[Dịch]Khoảng Trống - Sưu tầm
Chương 17 : CON NGƯỜI THỨ HAI
.
-Yếu đuối quá ! Ánh mắt lạnh lùng của ngươi biến đâu mất rồi ?!
Sâu thẳm bên trong tôi, một giọng nói vang lên như muốn khiêu khích tôi nhưng nó lại rất ấm áp. Giọng nói quấn chặt lấy trái tim tôi khiến nó đập nhanh hơn đến nỗi tưởng chửng như sẽ vỡ tung ra
-Lại là ngươi à ? Ngươi muốn gì ? Cười vào mặt ta ?
-Nếu ta muốn cười thì đã không ở đây với ngươi ! Ngươi muốn có sức mạnh chứ ?
-Dĩ nhiên !
-Để bảo vệ họ ?!
-Ừm ....
-Vậy hãy cho ta mượn thân thể của ngươi !
-Không được ..... Ngươi sẽ lại dùng nó làm hại mọi người .....
-Vậy ngươi muốn làm kẻ thua cuộc ? Tin ta đi ta sẽ dành lại tất cả cho ngươi, như ta và ngươi đã từng làm ! Bạn thân của ta ngươi với ta giống nhau thôi chúng ta là một !
-Rồi sẽ lại như lúc đó ư ? Ngươi sẽ phá hủy mọi thứ !
-Đó là cái mà ngươi cần để đổi lấy sức mạnh có thể bảo vệ người ngươi yêu ! Sao thế cái dũng khí của ngươi đâu hết rồi ?
-Nếu để bảo vệ họ..... Ta sẵn sàng ....
-Vậy ta sẽ lấy nó và ..... có thể không trả lại ngươi luôn đó !
Cùng với điệu cười vang vọng tâm trí tôi, ý thức của tôi dần mất đi nó như một người chết đuối chìm sâu vào đáy đại dương mênh mông " Không ai có thể cứu tôi hết, ngoài hắn !" Trên cái xác bê bết máu, một nụ cười tanh ngắt nở rộ trên gương mặt tôi, liếc ánh mắt đã chuyển sang màu bạc đục tôir chuyển hướng nhìn sang tên cục phó và cười ngặt nghẽo
-Guhahaha ngươi đây rồi, ngươi đây rồi thì ra ngươi là người làm thân xác ta tả tơi thế này !
Giật mình trở nên hoảng sợ, mặc dù tôi bị trói nhưng vẻ sợ hãi không ngừng hiện lên khi hắn nhìn thẳng vào đôi mắt bạc của tôi, hắn tiếp tục tặng tôi một cú vào đầu
-Cười gì chứ câm mồm đi con chó !
Eva cũng để lộ ánh mắt lo sợ nhưng vì vết thương quá sou nên Eva chỉ có thế hé mắt và mấp máy môi
-R....Rin ..... Tìm cách cởi trói .... Rồi chữa thương cho ta ..... Tệ rồi ..... Một nửa của ta .... Đang .... Biến đổi .....
-Anh... Anh hai ?!
Gàoooooooooooooo tiếng gầm nhe thét lên đinh tai nhức óc, những sợi xích bạc ruung lên liên tục, tiếp đó là những vết nứt trên sợi xích xuất hiện. Bầu trời trong xanh giờ trở nên đen ngòm, một vòng xoáy tạo thành lỗ đen giữa bầu trời âm u. " Xoảng " tiếng xích đứt cùng với gốc cây bị bẻ gãy ngang thân. Từng mảnh vỡ rơi từ chiếc hố đen trên bầu trời
-Master .... Master ngài đừng như vậy ! Không ổn rồi chúng ta phải dừng master lại !
Sou vừa tức thì tỉnh dậy khi nhận ra sự biến đổi của không khí xung quanh
-Sui ! Chị làm sao thế kia Sui Sui !
-Không...Không sao ... Chị ổn ... tìm cách ngăn mas .....
-Sui, Sui !
-Làm ơn phá lớp xích này cho chúng tôi !
Rin hét lên với Mei cũng đã kiệt sức với đôi tay đầy máu
-Làm ơn giúp chúng tôi, chúng tôi phải ngăn anh hai lại !
-Dù có muốn nhưng phép thuật của ta đang cạn đi ! Ta không thể làm gì được !
Suy nghĩ một hồi Rin nói với Mei
-Hãy tới đây chạm vào người tôi !
Bằng số sức lực còn sót lại cô ta có gắng tiến đến phía Rin đặt tay lên cô bé. Trong lúc đó từng mảnh vỡ đang rơi và bám dính lấy người tôi lấp đầy tạo thành khối đá lớn. Tên cục phó trèo lên bạch long, ra lệnh cho nó thoát khỏi đảo nhưng điều đó là không thể những tia sét cùng với lốc xoáy đã biến đảo thành một vùng không thể ra vào.
-Hỡi tinh linh của chúa, hãy cho con sức mạnh ! Hồi phục !
Các vết thương của Mei nhanh chóng trở lại bình thường
-Cô thực sự có một năng lượng tuyệt vời đó, như đã thỏa thuận tôi sẽ cởi trói cho các cô nhưng ngay sau khi chặn tên đó lại, tôi sẽ bắt giữ tất cả !
-Nói gì chứ con khốn !
Eva hét lên. Sau khi cởi trói Rin nhanh chóng dùng năng lực của mình chữa trị cho mọi người và tìm cách ngăn tôi lại và lúc việc chữa trị xong thì cũng là lúc tảng đá bao phủ tôi nứt ra. Mọi người cùng ánh mắt hoang mang đều tập trung nhìn vào nơi đó. Sau lớp đất đá đôi cánh đen từ từ mọc lên, nó như cánh của một con rồng chỗ rách chỗ lành, cặp sừng của ma vương nhô lên trước trán cùng cái đuôi dài và nhọn. Tôi đã chính thích sử dụng dòng máu ma vương của mình, ý thức của tôi mất đi trong đầu không còn gì ngoài ý nghĩ giết chóc. Phi thẳng về phía con bạch long chở Yukimura, tôi cắn vào cổ nó xé tung phần gân ở cổ nhưng không hề dừng lại tôi liên tục cắn xé con rồng trên không trung, những tiếng gầm thét vang trời của con rồng như cắt da cắt thịt .... Ngay khi con rồng chạm đất nó chỉ còn nữa khung xương còn lại. Tôi đứng dậy tiến lại gần Yukimura trong đống máu hắn hốt hoảng nhìn Mei cầu cứu
-Cứu... Cứu tao Mei ... Cứu chủ nhân của mày đi ..... !
Một mũi tên băng bắn vào chân tôi, nhưng giờ thì khác rồi nó chỉ như lớp đá bào yếu đuối, tôi tiến thêm bước nữa, hắn ta gào lên như hóa điên
-Đừng ... Đừng giết tao ...
* Rẹt * Tôi xé tung cánh tay hắn dơ lên để đỡ, hắn gào lên trong đau đớn, ngay khi tôi định kết thúc mạng sống của hắn, tiếp tục mỗi mũi tên băng găm vào lưng tôi khiến tôi quay ra phía họ.
-Đúng ... Đúng vậy .... hãy cứu tao đi đừng để con quái đó chạm vào tao ....
Hắn nói run run
-Tôi là binh sĩ cấp cao của cục dù có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chấp hành luật của cục !
Băng tiễn xuyên phá, Mei tích tự năng lượng trên đầu mũi tên phóng thẳng về phía tôi, toàn bộ người tôi bị đông cứng, ngay lúc đó Mei rút ra đôi dao xoay mình bổ một đường cắt băng từ trên xuống....
-Cô làm gì master thế, đồ khốn !
-Bình tĩnh đi Sui, thứ đó không phải master đâu ! Với lại như thế không đủ để giết nó đâu !
Tôi gầm lên phá vỡ lớp băng,vết chém đang tự lành lại nhanh chóng
-Cái ... Cái quái gì đây !
-Mei giúp ta cầm chân hắn ! Sui trói hắn lại, Sou sẵn sàng kéo linh hồn ngay khi ta ra lệnh hãy đâm thẳng vào trái tim hắn ! Rin dùng sức mạnh bảo vệ tạo một phong ấn quang người hắn ta !
-Chúng ta sẽ cứu một nửa cảu ta !
-Rõ !
Bình luận truyện