-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
n Thủy thiên tôn thấy sắc mặt thống khổ của Hồ Tiểu Mĩ, trong thâm tâm bất giác rung động, pháp lực tự dưng tăng thêm một bậc hy vọng làm giảm áp lực cho nàng. Hồ Tiểu Mĩ đưa ánh mắt cảm kích nhìn Nguyên Thủy, trong lòng thầm nghĩ :
“Thì ra hắn cũng có tình ý với mình”.
Hành động này rốt cuộc cũng không qua nổi mắt của Thích Ma Ni :
“Ai, Nguyên Thủy thiên tôn thủy chung vẫn không thể quên được Hồ Tiểu Mĩ”
“Đại sư, việc đã đến nước này, chúng ta không thể dừng tay lại được nữa. Ta đề nghị bốn người chúng ta lập tứ tượng trận, đem lực lượng bốn người hợp thành một. Bằng không, cứ như thế này ta sợ chưa phong ấn được huyết anh thì chúng ta đã kiệt sức mà chết rồi”
Sắc mặt âm trầm, Lãnh Vô Nhai đề nghị. Thích Ma Ni nghe thấy gật đầu tán thành :
“Lãnh thí chủ nói rất có lý. Chúng ta mau tạo thành tứ tượng trận thôi”
Dưới sự tập trung lực lượng bốn người, ngũ sắc quang mang cuối cùng cũng phá vỡ sự phong tỏa của huyết trụ, tiến thẳng vào huyết hải rổi nổ tung khiến cho huyết vụ không ngừng cuộn lên, huyết mang khắp trời liên tục xoay chuyển về tâm của huyết hải rồi mau chóng biến mất. Khi tia huyết mang cuối cùng biến mất, bốn người lúc này mới nhận ra huyết mang chính là bị huyết anh hấp thu vào trong người. Hồ Tiểu Mĩ nhìn một nam hài nhỏ xíu rất dễ thương, toàn thân nó nhuộm đầy huyết hồng, sắc mặt lộ vẻ không tin :
“Trời ạ, một đứa trẻ khả ái thế này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy nó hấp thụ huyết mang thì ta tuyệt không thể tin nó chính là diệt thế huyết anh.”
Lãng Vô Nhai lạnh lùng nói:
“Phật chủ, xem ra huyết anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hết, cộng thêm pháp lực của chúng ta vừa rồi, ta nghĩ nó sẽ không thể mau chóng tỉnh lại. Chúng ta mau nhân dịp này hợp lực phong ấn lấy tà ác chi tâm trong người nó”.
Thích Ma Ni đưa mắt nhìn ba người:
“Ba vị, các người chắc ai cũng đều có dự tính trong trường hợp thất lạc thiên địa lệnh rồi chứ”
Thấy cả ba đều gật đầu, Thích Ma Ni hét lớn :
“Tây phương kỳ lân nghe lệnh ta - Phong”
Nguyên Thủy thiên tôn đưa tay bắt ấn quyết:
“Đông phương kim long nghe lệnh - Phong”
Lãng Vô Nhai vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng:
“Nam phương thần quy nghe lệnh - Phong”
Hồ Tiểu Mĩ cũng hét lên :
“Bắc phương phượng hoàng nghe lệnh - Phong”
Bốn khối thiên địa lệnh nghe thấy chủ nhân ra lệnh tức thì hóa thành bổn thể bay thẳng về huyết anh để lại một mình viên thất sắc châu vẫn xoay tròn không ngừng. Lúc này đột nhiên dị biến phát sanh. Huyết anh vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt phát sáng như hai viên hắc sắc bảo thạch. bốn khối thiên địa lệnh khi gặp phải ánh sáng từ đôi mắt này tức thì đều dừng lại khiến cho cả bốn người đều kinh hãi. Không ai có thể ngờ huyết anh lại cường đại đến như vậy, chỉ cần dùng đôi mắt cũng đủ để ngăn chặn lấy thiên địa lệnh. tình cảnh lúc này như nói lên rằng nếu không có thêm thất sắc châu thì việc phong ấn huyết anh gần như không thể.
Huyết anh vừa mới tỉnh dậy tựa như đối với không gian xung quanh cảm thấy rất kì lạ. Lúc này nhìn huyết anh hệt như một đứa trẻ mới vừa chào đời. Nó huy động cánh tay nhỏ nhắn của nó giữa không trung. Tức thì một đạo huyết tinh từ xung quanh áo tới hất vào mặt khiến cho cả bốn người ai nấy cũng có cảm giác như muốn nghẹt thở. Lần đầu tiên cả bốn vị giới chủ cao cao tại thượng nảy sinh ra cảm giác bất lực. Thời khắc này bọn họ cảm thấy mình quá nhỏ bé. Sau cái cảm giác bất lực đó là cảm giác sợ hãi, sau sợ hãi là cảm giác tuyệt vọng. Chỉ có điều riêng Thích Ma Ni thì không nghĩ như vậy. Ông ta cực kỳ tin rằng Bàn Cổ đại đế tuyệt sẽ không bỏ rơi lấy con dân của mình. Việc này nhất định có huyền cơ. Thông qua thần thức, thích Ma Ni không ngừng cổ vũ ba người còn lại là tuyệt không thể xuôi tay. Và đúng là......
Nguyên bổn thất sắc châu đang không hề có chút động tĩnh đột nhiên phát ra tứ đạo quang mang chiếu thẳng vào bốn khối thiên địa lệnh. Bốn khối lệnh bài nguyên bản đang bị huyết anh giữ chặt thì như được tiếp thêm sức mạnh, đột phá cấm chế tiến thẳng vào cơ thể huyết anh. Thân thể của huyết anh vốn đang nhỏ nhắn đột nhiên phình lớn lên. Chỉ trong nháy mắt cả thân thể nhỏ bé đó đã bao trùm hết không gian xung quanh. Chỉ cần nhìn nét mặt của huyết anh lúc này cũng đủ biết hiện hắn đang phải chịu đau khổ như thế nào. Cả bốn người Thích Ma Ni lo lắng nhìn dị biến phát sanh, trong lòng thầm lo sợ phong ấn thất bại. Mãi một lúc sau, thân hình của huyết anh dần trở lại như ban đầu. Chỉ có điều khuôn mặt tươi cười khả ái đã biến mất mà thay vào đó một nét bình tĩnh đén lạnh lùng. Đôi mắt sáng như hắc sắc bảo thạch chan chứa đầy nỗi oan hận nhìn bốn người rồi từ từ khép lại. Sắc mặt của Thích Ma Ni lúc này mới có thể nở được nụ cười:
“A di đà phật, Bàn Cổ đại đế phù hộ, chúng ta cuối cùng cũng thành công rồi. Bây giờ chỉ cần đợi người chúng ta tới cùng nhau hợp sức thi triển Nghịch thiên Luân hồi đại pháp, cưỡng ép huyết anh luân hồi chuyển thế, từ từ tịnh hóa tà ác chi tâm của hắn”
Nguyên Thủy thiên tôn thở dài nói:
“Cầu cho chân tình tại nhân giới có thể tịnh hóa được tà ác chi tâm của hắn”
“Phật chủ, ngươi thật chắc chắn là huyết anh sau khi chuyển thế có thể cảm ngộ được chân đế của vạn vật chi linh để từ đó tịnh hóa triệt để tà ác chi tâm sao? Nhân gian bây giờ không còn thuần khiết như khi xưa. Các người do ít tiếp xúc với nhân giới nên không biết chứ ta thì biết rất rõ nhân gian như thế nào. Tự tư, tham lam, ti bỉ.....mấy từ này đều có thể dành cho bọn họ”
Hồ Tiểu Mĩ lo lắng nói
Nguyên Thủy thiên tôn cũng nói:
“Phật chủ, yêu chủ nói cũng rất có lý. Hiện tại nhân giới tựa như cũng có vấn đề. Ngàn năm gần đây, số người có thể phi thăng lên tiên giới ngày càng ít. Bây giờ dù cho có bỏ thiên kiếp thì trăm năm cũng không biết có được người nào không. Để huyết anh tới nhân gian ta thật sự có chút lo lắng”
Hai mắt Thích Ma Ni lóe lên một ánh quang mang, kiên định nói:
“Lời của hai người ta đều biết. Chỉ là muốn hóa giải tà ác chi tâm không tới nhân gian là không được. Các người phải tin vào lời của Bàn Cổ đại đế nói, người đã nói nhân loại chính là vạn vật chi linh. Tới lúc đó các ngươi sẽ hiểu rõ”
Đúng lúc này, bốn khối thiên địa lệnh nguyên bản vốn đã nhập vào người huyết anh đột nhiên bay trở ra vào tay từng người. Chỉ là lệnh bài lúc này quang mang đã biến mất, đồ án cũng trở nên mờ nhạt nhìn không thấy rõ. Lãnh Vô Nhai nhìn lệnh bài trong tay thở dài:
“So với ban đầu, vậy là đã tốt hơn rất nhiều rồi. Dù lực lượng đã mất gần hết nhưng thiên địa lệnh cuối cùng cũng lấy về được”
Thích Ma Ni chăm chú quan sát một hồi rồi nói :
“Ba vị đừng lo lắng, thiên địa lệnh vẫn chưa hề mất đi tác dụng. Nó chỉ là trong quá trình cấm chế tà ác chi tâm, bị huyết khí xâm nhập mà thôi. Chỉ cần bảo dưỡng cho tốt thì không tới ngàn năm sau, quang hoa sẽ dần hiện trở lại”
Nguyên Thủy thiên tôn nhắm mắt lại cảm nhận một hồi rồi nói:
“Người của chúng ta cuối cùng cũng đã đến rồi”
Dứt lới, không gian xung quanh đột nhiên nữu khúc, bốn đạo quang mang cựu lớn xuất hiện ra trước mắt. Khi quang mang tan đi, tinh anh tứ giới cũng hiện ra. Bốn người cùng lúc phất tay ra hiệu không cần làm lễ, dùng thần thức truyền âm nói cho bọn họ biết nguyên do sự việc rồi dặn dò chuẩn bị Nghịch thiên luân hồi đại pháp. Chỉ một lúc sau, người của tứ giới của bố trận xong, toàn lực mở ra Luân hồi thông đạo, đem huyết anh đưa vào trong.
Nguyên Nghịch thiên Luân hồi đại pháp vốn không cần một lực lượng nhiều như vậy. Chỉ là nơi này là một không gian đặc thù, nếu không có một lực lượng mạnh mẽ thì không có cách nào mở ra được Luân hồi thông đạo.
Sau khi nhìn thấy huyết anh tiến vào Luân hồi thông đạo thành công, người của tứ giới lúc đó mới thở pháo nhẹ nhõm. Cũng vì lần hợp tác này mà sau đó cả ngàn năm sau., giữa tứ giới cũng không hề phát sanh chuyện gì lớn cả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
ngàn năm sau, sau khi trải qua mười kiếp luân hồi, Huyết anh cuối cùng vẫn là người ở nhân gian.
Trên Tiên giới, tại Thiên tôn phủ, Nguyên Thủy thiên tôn cao hứng từ trong mật thất bước ra. trải qua ngàn năm tu luyện, Đông phương thiên địa lệnh cuối cùng cũng đã khôi phục lại hào quang như khi xưa.
“Thiên Tôn, người cuối cùng cũng xuất quan. Huyết anh đã trải qua mười kiếp luân hồi, hiện tại vẫn còn ở nhân thế. Theo thám tử hồi báo thì ma giới và yêu giới sớm đã phái người luân hồi tới nhân giới. Người xem chúng ta có nên phái người xuống hạ giới không?”
Một nam tử tuấn mỹ nôn nóng bước tới nói.
“Có tin tức gì bên phía Phật chủ không?”
Nguyên Thủy thiên tôn hỏi
Nam tử tuấn mỹ trả lời :
“Tạm thời vẫn còn chưa có”
Nguyên Thủy thiên tôn cười cười:
“Tử Vi, ngươi có lẽ đã già rồi, sao lại lo lắng quá như vậy. Việc này ta nghĩ Phật chủ sớm đã hay biết. Ta muốn xem ý tứ của người như thế nào”
“Thiên Tôn, nếu như phải phái người đi, ta có thể đi được không?Tiên giới có Hiên Viên cùng Vương mẫu cũng đủ rồi”
Nam tử tuấn mỹ nói. Nguyên Thủy thiên tôn nhìn hắn cười cười không đáp.
Phật giới, Đại Lôi Âm tự
Thích Ma Ni gọi hai vị La hán Hàng Long, Phục Hổ lại dặn dò một hồi, sau đó mở nghịc hành thông đạo của Phật giới đưa hai người tiến xuống hạ giới. Nhìn theo hai thân ảnh đang dần tiêu thất, Thích Ma Ni tự nói với mình:
“Lãnh Vô Nhai, Hồ Tiểu Mĩ, hy vọng hai ngươi đã sai một lần thì đừng sai lần nữa. Sự đáng sợ của Huyết anh tuyệt không như các ngươi tưởng tượng đâu”
Nhân giới
Thị trấn Lâm Hải tỉnh Giang Nam, Dương Hoa đang chầm chậm bước đi trên một con đường nhỏ về phía trường học của mình. Mái tóc xõa xuống che nửa khuôn mặt khiến người ta không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn. Trên người mặc một cái áo màu huyết hồng thật lớn, phía dưới bận một cái quần đã bạc màu. Một cơn gió thổi nhẹ qua khiến cho cái áo màu huyết hồng lớn bị thổi bay lên lộ ra làn da trắng như tuyết cùng với những đốt xương sườn nhô cao. Dương Hoa vội đưa mắt nhìn bốn hướng, tay chụp giữ lấy cái áo, thầm thở dài nhẹ nhõm :
“May quá, không có ai nhìn thấy”
Mười phút sau, Dương Hoa chuẩn bị tiến vào trường của mình – Lâm Hải đại học. Khi đi ngang qua Đông hoa viên, hắn nhìn thấy một đám đông học sinh đang tụ tập bàn tán chuyện gì đó, nghe loáng thoáng như là liên quan tới nữ quỷ.......
Dương Hoa vội bước nhanh đi. Sở dĩ hắn phải bước nhanh như vậy là bởi vì hắn vốn không thích náo nhiệt, hơn nữa trực giác mách bảo cho hắn biết là trường học đã xảy ra chuyện gì đó.
“Lão đại, ngươi sao bây giờ mới tới. Đông hoa viên xảy ra chuyện rồi. Tối qua có một đôi tình nhân tâm sự qua đêm, ai ngờ đều đã chết hết rồi”
Nghên đón hắn là một nam sanh cao lêu nghêu. Nếu đem so Dương Hoa với người này thì hắn phải lùn hơn cả một cái đầu. Dương Hoa nghe người này nói vậy giật mình hỏi:
“Dư Phi, ngươi đã có nhìn qua chưa? Tại hiện trường có dấu tích gì không?”
Dư Phi đưa mắt nhìn xung quanh, xác định rõ không có ai liền hạ giọng nói khẽ:
“Lão đại, ta hồi nãy có nhìn qua. Nếu ta đoán không sai thì đôi tình nhân này chắc chắn là bị ác quỷ sát hại. Còn tình cảnh cụ thể thì khó nói chắc vì tại hiện trường có quá nhiều người, quỷ khí lưu lại do đó cũng bị nhạt đi. Ta nghĩ tối nay không có ai, chúng ta đi kiểm tra lại một lần ”
Dương Hoa gật gật đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi nói :
“Chiều nay ngươi có tiết không? Nếu không có thì ngươi đi thông báo cho Trương Bằng với Lí Văn một tiếng, nói bọn họ tối nay tập hợp tại ký túc xá của chúng ta”
Dư Phi gật đầu rồi quay người đi
Dương Hoa năm nay vừa mới hai mươi, chuyên ngành tâm lý ọc, năm thứ hai. Chiều nay hắn có hai tiết nhưng Dương Hoa cơ hồ một câu cũng không nghe thấy. Trong Lâm Hải đại học đích thực là có linh thể. Cái này thì hai năm trước, khi mới vào trường hắn đã biêt rồi. Chỉ là hai năm nay, linh thể không hề lộ diện, dường như có ý muốn tránh mặt Dương Hoa. Ngoại trừ đem tối nó tạo ra chút không khí khủng bố ra, ngoài ra chưa bao giờ nghe nói linh thể đã hại bất kì người nào. Vì vậy Dương Hoa cũng không có ý định đi tìm nó. Trời sanh có đức hiếu sinh, tha được người thì cứ tha. Linh thể cũng vậy. Chỉ cần nó không hại người thì Dương Hoa cũng không muốn diệt nó làm gì. Hắn nhận thấy bất kỳ cái gì tồn tại cũng đều có ý nghĩa riêng của nó. Nếu như đột nhiên phá vỡ kết cục bình hành đó thì ngược lại còn mang tới một kết quả xấu nữa là đằng khác. Đôi tình nhân gặp nạn đêm qua là do linh thể gây ra? Nếu như không phải thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cả buổi chiều, Dương Hoa chỉ nghĩ tới việc này. Từ lúc hắn sáu tuổi, hắn đã biết mình có dị năng. Trong lúc vô ý, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa. Sau này hắn còn có thể nhìn thấy những cái mà người khác không thể nhìn thấy. Cũng vì vậy mà từ nhỏ gần như không có ai dám chơi với hắn. Đám trẻ lúc đó đều gọi hắn là quái vật. Khi đó, lúc hắn nhìn những lũ trẻ khác chơi đùa, tiểu Dương Hoa chỉ biết một mình đứng đằng xa nhìn ngưỡng mộ, thậm chí lúc nằm mơ hắn cũng ước có vài bằng hữu như vậy. cứ như vậy cho đến khi hắn gặp được Dư Phi, Trương Bằng, Lí Văn. Kể từ lúc đó hắn chia tay cuộc sống cô độc một mình. May mắn là ba người bạn của hắn khi biết hắn có dị năng như vậy, không ai lấy làm kinh hãi mà ngược lại còn cười nói vui vẻ, còn yêu cầu hắn thi triển công năng ra để bọn họ xem. Lúc đó, Dương Hoa mừng đến mức như muốn nhảy lên. Kể từ đó bốn người bọn họ kết thành bằng hữu tri giao. Mà cũng không hiểu sao đám Dư Phi, Trương Bằng, Lí Văn lại cứ một mực tôn hắn làm lão đại. Khi xưa, bốn người Dương Hoa gần như không lúc nào là cách rời. Dần dần, theo ý kiến của ba người kia, Dương Hoa dần khống chế lấy dị năng của mình, không còn mạo muội sử dụng như trước.
Hai năm trước, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển chọn, Dương Hoa chọn lấy Giang Nam, một nới xa nhà để học. Hắn mong muốn rời xa quê hương để từ đó có thể sống một cuộc sống mới. Chỉ có điều không ngờ là ba người Dư Phi, Trương Bằng, Lí Văn cũng chọn lấy cái trường mà nếu xếp hạng chỉ đáng xếp làm đại học nhị lưu này khiến cho Dương Hoa thật sự cảm động. Quen nhau nhiều năm, Dương Hoa luôn tôn trọng ba người, không hề mở miệng hỏi gia cảnh bọn họ thế nào. Cả ba người kia cũng vậy, cũng chưa từng hỏi về gia cảnh của Dương Hoa một lần.
Sau khi tới Lâm Hải, Dương Hoa muốn tự mình sống độc lập chứ không muốn lấy tiền từ phía gia đình. Sau khi ba người Dư Phi, Trương Bằng, Lí Văn biết được, bàn bạc thì sau một học kỳ, một công ty kỳ lạ nhất thiên hạ ra đời . Mục tiêu của công ty chính là các linh thể vẫn còn lưu lại trên nhân gian. Sau khi thành lập một năm thì bốn người có lẽ đã thành công thanh trừ hơn ba trăm ác linh rồi. Mà cũng bởi vì ác linh chỉ sống tại những nơi có tiền, vì vậy công ty của bốn người muốn không phát đạt kể cũng khó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nội dung đang cập nhật.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
g Hoa tiếp lấy năm lá bùa từ tay Dư Phi, thuận tay ném ra. Tay còn lại cũng thuận tiện đưa tới nhưng bên trong đã hàm chứa ngũ hành chi thuật. Dương Hoa lạnh lùng nói :
“Còn không mau hiện thân ra đây. Hay là ngươi muốn ta thật sự ra tay sao?”
Dứt lời, năm lá bùa đột nhiên vốc cháy tạo thành năm ngọn lửa. Bên trong ngọn lửa lại ẩn chứa một làn vụ khí bạch sắc nhìn mờ mờ ảo ảo như hình người.
“Giang Tinh? Lão đại, hắn chính là nam sinh đã bị hại vào tối hôm qua”
Dương Hoa vẫn giữ nét mặt lạnh lùng:
“Âm dương phân cách. Nếu ngươi sớm đã chết thì sao lại không chịu đi xuống địa phủ mà ngược lại lưu tại đây làm gì? Ngươi nếu như muốn hại người thì đừng trách ta sao không khách khí”
Dương Hoa cảm thấy trên người Giang Tinh chứa đầy oán khí, tuyệt không hề giống như một con quỷ mới chút nào.
“Kiệt, kiệt...”
Giang Tinh đột nhiên phát ra một âm thanh quái dị. Nhân hình vừa ngưng tụ tức thì tan đi. Thay vào đó là một bộ mặt rất là khó coi, không có mũi, không tai. Tại hai mắt cùng miệng thì mở ra tạo thành ba cái hố đen, bên trong tỏa ra mùi thối nồng nặc.
“Lão đại? Chuyện gì xảy ra thế này?”
Dư Phi theo Dương Hoa bắt quỷ, lần đầu tiên mới nhìn thấy một bộ mặt quỷ gớm ghiếc như thế này. Dương Hoa nhìn bộ mặt quỷ, trong lòng càng thấy ghét, hai tay tức thì kết lại tạo thành một thủ ấn kỳ quái. Chỉ thấy một đạo quang mang chói mắt từ tay hắn phát ra. Một cỗ năng lượng thuần khiết tức thì bao phủ lấy bộ mặt của ác quỷ Giang Tinh.
Một lúc sau, quang hoa dần tan. Trên ngũ hành phù lúc này xuất hiện hình ảnh của Giang Tinh khi còn sống.
“Đa tạ thần tiên đã giải cứu tôi khỏi khôi lỗi thuật ( khôi lỗi nghĩa là con rối, hình nộm). Cầu thần tiên cứu giúp giùm nữ bằng hữu của tôi. Cô ta vẫn đang bị ma vương khống chế”
Giang Tinh vừa khôi phục thần trí, tức thì hiểu ra đã xảy ra những chuyện gì, vội quỳ xuống cúi đầu cầu xin thần tiên có thể giúp hắn cứu bạn gái của hắn.
“Ngươi đứng dậy trước đi. Ta không phải là thần tiên gì cả. Trước mắt ngươi hãy kể lại xem ngươi đã ngộ hại như thế nào. Còn nữa, ngươi nói ma vương, thật ra là chuyện gì chứ?”
Dương Hoa đưa tay lau chút mồ hôi trên đầu nói. Lúc này Giang Tinh cũng đem hết toàn bộ chuyện vì sao mình cùng bạn gặp hai, rồi chuyện hắn bị biến thành khôi lỗi quỷ như thế nào. Nghe Giang Tinh kể xong, trong lòng Dương Hoa thật sự cảm thấy lo lắng. Cứ theo như lời Giang Tinh kể thì ma vương này can bản hắn không thể nào đối phó được/ Vừa rồi chỉ là giải phá khôi lỗi thuật mà đã mất gần hết pháp lực của mình . Nếu thật sự mà gặp ma vương thì xem ra hắn chỉ còn có cách chạy mà thôi.
“Thần tiên, tôi cầu xin ngài hãy cứu lấy bạn của tôi. Chỉ còn ba ngày....... ba ngày sau chính là ngày chí âm. Tới lúc đó ma vương sẽ hấp thu nguyên âm bạn tôi để gia tăng công lực của hắn”.
Thanh âm của Giang Tinh sớm đã biến thành kêu khóc cầu xin khiến Dương Hoa suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Ta sẽ cố hết sức. Bất quá việc này phải cần có ngươi phối hợp. Ngày mai ngươi dẫn ma vương tới đây. Ta lúc đó sẽ thiết lập lấy một trận pháp vây khốn lấy hắn”
Giang Tinh nghe xong vội gật đầu đồng ý. Vốn ma vương cũng muốn ngày mai tới đây, vì vậy hôm nay mới để hắn tới trước để xem việc vừa rồi có dẫn tới sự chú ý của cao nhân nào không. Nếu như quả không có nguy hiểm ì thì ngày mai hắn nhất định sẽ tới. Ma vương còn muốn bắt thêm hai nữ nhân nữa
Hai người một quỷ cùng nhau thương lượng một hồi, Dương Hoa sau đó dẫn ba huynh đệ quay về ký túc xá. Cả bốn người suốt đêm không ngủ, thức tới sáng để nghỉ ra một trận pháp đối phó ma vương
”Lão đại, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Theo như lời Giang Tinh kể thì ma vương chính là vì nữ nhân mà tới. Tối nay ta sợ sẽ không có nữ nhân nào xuất hiện, khi đó muốn ma vương hiện thân cũng sẽ rất khó”
Trương Bằng đột nhiên nghĩ tới vấn đề này liền lên tiếng hỏi. Dương Hoa suy nghĩ một hồi thấy đây đúng là một chuyện quan trọng.
“Lão đại, ta thấy nhiệm vụ quang vinh này giao cho ngươi là hợp lý. Nghe nói ngày hôm qua ngươi rất đào hoa. Ngay cả đệ nhất mỹ nhân khoa tâm lý là Hồ Phi Nhi tựa hồ như cũng có chút ý tứ gì đó với ngươi”
Dư Phi cười cười nói
Lí Văn bên cạnh cũng hùa theo:
“Không phải lão đại thật chứ?Mị lực của ngươi thật đúng là quá lớn đi. Đã giả dạng thành cái bộ dạng thế này mà cũng có rất nhiều mỹ nhân thích ngươi. Xem ra cái nhiệm vụ đầy vinh quang này chỉ còn có trong cậy vào ngươi thôi. ”
Dương Hoa đưa mắt nhìn bọn Lí Văn thầm chửi:
“Đám tiểu tử các ngươi không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ thuần khiết rồi, lại còn giả điên trước mặt ta sao? Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm cho đuôi hồ ly của các ngươi lòi ra cho xem”
“Lão đại, sao ngươi không đi tìm Hồ Phi Nhi xem? Có ngươi ở bên cạnh bảo hộ, ta nghĩ ma vương cũng không làm hại được nàng ta đâu. Biết đâu ma vương là loại háo sắc, nếu không dẫn theo mỹ nữ có nhan sắc một chút thì hắn sẽ không dễ dàng cắn câu. Nói chung vì sự nghiệp trừ ma vĩ đại của chúng ta , ngươi chịu khó một chút vậy”
Dư Phi lên tiếng phân tích
“Được rồi, để ta làm thử xem. Nhưng nếu người ta không đồng ý thì ta cũng không có cách nào đâu đấy”
Hồ Phi Nhi đưa mắt nhìn vào bóng mình trên mặt hồ.
dáng người cao một mét bảy năm, toàn thân mặc đồ màu trắng kết hợp với đôi vớ hồng. Bóng người dưới mặt nước giơ tay lên làm toát lên một nét liêu sa cap quý. Bất quá, cái làm nàng ưng ý nhất chính là đôi ngọc nhũ. Bởi vì nàng đã sử dụng loại 35f(bó tay, không biết là cái gì)căng tới cực hạn để bao trùm lấy đôi ngọc nhủ kinh tâm động phách này. Thân hình thon thả kết hợp với kiều đồn nảy nở tạo ra một tư thái đến mê người. Lúc này, trên khuôn mặt diễm lệ thoát tục ấy đang nở một nụ cười như tự chế giễu lấy mình:
“Hôm này, ta nhất định phải tìm gặp hắn”
Vừa bước tới cửa lớp thì tài nữ Tạ Tiểu Ngọc, hảo tỷ muội của Hồ Phi Nhi đã bước ra nghên đón cười nói:
“Phi Nhi, báo cho ngươi biết một tin tốt lành đây. Nghe nói cái tên đầu gỗ lạnh lùng kia muốn hẹn ngươi tối nay đó”
“Thật sao? Ngươi không có gạt ta đó chứ?”
Hồ Phi Nhi ao hứng như một đứa trẻ.
Tạ Tiểu Ngọc cười :
“”Đương nhiên là thật rồi. Tin tức này là từ chính huynh đệ thân thiết của hắn Dư Phi nghe được mà, khẳng định không giả đâu””
Hồ Phi Nhi cảm giác như tim mình đập mạnh hơn. Thời khắc này nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Ít ra lần này tới nhân giới cũng không vô ích.
Khi lên lớp, Hồ Phi Nhi nhận thấy ánh mắt của Dương Hoa cứ liếc về mình khiến tim nàng cng2 đập mạnh hơn. Kết thúc tiết học, người trong lớp ai nấy đều ra ngoài hết. Hồ Phi Nhi với khuôn mặt ửng hồng chờ Dương Hoa tới ước hẹn
“Hồ Phi Nhi đồng học, tối nay ta có chút việc muốn nói với nàng. Nếu như nàng đồng ý thì tối nay mười giờ ta sẽ đợi ở dưới ký túc xá bên nàng”
Dương Hoa nói rất tự nhiên. Hồ Phi Nhi nghe thấy hắn còn kêu mình là đồng học, trong lòng thầm chửi ngu ngốc. Bất quá nàng cố kìm nén sự kích động trong lòng, bình tĩnh trả lời:
“Được thôi, tới lúc đó ta chơ ngươi. Ngươi nhất định là phải tới đó”
Nói dứt lời, Hồ Phi Nhi vụt chạy ra ngoài. Dương Hoa nhìn theo lắc lắc đầu nói:
“Hy vọng là cô đừng hiểu lầm ta quá sâu”
Hồ Phi Nhi cứ thế chạy đến một nơi không có người cười lớn:
“Hắn thật đã ước hẹn với ta? Thật đã ước hẹn rồi!!!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sau giờ trưa, Dương Hoa dẫn theo ba người tới Đông Hoa viên bố trận. Sau khi bố trận, tức thì khắp khuôn viên mặc dù trời sáng tỏ nhưng lại không hề nhìn thấy một bòng người nào.
Theo như thương nghị hồi tối qua, đám bốn người Dương Hoa thảo luận một hồi cuối cùng quyết định bố trí “Thiên cương linh hỏa trận” tại đây. Nghe tên cũng biết trận này dựa theo thiên cương thuật số mà lập thành. Mỗi một nhóm được Dương Hoa dùng ba mươi sáu đạo Lôi hỏa phù do hắn luyện chế. Mỗi một lá phù trong đó tương hỗ với nhau tạo thành một thể. Nếu như chỉ phá một bộ phận trong nhóm thì cũng vô dụng mà ngược lại còn kích khởi trận pháp khiến cho người trong trận phải chịu ba mươi đọa lôi hỏa công kích. Hơn nữa loại lôi hỏa này lại chính là khắc tinh của âm tà. Sau khi chi dẫn ba người sắp xếp ba mươi sáu đạo lôi hỏa phù xong, Dương Hoa đi một vòng kiểm tra lại, xá định không có gì mới thở phào nhẹ nhõm
Lúc này, trên Yêu giới, Hồ Tiểu Mĩ dùng Quan Thiên kính theo dõi biểu tình của Hồ Phi Nhi, nhìn thấy vậy bất giác cảm thấy sầu muộn, thở dài than:
“Không thể ngờ Phi Nhi khi luân hồi chuyển thế lại phải chịu ảnh hưởng của tình kiếp. Xem ra nhất mạch Cửu vĩ thiên hồ ta cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi chữ tình rồi. Chỉ hy vọng lần này Phi Nhi sẽ không phải chịu nỗi đau quá lớn thôi”
Vừa dứt lời thì Quan Thiên kính cũng dần mơ hồ, quang mang cũng từ từ biến mất không còn nhìn thấy gì nữa.
“Phi Nhi, mẫu thân thật không có cách nào giúp con được. Bây giờ ta chỉ hy vọng con có thể vượt qua được tình kiếp, kết duyên được với người mà con yêu thôi.”
Hồ Tiểu Mĩ đau khổ nhắm mắt lại
“Bản thân mình tình kiếp cũng không thể vượt qua. Không thể ngờ Phi Nhi cũng bĩ hãm vào nó. Ta thật hối hận khi để nó luân hồi xuống hạ giới”
Nàng vẫn còn nhớ như in nỗi đau khổ mà tình kiếp mang lại. Chỉ có điều nàng không thể ngờ con gái của mình cũng vướng vào lưới tình
“Nguyên Thủy thiên tôn, con gái của ngươi đang gặp nạn, ngươi có biết hay không?”
Mắt của Hồ Tiểu Mĩ lúc này đã đẫm lệ.....
Dương Hoa vừa tính lên tiếng gọi ba người rời đi thì đột nhiên, một tia hàn khí lạnh lẽo thu hút lấy sự chú ý của hắn. Quay người nhìn chăm chú, Dương Hoa nhìn thấy trên cây cầu có một đạo hàn khí mỏng đang uốn quanh. Bước tới vì bước, Dương Hoa cảm nhận rõ ràng mùi vị khí tức tà ác
“Cửu âm địa sát? Không lẽ nơi này chính là Cửu âm địa sát?”
Một thông tin đáng sợ tức thì truyền qua não hắn. Nghe thấy Dương Hoa kinh dị kêu lên, Lí Văn biến sắc hỏi:
“Lão đại, ngươi thật chắc chắn rằng nơi đây chính là Cửu âm địa sát sao?”
Dương Hoa cẩn thận quan sát xung quanh rồi nói khẳng định:
“Khôn sai, nơi đây chính là cực hung chi địa – Cửu âm địa sát. Không thể ngờ tới Lâm Hải hai năm, cho tới giờ ta mới phát hiện ra nó. Xem ra thực lực của chúng ta còn kém quá xa. Cái bài danh ‘Thiên hạ đệ nhất’ thực đúng là nực cười mà. Việc này liên quan tới công ty của chúng ta. Sau này nhất định chúng ta phải tập trung itnh lực, tự nâng cao lực lượng bản thân lên mới được”
“Lão đại, Cửu âm địa sát rốt cuộc là cái gì? Nó thật đáng sợ vậy sao?”
Trương Bằng lo lắng hỏi
Lí Văn nghe thấy liền tiếp lời:
“Để ta trả lời cho. Cửu âm địa sát trong truyền thuyết chình là nơi cực hung chi địa. Người bình thường nếu nhập vào trong sẽ bị sát khí công tâm, từ đó hành động như một cương thi, vĩnh viễn không được luân hồi. Còn nếu thi thể ở nơi đó thì sau ba ngày phát sinh biến hóa biến thành bất tử cương thi vương. Nhưng những cái này vẫn chưa phải là cái đáng sợ nhất. Cửu âm địa sát sở dĩ được xưng danh là cực hung chi địa là bởi vì sát khí bên trong của nó. Một khi bị nhiễm vào thì sẽ hành động một cách vô thức, trong thâm tâm lúc nào cũng chỉ có ý muốn giết người mà thôi ”
Dư Phi đưa ánh mắt phức tạp nhìn Dương Hoa
“Lão đại, lời của tiểu Văn nói có thật không?”
“Không sai, nếu như ta nhìn không lầm thì cả Lâm Hải đại học này chính là được xây dựng trên vùng Cửu âm địa sát này”
Quan sát một cách cẩn thận, Dương Hoa nhận thấy Lâm Hải đại học bản thân vốn là một tru tà đại trận, cộng thêm trên người đám học sinh ai nấy đều mang hạo nhiên chánh khí. Về lý mà nói thì hoàn toàn có thể trấn áp được Cửu âm địa sát. Tuy nhiên tình huống bây giờ đã thay đổi. Ở đây đột nhiên xuất hiện một ma đầu có khả năng hấp thụ nguyên âm của linh thể khiến cho sự phòng ngự này trở nên nực cười. Chính vì vậy cái tru tà đại trận này cũng trở nên vô nghĩa.
“Lão đại, vậy ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta có cần liên hệ với hiệu trưởng để sơ tán đám học sinh đi không?”
Trương Bằng cất tiếng đề nghị. Dương Hoa nói:
“Việc này rất là trọng yếu. Nhưng dù ta nói thì hiệu trưởng có tin lời của chúng ta sao?”
“Lão đại, việc này cứ giao cho tao. các người cứ ở đây đợi ta. Khoảng nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại gặp mặt”
Lí Văn vội nói vài câu rồi tức tốc quay người bỏ đi. Trầm tư suy nghĩ một lúc, Trương Bằng hỏi:
“Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Dương Hoa nói:
“Đợi người. Đợi người nào đã đề xuất ý kiến xây dựng ra cái trường Lâm Hải đại học này”
“Lão đại, ngươi không phải đang nói chơi chứ? Lâm Hải đại học này có cả lịch sử trăm năm nay, dù cho có người đề xuất xây dựng trường thì có lẽ người đó cũng không còn sống trên thế gian này nữa rồi”
Dư Phi không thể tin được nói
“Tiểu Phi, trên thế gian này không có chuyện gì là không thể. Chúng ta đều là người mang dị năng. Huống chi việc ma vương xuất hiện cũng là có khả năng vậy. Việc kinh doanh của chúng ta không phải cũng dành cho người không bình thường sao. Ta tin răng không lâu sau, người khi xưa kiến nghị xây dựng trường nhất định sẽ tới đây”
Hai mắt Dương Hoa chợt lóe lên tia dị mang.
Tại một vùng núi sâu thẳm trong Trung Quốc, một lão giả đầu tóc bạc phơ đang đứng tư lự nhìn về hướng Nam, thần sắc rất nghiêm trọng
“Sư tôn, người đang nhìn cái gì thế? Đã ba ngày nay người cứ đứng yên như vậy rồi”
Người cất tiếng hỏi là một thiếu nữ độ mười sáu. Hai mắt nàng to trong, đôi hàng mi cong, dáng người thon thả, đôi môi đỏ hồng đầy sức sống. Bạch phát lão giả đưa ánh mắt quan tâm nhìn thiếu nữ chậm rãi nói:
“Tiên Nhi, sư phụ có việc phải đi xa. Một mình con ở động phủ cố tu luyện cho tốt. Nếu như một tháng sau sư phụ không trở về, con hãy mở lấy phong thư sư phụ để trong cái hộp trên bàn, mang theo Thanh Linh kiếm sư phụ tặng con tới núi Côn Lôn gặp vị tên hiệu là Huyền Huyền đạo trưởng. ông ta sẽ nói đầu đuôi mọi chuyện cho con biết”
Thiếu nữ lo lắng hỏi dồn:
“Sư tôn muốn đi sao? Sư phụ dẫn Tiên Nhi đi chung không được sao? tiên Nhi vốn không có ai thân thích, từ nhỏ do một tay sư phụ nuôi dạy dưỡng dục con thành người. Dù cho đi tới chân trời góc bể, con cũng muốn đi theo sư phụ”
Bạch phát lão giả lắc đầu nói
“Tiên Nhi, không lẽ con không nghe lời ta? Sư phụ lần này đi là có chuyện quan trọng, dẫn con đi theo không tiện. Con chỉ cần nghe lời sư phụ là được rồi. Sư phụ đi đây”
Dứt lời, không đợi thiếu nữ lên tiếng, lão giả phun ra một thanh hồng sắc bảo kiếm, dụng pháp quyết bay lên không trung , bay thẳng về hướng Nam. Bốn canh giờ sau, bạch phát lão giả hạ xuống Đông hoa viên của Lâm Hải đại học
“Ông tới rồi à?”
Bạch phát lão giả kỳ quái hỏi:
“Ngươi sao biết ta sẽ tới?”
“Nếu ta đoán không sai thì Lâm Hải đại học này nhất định là theo lời nói của ông mà xây dựng nên? Nguyên ý của ông là muốn đem cái tru tà đại trận kết hợp với chánh khí của học sinh để trấn áp Cửu âm địa sát. Chỉ có điều phong cảnh của Đông hoa viên lại quá đẹp khiến cho vô số nam thanh nữ tú tới đây hẹn hò. Ai mà ngờ máu của nữ nhân khi chết lại ở đây làm kích phát sát khí ra ngoài”
Dương Hoa bình tĩnh trả lời
Bạch phát lão giả gật đầu nói:
“Ngươi phân tích không sai. Mọi việc đúng là như vậy. Chỉ trách khi xưa ta tính không kỹ. Bây giờ mọi lỗi lầm sẽ do một mình ta gánh vác.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện