[Dịch] La Phù
Chương 3 : Xích La tràng, Xích Diễm kim nghê
.
Đấu pháp sinh tử này vốn rất nguy hiểm, không được có lấy một chút sơ sót. Khi trong đầu Không Đồng vừa mới xuất hiện suy nghĩ đó thì Di La ở trong không trung liền cất tiếng cười. Khí đen trong tay tuôn ra, ngưng tụ thành một bàn tay to mà chộp xuống.
Người thiếu niên cầm Mâu Xá châu trong tay đã bị đấu pháp của hai người làm cho kinh ngạc. Hơn nữa xưa nay Không Đồng vốn quỷ kế đa đoan, cho nên khi xuống tay không hề lưu tình. Mà Âm sát thủ của Di La vốn là để đối phó với pháp thuật sử dụng phi kiếm, tràn ngập lệ khí độc ác dơ bẩn... Không Đồng đã bị thương nên không còn sức mà hoàn thủ vì vậy mà dưới một trảo đó liền mất mạng. Thân thể gã chẳng khác nào chiếc bánh bị đập nát.
Di La dùng một trảo đánh chết Không Đồng đột nhiên ánh mắt thay đổi. Chỉ thấy ở phía Bắc chợt có mấy đạo kiếm quang lao tới với tốc độ kinh người. Dường như nó chỉ chợt lóe lên một cái, giữa sân đã có ba người xuất hiện. Trong ba người đó có hai nam và một nữ. Cả ba đều mặc áo bào màu trắng. Hai người nam thì một người có mày rậm mắt hổ, thân hình cao lớn. Còn một nam tử khác có râu dài, đỉnh đầu búi tóc. Nử tử còn lại thì nhìn hơn ba mươi nhưng dáng người xinh đẹp, nhìn qua có cảm giác giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến nàng lung lay. Ba đạo kiếm quang xoay chung quanh thân thể họ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
- Âm Sát thủ! Ngân sắc lôi châu. Là môn hạ của Bắc Mang Âm Tiêu đạo nhân? - Cả ba người vừa mới xuất hiện thì nhìn thấy Di La chộp chết Không Đồng, thu hồi Ngân sắc lôi châu liền nhận ra ngay thân phận của y mà ngẩn người.
- Không ngờ lại là người Thanh Thành. - Con Di La cũng thầm giật mình. Không ngờ lại có người tới đây nhanh như vậy. Nhìn quần áo của họ, Di La nhân ra ba người đó không phải là người Thục Sơn mà là đệ tử của Thanh Dương tán nhân phái Thanh Thành: Ngao Minh, Tùng Hạc Tử và Thủy Vô Nguyệt. Có ba người đều là cao thủ thành danh. Nhưng suy nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu Di La. Y xác định mình chưa chắc đã là đối thủ của ba người này vì vậy mà không để cho cả ba mở miệng thì khí đen tanh hôi lại xuất hiện mà cuốn về phía thiếu niên trong hồng phiên.
- Mâu Xá châu? Khoan đã. - Ngao Minh, Tùng Hạc Tử và Thủy Vô Nguyệt chỉ đúng dịp đi ngang qua, thấy nơi đây có ánh sáng kỳ lạ lóe lên, biết có người đấu pháp liền bay tới. Hiện tại họ phát hiện ra Di La là người của Bắc Mang Âm tiêu tán nhân, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Di La đã đột nhiên ra tay với thiếu niên. Tùng Hạc Tử nhanh mắt nhìn thấy hạt châu trong tay thiếu niên liền thốt lên một tiếng, đồng thời một đạo kiếm quang màu trắng xuất hiện chắn lấy Âm Sát thủ của Di La.
- Có chuyện gì vậy? - Ngao Minh và Thủy Vô Nguyệt không biết có chuyện gì nhưng cả ba người vốn hiểu ý nhau nên khi Tùng Hạc Tử vừa mới phát kiếm quang, hai đạo kiếm quang của Ngao Minh và Thủy Vô Nguyệt cũng xuất hiện. Kiếm của Thủy Vô Nguyệt có màu lục nhưng dưới sự điều khiển của nàng, kiếm quang bay ra lại lóe lên màu hồng. Ánh sáng của nó hòa lẫn với kiếm quang màu đen của Ngao Minh, xoay quanh hai người.
- Đi! - Một tia sáng màu bạc bay thẳng về phía Thủy Vô Nguyệt yếu nhất trong ba người. Một tiếng động vang lên, thanh phi kiếm màu đen của Ngao Minh đã chặn lại tia sáng bạc của Di La. Va chạm với phi kiếm màu đen, hai làn ánh sáng liền tản ra xung quanh. Còn phi kiếm màu đỏ của Thủy Vô Nguyệt thì xoắn về phía Di La.
- Phi kiếm của Thanh Thành quả nhiên không tầm thường. - Sắc mặt của Di La hết sức lạnh lùng. Trước đó Di Lã cũng có giao thủ với phi kiếm của kiếm tiên khác nhưng Thanh Thành là một phái lớn nổi danh cả ngàn năm thì phi kiếm của tán tu bình thường không thể nào sánh được. Còn phi kiếm của Tùng Hạc tử không biết được luyện từ thứ gỗ gì mà khi đối mặt với Âm Sát thủ của Di La lại không hề e ngại. Tia sáng bạc kia cũng chính là Ngân sắc lôi châu mà Di La vừa mới thu về. Mặc dù lôi điện trong nó đã dùng hết nhưng đó cũng là một loại pháp bảo, một khi tấn công cũng phải tới ngàn cân lực. Nhưng không ngờ nó lại bị phi kiếm của Ngao Minh ngăn cản thế sức nhẹ nhàng. Hơn nữa ba người công thủ có quy luật vì vậy mà sau một đòn đó, Di La biết mình không phải là đối thủ. Nhưng Mâu Xá châu lại đang ở trước mặt, cho dù Di La có muốn bỏ thì cũng rất khó khăn. Âm Sát thủ nhanh chóng bay về, chộp lấy kiếm quang của Thủy Vô Nguyệt. Di La suy nghĩ thật nhanh để ứng phó như thế nào?
- Lại có phi kiếm? Là ai? - Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời có một đạo ánh sáng màu vàng kim như ngọn lửa bay tới. Còn chưa tới gần mà áp lực đã ép xuống. Cảm nhận có người đang tới, nhất thời phi kiếm của đám người Ngoa Minh đều quay lại, tập trung đề phòng.
Kiếm quang lao xuống đất lập tức hiện ra một bóng người. Đó là một lão già ục ịch, đôi mắt nhỏ hơi híp, hoàn toàn không có phong độ của một cao thủ. Tuy nhiên, vừa mới nhìn quanh, ánh mắt của lão chợt lóe lên một tia sáng:
- Chung quy vẫn đến chậm một bước. - Lão già thở dài một tiếng.
Nhìn phi kiếm của lão như bập bùng ngọn lửa nhỏ, Tùng Hạc Tử đột nhiên nghĩ tới một người mà lắp bắp:
- Xích Diễm Kim Nghê kiếm. Tiền bối là Liệt Dương chân nhân?
Lão già ục ịch không trả lời chỉ nhìn Di La:
- Ngươi tự mình ra tay hay phải để ta động thủ?
Vào lúc này Di Lã cũng biết được lão già ục ịch này là Liệt Dương chân nhân. Chỉ cần nhìn tu vi phi kiếm của lão, Di La biết mình không phải đối thủ. Nhưng tính tình của Di La vốn âm tàn nên chẳng sợ chỉ hừ một tiếng mà không nói câu nào.
- Mâu Xá châu? - Kiếm quang của Liệt Dương chân nhân lóe lên, đang định ra tay thì đột nhiên lão thoáng thấy thiếu niên trong khe hở chợt tản ra ánh sáng màu lam thì giật mình.
- Thế thì sao? Bây giờ mới nhận ra Mâu Xá châu sao? - Di La thấy vậy thì cười lạnh:
- Không Đồng gọi ngươi tới cứu hắn nhưng không nói cho ngươi biết vì Mâu Xá châu mà gặp phải kiếp nạn này sao?
- Tiểu tử! Cho dù sư tôn của ngươi đích thân đến thì cũng không dám nói với ta như vậy. Chết đến nơi mà vẫn còn ngông cuồng. - Liệt Dương chân nhân nổi giận, kiếm quang bùng lên bắn về phía Di La.
Di La lại xuất Âm Sát thủ, khí đen và kiếm quang va chạm vào nhau chẳng khác nào rót dầu sôi lên trên miếng sắt nóng đỏ mà hóa thành một làn khói nhẹ. Nhưng Di La cũng không hốt hoảng, chỉ nói một câu:
- Ngươi nói xem đám người Thục Sơn có phải mấy con lợn chết hay không?
Liệt Dương nghe thấy vậy thì kiếm quang lay động:
- Pháp thuật của Âm Tiêu chân nhân vốn âm độc. Tên tiểu tử này là đệ tử của hắn, nếu quyết liều mạng thì nhất thời cũng khó bắt được. Nơi này lại gần với Thục Sơn, hơn nữa ba tên Thanh Thành kia cũng không phải là hạng tàm thường, không thể để cho chúng chiếm lợi được. - Nghĩ vậy, Liệt Dương chân nhân liền do dự.
Một nụ cười khinh thường xuất hiện trên khóe môi của Di La.
"Không cần biết tu vi của ngươi cao đến đâu, nhưng muốn có được Mâu Xá châu cũng không phải dễ!"
Suy nghĩ của Di La hoàn toàn đúng. Mâu Xá châu đối với Liệt Dương quả thực có sức hấp dẫn rất lớn. Nên khi vừa mới nhận ra Mâu Xá chân, Liệt Dương chân nhân chấn động, như rơi vào trong địa ngục tham lam của người tu hành Phật môn, suýt chút nữa thì ngay cả phi kiếm của mình cũng không còn khống chế được. Nhưng Di La không ngờ được tính cách của Liệt Dương chân nhân lại cứng rắn:
- Cho dù ta không có được Mâu Xá châu thì sao? - Liếc mắt thấy nụ cười châm biếm của Di La, ngọn lửa trong người Liệt Dương chân nhân bùng lên. Lão chẳng hề nghĩ ngợi, kiếm quang tản ra chiếu sáng phạm vi mấy trượng như ban ngày.
- Hay cho tên ục ịch. - Di La thấy vậy thì quá sợ hãi, vội vàng vung đoản trượng mà phóng ra khí đen.
Liệt Dương chân nhân cười ha hả, chỉ tay một cái. Xích Diễm Kim Nghê kiếm được luyện chế tinh kim trong Xích Dương chân hỏa. Nó có uy lực cực lớn, lại không sợ sự dơ bẩn của âm hồn vì vậy mà đẩy âm hồn ra xung quanh.
Một tia sáng bạc lao thẳng về phía Liệt Dương chân nhân. Di La thấy tình hình không ổn lại ném ra ngân sắc lôi châu.
- Hừ!
Liệt Dương chân nhân chẳng thèm né tránh, há mồm phun ra một luồng khí màu trắng, cuốn ngân sắc lôi châu vào trong miệng. Bên kia, Di La run rẩy, sắc mặt tái nhợt suýt chút nữa thì bị Liệt Dương chân nhân chém trúng.
- Pháp thuật phi kiếm của Liệt Dương chân nhân đúng là quá bá đạo, không ngờ lại còn thu cả pháp bảo của đối thủ. - Trong tích tắc, cả ba người Thanh Thành đều có suy nghĩ như vậy. Nhưng đúng lúc này đột nhiên lại có tiếng hét to:
- Các ngươi muốn thừa cơ cướp đoạt Mâu Xá châu có phải không?
Ngao Minh, Tùng Hạc Tử, Thủy Vô Nguyệt sửng sốt. Liệt Dương chân nhân hơi do dự một chút thì Di La liền ném ra một làn khói lạnh.
Bình luận truyện