[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 6 : Cuối cùng đã sinh ra

Người đăng: sutudien8

.
Lăng Thiên dường như cảm giác được mình đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, hầu như đã hư thoát đi rồi; mẫu thân của mình càng là phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng, hai mẹ con đồng tâm hiệp lực, vào sau một lần vất vả vùng vẫy cuối cùng, Lăng Thiên cảm giác được trên người mình đã làm đến một phần sức lực sau cùng, cuối cùng nghe được một tiếng kinh ngạc vui mừng lớn gầm rú ra: - Đi ra rồi..... Hài tử đi ra rồi......... Má ơi.......quá lớn..... - Ngay sau đó, toàn thân Lăng Thiên thoải mái một trận, tư tưởng duy nhất chính là: Má ơi, có thể tính là sinh ra rồi! Thực sự..... Mệt mỏi quá a!....... Tiếp tục liền mất đi tất cả ý thức..... đã ngủ mê mệt đi..... Trong phòng đẻ, bà mụ ra sức lau một cái đầu đầy mồ hôi, nhìn đứa hài nhi ôm vào trong ngực mà mình vừa mới đỡ đẻ ra này, nhịn không được trái lại hít một ngụm hơi lạnh: Thần tiên của ta, tiểu gia hỏa này, quá lớn! Quá nặng! Xem trọng lượng này, sợ rằng ít nhất có mười cân đi? Lòng còn sợ hãi nhìn về phía người mẹ trẻ vẫn mất sức hôn mê ở trên giường như cũ, thân thể gầy bé và yếu ớt cùng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, nhịn không được lại niệm một tiếng Phật, hài nhi lớn như vậy, mẫu thân nhỏ bé và yếu ớt như vậy..... Lại có thể mẹ con bình an, bình an sinh ra, thật sự là....... Ông trời phù hộ a...... A di đà phật! Tin tức thiếu phu nhân của Lăng phủ bình an sinh nở nhanh chóng truyền đi ra ngoài, một đám đàn ông vốn lòng nóng như lửa đốt ở lại trong phòng khách đi đi lại lại quay quanh rối loạn, đã không thể chờ đợi được mà xông vào, dẫn đầu là một người thân hình cao chừng một mét chín, mặt chữ quốc, một đôi lông mày thẳng hình lưỡi kiếm, từ tướng mạo mà xem, người này ở thường ngày chắc chắn là một nhân vật quyền cao chức trọng! Hiện tại, người đàn ông kia vốn cần phải uy nghiêm và cao quý toàn thân, lúc này lại là vẻ mặt vội vàng, vẻ mặt thương tiếc cùng yêu thương, tiến đến phòng đẻ, liền không quan tâm đến ai bên cạnh mà xông tới bên giường người mẹ trẻ, trong miệng vội vàng la lên: Đình nhi, ngươi không sao chứ Đình nhi? Lăng Thiên vốn đã bị bọc chặt chẽ vào trong tã lót, lúc này khoan thai tỉnh lại, trong miệng và mũi ngay lập tức phun vào luồng không khí mới, hắn chỉ cảm thấy lỗ mũi ngứa một chút, nhịn không được hắt xì một cái rất mạnh. Ngay lập tức nghe thấy một tiếng cười mắng: - Tiểu gia hỏa này, khi người khác ôm thì chuyện gì cũng không có, cố ý lúc lão phu ôm liền văng nước bọt, nước mũi vào mặt lão phu! Hô hô..... - Trong âm thanh dường như không chỉ không tức giận, ngược lại chan chứa sự hài lòng cùng khoe khoang, ngoài ra còn có sự cực kì thỏa mãn cùng vui mừng! Dường như việc bản thân lão bị cháu nhổ nước bọt và nước mũi vào mặt là đáng kiêu ngạo cùng vinh quang biết bao. Nhưng Lăng Thiên nghe được tiếng nói này, đã đủ có thể ở trong lòng vẽ phác thảo ra một hình tượng lão nhân với vẻ mặt dính đầy nước bọt, nước mũi của mình mà cười không khép miệng lại được. Với lại, Lăng Thiên có thể đảm bảo, tuyệt đối không có bất luận thành kiến gì. Chậm rãi mở to mắt, một gương mặt già nua đã ở trước mặt mình, ở mép tóc và khóe mắt có nếp nhăn lờ mờ, tóc hoa râm, giờ phút này, hướng chính diện về mình mà cười tới mức thấy mi không thấy mắt, khóe miệng hầu như vểnh đến gần mép tai.... Đúng là giống như một với hình tượng mà trong lòng hắn tưởng tượng, cười đến mức giống như kẻ ngu si! Trong lòng Lăng Thiên khinh thường một hồi, hắn nhịn không được mà trên mặt liền lộ ra một nụ cười. - Oa hô hô..... Nhìn xem, nó nở nụ cười, cháu của lão phu nở nụ cười, ha ha ha, không hổ là cháu trai của lão phu, vừa nhìn thấy ông nội liền nở nụ cười.... Oa ha ha ha..... - Ông già lại cười một lần nữa tới mức nước bọt văng khắp nơi. Đại bộ phận phun đến trên mặt của Lăng Thiên rồi, Lăng Thiên thầm nghĩ: - ông muốn cười thì cứ cười đi, còn phun mưa miễn phí? Lăng Thiên gần như muốn cười ra tiếng, thầm nghĩ, ta không phải là thấy được ngươi cao hứng mới cười, quả thực là nụ cười của ngươi giống như đúc với ta tưởng tượng, thật sự là quá.... Đáng khinh rồi a, ông nội ở thế giới này của ta! Lão bất tử, lại nổi điên, lớn tiếng như vậy, dọa tới cháu trai ta thì sao? Ôi chao, tay chân thô lỗ vụng về của ngươi, làm sao ôm hài tử chứ? Đưa cho ta, nhanh chóng đưa cho ta, ừm, cháu ngoan, bà nội ôm một cái, ha ha a, xem ra cháu trai của ta to lớn tuấn tú biết bao, cái mũi nhỏ, mắt nhỏ này, quả thực giống như đúc ông nội hắn...... - Bên cạnh một lão phu nhân mặt mũi hiền lành đoạt lấy Lăng Thiên ôm ở trong lòng giống như bảo bối. Đâu có, đâu có? Bá mẫu, làm sao da mặt của tiểu hài tử này nhăn nhíu vậy? Giống với tiểu lão đầu, ta không nhìn ra một điểm nào giống đại ca.... Một tiếng nghe vô cùng thiếu ý tứ vang lên . Nhưng mà dường như lời nói này cũng không có nói xong, thì nghe được một tiếng run rẩy đột ngột vang lên, tiếp theo thì là một tiếng kêu đau. Tiếng nói giáo huấn của lão phu nhân kia vang lên: - Cút sang một bên, thằng khỉ con, không có thể nói một câu dễ nghe! Tứ ca nói không sai a bá mẫu, ôi chao, bá mẫu ngươi nhìn, đầu của tiểu gia hỏa này làm sao dẹt dẹt mà lại dài dài? Thật khó coi! Ôi..... - Tiếng của một nữ hài tử trẻ tuổi vang lên, giọng nói cũng mang một chút ngây thơ. Ôi ôi ôi, ngươi, cái con bé này hiểu được cái gì? Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem cái mũi này, lông mi này, mắt này, sách sách sách.....thật sự là rụng từ trên mặt đại ca ngươi xuống đấy. Lão già, ngươi nói xem đúng hay không? Từ sâu trong đáy lòng Lăng Thiên cảm thấy vị bà nội này của mình có phần cưỡng từ đoạt lý rồi, mình vừa mới sinh ra lại dùng súc cốt thần công kéo dài đầu của mình, hiện tại có thể thực sự từ trên mặt mình nhìn ra hình ảnh của phụ thân, điều đó mới gọi là thấy quỷ rồi. Ừ ừ ừ, không tệ không tệ, em bé này cùng cha hắn Lăng Khiếu Trường quả thực là giống như đúc, nhìn thế nào cũng là hai cha con, lão phu không cần nhìn cẩn thận đã biết, đứa bé này chắc chắn là giống của Lăng Gia ta! Oa ha ha ha...... - Lời vừa nói ra, chỉ nghe được bà nội của hắn xì một tiếng, ôm hắn lên, trong miệng khẽ đánh nhịp. Bái phục! Miệng hai lão già này thật sự là quá quả quyết rồi! Lại từ một hài nhi vừa mới sinh ra, ngũ quan trên mặt còn không phân hoá rõ ràng lại nhìn ra nhiều chỗ giống với con trai của mình như vậy..... Thật sự là quá..... làm cho người bái phục rồi..... Tiếp theo, trước mắt của Lăng Thiên là một người tiếp một người xuất hiện, vô số đầu người màu đen thoáng qua, mỗi người đều giống như là xem xét một trân bảo hiếm có trên thế giới, như đèn kéo quân đổi tới đổi lui. A nha, tiểu thiếu gia thực sự đẹp trai a...... - Một gia hỏa nói. đúng vậy đúng vậy, ngươi nhìn cái mắt này, quá thần kì nha. Nhìn cái tay nhỏ này, thực sự có lực, trưởng thành nhất định có thể làm một Đại tướng quân! - Lại thêm một kẻ vuốt mông ngựa điên cuồng. Không chỉ thế, ngươi nhìn trong ánh mắt hắn, có vẻ rất sáng suốt a, tiểu thiếu gia khi trưởng thành nhất định là một đại tài tử, thấp nhất cũng có thể làm một Tể tướng..... - Tên này lợi hại hơn, ta hãy còn nhắm mắt lại, nàng vẫn nhìn ra trong ánh mắt ta có vẻ rất sáng suốt.... ....... Âm thanh Ầm ĩ không ngừng vang lên, Lăng Thiên bị những cô bảy dì tám này tranh cãi tới gần như hôn mê bất tỉnh. Đang lo liệu có phải là giả bộ khóc, đáy lòng đột nhiên xuất hiện cảnh báo, dường như có một luồng khí tức nguy hiểm âm u lạnh lẽo đến gần mình rồi, trong lòng thấy nguy hiểm, mở to hai mắt nhìn. Trước mắt xuất hiện một người thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên mặt cũng là tràn ngập nụ cười, tiếp cận đến trước mắt mình, trong miệng nói khen ngợi thao thao bất tuyệt, dường như là sự vui mừng phát ra từ trong lòng. Bất kể là âm thanh, ngữ điệu hay động tác, vẻ mặt, đều là hài hoà tự nhiên như vậy, tràn đầy cảm tình chân thành cùng chúc mừng chúc phúc sâu sắc. Trong lòng Lăng Thiên thầm kêu đáng tiếc, với hành động của người nầy, nếu như sinh ra ở cái thế giới kiếp trước kia của mình, tuyệt đối là người được chọn đoạt giải Oscar....có thể diễn hay như vậy! Hắn cúi xuống ở trước mặt Lăng Thiên, người khác căn bản không phát hiện hắn che dấu ở đáy mắt và trong lòng sự háo hức chân chính, nhưng khi hắn cúi đầu mặt đối mặt Lăng Thiên, sự căm thù ở đáy mắt đối hài nhi mới vừa sinh ra này lại là không một chút che dấu! Từ góc độ của Lăng Thiên, có thể rành mạch nhìn đến trong ánh mắt sắc bén của người nầy chợt hiện, kia rõ ràng là một sự chán nản vô cùng cùng một luồng sát khí kín đáo! Người này, nguy hiểm! Sự cảnh giác trong lòng Lăng Thiên dâng lên mãnh liệt. Người tuổi trẻ Này nói mấy câu liền ngẩng đầu lên, rời xa Lăng Thiên, tiếp tục cùng những người khác nói chuyện nhiệt tình, thỉnh thoảng lại cười đùa thanh nhã, lại ở thời gian ngắn ngủn đem bầu không khí nơi này điều tiết vô cùng hòa hợp. Nhìn ra người nầy ở trong gia tộc có nhân duyên quả thực không tệ. Với lại, cũng có lực tương tác nhất định. Ở trong lòng của Lăng Thiên, đã là nhớ kỹ chắc chắn bộ dáng của hắn! Người này, tuyệt đối là mục tiêu thứ nhất mà mình cần diệt sạch! Người như vậy lưu lại ở bên người, đối với mình và những người khác trong gia tộc mà nói, thật sự là quá nguy hiểm! Trong lòng Lăng Thiên cười lạnh lùng một tiếng, đồ nhóc con này, lại có dũng khí lộ ra sát khí ở trước mặt ta, tiểu gia ta trưởng thành sẽ giết ngươi! Có lẽ hài nhi thông thường có thể không phát hiện sự ẩn núp vô cùng giỏi cùng dụng ý xấu của ngươi, nưhng mà tiểu gia không giống vậy, tiểu gia sống cả đời suốt hai mươi lăm năm thì như kẻ ngươi có ẩn dấu trở lại, ở trước mặt tiểu gia âm thầm dùgn cơ mưu, đơn thuần là ở trước mặt Khổng phu tử đọc Bách Gia Tính, múa đại đao trước mặt Quan công, bán Búa trước mặt Lỗ Ban, bán ngũ gia bì trước mặt Đỗ Khang rồi...... Một nha hoàn đã đi tới: - Khải bẩm lão phu nhân, thiếu phu nhân tỉnh rồi, muốn nhìn hài tử. hảo hảo hảo, a a a, bà già này liền ôm tôn nhi bảo bối của ta qua. Ôi, vất vả con bé rồi a, một tiểu tử to béo như vậy, thật sự không biết thân thể gầy yếu kia của nàng làm sao cố gắng được. Canh đại bổ của Phòng bếp hầm được chưa? bảo bọn họ khẩn trương đưa qua đây, cho Đình Nhi bồi bổ thân thể. - Lão phu nhân nói ra rất hiền lành. Không bao lâu, Lăng Thiên liền cảm giác được mình tiến vào trong lòng một người đặc biệt ấm áp dễ chịu, hắn cảm thấy vô cùng hiểu rõ và thân thiết đối với khí tức trong lòng người này, vừa tiến vào lòng người này, Lăng Thiên liền cảm thấy một loại hạnh phúc không nói rõ ràng được, một loại cảm giác nương tựa, dường như ở trong lòng người này, bất kể có bao nhiêu mưa gió đều không hắt tới mình.... Lăng Thiên biết, lòng ngực này chỉ có thể thuộc về một người, thì phải là mẫu thân của hắn. Lăng Thiên không hiểu ra sao từ trên đường hoàng tuyền trực tiếp tiến vào thế giới này rồi, mang ký ức của kiếp trước, Lăng Thiên vốn tưởng rằng mình mang linh hồn của thanh niên hai mươi lăm tuổi tiến vào bên trong thân thể một hài nhi nhỏ bé, vào lúc đối mặt mẫu thân của mình chắc chắn sẽ cảm thấy lúng túng cùng không thoải mái. Nhưng khi Lăng Thiên mở to mắt, nhìn cái khuôn mặt tuyệt mỹ này, khi người phụ nữ mỉm cười ôn nhu mỹ lệ, cùng với khi nàng nhìn mình, vẻ mặt ngập tràn cưng chiều không che dấu chút nào, lại là không kiềm chế được mà từ chỗ sâu trong nội tâm hiện ra tình cảm yêu thích tràn trề. Ở trong nháy mắt kia, tinh thần Lăng Thiên hoảng hốt dường như về tới kiếp trước, về tới đoạn năm tháng thơ ấu ngắn ngủi sống chung vui vẻ với mẫu thân! Ngay lập tức, mũi Lăng Thiên cay cay, trong mắt không kiềm chế được chứa đầy nước mắt. Người phụ nữ Trước mắt này, còn mang vẻ mỏi mệt không hề che dấu, hai bên má còn có từng giọt mồ hôi ẩm ướt dính liền ở trên mặt, nhưng ở trong mắt của Lăng Thiên, tất cả đều là tốt đẹp như vậy, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với mẫu thân. Ở giờ khắc này, ở trong lòng Lăng Thiên đã quyết tâm rồi, mình, tuyệt đối không thể khiến cho người phụ nữ này vì mình mà có bất luận chút thương tâm gì, bất kể là ai, đều không thể xúc phạm tới người phụ nữ này! Bởi vì, nàng, là mẫu thân mà Lăng Thiên ta. Bảo bối không khóc, mẹ ở đây a, đừng sợ, mẹ có thể bảo vệ ngươi ôi. - thân thể của Lăng Thiên ở trong lòng mẹ khẽ đung đưa, nhịn không được từ đáy lòng lộ ra một loại cảm giác an nhàn ôn hòa kỳ dị, một cảm giác mệt mỏi tràn đến, Lăng Thiên ngáp một cái, dễ chịu nhắm mắt lại, ngủ say đi. Bất kể là kiếp trước hay là kiếp nầy, cùng thời gian hơn hai mươi sáu năm, không hề có một chút băn khoăn như thế, không có chút xíu cố kỵ mà hoàn hoàn toàn toàn ngủ, đối với Lăng Thiên mà nói, điều này, vẫn còn là lần đầu tiên! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang