[Dịch]Khoảng Trống - Sưu tầm
Chương 30 : EUN - BÓNG TỐI TRỞ LẠI
.
Tay tôi đang ấm dần lên, tôi có thể cảm nhận được bàn tay ai đó đang đặt lên trán tôi, giọng nói ấm áp gọi tôi ra khỏi bóng đêm bao phủ tâm hồn. Rin nhẹ nhàng gọi tên tôi rồi đặt lên mắt tôi một nụ hôn khi nó dần dần hé mở.
-Anh tĩnh rồi à, anh hai ? Mừng anh trở về !
-Ừm, xin lỗi vì bắt em chờ !
-Không sao ạ !
Nắp quan tài đã mở ra, các sợi xích bạc cuộn vòng xung quanh lưng và tay tôi, được giữ lại bằng các ổ khóa nhỏ. Eva đang ngồi trên bậc cầu thang nói vong xuống với vẻ mặt không hài lòng, nhưng trong bộ dạng loli đó trông cô lại trở nên dỡ thương hơn bao giờ hết. Eva càu nhàu
-Hai người vẫn bình thản gớm nhỉ ! Ngươi tỉnh dậy có nghĩa là con người bên kia đã ổn rồi phải không ?
Tôi lục lại kí ức rồi chợt nhận ra là tôi chẳng còn nhớ gì từ lúc tôi ngất đi, tôi cũng không rõ là giao ước đã hoàn thành chưa mà tôi tỉnh dậy rồi thì chắc là ổn. Thôi thì hên xui vậy ! Tôi mỉm cười mở hồ đáp trả Eva rồi Eva bắt đầu thuật lại mọi chuyện xảy ra với gia tộc Haan cho tôi. Nhanh chóng chộp lấy chiếc áo, tôi phi thẳng ra phía cầu thang lên mặt đất cùng Eva và Rin. Tôi không biết Mei, Sui và Sou có ổn không điều này càng làm tôi lo lăng hơn. Gia tộc Haan vốn là một gia tộc cực kì lớn mạnh, thông thạo về phong ấn và ấn trú. Không thể nào một gia tộc lại bị giết gọn dễ dàng như vậy, kẻ đó không thể là người bình thường, nếu như vậy thì hiện giờ Sui, Sou và Mei đang ở trong trạng thái cực kì nguy hiểm.
Những ánh sáng bắt đầu le lói, tôi lao vụt lên mặt đất. Đập vào mắt tôi một khung cảnh tan hoang, xác người la liệt khắp nơi, gian nhà bị cháy quá nửa đến nỗi không thể khôi phục lại nữa. Một tiếng động mạnh phát ra từ gian phòng đằng sau tôi, tôi giật mình quay người lao về phía phát ra âm thanh. Chắc chắn họ đang ở đó. Cánh cửa bằng gỗ đang bị kẹt, có lẽ mảnh dầm đã chặn ngang nó ở phía bên trong, chết tiệt ..... Tôi ra hiệu cho Eva và Rin lùi lại rồi đạp mạnh vào cánh cửa, bất ngờ Sui lao tới ôm chầm lấy tôi
-Master ! Đúng là master rồi !
-Ơn trời chồng không có làm sao cả !
-Dĩ nhiên rồi anh đã hóa rồi mà !
Tôi xoa đầu Sui, nhưng trong giây lát khi tôi ngẩng mặt lên một khung cảnh cực kì dị thường. Đúng là tôi có nghe rằng Ara giống tôi mang một nửa dòng máu khác trong người, nhưng tôi không ngờ lại là nó. Cửu vĩ là một trong số loài vật linh thiêng, sức mạnh của nó hoàn toàn có thể sánh ngang với con ác quỷ trong tôi, mạnh mẽ và quyền lực, loài vật có khả năng gây nên sóng gió reo rắc sự sợ hãi lên những nơi nó đến. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao trưởng lão lại lo lắng cho cô bé như thế. Nhưng ngược lại điều khiến tôi ngạc nhiên là Ara không hề tấn công bừa bãi, con cửu vĩ không hề chiếm hữu cô ấy. Sự kết hợp giữa sức mạnh tự nhiên và thế võ của gia tộc Haan đang tạo ra con quái vật thực sự.
-Vậy chắc tên tóc dài bạc kia là Aren đó hả ?
-Vâng chính là hắn đó master !
Sou đáp lại dù Ara đang đấu với hắn nhưng Sou không hề lơ là cảnh giác. Trong khí đó bằng ánh mắt tập trung vào trận chiến Eva nghiêm túc nói
-Thắng thua không phải rõ ràng rồi sao, gia tộc Haan quả là đáng sợ !
Ara không hề thay đổi nhiều ngoài ánh mắt 2 màu vàng và đỏ, mái tóc đen trở nên bạc trắng cùng 9 bóng trắng của đuôi cửu vĩ ở phía sau. Ara bật mạnh bằng chân lao hướng mũi thương về phía đối thủ tạo ra nhát chém sâu rồi bật ngược trở về tạo ra một lượt công kích thứ hai, nhưng lần hai thì hắn ta nhanh chóng dùng kiếm đỡ lại. Ara đâm thương thẳng ra phía trước rồi rút lại tạo ra vòng xoay nên mạnh xuống đất, Aren bị đánh bật lên trời, nhanh chóng treo cây thương ra sau lưng Ara liên tục nhưng đòn cào mạnh mẽ về phía đối phương. Sau khì dừng lại thân xác Aren dần dần tan ra trong không khí, đó là một ảo ảnh, Aren vòng lại sau lưng Ara dẫm mạnh chân xuống đất tạo ra một luồng âm khí nổ mạnh theo đường dọc khiến Ara phải giật lùi lại phía sau. Cô dừng lại một chút như đang tập trung dồn vào một thứ gì đó, mắt trái của cô ấy xoay vòng tròn Ara hét lớn như ra lệnh, một con cửu vĩ khổng lồ xuất hiện từ không gian lao xuống mặt đất, con quái khạc ra luồng chướng khí cực mạnh cùng những tia sét đen chạy dọc khắp không gian. Toàn căn phòng nhanh chóng đổ sập xuống, chúng tôi nhanh chóng rút ra khoảng sân lớn, con cửu vĩ cúi đầu xuống âu yếm Ara. Quả thực cô ấy đã thuần hóa được nó và kết hợp với nửa còn lại của mình ! Tuy nhiên dường như bị thương nặng nhưng không ảnh hưởng nhiều, Aren dần dần đứng dậy từ đống đổ nát đâm một đường dọc xuống đất tạo ra một khe nứt cho đám nhện con chui ra rồi tẩu thoát trong tích tắc trong khi Ara quét sạch đống nhện con.
Mọi việc tạm ngừng lại, Ara tiến ra phía tôi lấy chiếc trâm mà Sui đang giữ, cô ấy nhỏ nhẹ
-Tôi không phải Ara, đừng nhìn tôi ngạc nhiên như thế !
-Vậy cô là ?!
-Tôi là Eun ! Là con người kia của cô ấy, đây chắc chắn là một cú sốc mạnh với cô ấy !
Eun đưa ánh mặt đảo một vòng nhìn xung quanh
-Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của cô ấy sâu thẳm bên trong tôi ! Cô ấy thậm trí không còn muốn về nữa !
-Sao cô lại nói điều này với tôi ?
-Không phải quá rõ sao ?! Cô ấy giống anh, khi cô ấy quay lại làm ơn hãy chăm sóc cô ấy ! Cô ấy rất yếu đuối so với vẻ ngoài !
Dứt lời Eun búi tóc của mình lên cao rồi cài lại bằng chiếc trâm, khi mái tóc bạc dần trở lại màu đencoo ta nhanh chóng đổ ngục xuống đất, vôi vàng tôi đưa hai tay ra đỡ lấy cô ấy.
-Cô có ổn không ?!
Không nói câu nào ngoài cô ấy run lên, cô ta nấc theo từng cơn rồi òa khóc lớn. Tôi có thể hiểu được cảm giác của cô, đau đớn khi tháy cả gia đình bị giết ngay trước mắt bởi người anh trai mà mình cực kì thường yêu, nếu là người bình thường có lẽ cô ấy đã gục ngã
-Đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa !
Tôi ôm cô ấy vào lòng, Rin Sui Sou rồi Eva và Mei cũng tiến đến ôm lấy chúng tôi, như vỡ òa trong cảm xúc mà cô ấy giữ bấy lâu Ara khóc càng lớn hơn, nhưng hay khóc đi hay để mọi người che trở cho em ..... Đừng cố chịu đựng một mình nữa ......
Sáng hôm sau khi mặt trời hé rạng, chúng tôi quyết định sẽ tới thành phố tiếp theo, chúng tôi sẽ trả thù cho gia tộc Haan nhất định là thế. Tôi vuốt nhẹ mái tóc Ara cô ấy thiếp đi trong lòng tôi sau khi khóc hết nước mặt tôi đặt nhẹ cô ấy xuống đất, rồi chuẩn bị bỏ đi, nhưng một cách nhẹ nhàng nhưng quyết đoán bàn tay nhỏ bé đó vội bám lấy tay tôi, Ara mở mắt
-Đừng bỏ em lại, em cũng muốn đi với anh, đó không phải anh trai em nhất định bọn chúng đang bắt giữ anh trai của em !
Tôi liếc mắt nhìn mọi người, không hề nao núng họ đều đáp lại tôi bằng những nụ cười ủng hộ. Tôi nắm chặt bàn tay đó kéo Ara đứng dậy
-Được, giờ em sẽ chính thức là một gia đình với bọn anh !
Bình luận truyện