[Dịch]Khoảng Trống - Sưu tầm
Chương 41 : BÌNH MINH LÊN, NHỮNG TIA NẮNG ĐẦU TIÊN
.
Tôi ôm Sui trên đoạn đường dài, gập ghềnh và nhấp nhô những viên sỏi nhỏ, quả là con đường dài và xấu nhưng giờ nó cũng không quan trọng tôi phải đến đó ngay, ngay lúc này tôi sẽ chữa lành cho Sui và hồi sinh Sou. Nhiều giờ trước tôi nhận được một cuộc gọi của Nanam, không hiểu sao cô ấy nắm được hết tình hình của nhóm tôi, chẳng nhẽ cô ấy gài người theo dõi tôi ư. Mà kệ đi tôi rất tin tưởng Nanami, theo thông tin của cô ấy thì hiện tại có một nơi, một người có thể cứu chữa được tình trạng này của Sui và Sou đó chính là " Học trò của Rozen " Enju anh ta luôn ở ẩn sâu trong vùng rừng tối ở cách Sea Swam rất xa về hướng Bắc. Anh ta trốn tránh và không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, và tay nghề của anh ta được so sáng là ngang ngửa với Rozen, anh ta là niềm hi vọng của tôi.
Từng hơi thở yếu ớt của Sui phả vào ngực tôi, tôi nhìn gương mặt nhỏ bé với những hơi thở đều đều đó mà chợt thấy xót xa hơn, tôi chạy nhanh hơn nhanh hơn nữa, theo sau tôi là Rin đang bế Sou cùng Ara, Mei và Eva tất cả mọi người đều hiện rõ vẻ mệt mỏi trên mặt nhưng không ai có ý định dừng lại sau khi tôi nói về cuộc điện thoại đó. Chúng tôi chạy băng qua đường cao tốc rồi chui tọt vào khu rừng phía Bắc, mặt trời đã bắt đầu ló rạng tiếng chim hót cùng âm thanh của buổi bình minh trải dài trên con đường chung tôi tiến đến. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên má tôi, rồi một giọt nhỏ khẽ chạm vào má của Sui, con bé lờ mờ mở mắt, miệng mấp máy những âm tiết nhẹ nhàng
-Ma... Master ... ? Em .... đau quá !
Tôi siết chặt con bé vào lòng, tim tôi như quặn chặt lại
-Cố lên sắp đến nơi anh có thể chữa cho em rồi !
-Master ... đừng cố ... quá !
-Không sao đâu em cứ ngủ đi ! Anh nhất định sẽ bảo vệ em và Sou !
Con bé mỉm cười với tôi, nụ cười méo mó vì bị cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần giày vò. Cheez Chết tiệt nhanh nữa lên nào cái chân chết tiệt của ta ! Chân tôi đã ứa máu vì những vết thương chưa lành hẳn đã tiếp tục cử động mạnh. Tôi ngoái lại nhìn Eva mặt cô ấy nhợt nhạt hẳn đi, vết thương ở lưng và bụng không tự lành lại được cũng đang giỏ máu xuống mặt đường. Tôi xin lỗi nhưng ưu tiên lúc này của tôi là phải cứu Sou và chữa lành cho Sui. Tôi cứ tiếp tục chạy trong vô thức về hướng Bắc mà không để ý bầu trời đã tắt nắng và tối sầm lại như ban đêm, ngay khi để ý ra nó tôi đứng sững lại, ngoái nhìn lại phía sau. Đằng sau tôi vẫn là khoảng không đầy nắng và gió, Nhưng vùng tôi đang đứng thì lại là một không giạn tối đen, cai cối héo quắt đổ ngả ngieeng đủ mọi hình dạng, tôi đã đến rừng đen rồi sao
-Đúng là đen y như tên gọi !
Tôi bất chợt thốt lên mõi người rảo bước từ từ và cẩn trọng nhìn kĩ xung quanh, nhưng âm thanh đáng sợ của những con thú hòa quyện với màn đên bất tận. * Tõm * tôi đạp chân vào nước ư ? Một con sông, chúng tôi đang lội đi trên một con sông đen ngòm tôi có cảm giác thứ gì lướt qua chân, rồi bất ngờ nó lướt qua chân Mei cô ấy la lên tóm lấy Ara khiến Ara tiếp tục giật mình theo.
-Heez có thứ gì đó ở con sông này ! nó vừa chạm qua chân em !
-Chắc không phải thủy quái đâu nhỉ, anh hai !
Rin đi tới túm vào cánh tai tôi run run, chúng tôi lội qua con sông kinh dị ngay khi chạm bờ sông cả đám ngồi xuống thở phaor nhẹ nhõm vì không có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi đã chán ngán việc đánh nhau hay va chạm một thứ gì đó rồi, tôi rút bao thuốc ra còn một điếu cuối thôi hả, bực mình thật. Tôi đưa lên miệng rồi quẹt lửa hút một hơi sâu, tôi tiếp tục đứng dậy định đi tiếp thì đập vào mặt tôi là một thứ gì đó với đôi mắt vàng lóe lên trong đêm tối liếc nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi giật mình đưa tay trái sang ngang che cho mọi người đồng thời tay phải ôm chặt lấy Sui, một giọng nói lanh lảnh pha chút trẻ con cất lên tròng màn đêm tối
-Các người là ai, đến nhà ta có việc gì !
-Nhà ... Nhà ư !
-Đúng vậy đây là nhà ta !
-Vậy anh là học trò của Rozen ?!
-Học trò Rozen ? Cái lão đần ấy hả ! Lão ta lại gây ra phiền toái gì sao, các người tìm ta có việc gì !
-Tôi muốn cô giúp tôi chữa cho cô ấy !
Tôi đưa Sui lên phía trước, ánh mắt vàng đó liếc nhìn xuống rồi ngoảnh mặt lên nhìn tôi
-Chẳng phải búp bê của Rozen đây sao ? Ta sẽ không giúp bất kì con búp bê nào của hắn ta !
-Từ từ đã nào !
Hắn ta vừa quay mặt định bỏ đi thì tôi nhảy xổ tới tóm vào vai khiến hắn ta luống cuống rồi ngã khỏi mỏm đất đang đứng. Hả, tất cả chúng tôi lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên. Thậm chí hắn ta còn thấy hơn cả Eva bây giờ hắn ta chỉ là một con nhóc, hắn ta đưa tay về đằng sau xoa mông kêu đau oái oái. Hắn ta không phải là đàn ông hắn ta là một cô bé mái tóc bạch kim, ánh mắt vàng nước gia hơi ngăm đen, bên phải tóc thắt bím lọn nhỏ rồi buộc về đằng sau. Cô ấy đứng dậy, chúng tôi có thế nhìn thấy rõ bộ váy trắng dễ thương đó với nhiều chi tiết cùng viền ren trang trí phức tạp, trông cô ấy toát ra một vẻ quý phái đúng hên là trong cô ấy hệt như một con búp bê của nga. Tôi hỏi lại một lần nữa như thể muốn chắc chắn lại vì không thể tin vào mắt mình
-Cô là Enju hả ?
-Đúng vậy và ngươi thật vô lễ đấy ! Mà .. ngươi là con trai hả .....
-Thì đúng là vậy đấy !
-Chưa có tên con trai nào chạm vào người ta cả ! Kể cả Rozen đó !
Cố gái bỗng đỏ mặt và cúi gằm xuống xấu hổ
-Ngươi phải chiu jtrachs nhiệm với ta đó !
Eva sút mạnh vào chân tôi, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, tôi túm lấy tay cô bé rồi nói với vẻ mặt hớn hở mừng rỡ
-Vậy cô sẽ giúp tôi chứ ?
-Lại nữa ! Ngươi không biết xấu hổ hả ! Mà .. cũng không sao !
-Đi đến đâu là có gái theo đến đấy ! Đúng là tên chồng hư hỏng !
-Đúng vậy Isora hư hỏng quá !
Mei và Ara đồng thanh lên tiếng, chẳng lẽ họ không biết mệt sao. Dù sao thì vì một lý do nào đó mà Enju đã chấp nhận sẽ giúp tôi trong vẻ mặt hầm hâp của mọi người. Enju dẫn chúng tôi về nhà cô ấy, một căn nhà được làm dựa vào gốc cây cổ thụ lớn đã gẫy nát, mạng nhện chăng khắp nơi trong căn nhà, nhìn cả ngôi nhà toát lên vẻ cổ kính như được làm từ những năm 70. Bước vào trong đập vào mắt chúng tôi là những búp bê chưa hoàn thiện treo lên sợi dây lớn và chắc chắn cùng từng bộ phận của chúng, một kệ tử tràn ngậy những thứ như đầu mắt tay chân búp bê, và một ngăn tủ kính trưng bày những con búp bê hoàn thiên vô cùng đẹp đẽ, cô ấy mời chúng tôi một cốc cacao nóng rồi bắt tay vào xem qua vết thương cho Sui, sao 1 tiếng đồng hồ xem xét kĩ lưỡng cô ấy dùng các dụng cụ của một nhà làm rối một chậu nước và một chiếc bọt biển. Enju chấm nước nhẹ lau qua mối nối giữa cánh tay của Sui một cách nhẹ nhàng rồi quay sang nói với chúng tôi. Tình hình của Sui khá khác với cách chưa trị cho những búp bê bình thường chúng tôi cần có sợi chỉ vàng dệt từ gỗ của cấy sồi già lớn nhất trong khu rừng này. Và một điều đó là chiếc cây đó rất đáng sợ theo lời nói của Enju, nhưng tôi đã quyết định rồi sáng mai tôi sẽ cùng Ẹnu lên đường kiếm nó. Còn về Sou thì có vẻ khá đơn giản cô ấy mài lại miếng sứ vá lại vết thủng ở bụng Sou rôi nói với chúng tôi là sau khi Sui tỉnh chỉ cần lấy Rosa Mystica của Sui đặt lại cho Sou, nhưng vấn đề là cô bé muốn tỉnh lại hay không sau những chuyện đó, làm tổn thương chính người mà mình yêu nhất, đó là cú sốc vô cùng lớn. Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra ....
Buổi tối diễn ra như bình thường chúng tôi tắm rửa băng bó lại vết thương Enju nấu và mang cho bọn tôi một vài món khá kì lạ đúng hơn là kì dị, chúng tôi liếc nhìn đĩa thức ăn mà có cảm giác như chúng đang sống và động đậy. Cái thứ gì đây nó đen ngòm như màn đêm quanh khu nhà và phát ra những tiếng lách tách nhỏ
-Cô ... Cô định giết ta hả ! Một nửa của ta ơi, hãy vào bếp và làm lại một thứ gì đó đi !
-Ngươi đang coi thương ta đấy hả con ma cà rồng thối kia !
-Thôi nào nếu cô cho phép tôi sẽ làm lại một món gì đó !
-Được thôi nếu ngươi tự tin nấu ngon hơn ta !
Vậy là tôi lại phải tiếp tục đi vào bếp làm lại một món gì đó bằng những nguyên liêu kì dị này, cây nấm này sao lại có tận 3 cuống thế này !!!! Con gì đây giống gà nhưng chân đùi lại dài và to như thế này ! Thuốc tăng trọng hả ??! Có lẽ do khu rừng luôn luông không có chút ánh sáng nên cái gì cũng kì dị, tôi xé một mẩu giấy nhỏ, cuốn ít lá mà tôi ngửi giống mùi thuốc lá vào rồi đưa lên bếp nửa hút thử một hơi sâu. Thứ này cúng được đó , tội mỉm cười với ánh mắt tự khâm phục mình rồi bắt tay vào nấu nướng trong khi bọn họ ngồi đánh bào với nhau. Một lúc sau bữa ăn của tôi đã chuẩn bị xong với đống nguyên liệu kì cục tôi làm câm nấm gà nướng và một nồi lẩu ếch đặt lên bàn với hương thơm màu sắc khá tuyệt vời làm mắt mọi người kể cả Enju như sáng lên. Lâu lắm rồi chúng tôi mới có bữa ăn tuyệt vời và no như này, nguyên liệu của rừng đen mùi vị không tệ chút nào. Enju sau khi no bụng liện sấn đến sát tôi, nắm lấy tay tôi nói trong ánh mắt long lanh
-Hay là ngươi làm vợ ta luôn nhé !
Eva và mọi người nhanh chóng nhảy xổ lên và cuộc cãi vã tranh giành tiếp tục, tôi đành lẩn vào bếp rửa bát. Sau một hồi cuối cùng họ cũng kiệt sức và trải nệm ra để đi ngủ. Tôi lẻn trèo lên nóc căn nhà cũ kĩ nhìn về phái khu rừng mà ngày cũng như đêm tôi châm điếu thuốc tự chế rồi thở dài, ngày mai thôi tôi sẽ lên đương nhất định tôi sẽ chưa cho Sui và đem Sou trở về, bỗng Enju cũng leo lên ngồi cạnh tôi, có ta nói bằng giọng trưởng thành và nghiêm túc
-Họ quan trọng với người thế cơ à ?!
-Đúng vậy đó !
-Thật ra Rozen không phải người xấu đâu !
-Hmm .......
Cô ấy nhắm mắt lại rồi nằm xuống nóc nhà thả lỏng người, tay cố ấy đập mạnh xuống bên cạnh ra hiệu cho tôi nằm xuống và bắt tôi kể câu chuyện phưu lưu của chúng tôi cho cô ấy nghe ....
Bình luận truyện