[Dịch]Khoảng Trống - Sưu tầm
Chương 7 : NHIỆM VỤ 2: SỰ CÔ ĐỘC !
.
Tại miền tây lục địa, trong một văn phòng dạng trung, người phụ nữ chạc tuổi tôi mang vẻ đẹp mặn mà sắc sảo, đôi mắt sâu đuôi mắt kẻ đỏ, bộ đồ văn phòng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của những đường cong gợi cảm. Nanami Isuke, cô ta là quản lý một chi nhánh của cục ma thuật nơi tôi làm việc, tuy trẻ nhưng cô ta thật sự rất thông minh và luôn xử lý tình huống một cách khéo léo, nhờ vậy tôi không ít lần được bà cô này cứu nguy. Một người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược về đằng sau, gương mặt kiêu ngạo bước vào .
- Hắn ta lại phá luật, cái tên khốn đó !
Vừa nói hắn ta đập ngay bộ hồ sơ lên bàn. Nanami xé niêm phong rút bảo cáo ra đọc
- Đây là lần thứ hai kể từ vụ mấy con búp bê ma thuật đó, không thể làm ngơ thêm được !
-Thôi nào, dù sao chúng ta đã có kết quả báo cáo, mặc dù mọi việc đều bị xê dịch nhưng chúng ta lại sở hữu thêm 13x4 !
- Nhưng hắn liên tục phá luật hậu qua khó lường nhất sẽ là tác động đến các người trong cục, một người được nhân nhượng thì nhiều người cũng đòi nhân nhượng sớm muộn chúng ta sẽ khủng hoảng rồi đi vào tan rã ! Đặc biệt với một tên bất trị như hắn ... cheezz thật đáng khinh
Vẻ mặt Nanami bất ngờ trở nên đanh thép
- Ngài nghĩ nếu để " tên bất trị" mà ngài nhắc đến chống lại tổ chức thì chúng ta sẽ thắng ư ? Với năng lực của hắn chúng ta không thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra, hắn hoàn toàn không bình thường như cái mác con tốt đó, có thể hắn sẽ xóa sổ chúng ta trước khi chúng ta kịp làm gì đó ! Cái con người thứ 2 của hắn .. Thật sự đó là một con quái vật !
...... Khựng lại một chút, tên bộ phó tỏ ra lương lự
- Nếu còn lần sau, chắc chắn tôi sẽ giết hắn ! Cho dù hắn có là cái thứ gì đi nữa !
........................
- Master, master !
- Sui hả ? Sao giọng em lạ thế ?
Đang trong cơn mê, lại là giấc mơ ám ảnh tôi bấy lâu thì giọng nói ấm áp đó đến và kéo tôi ra khỏi màn đêm tối tăm, vẫn còn ngái ngủ tôi tiếp tục nhắm mắt lại
-Một chút nữa thôi !
- Thôi nào master, trời đã sáng rồi mà !
Sao sui hôm nay hiền quá bình thường con bé đã cho tôi mấy cái bạt tai rồi sau đó bắt tôi đi làm bữa sáng, với lại sao Sui nặng thế nhỉ ? Bán tín bán nghi tôi lờ mờ mở mắt
- Sui, có thật là em không vậy ?
Hmm ???! Cô bé hôm qua được tôi cứu đang ngồi trên bụng tôi, và điều khiến tôi tỉnh ngủ hẳn là cô bé chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của tôi. Một buổi sáng hoàn hảo đối với những thằng tốt số, cảm ơn vì bữa sáng !
-Thì ra là em à ! Hmm Hmm
- Sao thế master
- Đừng gọi anh là master ! Anh chỉ là master của riêng Sui và Sou thôi !
Sui và Sou bước vào với vẻ mặt hạnh phúc hình như bọn họ vừa nghe được cuộc nói chuyện. "Chết tiệt ngại quá" Tôi thầm nghĩ
- Quả nhiên là master của bọn em !
Tuy nhiên cô gái đó thì lại trở nên buồn bã, khẽ cúi đầu xuống
-Vậy bây giờ em phải làm sao ?
- Hãy coi anh như anh hai của em, gọi là anh hai cũng được mà !
Mắt cô bé trở nên long lanh như sao, con bé ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi
- Vâng ! Anh hai em yêu anh !
- Mau bỏ ra con bé kia, master là master của ta, đồ ngốc !
Sui gắt gỏng, vội vã kéo cô bé ra
- Chị hai cũng biết ghen hả ?
* giật bắn mình, đỏ mặt* Sui vội buông ra, bĩu môi chỉ nhìn thôi mà thấy vừa dễ thương vừa mắc cười
- Đâu... Đâu có chỉ là .... Môôôôồ master ngốc ..... mau xuống nấu đồ ăn sáng đi, em sắp đói đến chết rồi nè !
- Được rồi một bữa sáng thật ngon, như anh đã hứa !
- Vângggggg
- À đợi chút, anh gọi em là gì giờ ?
.......
Vè bối rối xen lẫn buồn rầu bất chọt hiện lên trên gương mặt cô bé, cùng với đố là sự im lặng trong chốc lát .
- Chưa có ai từng gọi tên em cả ......
- Hmmm.... Vậy đi, anh gọi em là Rin, Được chứ ?
- Vâng em yêu cái tên đó ! Rin, em là Rin !
Con bé nở nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cuối cùng tôi cũng thấy nó cái nụ cười thật sự hạnh phúc mà tôi chờ đợi ở em !
- Rồi ! Bây giờ Sui, Sou các em giúp Rin băng bó lại vết thương nhé, anh sẽ đi chuẩn bị đồ ăn !
- Vângggg
Trước đây khi cô độc một mình tôi chưa bao giờ nghỉ đến việc nấu ăn, tôi thường lang thang với những thức uống, đồ ăn dinh dưỡng ở các máy bán hàng tự động. Kể từ khi Sui và Sou đến với tôi, vì một số lý do cũng như không thể thường xuyên dẫn chúng ra ngoài nên tôi phải học nấu ăn, kết quả là tay nghề của tôi không đến nỗi tệ. Tôi làm bít tết và trứng ốp la cho bữa ăn, khi đang làm phần nước sốt sui chạy đến bất ngờ nhảy lên túm lấy vai tôi
-Thơm quá, master !
- Quả nhiên !
Sou đứng sang cạnh tôi ngay sau khi Sui xuất hiện. Tôi đưa muỗng sang phía Sui để cô bé nếm thử món ăn của tôi.
- Ahhhh nào !
-Ngon quá !
- Cả em nữa ! Nào, sou ahhhh nào !
-Vâng! rất tuyệt ạ !
Rin rút rè phía sau tôi, Sui và Sou cùng quay lại
-Rin nữa ! Lại đây nào !
-Vâng ! Em yêu anh, anh hai ! yêu cả Sui và Sou nữa !
Má Rin ửng hông, băng gạc băng bó một bên mắt của em không làm vẻ dễ thương của em mất đi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó tim tôi lại nhói lên giá mà tôi hành động sớm hơn ! Tại sao ? Tại sao tôi lại lưỡng lự ? Rin vẫn hồn nhiên vui đùa cùng chúng tôi, mong sao vết thương lòng của em sẽ được bù đắp lại theo thời gian. Những ánh nắng ban mai chiêuj rọi làm gian bếp nhỏ như sáng bừng lên cùng những nụ cười rạng ngồi đó ....
Sau bữa ăn, có vẻ như lâu rồi Rin mới có một bữa ăn cùng gia đình, vẻ hạnh phúc không thể giấu được nó lộ rõ trên gương mặt em. Tôi mở lời
- Lát nữa chúng ta đi mua sắm nhé, không thể để Rin cứ mặc mỗi áo sơ mi thế này được !
- Không cần đâu anh hai, chúng ta đều là những kẻ bị truy đuổi, đâu thể gây chú ý ở nơi đông người được !
- Nhưng như vậy ổn chứ /
- Ổn mà ! Vì chiếc áo này là của anh hai nên em yêu nó !
- Không ..... Ý anh là .... Đồ lót kìa
Tôi đỏ mặt ngượng nghịu nói và cô bé cùng đỏ mặt ngay sau đó
- Ổn mà..... Nếu là anh hai ...
-Không, Không, Không ! Tuyệt đối không được quyến rũ master ! Mà hai người đang tình tứ gì đó ?
Sui hét lên có vẻ con bé đang ghen, Sou cứu nguy ngay lập tức
- Để em ra ngoài ! Nếu là tàng hình bậc một thì lượng mana của em có thể duy trì 2 ngày liền ! Em sẽ mua một cách nhanh nhất rồi trở về !
- Cảm ơn em Sou !
- Vậy em đi đây !
- Em đi cân thận !
Sau khi rửa bát tôi ngồi ra khoảng hiên yên tĩnh của phòng khách hóng gió *ring**ring* Tiếng chuông gó hòa cùng cơn gió nhẹ nhàng của mùa hè thật êm đềm, tiếng kêu trong suốt như đi vào tâm hồn con người .
-Ở nhà đúng là nhất mà !
Sui gối đầu trên đùi tôi mơ ngủ nói, Rin đi lại gần rồi ngồi xuống cạnh tôi
-Em ngồi đây được không ?
-Ừm !
Cô bé dựa đầu vào vai tôi
- Thật êm đềm !
- Ừm ! Tôi vừa nói vừa xoa đầu Sui
Nhà của tôi nằm ở rìa thành phố, xung quanh chỉ lác đác một hai nhà. Căn nhà hai tầng không quá to nhưng có một khoảng sân lớn, tôi luôn nghỉ ngơi ở đó vì nó mang đến cho tôi một cảm giác yên bình..... Và giờ nhà tôi đã có 4 người .....
Bình luận truyện