến chỗ cùng cực mà sắp nổ tung, nhưng khi hắn cúi nhìn xuống, cơ thể vẫn giữ nguyên hình dạng bình thường, cái cảm giác căng cứng nọ chỉ là ảo tưởng. Vận dụng "Âm Ma chỉ" rất hao tổn chân khí, cho dù nội lực Lãnh Huyền thâm hậu, sau một thời gian dài, lão cũng thấy đan điền trống rỗng dần, mà hấp lực trong Lạc Chi Dương càng chiến đấu càng mạnh mẽ lên, giống một đầm lầy làm chìm lún mọi thứ rơi vào đấy, nó cứ cuồn cuộn không ngừng bòn rút chỉ lực. Lãnh Huyền không còn gắng gượng được nữa, lão gầm một tiếng, đột ngột cắt chỉ lực. Nghịch khí "Thiếu Dương" đang giằng co cùng "Âm Ma chỉ", bỗng nhiên mất đối thủ, nó nhất thời biến hóa thành một cơn hồng thủy, chảy ồ ạt vô hai mạch Nhâm Đốc, khiến toàn thân Lạc Chi Dương rúng động, nhiệt độ trong cơ thể tăng vọt, chân khí như là một hồ nước quá đầy, đã tràn bờ, phá vỡ đê điều, chảy xuyên qua hai mạch Nhâm Đốc, nó dũng mãnh chạy ngược, đổ ập vào mười hai chính kinh. Trong phút chốc, chân khí khắp người di chuyển ngược, thế mạnh như cơn sóng trong sông Tiền Đường, sóng này từ biển chảy ngược lên sông, chạy nhanh như tên bắn, đầu sóng cao ngút trời. Lãnh Huyền nhìn vào, chỉ thấy Lạc Chi Dương hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy thống khổ, dưới làn da giống như có ngọn lửa lưu động, một vừng khí nóng rực bốc ra từ hắn, lão đứng cách xa mấy thước cũng cảm thấy nóng. Lão thái giám xem chừng không ổn, lão đưa tay định bắt mạch hắn, vừa nắm vào cổ tay, một lực đạo nóng rẫy từ dưới làn da hắn tông mạnh, cơ hồ làm bung vuột tay lão ra. Lãnh Huyền khẽ tăng lực, mới đàn áp được lực đạo đó, vừa dò được kinh mạch hắn, lão hốt hoảng với ý nghĩ: "Chân khí di chuyển ngược trong kinh mạch, xưa giờ chỉ duy nhất ‘Tây Côn Lôn’ Lương Tiêu hồi đó dùng thuật ‘Chuyển Âm Dịch Dương’ mới có thể thực hiện. Hay là tiểu tử này đã luyện thành một công phu kỳ lạ? 'Chuyển Âm Dịch Dương', điên đảo càn khôn, chẳng trách hắn đã có thể chống cự được ngón 'Thái Âm luyện hồn' ." Ý nghĩ này không khỏi khiến lão có chút tự hào, "Dù sao, thua vào tay môn thần công cái thế của 'Tây Côn Lôn', coi như Lãnh mỗ cũng không bị mất mặt nhiều." Còn đang nghĩ ngợi, lão chợt thấy Lạc Chi Dương hé môi kêu ư ử, hơi nóng bốc ra từ miệng hừng hực như ngọn lửa, cả thất khổng đều rỉ máu. Lãnh Huyền nhăn tít hàng lông mày, lão lại chẩn mạch, chỉ cảm giác chân khí trong Lạc Chi Dương đang di chuyển lung tung, có biểu hiệu của "Dương Kháng tuyệt mạch" (Dương lên quá cao làm nghẽn kinh mạch). Nguyên lai, chân khí hắn nghịch hành không bị ngăn trở, nghịch khí Thiếu Dương không còn đối thủ Âm Ma chỉ, dần dà biến sang hiện tượng Lão Dương. Trong phép luyện nội công, đến mức "Kháng Long Hữu Hối" (ND: hào 6 của quẻ Càn trong Kinh Dịch, nghĩa đen 'Rồng bay lên quá cao, ắt có khi ăn năn'.), nếu không có cách gì đưa "Lão Dương" về thành "Thiếu Âm", sẽ xảy ra hiện tượng "Dương Kháng tuyệt mạch", nhất định hắn sẽ vì tinh huyết cạn khô mà chết. Lạc Chi Dương chết nơi đây, Chu Nguyên Chương điều tra ra, Lãnh Huyền ắt mang tội tắc trách, cho dù lão tuyệt không muốn, cũng phải ra tay cứu hắn. Cũng còn may Lạc Chi Dương số mệnh đại phúc, nếu không phải Lãnh Huyền mà là ai đó khác, trước hiểm họa "Dương Khí tuyệt mạch", người đó sẽ chẳng cứu nổi. Ngón "Âm Ma chỉ" của Lãnh Huyền là chí âm chí nhu, đúng là khắc tinh của Lão Dương. Tình thế nguy cấp, Lãnh Huyền không dám chần chừ, lão vung chỉ như gió, điểm vào huyệt "Chí Dương" nằm sau lưng Lạc Chi Dương, Huyệt này là đầu mối của Dương Khí toàn cơ thể, một khi bị điểm vào, sẽ trấn áp được Dương Khí. Do e ngại đả thương hắn, Lãnh Huyền chỉ dùng có năm thành công lực, nào ngờ, ngón tay lão mới chạm vô huyệt vị, đã thây đầu ngón tay nóng hực, từ trong Lạc Chi Dương, một luồng kình lực nóng bỏng xộc thẳng qua đầu ngón tay vô tới "Thủ Thái Âm Phế kinh", hầu như đánh rối loạn nội khí của lão.. Lãnh Huyền miệng ú ớ vì kinh hãi, lão chưa kịp rụt tay về, đã thấy Lạc Chi Dương mở bừng đôi mắt, giữa mớ máu me ứ đọng ở đấy, trong ánh mắt mê loạn rực sáng một chớp lóe điên cuồng, đột nhiên, hắn nhảy dựng lên, tung một chưởng vào Lãnh Huyền. Khí huyết trong Lạc Chi Dương nghịch hành, hắn không thu phát theo ý muốn được, chân khí căng cứng không thể tiếp thu thêm mảy may, khi chỉ lực Lãnh Huyền điểm vào, lập tức tự chúng phản kích, khiến nội kình ồ ạt bùng nổ, đã tự giải khai những huyệt đạo bị Lãnh Huyền khống chế trước đó, hắn thừa thế nhảy lên vận chân khí tập trung vào tay phải, tung chưởng, nào ngờ, nội kình ngọn chưởng bỗng nhanh như sấm chớp, dội ngược trở về, chấn động kinh mạch nội thể hắn, Lạc Chi Dương còn chưa biết đã xảy ra biến cố gì, chân khí hắn chuyển hướng đánh trở vào thân mình hắn, khiến lục phủ ngũ tạng trong hắn nhộn nhạo, tóm lại, pháta chưởng định vỗ vào Lãnh Huyền không biết tại sao, đã không sót đi đâu chút nào, đánh vào ngay chính hắn. Khi Lãnh Huyền thấy Lạc Chi Dương nhảy lên xuất chưởng, lão lướt nhẹ tránh né, thầm đề phòng hậu chiêu, chẳng ngờ Lạc Chi Dương chưởng lực phóng ra, bỗng nhiên hắn như lãnh trọn một nhát búa tạ, bắn văng ra đàng sau, toàn thân bay bổng, va vấp ngay vào một cái bàn bát giác khiến cái bàn vỡ tan nát. Lãnh Huyền không khỏi kinh ngạc, lão tiến lên nhìn, thấy gã thiếu niên mắt nhắm chặt, hai hàm răng xiết vào nhau, mặt xanh lè, hô hấp chỉ có hít vào nhiều, thở ra rất ít, hắn đã bất tỉnh. Lạc Chi Dương mê man, đầu óc mờ mịt, hắn cảm tưởng đang bị nhốt bên trong một nồi hấp, toàn thân nóng rẫy, khó chịu vô cùng, lồng ngực như đang bị một khối đá cực lớn trĩu nặng đè xuống. Cảm giác này khó chịu giống lúc chết giả hồi đó, cũng may, thỉnh thoảng có một luồng khí lạnh rót vào trong cơ thể, tựa như làn nước mát xoa, đã xoa dịu phần nào cái nóng bức. Cũng chẳng biết qua bao thời gian, hắn dần dần có tri giác, loáng thoáng nghe tiếng người trò chuyện bên tai, Một giong sắc nhọn chát chúa, đúng là của Lãnh Huyền; giọng người kia tuy già nua nhưng rắn rỏi, là của Tịch Ứng Chân. Nghe Lãnh Huyền nói: "Dương khí nó rất thịnh, không tránh khỏi xung đột. Mạch Đốc là biển chứa ‘Dương khí' coi như thống lĩnh của chân khí loại Dương, chỉ cần áp chế vị thống súy này, những Dương khí kia mới có thể đè nén xuống được." "Bằng không!", Tịch Ứng Chân góp ý, "Toàn thân nó bị chân khí nghịch chuyển, Âm đổi ngược qua thành Dương, Dương lại biến thành Âm, Mạch Đốc người khác thống lĩnh Dương khí, Dương khí của nó lại dồn về mạch Nhâm. Mạch này vốn thuộc Âm, hiện giờ đã thành phụ trợ cho Dương khí, cho nên vừa rồi, ngươi điểm mạch Đốc của nó, đã có thu hoạch khả quan, vậy thử làm mạch Nhâm một lần xem sao" Lạc Chi Dương nghe thế, hắn muốn nhướng mắt lên nhìn, có điều mí mắt nặng như quả tạ, không cách chi mở ra, hắn không khỏi tự hỏi thầm: "Sao Tịch đạo trưởng lại cũng ở... Mà mình hiện đang ở đâu nhỉ... Rốt cuộc, mình bị gì vậy?" " Không đúng...", Lãnh Huyền cãi, "Mạch Nhâm gốc là Âm, nếu chặn mạch đó, dĩ nhiên Âm sẽ suy yếu đi, Dương khí của nó đang cường, khó chế ngự, làm vậy là đưa đến tẩu hỏa nhập ma chẳng sai. Ngũ tạng nó đang bị trúng thương, rủi bị thêm tẩu hoả, có khi cái mạng nhỏ của nó ô hô ai tai. Hừ, Tịch Ứng Chân, ta theo lời ông mà ra tay cũng được, nếu có chút gì không hay xảy ra, Lãnh mỗ không chịu trách nhiệm..." "Ngươi muốn chối bỏ tránh nhiệm!", Tịch Ứng Chân giọng lạnh lùng, "Trước đây, tuy nó có cái họa chân khí nghịch lưu, nhưng đều bị khoanh vùng trong mạch Xung, hai mạch Nhâm và Đốc là cái cửa quan chặn hậu hoạn, giữ cho chân khí nội thể không nghịch hành, ngăn chân khí trào ra ngoài đả thương nó. Ngươi và ta đều là hành giả luyện công, đều phải hiểu rằng không có được một trợ lực vô cùng lợi hại từ bên ngoài, chả thể nào nội một đêm mà đả thông hai mạch Nhâm, Đốc. Thôi, đến nước này, ta cũng không muốn nhiều lời, nhưng ngươi mà chữa không xong cho nó, bệ hạ hỏi đến, ta sẽ trình bày nguyên văn như vậy" Lãnh Huyền nín thinh ngẫm nghĩ, rồi lão đột nhiên tức giận, hừ một tiếng, nói: "Thôi được, ta sẽ vận dụng cả hai ngón chỉ một lúc, nhắm chữa mạch Đốc. Hừm, tiểu tử này một thân kinh mạch rối loạn, định vị được huyệt đạo thiệt cũng không dễ dàng, ta hết sức mà làm, nếu có chút sai sót, lão đạo ông cũng không được chì chiết quá đáng." "Lãnh công công", một giọng êm ái nói," Có lẽ chỉ lực công công vận dụng chưa đúng mức..." Lạc Chi Dương nghe cô nói, y rúng động toàn thân, "Nàng cũng có mặt tại đây...". Hắn cựa quậy muốn ngồi dậy, có điều khắp thân mình xụi lơ như bún, đến đầu ngón tay út cũng chẳng máy động được chút nào. "Ta đã dùng tới sáu thành chỉ lực, đưa lên bảy thành, chỉ sợ hắn không kham nổi...", Lãnh Huyền nói đến đấy, lão trầm mặc một lúc lâu, rồi chậm rãi nói, "Công chúa nói cũng có lý, toàn thân tiểu tử này tàng chứa nội lực khôn cùng, nó hệt như đặc kịt là cương khí, cứ mỗi một chỉ đưa vô, đều bị tiềm lực trong nó giải trừ mất kình khí của ngón chỉ, ta đưa lên bảy, tám phần, rót vào đến nơi chỉ còn có bốn. Thôi được rồi, để ta tăng lên bảy thành chỉ lực mà trị mạch Nhâm thử xem..." Lão nói xong, chợt Lạc Chi Dương cảm giác lồng ngực đau xót vì bị một luồng khí lạnh bức vào trong cơ thể, nó mạnh bạo đả kích khắp chỗ, thế như núi băng sụp đổ, cái nóng bức đang hoành hành toàn châu thân chợt tan biến. Thế đi của luồng khí lạnh này lăn lộn như rồng quẫy, bên tai Lạc Chi Dương ầm ầm tiếng nổ như có một lúc mười ông thiên lôi cùng ra tay đả hắn, đột nhiên, hai mắt tối sầm, hắn lại mất đi tri giác thêm một lần nữa Rồi trải qua không biết bao nhiêu lâu, Lạc Chi Dương lại thức tỉnh, hắn cảm giác cơn sốt đã lui, cơ thể dễ chịu, hắn mở mắt, lập tức thấy cay, mi mắt sưng húp, do chói ánh sáng, đầu óc hắn bị choáng váng một lúc lâu. "Tỉnh rồi đấy à?", thực sự là giọng Tịch Ứng Chân, Lạc Chi Dương khẽ cựa mình, hắn phát hiện đã có thể nhúc nhích. Hắn ngồi dậy, ngoái trông lại, chỉ thấy trướng gấm xa hoa, màn lụa mỏng nhẹ, đồ trang hoàng châu ngọc chung quanh sáng óng ánh, khói hương trầm vờn bay. tỏa mùi thơm dìu dịu. Tịch Ứng Chân ngồi bên, ông dõi trông lại, tay vuốt râu, ánh mắt lộ ra nét lo âu. Lạc Chi Dương thầm kiểm tra nội thể, chân khí lưu chuyển cùng khắp, có kiểu cách chảy ngược trong kinh mạch, rất không quen. Kiểm tra thêm lần nữa, hắn tựa hồ thấy không có khác nữa. Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: "Tịch đạo trưởng, tui hoàn toàn khỏi rồi hả?" Tịch Ứng Chân gật gù, ông chậm rãi nói: "Mi mà còn có thể sống, ít nhiều nhờ vào tuyệt học ‘Âm Ma chỉ’ nức danh thiên hạ của Lãnh Huyền, nó giết được người, nhưng cũng có thể dùng cứu người, Lãnh Huyền phải đem công lực toàn thân mất ba đêm ròng, hắn không ngại nguyên khí tổn thương, vừa rồi tạm thời hóa giải kiếp nạn 'Dương Kháng tuyệt mạch' của mi" "Tạm thời?", Lạc Chi Dương sửng sốt, "Còn có thể tái phát sao?" "Có lẽ là ta đã nói không rõ.", Tịch Ứng Chân soắn chòm râu dài, sắc mặt có dáng ưu tư, "Cái tình hình nội thể của mi rất lạ, lão đạo ta cũng chưa bao giờ thấy qua.", nói đến đấy, ông ngừng lại một chút, "Mi thử đem chân khí bức ra bên ngoài cơ thể xem, nhưng nhớ cho kỹ, chớ có dùng quá sức." Lạc Chi Dương không rõ ẩn ý cuả ông, hắn bèn vận khí, kình lực vừa đến ngang vai, bỗng như một tia chớp, nó quật ngược trở về, như một nhát quyền cực nặng, đã đập thẳng vô ngực. Khí huyết trong Lạc Chi Dương lập tức nhộn nhạo, hắn gần ngất xỉu. Vừa kịp định thần xong, hắn ngơ ngẩn hỏi: "Tịch đạo trưởng, đây là gì vậy?" Tịch Ứng Chân dòm dòm hắn, ông gượng cười, nói: "Mi bị nghịch hành chân khí làm rối tung toàn bộ kinh mạch trong người. Ngay hiện tại, nội kình của mi tuy rất sung mãn, nhưng có một vài chuyện lạ ...", ông ngừng một chút, rồi tiếp: "Điều thứ nhất, huyệt đạo tùy theo chân khí mà thay đổi, không còn cố định một chỗ..." "Thế thì hay quá", Lạc Chi Dương mừng rỡ quá sức, "Ai mà điểm huyệt tui, ắt không đạt mục đích?" Tịch Ứng Chân khẽ gật đầu, mặt lại chẳng chút vui mừng: "Chuyện thứ hai có lẽ không hay, chân khí mi chỉ có thể giữ trong cơ thể, nếu vận động để bức ra ngoài, chúng sẽ phản hướng về ngũ tạng, chẳng đả thương được người ta thì chớ, ngược lại mi tự đánh mình bị thương. Hệt như khi mi đánh Lãnh Huyền một chưởng nọ, lượng chân khí mi đã dùng đánh hắn, đã có phần nào phản hồi về đả thương mi." Lạc Chi Dương nghe giải thích, hắn đớ người như tượng gỗ, một lúc thật lâu sau mới nói: "Như vậy có nghĩa là tui không thể vận dụng nội công trở lại?" "Cũng không bó buộc.", Tịch Ứng Chân nói, "Chỉ là sự vận hành cuả chân khí trong cơ thể, cũng không có gì quan trọng. Huống hồ mi đánh người khác, sẽ bị chính chân khí mi đả thương mi, người khác đánh mi, chân khí hộ thể của mi sẽ đả thương họ, đó là điều thứ ba." "Người khác đánh tui, chân khí tui sẽ đả thương họ?", Lạc Chi Dương không hiểu, hắn gãi đầu, hỏi, "Ý là sao?" "Chân khí nghịch hành toả trọn châu thân, giống như tiên thiên cương khí của lão đạo ta, nếu ai đánh trúng mi một quyền, một chưởng, chân khí đó ắt sẽ phản kích tương ứng. Lãnh Huyền đã đùng kình lực của ‘Âm Ma chỉ’ đến mức độ bảy thành mới có thể giúp ngăn chặn nghịch khí trong cơ thể mi.. Mà nay ngươi Âm Dương điều hòa, nội tức Chi Dương đã cường càng thêm hùng hậu, nếu nó đụng độ ngoại lực, cái thế phản kích cũng mạnh kinh người." Lạc Chi Dương càng nghe càng khó hiểu, "Tịch đạo trưởng, nói như vậy, tui rốt cuộc mạnh hay yếu?" "Ta cũng không biết", Tịch Ứng Chân nhè nhẹ lắc đầu,"Mi không thể dùng chân khí đả thương người khác, nếu mi bị kẻ cao cường muốn dùng kình khí đánh mi, muốn đả thương mi cũng sẽ không dễ, mi thủ mạnh mà công thì yếu, là họa hay là phúc, đều khó nói. Nhưng có một điều rất không tốt, với đại hành gia luyện công, dùng thuật ‘chuyển âm dịch dương' để nghịch chuyển chân khí, chỉ là cái kế dùng tạm, xong việc thì trở về bình thường. Tình huống của mi không giống vậy, chân khí cứ nghịch hành, không thể thuận hành, đã rất ngược ngạo lẽ trời. Trước mắt dẫu không có gì đáng ngại, chẳng lâu lắm đâu, phủ tạng cùng kinh mạch nhất định bị tổn hại." Lạc Chi Dương nghe ông nói mà thẫn thờ, một lúc lâu sau, hắn lại hỏi: "Tịch đạo trưởng, nếu dùng cách của tui, liệu ngài có thể nghịch chuyển khí huyết không?" "Khó lắm!", Tịch Ứng Chân lắc đầu, "Một thân chân khí của mi luyện được từ bí quyết trong 'Linh Đạo thạch ngư’, không giống ‘Ngưng Hà thần công’ của ta, Vừa rồi, mi nghịch chuyển trong tình thế cửu tử nhất sinh, chỉ một chút khiếm khuyết, sẽ mất mạng. Ta tuổi tác cao, khí huyết đã suy, nếu quậy loạn, được nửa chừng, e rằng chết luôn." Lạc Chi Dương nghe thế, hắn vô cùng thất vọng, những việc cực kì nguy hiểm mà hắn đã liều mạng làm, toàn do mong muốn chữa khỏi bệnh choTịch Ứng Chân, kết quả trộm gà không xong.còn mất thêm nắm thóc, đã chả chữa được cho lão đạo thì chớ, ngược lại còn đưa chính bản thân vào một tình huống cổ quái Nếu vào cương vị người khác, gặp liên tiếp những thất bại kiểu này, thể nào họ cũng nhất định buồn rầu muốn chết, nhưng trời sinh Lạc Chi Dương tính tình lạc quan, nếu không làm được thì thôi, nghe qua rồi bỏ, hắn ngẫm nghĩ, rồi hớn hở nói: "Tịch đạo trưởng, thật ra, bệnh của ngài cũng có khả năng cứu chữa đấy.", nói xong, hắn đem việc xảo ngộ tám bộ chủ Tây thành kể hết đầu đuôi. . Tịch Ứng Chân vô cùng kinh ngạc, ông nói: "Tám bộ chủ Tây thành rất ít khi nao rời xa Côn Lôn, họ hiện tề tựu tại kinh thành, hoặc giả có chuyện gì lớn lao chăng? Bọn hắn gây thù kết oán cùng Diêm bang, Chu Nguyên Chương mà nghe được, nhất định sẽ thích thú lắm" Nhìn thần thái của ông, Lạc Chi Dương thấy lạ, hắn phải hỏi ngay: "Tịch đạo trưởng, chuyện hồi đó giữa Chu Nguyên Chương cùng Lương Tư Cầm, rốt cuộc ngài thấy ai có lý?" "Hai người bọn họ khó nói ai đúng ai sai.", Tịch Ứng Chân tư lự, ông thở ra một hơi, nói, "Thời nay, đời này, cái cách của Chu Nguyên Chương cũng có thể tạm dùng một ít. Nhưng thêm chừng vài trăm năm nữa, ắt phải theo cách Lương Tư Cầm." "Vào hồi ấy, giữa hai người, rốt cuộc khác nhau chỗ nào?" "Chuyện khá là dài.", Tịch Ứng Chân gượng một nét cười, "Mới đầu, chẳng qua tranh luận về thuật trị quốc, riết rồi đưa đến cãi cọ sự mượn tiếng, giả danh nhằm tranh quyền đoạt lợi mà thôi." Ông thoáng liếc vào gã thiếu niên, giọng bình thản, nói: "Lạc Chi Dương, mấy chuyện này, mi càng tránh xa ra chừng nào, càng thọ thêm nhiều chừng nấy." Lạc Chi Dương lẳng lặng gật đầu, hắn đưa mắt nhìn nhìn tứ phía, lại hỏi: "Mình vẫn đang ở trong cung à?" Tịch Ứng Chân nói: "Không sai." Lạc Chi Dương lại hỏi: "Tui mê man cỡ ba ngày chăng?" "Chữa trị mất ba ngày, sau đó mê man thêm sáu ngày, cộng lại, mình ngán ngẩm mà ở trong cung đã gần quá chín ngày, ngay cả Chu Nguyên Chương hổng đuổi ta, lão đạo ta cũng ớn hết chịu nổi nữa rồi." Lạc Chi Dương ngần ngừ hỏi: "Chu Nguyên Chương có biết chuyện của tui không?" "Ông ta trăm thứ bà dằn, còn lấy đâu ra thì giờ mà để ý đến cái chuyện cỏn con đó!", Tịch Ứng Chân cười nụ, "Mà cũng nói thêm, Lãnh Huyền sợ lộ chuyện, đã trăm mưu ngàn kế kiếm cách giấu giếm, lão nói mi bị trúng phong hàn. Vi nhi cũng nói giúp vô, Chu Nguyên Chương hỏi qua một lần rồi thôi." Tim Lạc Chi Dương rộ lên, hắn vội hỏi: "Tịch đạo trưởng, Chu Vi cũng có đến thăm chừng tui sao?" Tịch Ứng Chân gật đầu nói: "Trong lúc mi bịnh, cô ta mỗi đêm đều đến thăm, hai ngày qua, mi biến chuyển tốt đẹp, nên nó cũng ít lui tới..." Ông hơi chút chần chờ, rồi nói, "Mỗi lần đến thăm, nó đứng ngay cạnh giường, cứ khóc thầm.", rồi ông liên tục lắc đầu, tựa hồ không cho thế là đúng. Lạc Chi Dương đưa tay vuốt ve cái gối, hắn có cảm tưởng mùi dư hương vẫn còn man mác đâu đây, nghĩ đến hình ảnh cô đừng đấy, khóc thầm cạnh giường, hắn không khỏi rầu rĩ trong lòng, chợt hiển lộ thần thái ngơ ngẩn, thất thần. Tịch Ứng Chân nhìn sắc mặt hắn, ông nghiêm nghị nói: "Tiểu tử, mi đừng tơ tưởng lung tung, nàng là công chúa hoàng gia, lại đã hứa hôn cho nhà họ Cảnh, về luật, về lý, mi đều chẳng nên có ý si mê." Lời còn chưa dứt, Lạc Chi Dương nhất thời nổi nóng, hắn lớn giọng: "Cái gì mà luật với lại lý, thảy đều một tuồng chó má. Về luật, Chu Nguyên Chương từng là tên khất cái, bộ có quyền làm hoàng đế sao? Hắn có thể làm thiên tử, tui vì cái gì lại không thể lấy công chúa? Về lý, Chu Vi không thương yêu gì tiểu tử họ Cảnh, bắt cô ta lấy nam tử cô không thương, chẳng lẽ còn có đạo lý?" Hắn nói một hơi xong, trợn trừng hai mắt, thở hổn hển. Tịch Ứng Chân nhìn chăm chăm vào hắn, ánh mắt không giấu lo âu, một lúc lâu sau ông mới nói: "Ta chịu lời đưa mi vào cung, hiện giờ ta đã làm xong lời hứa, mi cũng đã gặp qua Vi nhi, đúng ra phải vất bỏ hết mọi cuồng vọng. Hai ta nghỉ ngơi thêm một đêm, ngày mai sẽ rời cung.", ông nghĩ bụng, một khi ra khỏi cung, không cách chi vô trở lại cấm thành, may ra có thể chặt đứt đoạn nghiệt duyên này. Lạc Chi Dương dẫu không muốn chút nào, cũng chẳng thể cãi ý ông được. Tịch Ứng Chân vừa đi khỏi, hắn cố gắng đủ mọi cách, quả như lời lão đạo sĩ nói, khí huyết chỉ có nghịch hành, không sao làm cho thuận hành, tạng phủ bị uất kết, không bắt được chân khí đi thuận chiều mà lưu thông qua đấy một cách bình thường. Lạc Chi Dương lại thử vận nội lực bức ra, tức thì bị kình khí dội ngược về, lục phủ ngũ tạng ngâm ngẩm đau, hắn đành phải rầu rĩ nằm xuống, nghĩ đến chuyện hôn ước của Chu Vi, ruột gan quặn đau như xé, hắn không sao dỗ giấc ngủ. Qua một đêm vô sự, sáng hôm sau, Tịch Ứng Chân chuyển tấu lời chào từ giã. Một lát sau, Phùng thái giám hồi báo, Chu Nguyên Chương sẽ đến điện Thái Cực dạy bảo lũ cháu chắt, vời Tịch Ứng Chân đến đấy triều kiến, biết lão đạo sĩ suy yếu, đã đặc cách cho dùng một cỗ đại kiệu. Tịch Ứng Chân lên kiệu xong, Phùng thái giám lén nói nhỏ cho Lạc Chi Dương biết, trong số đại quan, quý nhân, được phép ngồi kiệu đi lại trong cung cấm chỉ có duy nhất lão đạo sĩ, đủ thấy hoàng ân to lớn biết chừng nào, dễ khiến người ta trông thấy mà nảy sinh đố kỵ. Lạc Chi Dương không cho là đúng, hắn thầm nghĩ, "Chu Nguyên Chương hồi còn tu ở chùa Hoàng Giác, đã chẳng đáng được cái mẽ ngồi kiệu, Đời này vốn trọng những kẻ nhiều quyền lực, người đời khi nắm quyền cao chức trọng trong tay, liền tự liệt mình vào hàng nhất đẳng cao nhân, hoàng đế cũng vậy, công chúa cũng thế, họ đều phải ăn uống, đều phải phóng uế, đều trong vòng sinh lão bệnh tử, đều mang một thân huyết nhục, cao nhân chỗ nào so với hàng dân đen? Từ phẫn uất với việc Chu Vi, hắn tuổi còn nhỏ, trở nên có đầu óc giận ghét luôn thói đời, hắn rảo mắt nhìn qua một cái, thấy toàn thể người ngợm của hoàng cung, tất cả đều trá ngụy cầu tình, càng khiến hắn nảy sinh chán ghét thậm tệ. Chẳng bao lâu, kiệu đến điện Thái Cực, những cháu hoàng gia quây quần thành nhóm đứng hai bên, nhỏ nhất cỡ mười tuổi, lớn tuổi nhất tầm hai mươi tuổi, ai nấy đều nín thở cúi đầu, trang trọng nghe Chu Nguyên Chương đàm luận chính sự cùng Thái tôn Chu Duẫn Văn. Phò mã Mai Ân đứng bên trái, sánh vai cùng một vị quan trung niên. Như mọi khi, Lãnh Huyền vẫn ở ngay sau lưng Chu Nguyên Chương, dáng gầy gò mặt không chút biểu tình. Trong cuộc tụ tập hoàng tôn này, không có nữ quyến, thiếu vắng Chu Vi, Lạc Chi Dương trong lòng thật chán nản, hắn đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy Chu Cao Hú cũng có mặt. Tiểu tử này vẫn thói hiếu động, y đứng không yên, chân nọ cọ vào chân kia, hai mắt láo liên hết nhòm ngó bên đông lại trông sang phía tây, hai tay thỉnh thoảng ngọ ngoạy sau lưng, khi y trực giác bị người để ý, bèn ngoái đầu xem, nhận ra Lạc Chi Dương, y trước sững sờ, rồi đùng đùng nổi giận, giương cặp mắt hung tợn trợn trừng dòm lại Lạc Chi Dương nhớ lại tình cảnh lúc y bị hai chủ bộ Sơn, Trạch bỡn cợt, hắn không khỏi cười thầm. Lúc này. nghi lễ triều kiến đã xong, Chu Nguyên Chương hạ lệnh cho phép mọi người an toạ. Chu Duẫn Văn bước tới, nói: "Lão thần tiên được mạnh giỏi? Mấy ngày qua, vì bận chính vụ, nên chưa đến thăm hỏi, trong lòng thật bất an. Cũng may hôm nay được gặp, được thăm hỏi dăm ba câu, cũng đỡ khắc khoải." Tịch Ứng Chân đứng dậy đáp lễ, ông vui vẻ nói: "Thái tôn là trữ quân toàn quốc, phải chú trọng vào việc nước, bất quá bần đạo là thứ gỗ mục phương ngoại, không dám làm bận tâm Thái tôn." Chu Duẫn Văn chưa kịp trả lời, đã nghe Chu Nguyên Chương cất giọng lạnh lùng nói: "Lỗ mũi trâu, ngươi hãy khoan khách khí cùng nó, hừ, chuyện quốc sự hả ... nó bàn luận cũng chả ra thế nào hết" Chu Duẫn Văn nghe xong, sắc mặt y trắng bệch, đầy vẻ xấu hổ, chợt nghe có người cung kính tâu: "Bệ hạ tức giận, Thái tôn điện hạ chỉ mới học bàn thảo chính sự, còn chưa quen, không khỏi có sai lầm này nọ. Bệ hạ thần vũ ngút trời, hùng tâm trải ngàn dặm, những bậc minh quân thời xưa không ai theo kịp. Thái tôn tuy chí khí chưa cao, nhưng vẫn luôn khao khát học tập, cho nên ngày đêm tận tuỵ đèn sách, không dám biếng nhác, chỗ nào còn chưa giỏi cần bổ khuyết, chỉ mong được bệ hạ ân tứ mà ban bố cho." Người nói đó chính là quan nhân đứng kế bên Mai Ân, y tuổi cỡ tứ tuần, mày thanh mắt sáng, dáng nho nhã, coi cũng có chút đỉnh khí độ. Chu Nguyên Chương nghe hắn tâu, sắc mặt thoáng dịu đi, ông ta gật đầu, nói: "Hoàng Tử Trừng, ngươi làm phụ giảng cho đông cung, chả biết bổn sự khác hay ho thế nào, nhưng cái bản lãnh vỗ mông ngựa coi như tàm tạm!" Vị quan nhân nọ da mặt thật dầy, y nghe phán, vội làm ra vẻ mặt hèn kém, cung kính thưa: "Tiểu thần nghĩ sao nói vậy, không dám có một chữ sáo ngữ." Chu Duẫn Văn lén liếc trộm y một cái, ánh mắt có nét cảm kích. Chu Nguyên Chương mặt khó đăm đăm, ông đưa tay nhón một bản tấu chương, giọng lạnh lùng: "Mộc Xuyên ở xứ Vân Nam trình tấu, thổ hào đất Lộc Xuyên là Đao Kiền Mạnh làm phản, đánh đuổi sử thần ta, giết hại cư dân, ngươi phê duyệt ra sao?" Chu Duẫn Văn có chút ngần ngừ, rồi y thưa: "Gởi binh lính tới, ra oai với chúng, rồi cử người chiêu an, thu phục nhân tâm." "Cử người chiêu an, thu phục nhân tâm?", Chu Nguyên Chương vứt phạch bản tấu chương lên bàn, "Đây là phê duyệt của ngươi hả?" Chu Duẫn Văn toàn thân run rẩy, không biết phải trả lời ra sao, Hoàng Tử Trừng thấy tình thế không ổn, vội tâu: "Bệ hạ minh giám, Vân Nam là miền đất man di, từng làm phản nhiều lần, rất khó bình định. Từ xưa, muốn bình định phương nam, không ai làm hơn được Gia Cát Khổng Minh, ông gta chú trọng bình ổn nhân tâm, ít công thành , ít chiến trận. nhờ 'thất cầm Mạnh Hoạch', đã chinh phục được lòng người, Trong bốn miền đất nước, vùng Điền Nam là nơi ít thuần hoá, phải dùng đạo đức mà sửa trị, cần thì thị uy, cần thì dùng đức thuần hoá, Đao Kiền Mạnh sẽ không cần chiến mà phải quy hàng. Thái tôn hằng học theo phép tắc các bậc tiên hiền, am tường thuật pháp cổ xưa, thần thiển nghĩ không có gì sai sót lắm" Chu Nguyên Chương liếc vào y một cái, cười gằn: "Hoàng Tử Trừng, phê duyệt này là theo chủ ý ngươi chăng? Học theo các bậc tiên hiền, am tường thuật pháp, hừ, ta thì thấy đó là không biết quyền biến, bám víu vào cổ hủ, không biết thay đổi." Hoàng Tử Trừng sắc mặt tái xám, y không dám ngẩng đầu. Chu Nguyên Chương ngoảnh mặt trông ra, đưa mắt quét một vòng trong đám cháu trong điện, "Theo ta thấy, tên Đao Kiền Mạnh này không phải như Mạnh Hoạch, cách của Gia Cát Lượng không dùng được, vậy chúng bay bàn xem, bây giờ mình phải làm sao?" Mọi người e ngại làm mếch lòng Thái tôn, thảy đều do dự không đáp, Chu Cao Hú đang cơn nhàm chán, vừa nghe vua hỏi, y hả họng reo lên: "Làm sao bây giờ? Dĩ nhiên là cử đại quân, giết con mẹ nó hết sạch luôn cả gà lẫn chó, đừng để sót mống nào!" Chu Nguyên Chương thấy là y, sắc mặt khó chịu, ông nói: "Thằng tiểu tử này, chỉ biết có mỗi một chuyện đánh đánh giết giết! Nghe ta hỏi, ngươi vì lý do gì muốn giết đến cả gà chó cũng không tha?" Chu Cao Hú ngớ ngẩn, y gãi gãi đầu, nói: "Làm vậy để cho thằng Đao Kiền Mạnh phải bỏ cả con mẹ nó mà tẩu, trốn chui trốn nhủi" Chu Nguyên Chương cười ầm, Chu Cao Hú thấy ông cười to, y cho là mình đối đáp hay ho, nhất thời mặt mày hớn hở, y cũng hả họng cười theo. Người đứng kế bên hắn, một nam tử khoảng ngoài hai mươi, mình mẩy béo tròn, tên này mặt mũi đỏ bừng, thò tay khẽ giật giật vào tay áo y. Chu Cao Hú vốn tính tình xốc nổi, đã gạt phắt tay người đó ra, còn trợn mắt lại với kẻ nọ. Chu Nguyên Chương cười vài tiếng, đột nhiên ông vỗ cái bàn cái rầm, lớn tiếng quát:: "Bỏ cả con mẹ nó mà tẩu? Hừ, ta thấy là đánh con mẹ nó nhà ngươi rắm!" Chu Cao Hú đớ mồm cứng lưỡi, y ấp a ấp úng, hỏi: "Ông nội, cháu ... cháu nói sai rồi sao?" "Sai quá xá chừng!", Chu Nguyên Chương trợn tròn hai mắt, "Thằng tiểu tử này, nói lung ta lung tung, chỉ đáng nọc ra đét cho ba roi mới phải! Cái gì cũng nhắm mắt làm càn!. Hừ ... đánh giặc hả, có khi thì phải cấp tốc xuất quân, có khi không chút đạo lý gì để mà làm. Thuật trị quốc hệt như mổ xẻ cá con, không kể đến đạo lý là tuyệt đối ngàn vạn lần chớ có làm! Vân Nam là chốn nhiều người man di, rớ nhẹ vô một chỗ là đụng chạm tới cả mọi thứ, nên chiến thì chiến, nên phủ dụ thì phải phủ dụ, sắp đặt nhân sự, bàn định kế hoạch, cũng không có quy tắc cố định. Ngươi chủ chiến cũng có chỗ đúng, nhưng phải chiến ra sao, còn có cái đạo lý bên trong." Ông ta ngừng lại một chút, đảo ánh mắt lên bọn hoàng tôn, "Các ngươi, đứa nào có thể nói ra đạo lý bên trong đó?" Đám hoàng tôn đưa mắt nhìn nhau, gã thanh niên béo tròn đứng cạnh Chu Cao Hú muốn nói lại thôi, ngập ngừng một chút, rốt cục gã cúi đầu. Chu Nguyên Chương mắt thấy không một ai trả lời, sắc mặt ông ta dần dần khó coi, ông dòm dòm, chợt thấy Lạc Chi Dương đàng sau lưng Tịch Ứng Chân, nét mặt lộ vẻ cười cợt, nhất thời ông càng thêm tức giận, lạnh lùng hỏi: "Đạo Linh, ngươi cười cái gì?" Thì ra Lạc Chi Dương thấy cả đám hoàng tôn mặt mày ngốc nghếch, hắn thầm tức cười, lộ vẻ cợt nhả, không dè bị Chu Nguyên Chương nom thấy, nhất thời hắn hơi hoảng hốt, vội thưa: "Tiểu đạo kiến thức nông cạn, không biết Hoàng Thượng cũng chửi má chửi mẹ nó, nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được nên bật cười." Chính ra, Chu Nguyên Chương cũng có ý nghi ngờ Lạc Chi Dương cười nhạo chư tôn, ông nổi sát khí trong lòng, nhưng ông nghe hắn giải thích như vậy, liền bớt giận một chút, gật đầu nói: "Chửi má nó thì đã làm sao? Càng khó nghe trong lời nói, trẫm mắng càng đúng. Nhưng ngươi trong chỗ hội họp mà bật cười, coi rẻ cung đình của trẫm, không dễ dàng gì bỏ qua cho được. Hừ, nhóc con, ngươi hãy thuyết ta nghe, tại sao phải chiến không cần phủ dụ, thuyết nghe được, thì cho qua, bằng không, trẫm ban cho ngươi một trận gậy gộc." Ông g ta vung tay lên, có ngay hai thái giám cầm hèo trong tay, tiến ra đứng trước sân. Lạc Chi Dương lâu nay nghe nói lão hoàng đế này hỉ nộ thất thường, hắn không dè, chỉ cười một cái cũng thành tội, hắn đoán tâm tư ông ta, quá nửa là giận bọn cháu bất tài, mà lại không thể trách phạt ai trong số, cho nên tìm một người ngoài mà trút giận. Mấy cây hèo đó vừa thô ráp vừa nặng nề, theo truyền thuyết, mỗi trận gậy gộc này đánh chết rất nhiều danh tướng đại thần. Lạc Chi Dương tuy không sợ, nhưng hắn cũng không cam tâm bị đòn oan, hắn bèn thu hết can đảm, vui vẻ tâu: "Tiểu đạo ngu muội, đã thầm nghiền ngẫm thâm ý bệ hạ Mạnh Hoạch cùng Đao Kiền Mạnh đích xác không giống nhau, hồi đó, Mạnh Hoạch uy chấn toàn bộ người man, là thủ lĩnh man di phương nam, đều được tất cả tù trưởng man di kính phục. Gia Cát Lượng thu phục được một Mạnh Hoạch này, coi như thu phục được tất cả man di, khuất phục một người là bình định xong một phương, chính là một thu hoạnh to tát, cho nên ông ta không tiếc bảy lần bắt, bảy lần thả, nhất định buộc được Mạnh Hoạch thần phục mới thôi. Thảng hoặc giết đi Mạnh Hoạch, lũ thủ lãnh người man vô chủ, nhất định sẽ đẻ ra rất nhiều Lí Hoạch, Vương Hoạch, Triệu Hoạch, Trương Hoạch... tre già măng mọc, nở rộ như hoa khắp mặt đất khắp nơi, Gia Cát Lượng buộc phải chinh thảo suốt năm, còn thế nào huy quân bắc phạt, lấy lại Trung Nguyên..." Hắn nói ngang đấy, Tịch Ứng Chân ho khan một tiếng, cất tiếng bảo: "Thôi, nói đến đấy đủ rồi..." Lạc Chi Dương đang định lui xuống, Chu Nguyên Chương dựng ngược hàng lông mi trắng, khoa tay, nói: "Không, cứ để nó nói tiếp." Tịch Ứng Chân khẽ nhíu mày, trên mặt ông hiện một thoáng sầu muộn. Lạc Chi Dương đành phải gắng gượng ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Tiểu đạo không biết Đao Kiền Mạnh là ai, nhưng nghe bệ hạ gọi hắn là ‘thổ hào Lộc Xuyên Đao Kiền Mạnh’, chỉ là anh hùng một cõi, không phải đầu sỏ cuả bách tính Vân Nam. Những thổ hào ở Vân Nam giống hắn chắc cũng đông, không theo vương đạo, không thuần vương hóa. Đao Kiền Mạnh đuổi sứ thần, giết chóc di dân, thảng hoặc chịu phủ dụ, không bị trừng phạt, những tù trưởng khác cũng sẽ đua tranh ngôi đầu, rủ nhau làm loạn, không thể một phát mà thu thập cho hết. Cho nên bó buộc chinh thảo, giết chết kẻ ác đầu sỏ này, giết gà làm cho khỉ sợ, về sau không đứa nào dám liều lĩnh nữa. Cái này kêu là giết một người ắt bình một phương, so với Gia Cát Khổng Minh thủ đoạn bất đồng, nhưng kết quả như nhau." Hắn một hơi thuyết xong, bên trong điện Thái Cực bỗng lặng thinh, hơn mười mấy ánh mắt dõi nhìn vào hắn, họ đều kinh ngạc, đều hận vì đã không nghĩ được như hắn. Chu Nguyên Chương đăm đăm nhìn tấu chương, ông vuốt râu, không nói, một lúc thật lâu sau, mới gật đầu phán: "Khá lắm, giết một người ắt bình một phương, hãy dùng câu này phê duyệt đi." Ông nhấc bút lông, chấm vào nghiên mực đen, soạt soạt viết một hàng chữ ở đầu bản tấu chương, viết xong, ông đặt sang một bên, không nói năng gì khác, ông nhấc bản tấu chương thứ hai lên, đọc thoáng qua, rồi phán: "Đây là một phần bản tấu của tri phủ Ninh Hải, mấy ngày gần đây, người Oa liên tiếp xâm phạm vùng duyên hải. Duẫn Văn, ngươi phê duyệt chuyện này ra sao?" Chu Duẫn Văn cúi thấp người, thưa: "Phương pháp của tôn nhi là dựng thêm thành lũy, xây thêm pháo đài, căn cơ xưa là cứ sáu mươi dặm lập một thành, cứ mỗi ba mươi dặm thì một đồn canh, kiểu cách này khiến mắt lưới thưa rộng, bọn giặc Oa thừa cơ mà lẻn vào, cho nên, lúc quan binh hành quân tới, người Oa sớm đã cướp bóc và dong thuyền chạy mất từ lâu. Vì vậy, phải sửa đổi lại, mười lăm dặm một đồn bót, ba mươi dặm một thành luỹ, mắt lưới kín kẽ hơn, giặc Oa không còn thừa cơ được nữa." "Gia tăng thành lũy cũng là một cách.", Chu Nguyên Chương khẽ nhíu mày, "Nhưng do đó, quân số đồn trú đều phải thêm lên theo, rồi tu bổ thành lũy cộng phát lương quân lính, chi phí sẽ rất to lớn. Vậy lấy đâu ra tiền để trang trải chi phí?" Chu Duẫn Văn hơi sững sờ, hắn ngẫm nghĩ, rồi tâu: "Có thể nhắm vào bọn phú hộ dọc theo bờ biển mà tăng thuế." Chu Nguyên Chương cười gằn, nói: "Gia tăng thuế má, ắt khiến người dân oán thán, dân oán sẽ làm giặc, cái cách thức đó kêu là cửa trước dẹp giặc Oa, cửa sau thúc giục dân làm loạn, trừ một hại, thêm một hại, cũng không thấy cao minh ở đâu." Chu Duẫn Văn mặt mày đỏ ửng, hắn tâu: "Vậy thì tăng thuế những huyện nằm sâu bên trong lục địa, được không?" Chu Nguyên Chương nói: "Duyên hải, nội địa đều là dân chúng, có khác gì nhau đâu? Những huyện trong nội địa không bị giặc Oa quấy nhiễu, vô cớ bị tăng thuế, oán khí càng đậm!". Ông ta nghĩ ngợi một hồi, bỗng quay sang hỏi Lạc Chi Dương,"Tiểu tử, ngươi thấy thế nào?" Đại điện bỗng nổi một trận xôn xao, nhiều nhóm hoàng tôn tò mò túm tụm nhau dọ hỏi gốc gác Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương vốn muốn tỏ ra mình giỏi giắn hơn bọn họ, hắn tức thì cất giọng sang sảng đáp: "Theo thiển ý tiểu đạo, thêm thành luỹ chẳng bằng đóng nhiều tàu thuyền." Chu Nguyên Chương vuốt râu, vui vẻ hỏi: "Dựa vào đạo lý nào?" "Thành lũy là vật chết, tàu thuyền là vật sống, sống hơn hẳn chết, đó là lý do thứ nhất,Thứ hai, chi phí sẽ ít, khác xa tiền quân lương cộng tiền tu bổ đồn bót, thứ ba, cương thổ lãnh hải ta trải rộng ngàn dặm, giặc Oa cưỡi thuyền đến từ rất xa, quân ta xuất phát thành luỹ tiến ra ngăn chặn, nếu ta không có tàu thuyền, cũng chỉ đành đứng trơ mắt ếch ra nhìn, chi bằng dùng thuyền chống thuyền, chế tạo chiến hạm, trang bị súng ống cung nỏ, huấn luyện quân đồn bót thành hải quân, khi được tin giặc xâm lấn, mình đem thuyền chặn đường lui cuả chúng, rồi phối hợp thủy lục cùng tác chiến, Bọn giặc Oa một khi lọt lưới, mình đánh cho chúng tơi bời, bỏ thây trên biển, chẳng mấy chốc, người Oa nhất định không dám đến xâm phạm nữa." Chu Nguyên Chương mỉm cười, nói: "Cái cách thức này có chút điểm đáng để ý, so với cái cách kia, có thể coi như trung sách, còn phần thượng sách ư, để trẫm còn suy nghĩ kỹ thêm." Ý của ông, phương pháp của Chu Duẫn Văn đúng là hạ sách, khiến Hoàng Thái tôn mặt mày xanh lét, y đưa mắt lườm lườm Lạc Chi Dương, đầy nét tức giận. Tịch Ứng Chân thấy tình thế không ổn, ông ho khan một tiếng, thưa: "Bệ hạ, bần đạo xin cáo từ." "Chậm đã.", Chu Nguyên Chương đưa tay cầm lấy một tấu chương khác, "Cái vụ này khó giải quyết hơn, người Mông cổ nhà Nguyên đã lại lấn xuống với mức độ lớn, Duẫn Văn phê rằng dùng quân lính của Cốc vương và Yến vương, hai lộ tiến binh, Cốc vương trực diện đối địch, Yến vương đoạn hậu, tiểu đạo sĩ, ý ngươi lại là thế nào?" Lạc Chi Dương thuận miệng đáp: "Tiểu đạo không am hiểu binh pháp, chỉ biết rằng việc binh, việc chinh chiến là gian khổ, nguy khốn, chả bằng bất chiến tất thắng." Đôi mắt Chu Nguyên Chương chợt sáng loe loé, ông cất cao giọng, hỏi: "Bất chiến tất thắng là sao?" Lạc Chi Dương cười mà rằng: "Bảo bọn họ sử kế không thành." Chu Nguyên Chương ngạc nhiên hỏi ngay: "Kế như thế nào?" "Yến vương, Cốc vương phải hợp binh vào một chỗ, diệu võ dương oai, đồng thời rêu rao rằng bệ hạ sắp thân chinh tuần tra phương bắc. người Nguyên Mông cổ bước đầu thấy thanh thế thị uy, kế đó, nghe rêu rao, nhất định sợ tới mức tè ra quần, ỉa đùn đầy khố mà chạy..." Lạc Chi Dương còn chưa dứt lời, Hoàng Tử Trừng lớn tiếng quát mắng ngay: "Lớn mật, đây là nơi nao mà mi với thân phận gì dám trước mặt bệ hạ dùng ngôn từ ô uế, làm bẩn tai thánh thượng?" Lạc Chi Dương nhất thời sa đà, hắn nghe quát thét, cũng bị tái mặt, thót tim, Chu Nguyên Chương lại khoát tay áo, ông thản nhiên nói: "Không phải phóng uế ra cứt đái thì phóng cái gì? Đâu có chỗ nào là bị cấm tuyệt? Cho dù là đương kim hoàng đế, cần thì cũng ỉa đái .. thúi lắm. Đạo Linh, trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi đồng ý tấn công Đao Kiền Mạnh, mà lại không muốn đánh nhau to chống bọn người Nguyên Mông cổ?" Lạc Chi Dương vẻ mặt sượng sùng, thưa: "Tiểu đạo chính vì có cảm giác người Nguyên Mông cổ lợi hại gấp nhiều lần Đao Kiền Mạnh." Ý này ra ngoài dự kiến, Chu Nguyên Chương hơi khựng một chút, rồi ông cười ầm: "Bộ lợi hại thì không đánh à? Đúng là ý kiến trẻ nít! Chẳng qua, cái câu ‘việc binh, việc chinh chiến là gian khổ, nguy khốn' này thật là danh ngôn chí lý, lại còn có câu rằng ‘đại dũng nhược khiếp’ (người đại dũng thì làm ra vẻ yếu hèn), kẻ làm tướng đôi khi cũng cần vẻ khiếp nhược. Lão đây là vọt nhanh đánh mạnh, luôn luôn giục ngựa xông tới", nói đến đấy, ông ta nhìn thẳng vào Chu Cao Hú, lạnh lùng hỏi: "Cao Hú, ngươi có nghe được, có hiểu không?" Chu Cao Hú đang miên man nghĩ vớ vẩn, nghe hỏi, y cả kinh, vội thưa: " Nghe được... nghe được." Chu Nguyên Chương sa sầm nét mặt: "Nghe được cái gì?" "Ừm... cái này, cái kia..." Chu Cao Hú trán toát mồ hôi, gã thanh niên béo đứng kế bên bèn ghé vào tai hắn lầm thầm, Chu Cao Hú sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vội nói: " A... đúng rồi, kẻ làm tướng, đương nhiên có lúc 'thiết nhục' (thái thịt / ND: y nghe lộn 'khiếp nhược' thành 'thiết nhục'!). Ông nội cứ yên tâm, tôn nhi đao pháp tinh thục, một đao đi xuống, đừng nói là thịt, ngay cả xương cốt cũng hết thảy đều tan tành ráo trọi" Trong khoảnh khắc, người bên trong điện đều có dáng hoạt kê, họ rất muốn hả miệng cười ầm, nhưng sợ mắc phải vạ, ai nấy đều cố bưng tai, trợn mắt, bấm bụng nhịn cười ... nom hết sức khốn khổ! Chu Nguyên Chương cũng không động thanh sắc, nói: "Cao Sí a, ngươi thật đúng là một hảo ca ca, dám ngay mặt quả nhân mà giúp đệ đệ làm bậy." Thanh niên béo đúng là anh ruột của Chu Cao Hú, là thế tử của Yến vương Chu Lệ, tên Chu Cao Sí, nghe vua phán, y đỏ mày đỏ mặt, vội cúi xuống hành lễ: "Cao Sí lớn mật làm chuyện bội nghịch, chỉ chờ bệ hạ trách phạt." Chu Nguyên Chương dòm dòm y một hồi, rồi bỗng gật đầu, ông nói: "Hai anh em chúng bay, thật đúng là con của lão Tứ. Cao Hú có cái dũng của lão Tứ, nhưng lắm xảo trá, Cao Sí thì được cái trí của lão Tứ, chỉ có hơi yếu ớt. Đem trộn chung hai đứa lại, rõ ràng thấy đã được đúc chung từ cái khuôn của lão Tứ. Cho nên ta bảo, huynh đệ các người, phải hết sức thương yêu nhau, lấy dài bổ khuyết cho ngắn, lão Tứ thảng hoặc không còn tại thế, các ngươi nên vì quả nhân giữ gìn yên ổn biên thuỳ phương bắc." Hai huynh đệ nghe phán, chúng đồng thanh đáp: "Tôn nhi nhất định không phụ lòng uỷ nhiệm trọng trách." Chu Nguyên Chương khoát tay, ông quay sang hỏi Lạc Chi Dương: "Đạo Linh, ngươi từng có đọc qua sách vở chưa?" Lạc Chi Dương thưa: "Đọc sơ sơ dăm ba quyển." "Sơ sơ cũng được.", Chu Nguyên Chương vui vẻ nói, "Ngươi là đạo sĩ, không phải thư sinh, đọc sách mà nắm được nghĩa sách là tốt rồi, không cần quá vụ vào văn chương chữ nghĩa. Như vậy đi, ta ra lệnh ngươi vào làm phụ giảng trong đông cung, từ nay, cứ mỗi ba ngày, ngươi vô đông cung bàn luận sách vở cùng Thái tôn." Lời này hết sức đột ngột, mọi người ai nấy đều giật mình. Tịch Ứng Chân buột miệng kêu: "Bệ hạ..." Chu Nguyên Chương xua tay: "Ý trẫm ý đã quyết, đừng nhiều lời. Duẫn Văn cháu..." Chu Duẫn Văn còn chưa lấy lại thần tình, vội đáp: "Bệ hạ có gì dạy bảo?" Chu Nguyên Chương chỉ tay vào Tịch Ứng Chân: "Cháu cũng nên học theo lối giao tình giữa ta cùng lỗ mũi trâu. Từ Hào Châu, lăn lộn trải qua biết bao trận chiến sống còn, đến giờ, vẫn không thay đổi. Tiểu đạo sĩ xét việc thông thoáng, chính là đủ bù đắp vào chỗ khiếm khuyết của cháu, nếu cháu có thể tận dụng sở trường này, hắn chính là Tịch Ứng Chân của cháu đó." Chu Duẫn Văn còn chưa đáp lời, Hoàng Tử Trừng sau một lúc tự kiềm chế, đã mất kiên nhẫn, y tâu: "Bệ hạ, hắn chỉ là đạo sĩ, sao có thể làm phụ giảng cho trữ quân được..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang