[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 39 : Ra khe núi

Người đăng: 

.
Chu Hằng chưa từng nghĩ tới mình sẽ lại đi cãi nhau với một con lừa! Nhưng con lừa này thật sự quá đê tiện, đê tiện đến mức hắn không mắng mấy tiếng là không được! Mấy người Chu Hiến Minh vô sỉ đê tiện, nhưng ít ra còn giữ thể diện, nhưng con lừa này lại không cần mặt không cần mũi, phát huy một chữ tiện đến cực hạn. - Dừng tay! Dừng tay! Con lừa đen này giở lại trò cũ, lại đề nghị dừng tay, nhưng Chu Hằng sẽ không mắc mưu nữa, vung kiếm múa càng nhanh hơn. Chỉ là con lừa đen này cũng rất tài, không dùng Lăng Thiên Cửu Thức là không làm gì được. Nhưng chỉ cần Chu Hằng vận chuyển kiếm ý, con lừa đen này liền chạy nhanh hơn ăn trộm, ngay cả Hàn Vũ Liên cũng theo không kịp. Đánh hơn nửa canh giờ, hai bên đều thở dốc hồng hộc. - Tiểu tử, bổn tọa không rảnh dây dưa với ngươi, mau dẫn đại gia ra ngoài, bằng không bổn tọa cắn mất đầu của ngươi, gâu! Con lừa đen thè cái lưỡi dài nói. - Ngươi không phải là chó, học chó sủa làm gì! Chu Hằng nhanh chóng ổn định nhịp thở, hắn tiêu hao phân nửa chân nguyên lực, cũng tiêu hao thể lực kinh người, mệt đến mồ hôi nhỏ giọt trên trán. - Đại gia ta thích! Con lừa đen ngông nghênh nói, sau đó giơ cái chân lửa chỉ về phía Hàn Vũ Liên, nói: - Tiểu mỹ nữ, tới đây đấm lưng cho đại gia! Đúng là chưa thấy qua con lừa đê tiện xấu xa như vậy! - Khó trách bị người ta trấn áp, quá đê tiện bị người ta hận! Chu Hằng cười to nói. - Ngao... Con lừa đen tức giận rống lên: - Lư đại gia nhà ngươi là gặp tai bay vạ gió, đang ngủ liền bị tấm bia đá chết tiệt kia hút mất tu vi cả đời, bằng không với thực lực của bổn tọa, phun nước miếng cũng có thể đập chết các ngươi! Con lừa đê tiện này có vẻ như nổi giận thật, trừng con mắt gian ra thật to, còn nhe hai hàng răng trắng bóc, cắn vang tách tách. Không biết nó có nói thật hay không! Trong lòng Chu Hằng thì thầm, đối với những gì con lừa đê tiện này nói, không nên dễ tin tưởng: - Ngươi đê tiện như vậy, xứng đáng bị hút chết! - Nhãi con, bổn đại gia muốn đá vỡ mông ngươi, để cho ngươi biết tại sao bông hồng lại đỏ! Con lừa đen không ra tay, chỉ vào Chu Hằng mà mắng, về mặt động khẩu thì sức chiến đấu của nó không hề kém cỏi. - Con lừa đê tiện, ngươi bị đè bên dưới đã bao lâu rồi? Chu Hằng thuận miệng hỏi. Con lừa đen lại không bị lừa, nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, nói: - Tiểu tử thúi muốn giở trò mèo trước mặt bổn tọa, gài bổn tọa nói ra, còn non lắm! Những thứ này Lư đại gia nhà ngươi từ ba tuổi đã chơi chán rồi! - Mau mau dẫn Lư đại gia ra ngoài, bổn tọa muốn quét ngang tứ hợp bát hoang, trở thành bá chủ trên trời dưới đất! Nói một hồi, tính đê tiện của nó vẫn không đổi, dựng người lên, hai cái chân trước bày ra tư thế gồng mình khoe độ cường tráng, bộ lông đen phấp phới, làm người ta không thể nhìn thẳng được. Chu Hằng cùng Hàn Vũ Liên nhìn nhau, đều không nhịn được ngứa cả răng, tính đê tiện của con lừa này hoàn toàn làm mọi rung động bị phai nhạt, khiến người ta chỉ muốn treo nó lên đánh một trận. - Hai người các ngươi, nhìn thấy tư thế oai hùng vô địch của bổn tọa còn không mau quỳ bái? Con lừa đen dựa vào vách đá, một chân sau nhếch lên đặt lên vách, hai chân trước vắt ngang trước ngực, cái đuôi thì gãi ngực thật là phá tan phong cảnh. Đối mặt với con lừa đen toàn thân đê tiện này, Chu Hằng muốn tức giận cũng không biết trút ra chỗ nào, chỉ cảm thấy vô lực liên hồi. - Được rồi, ta dẫn con lừa tiện này ra ngoài! Chu Hằng suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý. - Là Lư đại gia! Con lừa đen bất mãn kháng nghị. - Nhưng mà có điều kiện! Chu Hằng nói tiếp: - Rốt cuộc ngươi là thứ gì? - Bổn đại gia đương nhiên là là Hắc Lư Đại Thần chí cao vô thượng trên trời dưới đất! Con lừa đê tiện này không biết xấu hổ nói, còn đắc ý nghênh ngang vểnh chân lên cao hơn. - Làm sao ngươi biết nói? Hàn Vũ Liên xen vào, đây là chỗ cổ quái nhất, chưa từng nghe qua có yêu thú nào có thể phun tiếng người, điều này đúng là lật đổ mọi thường thức. - Bổn tọa là kỳ thú thiên địa sinh thành, là tồn tại trên mọi tồn tại, có thể nói chuyện cũng đâu có gì ngạc nhiên! Con lừa đen tiếp tục ngông nghênh nói, vẻ mặt đê tiện làm người ta nhìn mà trong lòng khó chịu. - Nhìn sao cũng là một con lừa bình thường! Chu Hằng nhìn con lừa này từ trên xuống dưới, liên tục lắc đầu. - Tiểu tử thúi, bổn tọa đã nói trăm lần, vạn lần, bổn tọa là kỳ thú thiên địa! Con lừa đen tức muốn điên nói. - Vậy sao ngươi bị người ta trấn áp? - Xì, đó là bổn đại gia xúi quẩy, vốn đang bế quan trong này, không ngờ lúc đó không bị tên nào xây dựng một cái đại trận, thiếu chút nữa hút khô bổn tọa! Con lừa đen tràn đầy tức giận nói, bộ dáng cực kỳ khó chịu. Có khả năng lời này là thật. - Con lừa đê tiện, ngươi bị trấn áp lâu như vậy, có biết rốt cuộc đây là chỗ nào? - Là Thần Lư đại nhân vô thượng! Con lừa đen cắn răng nghiến lợi nói, một chân đá vào vách núi. - Bổn tọa cũng không biết, chỉ biết là nơi này rất là tà! Con lừa đê tiện này cũng không biết ư? Chu Hằng lắc đầu, nói với Hàn Vũ Liên: - Hàn sư tỷ, chúng ta ra ngoài thôi! - Ừ! Hàn Vũ Liên đương nhiên không có ý kiến gì với chuyện này, ở trong này tính mạng nàng nằm trong tay Chu Hằng, không có hắn dẫn đường, cả đời nàng cũng không ra được, có ai lại chịu ký gửi tính mạng mình trên tay người khác? Hai người một lừa xuất phát đi ra, tiến vào trong tầng sương mù. - Ta nói con lừa đê tiện, ngươi đã là con lừa, để cho ta ngồi lên thì sao? - Bổn tọa cắn chết ngươi! - ...... Ngươi không phải là chó! - Bổn tọa thích vậy, ngươi có thể làm gì được bổn tọa? Trong lúc cãi nhau, hai người một lừa nhanh chóng ra khỏi khe núi. - Oa ha ha ha! Cuối cùng bổn tọa ra rồi! Chỉ là một cái mê cốc, làm sao có thể nhốt được Lư đại gia nhà ngươi, ha ha ha! Con lừa đen cười to một lúc, đột nhiên vung bốn vó bỏ chạy, nhanh như gió thổi, nháy mắt không thấy tung tích. Con lừa đê tiện này đúng là biết qua sông dỡ cầu, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không để lại! - Hàn sư tỷ, Chu sư đệ! Lúc này, Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh ở gần đó chạy đến, nhìn thấy hai người Chu Hằng liền như trút được gánh nặng. - Đúng rồi, vừa nãy hình như ta còn nghe được tiếng của một người khác, là người trong khe núi ư? Lục Thanh hỏi. Hai người này cũng không nhìn thấy con lừa đen kia. Hàn Vũ Liên lắc đầu, con lừa có thể mở miệng nói chuyện, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe nói, ai mà tin lại có chuyện đó? Nàng nói: - Nào có ai khác, chỉ có ta cùng Chu sư đệ! Hai người Lục Thanh cũng không hoài nghi chuyện này, mặc dù cái giọng quái lạ kia không hợp với Chu Hằng và Hàn Vũ Liên, nhưng khe núi này thật là quá quỷ dị, nghe nhầm cũng không kỳ quái. - Chu sư đệ, ngươi, ngươi, ngươi.... Luyện Thể tầng chín! Lục Thanh đột nhiên run giọng nói. - Cái gì? Mao Hiền Chí lập tức nhảy dựng lên, cảm ứng khí tức Chu Hằng một chút, cũng toát ra biểu tình vô cùng khiếp sợ. Đúng là hoang đường mà! Trước đó còn chỉ là Luyện Thể tầng bảy, sao mà bây giờ lại thành Luyện Thể tầng chín vậy chứ? - Ở trong khe núi có chút kỳ ngộ! Chu Hằng thuận miệng qua loa cho xong, loại kỳ tích này không thể làm lại, người khác không có đoạn kiếm màu đen, tiến vào khe núi chỉ có phần chịu chết! Hai người Lục Thanh thì tràn đầy hâm mộ, trong lòng đầy ắp hối hận. Nếu lúc đó bọn họ kéo thêm dũng khí cũng đi vào khe núi, có thể nào cũng sẽ đạt đến Luyện Thể tầng chín hay không? Có thể lập tức nhảy lên hai tiểu cảnh giới, đây là tạo hóa cỡ nào! Bọn họ đều là Luyện Thể tầng tám, vốn cao hơn Chu Hằng một cái cảnh giới, nhưng bây giờ lại bị vượt qua một tiểu cảnh giới, điều này khiến bọn họ cảm thấy chênh lệch cực lớn. Nhưng có hâm mộ hơn nữa cũng vô dụng, bọn họ chỉ có thể chúc mừng Chu Hằng. Đến thời gian ước định, bốn người Chu Hằng hợp mặt với tiểu đội Thích Quang Diệu dẫn dắt, quay về Cửu Linh Tông. Lần này bọn họ thu hoạch rất lớn, chẳng những đạt tới mục tiêu dự kiến, hơn nữa còn có lợi nhuận rất lớn, cho nên được tông môn khen thưởng. Mỗi người được 1 điểm cống hiến tông môn - Đương nhiên, trừ Thích Quang Diệu ra, là hắn tự nguyện đến giúp đỡ. Điểm cống hiến tông môn là tiền chuyên dụng của Cửu Linh Tông, để bên ngoài thì không đáng một đồng, nhưng ở bên trong Cửu Linh Tông, thứ này còn quý giá hơn cả vàng bạc. Bởi vì những thứ trong tông môn ví dụ như công pháp, võ kỹ, đan dược... đều chỉ có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy. Giống như Tụ Linh Đan cần 10 điểm cống hiến để đổi, nhìn như rẻ hơn vàng bạc nhiều lắm, nhưng độ khó lấy được cũng rất lớn. Trở lại tông môn không lâu, Hàn Vũ Liên liền đến đưa cho hắn 10 viên Tụ Nguyên Đan, đây là phần thưởng hạng nhất khảo hạch tông môn lần này dành cho hắn. 10 viên Tụ Nguyên Đan, đúng là con số lớn! Trong lòng Chu Hằng vui vẻ, đoạn kiếm màu đen có thể cung cấp năng lượng cho hắn ngày càng ít, 10 viên Tụ Nguyên Đan có thể thay cho 1 tháng khổ tu, đúng là thứ hắn cần nhất. "Kỳ ngộ" của hắn trong khe núi sương mù tự nhiên không thể giữ được bí mật, đã sớm bị hai người Lục Thanh tuyên truyền sôi trào. Chỉ là hai người cũng không đoán được rốt cuộc là Chu Hằng lấy được kỳ ngộ gì, đoán là ăn được thiên tài địa bảo gì đó, làm cho chỉ trong mấy ngày hắn liền trở thành danh nhân trong tông môn. Cách nổi danh như thế, Chu Hằng thật sự không thèm chút nào, bản thân hắn là người che giấu một bí mật lớn, lỡ như bị người ta phát hiện sự tồn tại của đoạn kiếm màu đen.... Hắn cũng không cho rằng bây giờ mình có thể chống lại tồn tại Tụ Linh Cảnh. May mà đan điền tự thành thế giới, người khác có đưa tay moi móc trong người hắn cũng không có khả năng phát hiện sự tồn tại của đoạn kiếm màu đen, tạm thời còn không cần phải lo. Mê Vụ Tử Cốc làm hắn bị đánh vào rất mạnh, để cho hắn bỗng mở rộng tầm mắt, vượt xa hơn cả khi đi ra khỏi Nguyên Thạch Trấn. "Bóng người dưới hàn đàm tuyệt cốc, con lừa biết nói, xương khô sống lại, trong dãy núi Bình Thiên này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì!" Chu Hằng rất nhiều khó hiểu, nổi lên tò mò mãnh liệt, hận không thể có được lực lượng chiến thiên, có thể xoay chuyển càn khôn, làm rõ ràng mọi chuyện trước sau. "Mấy ngày nữa sẽ là đầu tháng, có thể khiêu chiến 10 người mạnh nhất ngoại môn, ta phải giành được một vị trí, để đạt được tài nguyên tu luyện tốt nhất, mau chóng đột phá vào Luyện Huyết Cảnh!" Hắn kiên nhẫn chờ đợi, mỗi ngày dùng một viên Tụ Linh Đan, thời gian còn lại đều toàn dùng vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết để tích lũy chân nguyên lực. Hiện tại đoạn kiếm màu đen cung cấp năng lượng cho hắn ngày càng ít, hắn không thể miệng ăn núi lở được. Về phần Lăng Thiên Cửu Thức, hiện tại hắn vẫn luôn kẹt ở thức thứ tư, muốn lĩnh ngộ kiếm ý trong đó phải cần có cơ hội, bằng không mặc kệ hắn tốn bao nhiêu thời gian cũng là vô dụng. Chu Hằng như trở lại thời gian 10 năm không thể tu luyện, ngoài nghỉ ngơi cần thiết, tập trung toàn bộ thời gian vào việc tu luyện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang