[Dịch] Huyền Giới Chi Môn
Chương 71 : Linh Pháp Điện
.
Trời chiều chập tối.
Thạch Mục ôm thù lao gần vạn lượng rảo bước đi về.
Chỉ một nhiệm vụ rèn sắt như vậy đã lấy được gần vạn lượng bạc trắng, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút thỏa mãn. Cũng không biết sau này có cơ hội gặp được nhiệm vụ như vậy nữa không đây.
Hắn rẽ ngoặt tại một chỗ chân núi, trước mắt hắn hiện ra một tòa nhà mái nhọn lợp ngói xám chiếm diện tích không nhỏ.
Loại kiến trúc này là phổ biến trong sơn cốc, lúc đi đến lò rèn hắn cũng không chú ý mấy, lúc này đưa mắt nhìn qua phía dưới mới phát hiện trước cửa tòa nhà màu xám này có treo một tấm biến cực lớn, trên đó viết ba chữ lớn: “Linh Pháp Điện”.
Cũng chẳng hiểu tại sao trước tòa nhà màu xám này lại có mười mấy người tụ tập, tất cả đều nhìn vào trong điện với vẻ hiếu kỳ, nhưng không có một ai bước vào đại điện lấy một bước.
Trong lòng Thạch Mục không khỏi nảy sinh tò mò, dừng bước lại.
Đúng lúc ấy, đột nhiên trong đại điện có một luồng cuồng phong cuộn ra, trước mặt mấy người đang vây quanh ở cửa đại điện xuất hiện một trận cát đá mịt mù, một cỗ lực lớn đẩy đám đông về sau.
“Vút” một tiếng, một bóng đen hiện lên, bị vây trong cuồng phong rồi ngã xuống bên ngoài cửa đại điện, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Chỗ Thạch Mục đang đứng cách đại môn khá xa nên không bị cuồng phong ảnh hưởng.
Nhưng ánh mắt hắn lóe lên, thấy rõ bóng đen kia chính là một thiếu niên, nước da hơi đen, thoạt nhìn tuổi tác cũng không khác mình bao nhiêu, nhưng toàn thân lại bị các loại dây leo xanh thẫm trói chặt lại, buộc cả người thành cái bánh chưng, chỉ lộ ra một cái đầu cùng hai chân.
Lúc bay từ trong cửa điện ra hiển nhiên thiếu niên da đen kia bị ngã không nhẹ, nhe răng nhếch miệng cả buổi trên mặt đất mà không tài nào bò dậy được.
“Nhạc huynh!”
Trong đám người lập tức có hai người chạy ra, hẳn là có quen biết với thiếu niên kia, nhưng trong ánh mắt hai người họ lại hơi sợ hãi nhìn vào trong cửa, nhất thời không dám đưa tay ra đỡ thiếu niên trên mặt đất dậy.
“Chút thiên phú ấy mà cũng dám chạy tới khảo thí, đúng là phí thời gian của lão tử!” Một giọng nói có vẻ già nua hùng hùng hổ hổ truyền ra từ trong cửa, giọng điệu rất là không kiên nhẫn.
Thiếu niên da đen trên mặt đất kia vặn vẹo mấy cái, dưới sự trợ giúp của bạn mình, vất vả lắm mới giãy giụa thoát khỏi mấy cái dây leo, sắc mặt đỏ lên nhìn vào trong cửa đại điện.
“Không thể nào, lúc ta ở trong gia tộc rõ ràng đã từng mời người đến khảo nghiệm riêng rồi, ta rõ ràng là có thiên phú thuật sĩ, hơn nữa đã bắt đầu học thuật pháp trụ cột rồi.” Thiếu niên mặt lúc tím lúc xanh lúc lại đỏ, không cam lòng mà cãi lên.
“Hừ! Đừng có đánh đồng nhận định của người bên ngoài dành cho thuật sĩ học đồ với bổn môn! Người nào không biết để bồi dưỡng thuật sĩ cần lượng tài nguyên nhiều gấp mười lần so với võ gia cùng giai, ngươi cho rằng bổn môn sẽ bỏ ra lượng tài nguyên lớn như thế để bồi dưỡng cái loại thuật sĩ chỉ có lực cảm ứng nguyên tố cấp độ một sao? Muốn trở thành thuật sĩ học đồ chính thức của bổn môn ít nhất cũng phải có khả năng làm cho thủy tinh cảm ứng sáng đến ba độ trở lên.” Giọng nói truyền từ trong cửa ra lại càng thêm nóng nảy.
Thiếu niên da đen nghe thấy lời ấy, sắc mặt lúc xanh lúc hồng, cuối cùng được hai người bạn dìu mà mặt mũi xám xịt rời đi.
“Những kẻ ở bên ngoài mà còn muốn khảo thí thiên phú thuật sĩ kia, tất cả đều tự suy nghĩ cho rõ ràng vào cho ta, nếu còn có người tiến vào bừa bãi thì sẽ không có chuyện quẳng ra đơn giản vậy đâu. Hừ, các người nghĩ thời gian của lão phu rất nhiều phỏng?” Giọng nói trong đại điện lại lạnh lùng truyền ra, sau đó tất cả yên tĩnh lại.
Mấy người ngoài điện đang vây xem nghe thấy thế, hai mặt nhìn nhau, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Thạch Mục lắng nghe mọi người bàn tán, sau một lát rốt cục cũng hiểu ra, thì ra nơi này là Linh Pháp Điện, chính là nơi trong Hắc Ma Môn dùng để kiểm tra đánh giá thiên phú thuật sĩ của đệ tử nhập môn .
Có điều chỗ này cũng không phải kiểm tra miễn phí, mỗi một người sẽ bị thu lệ phí ba ngàn lượng bạc trắng.
Hơn nữa nhìn người quản lý nơi này đi, rõ ràng là tính tình cổ quái, nếu người khảo thí không đủ thiên phú, chẳng những nộp bạc vô ích, mà còn rất có khả năng bị làm nhục một trận như thế đấy.
Mấy người bên ngoài đại điện xì xào một hồi, mặc dù có người đã hơi kích động, nhưng nhớ tới cảnh mà thiếu niên da đen vừa rồi gặp phải, nhất thời dũng khí lại tụt ngay, không có ai dám bước vào cửa điện nữa.
Thạch Mục chớp chớp mắt, ngẫm lại những nhiệm vụ có ban thưởng hậu hĩ chỉ có thuật sĩ mới được nhận mà mình nhìn thấy trong Quảng Nguyên Điện, lại sờ tập ngân phiếu thật dày trong tay áo, hít một hơi quyết tâm xong liền cất bước vào cửa điện.
Những người ngoài điện thấy Thạch Mục đi vào thì trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, nhao nhao châu đầu ghé tai hỏi thăm thân phận của Thạch Mục.
Thạch Mục mặc kệ tình hình bên ngoài, chậm rãi bước vào trong điện.
Sau cửa điện là một hành lang rộng lớn cao vài trượng, đi hết hành lang là thấy một đại điện trang nghiêm bề thế.
Trong điện hơi rộng, lại không bài trí nhiều, bên tay trái có đặt một cái bàn lớn bằng gỗ lim, có một lão giả áo xám, thần sắc nhàn nhã ngồi sau cái bàn, trong tay cầm một cuốn sách ố vàng, đang đọc rất say sưa.
Bên phải của đại điện là một bệ đá hình tròn cao hơn một xích so với mặt đất, rộng khoảng một trượng, trên đó có vẽ đầy những hoa văn uốn lượn.
Chung quanh bệ đá có dựng nhiều cây tinh trụ đường kính bằng cái chén cơm, đủ mọi màu sắc, không cây nào giống cây nào, hơn nữa mặt ngoài của những tinh trụ này khắc đường vân ô vuông, từ dưới lên trên tổng công chia làm chín ô vuông, thoạt nhìn cực kì huyền diệu.
Sau khi Thạch Mục thấy rõ bệ đá cùng tinh trụ trên mặt đất, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Lão giả ngồi sau bàn gỗ lim to nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.
Lão này vóc người nhỏ gầy, tóc hoa râm, mắt tam giác, xấu xí, một bộ dạng cực kì cay nghiệt.
Lão giả thấy kì quái đảo mắt một cái, thả quyển sách trong tay xuống, cũng không đứng lên mà liếc Thạch Mục một cái,
“Đến kiểm tra phải không? Trước báo tên cùng thân phận của ngươi đi.” Lão giả áo xám hừ một tiếng, nói với giọng lãnh đạm.
“Tại hạ Thạch Mục, là đệ tử mới gia nhập tông môn hai tháng trước.” Thạch Mục chắp tay trả lời.
Lão giả áo xám đánh giá Thạch Mục một phát từ đên xuống dưới, cười lạnh một tiếng: “Không thấy ngoài kia lúc nãy có một tấm gương đấy sao? Có lá gan đến khảo thí thiên phú thuật sĩ, là ôm tâm lý gặp may hả?”
Thạch Mục nghe vậy, vẻ mặt hơi nhúc nhích, im lặng không nói.
“Người như ngươi lão phu cũng đã thấy nhiều, không lo mà tu luyện, trong đầu toàn nghĩ mấy thứ viển vông. Linh Pháp Điện mặc dù là nơi khảo thí thiên phú thuật sĩ của đệ tử thật, nhưng lão phu cũng không hao tâm tổn trí đi khảo thí bậy bạ con chó con mèo nào đâu, nếu không muốn lại lãng phí ngân lượng rồi chịu đau khổ thì nhanh cút ra ngoài đi!” Lão giả áo xám trừng Thạch Mục một cái, lạnh lùng nói.
“Tiền bối, đệ tử nếu đã đến, tức là đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đây là ngân phiếu ba ngàn lượng, kính xin tiền bối hao tâm tổn trí cho đệ tử kiểm tra một chút ạ!” Thạch Mục lấy trong người ra ba tờ ngân phiếu, mặt không đổi sắc đặt trên bàn gỗ lim.
Trên mặt lão giả áo xám lộ ra một tia kinh ngạc, híp mắt nhìn Thạch Mục một hồi. Thạch Mục thần sắc thản nhiên, lẳng lặng đứng đó.
“Hừ, lòng can đảm của tiểu tử ngươi cũng không đến nỗi nào đâu!”Trong mắt lão giả áo xám hiện lên vẻ khác thường, hừ một tiếng, đứng lên.
“Tới, đứng lên trên bệ đá kia.” Lão giả áo xám đi đến bên bệ đá, lấy từ trong ngực ra một cái thước ngọc, trên đó khắc đủ loại hoa văn màu sắc, lại có phần giống với hoa văn vẽ trên bệ đá.
Trong lòng Thạch Mục thấy vui vẻ, vội vàng làm theo lời lão giả, nhanh chóng rảo bước đến đứng lên trên bệ đá.
Miệng lão giả áo xám thấp giọng niệm gì đó, trên người tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh, rót vào trong thước ngọc trên tay.
Từng đạo hoa văn trên thước ngọc nhanh chóng sáng lên, lão giả áo xam vung tay lên, một luồng hào quang đủ mọi màu sắc từ trên thước ngọc bắn ra, nhập vào trong bệ đá.
Ầm ầm...
Hoa văn trên bệ đá hình tròn đều sáng lên, tản ra thứ hào quang đặc biệt, đồng thời không khí cũng rung chuyển phát ra tiếng ầm ầm.
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, hào quang đặc biệt tản ra trên bệ đá bao phủ lấy thân thể hắn, một cỗ khí tức ấm áp từ dưới chân luồn vào thân thể, nhanh chóng lưu chuyển một vòng rồi lại chảy về bề đá.
Độ sáng của hoa văn trên bệ đá đột nhiên ảm đạm xuống, nhưng tinh trụ xung quanh lại phát sinh biến hóa.
Một cây tinh trụ màu lam, một cây tinh trụ màu đỏ, còn có một cây tinh trụ màu đen đồng thời phát sáng.
Ba cây tinh trụ đều phát sáng từ dưới lên.
Trong đó, tinh trụ màu lam chỉ có một ô vuông sáng lên, tinh trụ màu đỏ sáng lên hai ô vuông, mà tinh trụ màu đen lại sáng dần sàng dần đến tận vị trí ô thứ năm, tản ra ánh sáng rực rỡ.
Lão giả áo xám chứng kiến cảnh này, trợn mắt há hốc mồm.
Bình luận truyện