[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 18 : Ám Thông Khoản Khúc 2

Người đăng: linhtt

Ngày đăng: 12:17 01-05-2018

.
Nằm trên giường, Lạc Chi Dương nhớ lại cảnh tượng đêm qua, trong lòng vẫn còn khích động: Đông Đảo, Tây Thành, hai cái tên nhưng thật sự luôn đi đôi. Nhóm người Tây Thành này, võ công cổ quái, môn phái họ, hắn mới nghe tên lần đầu, chờ Tịch đạo trưởng tỉnh lại, nhất định phải hỏi cho rõ lai lịch. Tô Thừa Quang là một đại hảo hán, chỉ mong y được thoát thân yên lành. Về phần nữ tử trên Trích Tinh lâu nọ, hành xử có giống Diệp Linh Tô, nhưng cô nàng này một lòng né tránh hắn, nếu biết hắn đang ở Nam Kinh, nhất định sẽ không tìm đến. Ôi, chưa biết đến khi nào mới có thể gặp trở lại Chu Vi, nhưng, thấy được nàng rồi, ta sẽ phải làm sao đây? Chính như lời Tịch đạo trưởng nói, sẽ chỉ thêm ưu phiền, thêm buồn rầu mà thôi. Hắn chật vật nguyên một đêm, hết sức mỏi mệt, nằm nghĩ ngợi một chặp rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Ngày kế, dùng xong điểm tâm, Tịch Ứng Chân vẫn chưa thức dậy. Lạc Chi Dương đang ngồi buồn, chợt nghe có tiếng gõ cửa, mở cửa thì thấy đó là đạo đồng tùy thân Đạo Thanh, y thi lễ với hắn: "Sư thúc tổ, quán chủ có lời mời." Lạc Chi Dương sửa soạn sơ sài, theo đạo đồng đi ra khách sảnh, đã thấy Đạo Thanh cầm trong tay phất trần, đang đứng thẳng người chờ hắn. Phía sau có hai nam tử đang ngồi, một không râu, một có râu, người không râu tuổi ngoài năm mươi, y phục mũ mão kiểu cách cung đình, Lạc Chi Dương từng vào cung, vừa thấy sắc phục, đã biết đấy lả thái giám trong cung, con tim hắn nhất thời rộn rã, gò má bốc máu nóng, Hắn định thần, nhìn kỹ người kia, thấy y ngoài bốn mươi, vẻ tuấn tú bất phàm, mặc áo bào rộng, đội mũ bằng lụa đen, eo lưng có mang đai ngọc, xem bộ dạng, hẳn là một vị đại quan triều đình. "Sư đệ đã tới!,’ Đạo Thanh tiến ra tiếp đón, y kéo tay hắn, miệng cười nói, "Mới vừa nhận thánh chỉ, ngài vạn tuế hồng ân sai người tới đón Tịch chân nhân vào cung triều kiến." Tuy Lạc Chi Dương dự đoán được vài phần, nhưng hắn nghe Đạo Thanh nói, vẫn bị khích động. Hắn cố gắng trấn tĩnh, nhìn vào hai người kia, chắp tay thi lễ. Nam tử áo bào đứng dậy đáp lễ, lão thái giám tay cầm chung trà vẫn không nhúc nhích. Đạo Thanh chỉ vào nam tử áo bào, cười nói: "Vị Mai đại nhân đây là Ninh Quốc phò mã, là rể quý của Thánh Thượng." Nam tử áo bào cười nói: "Hạ quan Mai Ân, là người trần tục, cái tệ danh hèn mọn chỉ sợ khuấy rầy thanh tịnh chốn huyền môn." Lạc Chi Dương từng nghe nói qua, Chu Nguyên Chương có mười sáu con gái, công chúa Lâm An tước hiệu Ninh Quốc, hồi đó gả về cho con một công thần, xem ra chính là Mai Ân này. Đạo Thanh lại chỉ vào thái giám nọ: "Đây là Phùng công công, là người hầu cận bệ hạ, Thánh Thượng phái công công đến tuyên chỉ, ta chính là được nhiều vẻ vang lắm." Phùng thái giám xua tay, tay kia vẫn giữ chén trà, không hề ghé mắt qua chút nào. Đạo Thanh đụng phải một cái đinh nhọn, y nặn hai tiếng cười, quay qua Lạc Chi Dương: "Đây là Đạo Linh sư đệ, là thị đồng mới thu của lão thần tiên, chuyện ẩm thực, nghỉ ngơi của lão thần tiên toàn do một tay hắn xử lý." Phùng thái giám nghe giới thiệu, lão đặt chén trà xuống, rảo mắt trông ra, trên mặt hiện một tia kinh ngạc. Mai Ân cũng mỉm cười, nói: "Nguyên lai là thị đồng của lão thần tiên, chẳng trách thần khí trong sáng, tuấn tú bất phàm." Lạc Chi Dương tươi cười đáp: "Phò mã gia khen trật rồi, Đạo Linh là hạng vô tri, thật đáng hổ thẹn trong pháp nhãn của lão thần tiên." Mai Ân thấy hắn thần khí tự tại, không tự ti, không kiêu căng, chẳng có chút gì của vẻ nô bộc, trong lòng thầm kinh ngạc, y cười nói: "Sao nói vậy? Lão thần tiên nhìn người không hề sai lầm, đạo trưởng là hàng bối tự chữ Đạo, coi như đồng vai vế với Yến vương, Ninh vương, thiếu niên đắc chí, tương lai sẽ đầy hứa hẹn." Phùng thái giám cũng đứng dậy, sắc mặt thay đổi, y cười hì hì nói: "Thất kình thất kình, túc hạ nguyên lai là tiên đồng tùy thân của lão thần tiên. Ta phụng mệnh Thánh Thượng, cùng Mai Phò mã đến đón lão thần tiên vào cung. Nghe quán chủ nói, lão thần tiên quý thể không an, không biết tình hình như thế nào?" Tịch Ứng Chân hãy còn ngủ, Lạc Chi Dương cũng chưa rõ khi nao ông thức tỉnh, hắn đành nói: "Lão thần tiên đích xác không khỏe, giấc ngủ rất dài để an dưỡng tinh thần, còn khi nào ngài tỉnh lại, tiểu đạo cũng không rõ." Phùng thái giám cả kinh, vội nói: "Tiên đồng ngàn vạn lần thông cảm cho một chút, kính nhờ đánh thức lão thần tiên. Thánh Thượng đã cho thiết ngọ yến, chỉ chờ lão thần tiên vào cung. Ngươi cũng biết, Thánh Thượng dễ nổi lôi đình, đi sớm còn được, chứ đi trễ, lão thần tiên không việc gì, bọn nô tài chúng ta sẽ bị tai họa." Nói đến đấy, lão rù rù rì rì thở dài như gà chờ thóc. Kiểu cách cung đình của lão, Lạc Chi Dương nhìn mà thấy tức cười. Mai Ân cũng nói: "Đạo Linh tiên trưởng, Phùng công công nói đúng đó, bệ hạ nóng lòng gặp lại cựu hữu, chỉ sợ không thể trì hoãn." Lạc Chi Dương đành phải nói: "Thôi được, tiểu đạo đi xem thử xem." Hắn vào vân phòng, thấy Tịch Ứng Chân đã tỉnh giấc, do "Triết Long miên" không phải giấc ngủ say, chỉ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thần trí tĩnh lặng, giác quan trải ra bốn bề, trong sảnh đường có người vào ra, nói chuyện, Tịch Ứng Chân cùng có biết, Khi nghe đối thoại, dựa vào giờ giấc, ông cũng đoán là trong cung cử người đến đón, nên đã thu công mà tỉnh dậy, trông thấy Lạc Chi Dương, ông cười, hỏi: "Chu Nguyên Chương phái người đến?" Lạc Chi Dương vui vẻ nói: "Đạo trưởng đúng là thần tiên sống, ngoài Phùng thái giám, còn có một vị Ninh Quốc phò mã." "Ninh Quốc phò mã?", Tịch Ứng Chân khẽ nhíu mày, "Hắn đến làm gì?" Lạc Chi Dương đáp: "Tui cũng không rõ, đạo trưởng có thể đi được chăng?" Tịch Ứng Chân thở ra: "Chỉ sợ không thể." Lạc Chi Dương ra thông báo, Phùng thái giám và Mai Ân không nghĩ Tịch Ứng Chân bệnh nặng đến thế, họ giương mắt nhìn nhau. Đạo Thanh chỉ sợ Tịch Ứng Chân không thể vào cung, mất đi sủng ái của hoàng đế, y vội nói: "Việc rất dễ, bần đạo lập tức sắp đặt một cỗ kiệu." Không bao lâu, đã gọi đến một cỗ đại kiệu tám người khiêng; Lạc Chi Dương giúp Tịch Ứng Chân sửa soạn, đưa ông ra gặp khách. Mai Ân bước đến, đưa tay đỡ lão đạo sĩ, y cười, nói: "Lão thần tiên, điệt tử Mai Ân kính thỉnh an " Tịch Ứng Chân vui vẻ đáp: "Ninh Quốc vẫn khỏe chứ?" Mai Ân vội thưa: "Dạ khỏe ... ít bữa nữa, sẽ xin đến chào. Lão thần tiên quý thể không an, xin để vãn bối được theo vào hầu hạ trong kiệu?" "Không cần phiền thế đâu", Tịch Ứng Chân cười cười, "Có Đạo Linh là đủ rồi." Nhưng ông thấy thần sắc Mai Ân có chút khó khăn, biết y có việc riêng muốn nói với mình, ông bèn bảo y, "Cũng được, trong kiệu còn trống chỗ, ngươi cũng lên đi!" Mai Ân mặt lộ vẻ vui mừng, y vào ngồi cùng kiệu với hai người. Tám đạo sĩ lực lưỡng nâng kiệu, đi thẳng đến cung thành. Phùng thái giám dẫn đầu cấm quân, cưỡi ngựa mở đường. Lạc Chi Dương lén vén rèm kiệu nhìn ra, kinh thành, phố phường vẫn phồn hoa như ngày nào, đáng tiếc cảnh cũ thiếu người xưa, gây trong hắn nhiều xúc cảm. Mai Ân nhìn nhìn Lạc Chi Dương, muốn nói lại thôi, Tịch Ứng Chân cười, bảo y: "Đạo Linh không phải người ngoài, ngươi có việc gì, cứ nói, đừng ngại" Mai Ân hít vô một hơi, nói: "Lão thần tiên pháp nhãn sắc bén, vãn bối không dám giấu giếm. Từ đầu năm tới nay, bệ hạ long thể khiếm an, không bằng ngày xưa, ít phê tấu chương, giao cho thái tôn điện hạ phê chuẩn."., Tịch Ứng Chân giật mình, ông biến sắc, hỏi: "Bệ hạ chăm lo việc triều chính không ngừng nghỉ, trừ khi bệnh thế trầm trọng mới không phê tấu chương, tình hình này xảy ra đã bao nhiêu lâu rồi?", Mai Ân đáp: "Hơn hai tháng." Tịch Ứng Chân lại hỏi: "Có bao nhiêu người biết?" "Không quá mười người." Mai Ân thấp giọng nói, "Bệ hạ thiên tính cứng cỏi, chỉ cần có quần thần bên cạnh, nhất định tinh thần phấn chấn." Tịch Ứng Chân dõi mắt nhìn y một hồi, ông bỗng cười mà rằng: "Mai Ân, ngươi là sợ ta nhìn ra được việc bệnh hoạn, sẽ thông báo đến Yến Vương cùng Ninh Vương chăng?" Mai Ân mặt đỏ bừng, y khom mình, nói: "Lão thần tiên giỏi đoán, Mai Ân không giám che giấu." Tịch Ứng Chân vuốt râu, ông gật gù, nói: "Như thế, bệnh tình bệ hạ vẫn là giấu chư vương." Mai Ân lẳng lặng gật đầu. Tịch Ứng Chân cười cười, vẻ lơ đãng, ông nói: "Kiểu này, ngươi là do thái tôn ủy thác?" Mai Ân càng thêm ngượng nghịu, mặt y đỏ bừng bừng, hai mắt e dè nhìn quanh.Tịch Ứng Chân hít một hơi, giọng chua chát: "Vả lại, trong số các vương, Yến vương cùng Ninh vương đều có binh lực cực mạnh, hơn nữa, cả hai đều là đồ đệ của ta. Thái tôn mà có cách gì đó, nhất định không để cho bệ hạ thấy ta..." Mai Ân kinh hãi, y vội nói: "Thái tôn tuyệt không hề có ý này, chỉ mong lão thần tiên vì yên ổn của xã tắc mà tránh tiết lộ bệnh tình bệ hạ." "Bách thiện hiếu vi tiên" (Hiếu là đứng đầu của trăm điều thiện)." Tịch Ứng Chân khẽ lắc đầu, "Không bảo cho đứa con biết bệnh tình phụ thân, không khỏi quá tiết kiệm lời nói!" Mai Ân biến sắc, y vội nói: "Đây là hoàng thất thiên tử, không giống nhà dân dã, Chư vương thế lực sâu rộng, làm ồn không có lợi, Trong khu vực kinh thành, tay chân của chư vương trải rộng khắp. Thái tôn xử sự dùng lẽ nhân từ là chính, không chút gian hùng, nếu lộ bệnh tình bệ hạ ra ngoài, nhất định sẽ gây phong ba bão táp, khó dẹp yên nổi." Hàng mi trắng Tịch Ứng Chân nhíu lại: "Tình hình đó, bệ hạ có biết?" Mai Ân gượng cười: "Bệ hạ trước giờ luôn tự tin, việc này ngài cũng không bận tâm, Tháng tới, có tổ chức đại hội ‘Nhạc Đạo’, tất cả chư vương đều sẽ phải về kinh đô." Tịch Ứng Chân trầm tư một chút, nói: "Mai Ân, ngươi là rể của bệ hạ, chuyện tranh đấu trong hoàng gia đầy rẫy hung hiểm, ngươi nếu lún vô quá sâu, không phải là con đường giữ phúc khí tốt cho toàn thân." Mai Ân trầm mặc một lúc lâu, y thở dài: "Làm thần tử phải giữ chữ trung, điệt tử không dám cẩu thả, thờ ơ đứng nhìn." Tịch Ứng Chân thật sự kinh ngạc: "Hay đây là bệ hạ phó thác ngươi?" Mai Ân cúi đầu không nói, Tịch ứng biết mình đoán không sai, ông gật đầu nói: "Được rồi, ngươi về bẩm lại cùng thái tôn, lão hủ như ngọn nến tàn trước gió, như làn sương mỏng trên mái ngói, có vào cung, chỉ là để gặp lại lão hữu. Những gì về tình hình trong cung, một chữ ta cũng sẽ không hé miệng tiết lộ." Mai Ân mặt đầy vẻ kinh hỉ, y cúi thấp người, nói: "Lão thần tiên một lời như sơn, tất không thất tín." Tịch Ứng Chân mỉm cười, nói thêm: "Phò mã gia không cần lo lắng, hoạn đồ hiểm ác, mọi sự đều bắt nguồn từ chữ 'quyền’. Lão đạo ta còn có thể sống tới ngày nay, tất cả đều nhờ đã lánh xa mọi tranh đấu quyền vị, không tham dự vô chính sự. Lần này đây, đương nhiên sẽ không ngoại lệ." Ông nói thẳng tuột, khiến Mai Ân lộ vẻ xấu hổ, y gượng cười, lại nhìn nhìn vào Lạc Chi Dương, trong mắt có vài nét nghi ngờ. Đến trước cửa hoàng thành, nhóm đạo sĩ lui ra để tám thái giám tiếp nhận cỗ kiệu. Phùng thái giám xuống ngựa, cầm phất trần đi trước. Xuyên qua vài ngõ nhỏ, kiệu được đặt xuống đất, Phùng thái giám nói: "Lão thần tiên, đàng trước là cấm cung, xin để tiên đồng chờ ngoài cửa." Lạc Chi Dương hốt hoảng, chợt nghe Tịch Ứng Chân nói: "Ta bệnh cũ quá nặng, thỉnh thoảng phát tác, ngoài Đạo Linh, không ai khác biết cách cứu chữa. Bần đạo thật không sợ chết, nhưng trước mặt rồng, để xảy ra chuyện không hay, đáng thẹn lắm." Phùng thái giám nghe nói, lão rất do dự. Lạc Chi Dương không phải thái giám, để hắn vào nội cung là phạm điều cấm, nhưng nếu không cho hắn vào, Tịch Ứng Chân phát bệnh không ai lo được, xảy ra cái chết trước Chu Nguyên Chương, một khi truy cứu, tánh mạng khó toàn.. Mai Ân muốn mua cảm tình Tịch Ứng Chân, vội nói: "Đạo Linh tiên trưởng là người xuất gia, lục căn thanh tịnh, bền vững thiện tâm, phàm phu tục tử sánh sao cho bằng được? Phùng công công yên tâm, Mai mỗ lấy tánh mạng đảm bảo, Tiểu đạo trưởng lẽ tất nhiên tuân theo quy củ đạo giáo, sẽ không mạo phạm cung đình." Phùng thái giám cười nói: "Bằng vào vị thế tiên đồng cuả lão thần tiên, lại thêm sự bảo đảm của Mai phò mã, mỗ gia còn phải lo lắng gì nữa?" Nói xong, lão khoa tay, ra hiệu xuất phát. Lạc Chi Dương thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, con tim vẫn hồi hộp, hắn nhìn trộm sang Tịch Ứng Chân, thấy lão đạo sĩ ngồi ngay ngắn, mắt nhắm hờ, dáng bình lặng, hắn cũng thoáng bình tĩnh. Sau một lúc lâu, cỗ kiệu lại chạm đất, hai thái giám mở rộng rèm kiệu, cung kính "Mời lão thần tiên xuống kiệu". Tịch Ứng Chân mở mắt, đứng dậy, ông vin vào tay Lạc Chi Dương, chậm rãi đi ra ngoài cửa kiệu. Lạc Chi Dương giương mắt nhìn, tòa cung điện đàng trước chạm rồng, khắc phượng, nguy nga bề thế, cỏ hoa um tùm ven một con đường rải đá cuội trắng. Cuối đường, cửa điện mở hé, nhiều thái giám, cung nữ khoanh tay, cúi đầu đứng chầu chực, dáng điệu cung kính. Còn chưa vào gần, chợt nghe 'choang' một tiếng, giống như có đồ sứ vỡ vụn, thái giám cung nữ nghe thấy, đều phát run, họ càng cúi thấp đầu hơn nữa. Chợt nghe từ trong điện có người lớn tiếng dức lác: "Quả nhân vâng mệnh trời, vung ba thước kiếm bình định thiên hạ, pháo không thể phạm, tên bắn vào không gây thương tích, lớn nhỏ mấy trăm trận chiến, chưa từng lãnh một đao một thương vào thân. Mà nay không phải thuốc sắc thì là thuốc tễ, đường đường vua một nước, lại phải trông vào mấy cái rễ cây, vỏ cây này nọ để sống qua ngày. Đều nói là bịnh nhỏ, bịnh vặt .. tại sao hết năm nọ sang tháng kia ... hoài mà không khỏi? Rõ ràng chính là mấy tên này đích thị lang băm, cậy nghề thuốc giỏi mà chẳng chịu hết lòng, bay đâu, đem bọn lang băm này xuống đánh trăm hèo...." Nói đến đấy, người này bỗng nổi một trận ho rũ rượi, ho tưởng chừng ruột gan sắp sửa lộn hết ra ngoài. Người nói đúng là Chu Nguyên Chương, con tim Lạc Chi Dương không khỏi nhộn nhạo, hắn chợt cảm giác Tịch Ứng Chân cũng ngừng bước, ngoái trông lại, hắn thấy lão đạo sĩ đang chú mắt dõi vào trong điện, dáng ông hơi xuất thần, đôi mắt, hàng mi biểu lộ nét u uẩn. Giữa tràng tiếng ho, ai nấy đều im thin thít, đoàn người tháp tùng Mai Ân cũng cúi đầu, nín thở, không dám dấn bước đi tiếp. Bỗng nhiên, trong đại điện vang lên thanh âm: "Phụ hoàng nổi lôi đình giữa buổi triều, nộ khí quá nặng, dễ mang hại vào thân. Phụ hoàng thân mình là chân long, sao khổ sở chi vì mấy người phàm phu tục tử, khiến thân thể mắc bệnh..." Thanh âm thánh thót uyển chuyển, vào tai Lạc Chi Dương, làm hắn bỗng cảm tưởng đất bằng nổi sấm sét ầm vang. Con tim hắn đập mạnh hẳn lên, máu nóng dâng ngập đầu, toàn thân nhẹ hẫng như đang trôi nổi giữa thinh không, hắn có cảm giác đang lạc loài chốn vô định không một bóng người "Vi nhi..." Chu Nguyên Chương tạm ngớt ho, giong nói hơi khản, "Con không biết đâu, mấy đứa lang băm tệ hại này dựa vào một chút tài nghề dùng thuốc, lộng hành chuyện kê đơn điều chế, năm nọ qua tháng kia, làm trẫm bị ghiền thuốc, bị lệ thuộc vào bè lũ chúng nó..." Bọn thái y vừa nghe, đã vội vàng kêu lên "Oan quá... ". Lạc Chi Dương cũng kinh hãi, hắn từng diện kiến Chu Nguyên Chương hai lần, biết rõ người này tính tình tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt, nghe ông ta nói khơi khơi một hơi như vậy, tánh mạng mấy vị thái y này khó bảo toàn. Lạc Chi Dương rảo mắt nhìn về Tịch Ứng Chân, thấy ông vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫn bất động, hắn tự hỏi: "Tịch đạo trưởng là bạn lâu năm cuả Chu Nguyên Chương , chẳng biết lão đạo sĩ có thể lên tiếng khuyên can được ông ta?’’ Hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe Chu Vi nhỏ nhẻ, uyển chuyển nói: "Phụ hoàng vâng mệnh trời, thiên ý lại cao, khó lường được, thời tiết đã có quy luật, cho nên nhật nguyệt có mọc có lặn, bốn mùa có lạnh có nóng, Nghịch thời tiết khiến người bị thương, làm trái nhật nguyệt thì dễ mắc bệnh. Phụ hoàng chăm lo chính sự, đêm đã không ngủ ngon, lại không để ý tiết xuân thu nóng lạnh, cho nên mầm bệnh tích lũy trong mình. Linh đan diệu dược, chỉ là vật phàm tục, đâu có thể dùng để đi ngược quy luật thời tiết. Phụ hoàng ban ngày uống thuốc, ban đêm lại phê duyệt tấu chương, bệnh tới rồi lui, lặp đi lặp lại không lành. Kinh Dịch có dạy: ‘Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức’( Kinh Dịch - quẻ Càn: Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ.) thuận theo thiên, nghỉ ngơi thì khỏe, hơn hẳn dùng tất cả các thứ linh đan diệu dược. Nếu coi bệnh hoạn như địch nhân, chỉ cần tự thân mình khỏe mạnh, kẻ địch sẽ không có cơ mà phá, tựa như binh pháp Tôn Tử thường nói: ‘tiên vi bất khả thắng,dĩ đãi địch chi khả thắng’." (“tiên vi bất khả thắng”= trước tiên phải tạo lập ra được cái thế địch không thể thắng nơi mình trước mọi mưu đồ tấn công từ phía địch nhân, Ngoài ra, song song và cùng trên cơ sở đó, cần luôn luôn chờ đón sai lầm địch sẽ mắc để đánh cho chúng bại vong= "dĩ đãi địch chi khả thắng") Trong điện yên lặng một hồi, Chu Nguyên Chương đột nhiên cười ha hả thật to, nói: "Con bé này, đao kiếm cũng chưa từng gặp qua mấy bận, biết cái chó má gì về binh pháp? Trẫm biết rồi, con nói tới nói lui cũng chỉ để giúp mấy tên thái y, không nói bọn hắn y thuật không giỏi, ngược lại nói trẫm ngày đêm miệt mài, làm suy yếu thân mình, kết quả bệnh khí thừa cơ mà vào. Hệt như đánh giặc, chọn sai chỗ đặt doanh trại, sắp xếp lầm trận thế, khiến địch nhân tấn công vào, đương nhiên khó chống đỡ. Hừ, ngôn ngữ trẻ con, quả nhân một đời dụng binh, trăm chiến trăm thắng, quần hùng thiên hạ chả làm gì được ta, mấy cái bệnh vặt vãnh thì sao làm khó ta cho nổi?" Nói đến đây, ông nhớ tới những thành quả vẻ vang của sự nghiệp bình định thiên hạ, trong lòng vui hẳn lên, ông cao giọng nói, "Tất cả mấy đứa ngươi, cút hết đi!" Trong điện vang lên tiếng bước chân khua động, Chu Vi chợt nói: "Xin Lý Thái y dừng bước, phiền thái y đem sắc lại thang thuốc này..." Còn chưa dứt lời, Chu Nguyên Chương đã "phi" một tiếng, nói: "Vừa nói chữa bệnh là ở mình tự cường, tại sao lại bảo sắc thuốc mới?" Chu Vi ung dung nói: "Dụng binh giỏi, còn cần nhất trí, nếu địch quá mạnh, đôi khi cũng phải triệu tập viện binh." Chu Nguyên Chương trầm mặc một chút, bỗng ông cưởi xòa, nói: "Tiểu nha đầu càng ngày càng ngụy biện hơn, nghe như mi vừa nói, quả nhân mà không chữa cho khỏi bệnh, chẳng phải cũng như bị đánh bại sao? Thôi, uống thuốc thì uống thuốc, tránh bị thua một trận. lão tử đỡ mất mặt mất mày . Nhưng tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén, vi phụ cũng phải phạt mi." Chu Vi nói: "Nữ nhân cam chịu trách phạt." Chu Nguyên Chương cười, nói: "Liền phạt đánh đàn, quả nhân chưa dùng xong thuốc, con chưa được nghỉ." Chu Vi mỉm cười: "Phụ hoàng, vậy đâu có phải là phạt? Rõ ràng khen thưởng. Được chơi đàn hầu phụ hoàng, nữ nhân sung sướng còn gì bằng." Tịch Ứng Chân nghe cô nói thế ông đột nhiên cười lớn tiếng. Trong điện "ủa" một tiếng, Chu Nguyên Chương bảo: "Lỗ mũi trâu đã đến." Chu Vi cũng nói: "Sư phụ đây rồi", giọng cô không giấu nét vui mừng. Tịch Ứng Chân vỗ nhẹ vào tay Lạc Chi Dương, gã này như sực tỉnh cơn mộng, hắn đưa tay dìu ông đi vào đại điện. Chỉ thấy bốn vách tường chạm vẽ nhiều điển tích, đại điện đậm vẻ thư hương, dăm cung nữ cùng thái y đang quỳ trên sàn, ai nấy mặt không chút máu, toàn thân run rẩy. Một cái bát sứ thanh hoa vỡ nát trên mặt đất, thuốc nước bắn tung tóe xung quanh. Chu Nguyên Chương ngồi trên long sàng, tựa người vào một cái án thư thấp, hai năm không gặp, hình dạng ông càng thêm già nua, đầu tóc bạc phơ, hai gò má thật sâu, duy đôi mắt vẫn loe lóe sáng, nhìn vẫn có oai phong. Lãnh Huyền đứng ở đàng sau hoàng đế, vẫn toàn thân áo trắng, hai mắt nửa khép nửa hở, khi mọi người tiến vào, lão cũng không mở mắt nhìn. Chu Vi ôm dao cầm, đứng kế bên lão hoàng đế, hai năm xa cách, cô gái mỹ lệ hơn xưa, thêm kiều diễm, dáng thanh thoát như ngọc, trắng tựa bạch liên, người cao gầy như xưa, trông cô hệt một đóa danh hoa ngậm sương đang hàm tiếu, bày nét quyến rũ bức nhân. Chu Vi nhìn thấy sư phụ, cô quá vui mừng, hé miệng mỉm cười, hai gò má ẩn hiện lúm đồng tiền, rồi cô xoay chuyển ánh mắt, dừng trên mặt Lạc Chi Dương, khi ánh mắt họ chạm nhau, Chu Vi khắp người rúng động, một tia hoảng hốt thoáng gợn trên mặt, hai khóe môi nhỏ khẽ khàng mở, giống như cô sắp buột miệng hét lên Hơn hai năm rồi, cái khoảnh khắc này từng hiện ra trong hàng trăm, hàng ngàn giấc mộng của Lạc Chi Dương, bây giờ, giấc mộng thành sự thực, hắn chỉ cảm giác tim đập như sấm, khiến hắn quên hết mọi chuyện. Bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vào mu bàn tay, hắn đưa mắt nhìn, Tịch Ứng Chân vẫn ngó ra trước, hàng mi trắng hơi nhíu lại, Lạc Chi Dương giật mình, hắn sực nhớ mình đang ở đâu, vội vàng cụp mi mắt, không dám nhìn thẳng vào Chu Vi nữa. Trọn mấy năm rồi, hắn làm ruộng, trải nắng gió, tướng mạo có chút thay đổi, hiện giờ lại mặc đạo bào, Chu Vi nhìn hắn một hồi, cô cũng cảm giác ngờ ngợ, bèn hạ ánh mắt ảm đạm xuống, nét mặt bỗng dưng mờ mịt. Thái y cùng cung nữ nối bước nhau đi ra, Tịch Ứng Chân là người phương ngoại, ông dùng lễ thế ngoại mà chào. Chu Nguyên Chương thấy ông suy nhược, rất kinh ngạc, Tịch Ứng Chân cũng thấy ông ta già nua bệnh hoạn, lão đạo sĩ hồi tưởng vãng sự, trong lòng không khỏi thê lương. Hai người bạn già im lặng nhìn nhau, một khoảng thời gian ngắn, họ cùng một cảm nghĩ về quãng đời người anh hùng lúc tuổi xế chiều. --- Hết chương 18 ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang