[Dịch]Khoảng Trống - Sưu tầm
Chương 32 : HÀNH TRÌNH ĐẾN SEA SWAM
.
Từng giọt mưa chiều cuối thu ướt lạnh trên vai áo tôi, đường phố lấp lánh trong cơn mưa bởi ánh sáng của các ngọn đèn đường. Chúng tôi đã đến Sea Swam trong thời tiết khá xấu, nhưng cơn mưa cuối mùa tạo nên một bầu không khí âm u héo hắt phủ dài trên đường phố. Vì một ai đó mà giờ chúng tôi chỉ có vỏn vẹn 2 cái dù và dĩ nhiên ưu tiên của chúng tôi là dành cho phụ nữ. Khép người trong chiếc áo da đen của tôi, Sou và Sui bắt đầu cuộc tranh cãi của bà mẹ và đứa trẻ
-Tại chị đó, nên master phải chịu ướt !
-Đâu có tại không ai chịu mang thêm ô đó chứ !
-Kukuku ! Theo như ta nhớ không nhầm thì có ai đó đã bảo rằng : "Nếu phải mang thêm ô thà chúng ta mang thật nhiều đồ ăn còn hơn" ! Cơ mà ta không nhớ cụ thể lắm ! Ai ý nhỉ ? Kukuku !
-Im đi, ma cà rồng thúi !
-Chị sai mười mươi rồi mà, chị hai !
-Nhưng mà ......
Đến giờ chúng tôi vẫn phai lang thang dưới mưa cũng vì một số lý do khá đặc biệt. Xung quanh các cột điện, bảng tin hay ở nhưng chiếc ti vi được bày bán dọc đường gương mặt chúng tôi hiện lên một cách rõ ràng với dòng chữ to tướng " wanted ", bọn khốn cục ma thuật chắc muốn triệt đường sống của mình luôn quá. Vì điều đó mà Eva đã đề ra yêu cầu xấu xa như là đập nát thành phố chiếm lấy lương thực, hay là đe dọa bắt họ giao chỗ ở, ..... Nhưng mà điều đó là những điều không tưởng khi 2 cô gái của chính nghĩa là Mei và Ara đang ở đây. Vẻ ngoài của Ara luôn tươi cười, cô nàng nhảy từng bước trên đường rồi bất ngờ dẫm vào vũng nước mưa, lao thẳng vào lưng tôi. Nhưng tôi không thể giân cô ấy vì ngay sao đó là bản mặt dễ thương kèm theo 2 chữ xin lỗi, một phần nào đó tôi biết rằng Ara chỉ cố giấu đi cảm xúc của mình, làm sao một con người có thể dễ dàng vượt qua nỗi đâu thế chứ.
*Ring* *Ring* *Ring* Tiếng chuông điện thoại dồn dập gọi đến, Sui lấy chiếc điện thoại trong túi tôi đáp lại người ở đầu bên kia
-Alô Alô! Vợ tương lai của master nghe !
-Cái giiiiiiiiiiì ! Ngươi nỡ bỏ bà chị yêu dấu để đi theo con khác hả !
Tôi vội giật lấy điện thoai từ tay Sui đáp lại
-Là Sui đó mụ già !
-Ai già hả ???!
-Nhanh cho tôi thông tin đi, tôi cúp máy đó !
-Bình tĩnh nào ! Lúc nào cậu cũng quá vội vã đó, nghe này đi về phố cấm ở đó có một dãy trung cư bỏ hoang, nghe đồn có ma nên chẳng ai đến đâu ! Nhưng nếu cậu đủ can đảm hẵng đến đó ! Shishishi !
-Ngốc ! Tôi không có sợ ma quỷ ! Cơ mà dạo này không sao chứ, giúp tôi thế này cục ma thuật sẽ không để yên nếu biết được đâu !
-Cậu nghĩ tôi là ai chứ !
Tút ..... Tút ..... ttttttttt Nanami cúp máy. Dù tôi đã trốn khỏi cục nhưng Nanami vẫn luôn ủng hộ tôi, tôi luôn biết cô ấy luôn dõi theo tôi, cô ấy tin vào lời hứa sẽ giải thoát cho cô ấy khỏi sự ràng buộc đó và chờ đợi tôi. Dĩ nhiên tôi sẽ đến về đưa cô ấy đi vào một ngày nào đó. Ngay sau khi nhận được thông tin và map được Nanami send qua điện thoại tôi, chúng tôi nhanh chóng di chuyển đến dãy nhà hoang trước khi cơn mưa trở nên to hơn..... Sét đánh ngang nóc nhà, một khung cảnh có thể dễ dàng bắt gặp trong nhưng bộ phim kinh dị mùa hè. Một tên sát nhân ẩn dật trong ngôi nhà với lưỡi cưa đẫm máu và khi đồng hồ điểm 12h đêm hẳn sẽ lẻn vào phòng từng người tra tấn rồi giết họ. Tôi lặng lẽ thắp từng cây nến trong gian phòng bếp, đặt những đồ ăn được Sui chuẩn bị và chế biến món anh vì trong số nhưng người ở đây chỉ duy nhất tôi và Ara biết nấu ăn, còn mọi người vì quá rảnh rỗi nên ngồi kể chuyện ma, Mei thì đã đi tắm. Tiếng sét đánh mạnh vào gốc cây khô héo ngoài cửa, tiếng hét của Rin vang vọng căn phòng cô bé bất chợt chạy đến ôm tôi khóc nức nở
-Em... Em sợ sấm sét ! Em ghét bóng tối !
-Bình tĩnh nào mọi người vẫn ở bên em mà ! Dù có bất kì điều gìxayr ra anh vẫn sẽ bảo vệ em !
-Em sợ cả ma nữa !
-Kukuku nhát gan ghê làm gì có ma mãnh gì chứ !
-Đúng ... Đúng thế ... Truyện ma của Eva chẳng đáng sợ gì cả !
"Em vừa nói lắp kìa Sui" Tôi rất muốn nói thế những chắc con bé sẽ lại nổi cạu lên. * Bịch * * Bịch * * Bịch * Tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng hơn, trong màn đêm tối ngoài tiếng mưa bỗng chốc tiếng bước xuống cầu thang xuất hiện. Tôi trở nên cảnh giác,Rin ôm chặt tôi hơn ngừng khóc thay vào đó là vẻ mặt lo sợ, Ara tiến lại gần túm lấy tay áo tôi, Sui run bần bật ôm chặt Sou, Những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên mặt Eva. * Rẹt * * Rẹt * tiếng cửa gỗ dần dần mở ra, bóng đen thò cánh tay bước vào gian phòng.
-!!!!
-Meiiiiiiiiii ! Thì ra là em hả !
Bỗng chốc tiếng thở phào cùng với những nụ cười méo mó xuất hiện, chúng tôi đã chông chờ giờ phút con ma đến vậy mà ...... Mei đi tắm xong xuôi và quay trở lại phụ tôi nấu ăn, sau bữa cơm tôi chạy lên phong tắm thư giãn. May mắn thay dù là nhà hoang nhưng chưa hề bị cắt nước, nếu hỏi tôi điều gì làm tôi ghét nhất thì đó chính là cảm giác không được đi tắm..... Sui nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm bước vào
-Em tắm cùng master nhé !
-Được thôi !
-Em cọ lựng cho master !
Sou tiến vào cùng, nếu các bạn hỏi vì sao tôi lại tự nhiên với 2 con bé như thế thì vì một lý dọ rất đơn giản là từ lúc nào đến giờ tôi vẫn luôn tắm cùng Sui và Sou, chúng tôi bỏ dần thói quen đó từ khi Rin xuất hiện nhưng hôm nay Sui đến chắc llà do con bé đang sợ ma. Sau khi tắm xong tôi đi xuống nhà, mọi thứ đệm cùng túi ngủ đã được chuẩn bị sẵn sàng, vì lý do Rin sợ ở một mình nên tất cả chúng tôi đều cùng ngủ với nhau. Cơn mưa tạnh dần màn đêm dần trở nên im ắng hơn khi không còn tiếng mưa rơi, tôi bắt đầu mơ màng về bóng đen chuyên đi giết người và bằng giác quan mạnh mẽ của mình tôi nhanh chóng mở mắt khi hơi thơ của ai đó phả vào mặt mình
-Ara hả ?
-Vâng ... thật xấu hổ ... Nhưng anh có thể dẫn em đến toilet không ?
-Anh tưởng em không sợ ma chứ, lúc nãy em còn tỉnh bơ mà !
-Đó là do em không muốn ai biết em sợ thôi, anh không được nói với ai đó !
Tôi và cô ấy nhanh chóng đi tới toilet và Ara liên hồi hỏi tôi còn ở ngoài cửa không, như thể sợ tôi sẽ chạy mất vậy. Yên tâm đi anh không đểu thế đâu ! Cơn buồn ngủ dần dần tìm đến, mắt tôi trở nên mỏi hơn và dần dần nhắm lại. Bỗng tiếng nói thầm vào tai tôi lại xuất hiện
-Master .....
-Toilet hả ?!
-Vâng ... Master giỏi ghê !
Tôi nhanh chóng dẫn Sui và Sou đến toilet và cũng gấp rút đổ gập xuống nệm. Tôi không còn ý nghĩ gì ngoài việc ngủ ngay lập tức, ma mãnh gì chứ không để ông ngủ, ông giết tất ! Và như một thói quen tôi tiếp tục bị lay dậy bởi Mei
-Toilet !
-Không đâu em muốn vào ngủ cùng nệm với chông thôi mà !
-Biến dùm !
Tôi đẩy Mei về nệm của cô ấy rồi tiếp tục nằm xuống nhưng khốn nạn nó không hề buông tha tôi. Lần này đến lượt tôi cần đi toilet, vừa đứng dậy ngay lập tức tôi cụng đầu vào ai đó
-Eva hả ? Sao cô lại ra đây ?
-Ta muốn đi ... toilet !
-Cô mà cũng sợ ma hả !
-Ai sợ chứ, ta muốn ngươi đi cùng cho vui thôi ! Nhanh lên nào !
Eva nhanh chóng kéo tôi đi và hậu quả của cả đêm đi lại là giờ tôi tỉnh như sáo. Mưa đã tạnh, mặt trăng dần dần ló ra khỏi những đám mây đen, tôi mở cánh cửa cũ kĩ bám đầy bụi bẩn dọc hành lang tiến ra ban công ngồi gục cuống châm thuốc. Eva tiến lại gần ngồi xuống dựa đầu vào vai tôi, cô ấy đưa tay chạm vào những vòng xích bạc quanh lưng tôi
-Cái này sẽ giữ ngươi lại ở bên ta được bao lâu chứ ?
-Không sao đâu tôi đã giao ước với người đó rồi ! Mặc dù tôi không nhớ người đó đã lấy gì của tôi !
-Người ngốc lắm !
Eva lặng lẽ cầm tay tôi đặt lên trái tim tôi cùng bàn tay cô ấy
-Ngươi có còn cảm nhận thấy không, ta đã nhận ra ngay từ lúc ngươi tỉnh dậy ! Nhịp tim ngươi không còn đập nữa !
-Không sao đâu nếu đó là cái giá ! Tôi sẵn sàng !
Bình luận truyện