[Dịch] Huyền Giới Chi Môn
Chương 24 : Sứ giả tầm mạch
.
* sứ giả tầm mạch: sứ giả phụ trách việc tìm kiếm huyết mạch võ giả
“Là ai.”
Hứa thúc giống như một con khỉ bị dọa cho kinh hãi nhanh chóng xoay người, hai bàn tay bày ra tư thế quét ngang trước người sau đó nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Chỉ thấy tại một góc xó xỉnh nào đó bị bóng tối bao trùm chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một lão giả béo béo lùn mặc trường bào màu xám đang tự tiếu phi tiếu (**) nhìn hai người Hứa thúc.
** tự tiếu phi tiếu: giống như cười mà không phải cười
Bản thân Vương Thiên Hào lại càng kinh ngạc muôn phần.
Phải biết rằng chỗ tối kia vừa vặn đối diện mặt hắn, thế mà không hiểu sao mãi cho đến khi lão giả béo lùn kia lên tiếng thì mới phát hiện sự tồn tại của y. Chẳng lẽ đây là do đối phương sử dụng thuật ẩn nặc nào đó?
“Ảnh nặc bí thuật? Các hạ là cao nhân phương nào, đến đây không biết có chuyện gì?” Hứa thúc gắt gao nhìn chằm chằm vào lão giả hỏi từng chữ một.
“Không cần kinh hoảng, tại hạ là Hàn Võ đến từ Khai Nguyên Võ Viện.” Lão giả béo lùn cười nhẹ một tiếng sau đó phất một tay lên, một đạo ngân quang (***) bắn về phía Hứa thúc.
*** đạo ngân quang: tia sáng màu trắng.
Cánh tay Hứa thúc khẽ động không lưỡng lự liền bắt được đạo ngân quang kia nắm vào trong tay, đây rõ ràng là một khối lệnh bài lập lòe phát ra từng tia ánh sáng trắng lớn cỡ lòng bàn tay, khối lệnh bài này hình tam giác, một mặt có khắc hai chữ “Khai Nguyên”, còn mặt bên kia khắc chữ “Võ”
“Khai Nguyên Lệnh, đúng là đến từ Khai Nguyên Võ Viện. Nhưng không biết Hàn huynh đột ngột đến đây là muốn làm việc gì?” Hứa thúc cẩn thận kiểm tra lệnh bài trong tay sau đó mới thở dài một hơi buông lỏng.
“Hứa huynh thân là Hậu Thiên võ giả, đối với huyết mạch triều dâng (****) chắc cũng không xa lạ gì?” Lão giả béo lùn chậm rãi nói ra, sau đó cánh tay lại nâng lên lần nữa.
**** huyết mạch triều dâng ở đây có thể có nghĩa là thời kỳ mà các võ giả có tỉ lệ kích hoạt huyết mạch cao hơn các thời kỳ khác
“Phốc” một tiếng!
Chỗ da thịt lộ ra trên cánh tay lão giả hiện lên từng đám hoa văn màu xanh lá cây đang nhúc nhích giống như vật sống, bằng mắt thường có thể thấy đám hoa văn đó nhanh chóng sinh trưởng thành từng đám cỏ nhỏ cao gần một tấc, làm cho người ta nhìn thấy phải sởn hết cả gai ốc!
“Huyết mạch Mộc hóa, huyết mạch triều dâng? Ta hiểu rồi, Hàn huynh chính là sứ giả của Huyết Mạch Điện.” Hứa thúc nhìn thấy tất cả sự việc vốn còn đang nghẹn ngào thì bỗng lộ ra vẻ chợt hiểu.
Vương Thiên Hào vẫn ngu ngơ không hiểu gì đứng đó.
“Hắc hắc, xem ra không cần tại hạ giới thiệu gì nữa, ngươi cũng hiểu rõ vì sao lệnh điệt lại có thể kích phát huyết mạch tổ tiên dễ như vậy. Truyền lệnh dụ của Trưởng Lão Hội liên hợp năm đại võ viện xác định thời kỳ huyết mạch triều dâng đã đến, vì thế tất cả các đại võ viện đều đồng thời mở ra Huyết Mạch Điện, cũng phái tất cả tầm mạch sứ giả đi đến tất cả các châu tìm kiếm các võ đồ có thể có huyết mạch, một khi xác nhận chính xác là có thân phận huyết mạch thì đều có thể miễn kỳ thi khảo thí mà tiến thẳng vào năm đại võ viện, các võ đồ này cũng sẽ được cấp các loại tài nguyên tu luyện gấp mấy lần các võ đồ khác.” Thần sắc của lão giả béo lùn bỗng trở lên lạnh lẽo, lớn tiếng tuyên bố.
“Huyết Mạch Điện quả nhiên mở ra! Nói như vật thì ba đại tông môn đồng dạng chắc cũng sẽ mở cửa sơn môn để chiêu nạp đệ tử a.” Sắc mặt Hứa thúc âm tình bất định lẩm bẩm nói.
“Thế nào, ngươi còn muốn Vương công tử gia nhập tam đại tông môn hay sao? Đừng quên danh xưng huyết mạch thế gia của Vương gia là do ai phong cho, bổng lộc trong hai ba trăm năm qua là của người nào ban tặng?” Hàn Võ nghe xong liền lạnh nhạt nói ra.
“Không dám, tộc nhân Vương gia nhận được ân điển triều đình ban cho, nếu trong tộc mà có huyết mạch võ giả xuất hiện thì tất nhiên sẽ phải ưu tiên gia nhập Huyết Mạch Điện rồi.” Hứa thúc giật mình một cái sau đó cười cười làm lành nói.
“Ngươi biết là tốt rồi, hiện tại cần phải xác thực lại xem Vương công tử có đúng là đã kích phát huyết mạch bạo diễm không, độ tinh thuần của huyết mạch như thế nào?” Hàn Võ nghe vậy thần sắc hòa hoãn hơn, y lật tay một cái trên tay liền hiện ra một chiếc chén gỗ xanh biếc.
“Trước khi kiểm tra, ta có thể hỏi trước ngài một câu được không, đối với người có huyết mạch thì ba đại tông môn và Huyết Mạch Điện của các võ viện thì ở đâu có thể làm cho thực lực của ta đại tăng nhiều hơn?” Vương Thiên Hào có vẻ hiểu rõ hơn một chút liền trấn định hỏi lại một câu.
“Ba đại tông môn tuy thập phần thần bí, thực lực luôn cao thâm mạt trắc, đối với huyết mạch võ giả tuy coi trọng nhưng lại thua xa võ viện chúng ta. Dù sao bên trong ba đại tông môn không chỉ tồn tại võ giả mà còn có các thuật sĩ trong truyền thuyết cần tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên, vì thế phần tài nguyên dành cho huyết mạch võ giả các ngươi cùng không nhiều lắm. Hơn nữa Huyết Mạch Điện của các võ viện chúng ta đã nghiên cứu nhiều năm, đã sáng lập ra không ít môn võ công đặc thù có thể làm tăng uy lực đặc thù của huyết mạch, trong thực chiến có thể làm cho ngươi như hổ thêm cánh. Tiến vào Huyết Mạch Điện, ngươi nhất định sẽ không hối hận đâu.” Hàn Võ đối với Vương Thiên Hào lại cực kỳ ôn hòa, giải thích một phen.
“Nếu như thế thì ta liền gia nhập võ viện a.” Vương Thiên Hào sau khi nghe giải thích liền gật đầu đáp ứng.
Hứa thúc đang đứng bên cạnh thấy thế bờ môi khẽ nhúc nhích vài cái nhưng cuối cùng vẫn không khuyên can thêm nữa.
“Ha ha, Vương công tử lựa chọn như vậy quả là sáng suốt! Mời công tử đem một giọt tinh huyết nhỏ vào trong chén.” Lão giả béo lùn cười ha ha, sau đó cầm chém gỗ đưa ra.
Vương Thiên Hào lập tức cắn nát đầu ngón tay, sau đó nhỏ vào trong chén nhỏ một giọt máu đặc.
Giọt máu thoáng một cái đã thấm vào trong đáy chiếc chén không thấy bóng dáng đâu nữa, sau đó chỉ nghe “phốc” một cái, một đoàn sương mù đỏ thẩm từ trong chén phun ra, quay tít lên trên khoảng nửa xích liền biến thành một đóa hỏa diễm tụ lại mà không tán.
“Quả thật là huyết mạch hỏa thuộc tính, đồ tinh thuần vậy mà lại đạt đến trung đẳng, về phần phẩm chất cụ thể đến đâu thì cần phải đến Huyết Mạch Điện dùng các biện pháp đặc thù mới có thể xác định được. Chúc mừng, chúc mừng, trung đẳng huyết mạch cũng đả đủ để võ viện cấp tài nguyên cao cấp để bồi dưỡng.” Hàn Võ thấy vậy liền cả kinh, sau đó đại hỉ nói.
Chớ nhìn y lúc trước kích phát huyết mạch quỷ dị như thế, thực thế y chỉ là hạ đẳng bát phẩm huyết mạch mà thôi, nếu không thì cũng sẽ không phải làm cái chân chạy đi tìm kiếm này. Bất quá, nếu có thể mang về một gã trung đẳng huyết mạch thì cũng sẽ được Huyết Mạch Điện ban thưởng lớn.
“Trung đẳng huyết mạch ư, cũng không tệ lắm.” Vương Thiên Hào nhìn có vẻ bình tĩnh nói, trong mắt y hiện lên một tia hưng phấn.
Phải biết rằng lúc trước vị tổ tiên của Vương gia danh trấn kia kích phát huyết mạch cũng chỉ là trình độ trung đẳng lục phẩm.
“Rất tốt, ngươi là trung đẳng huyết mạch, không biết tên đánh bại ngươi là loại huyết mạch nào a?” Lúc này Hàn Võ có điều suy nghĩ đứng lên.
“Thế nào, còn có các sứ giả huyết mạch khác ở Phong Thành sao?” Hứa thúc nghe thế liền sững sờ.
“Đi cùng ta xác thực còn có một người nữa, y vốn có nhiệm vụ đi tìm kiếm tại các thành trì khác, nhưng sau khi nghe nói Thạch Mục trời sinh thần lực liền hứng thú chủ động yêu cầu đến khảo thí hắn. Căn cứ theo phỏng đoán của ta, hắn có thể có biểu hiện kinh người như thế, hiện tại ở trong huyết mạch triều dâng cũng có tỷ lệ không nhỏ đâu.” Lão giả mập béo mỉm cười nói.
Vương Thiên Hào và Hứa thúc nghe vậy liền không khỏi nhìn nhau.
…
Bên trong hậu viện của Lưu Phong võ quán.
Thạch Mục đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nửa đoạn trường đao đã bị xoắn thành cọc gỗ chui vào mặt đất hơn nửa, cả buổi không cách nào khép miệng lại.
“Chiêu này là Tát Thủ Đao ư?”
“Đúng thế, chiêu thức này nhìn có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực ta chứa đựng tâm đắc đao pháp của ta vài chục năm, tối trọng yếu nhất là lựa chọn thời cơ thi triển chiêu này, cùng với thủ pháp huyền diệu lúc buông tay, nếu không một khi trường đao rời khỏi tay thì sẽ không thể đả thương được địch thủ, ngược lại chính bản thân mình lại lâm vào nguy hiểm trong tay địch. Bất quá từ khi ta luyện thành chiêu này thì đã dùng nó để đối địch tổng cộng ba lần, cả ba lần đều chém chết đối thủ ngay tại chỗ.” Lệ Thương Hải ngạo nghễ nói.
“Chiêu Tát Thủ Đao này chính xác làm đối thủ hoàn toàn khó lòng phòng bị, cầu Lệ sư phó truyền cho đệ tử yếu quyết.” Thạch Mục cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, hắn nghiêm sắc mặt lại cúi khom người nói.
Chiêu Tát Thủ Đao này lợi lại còn hơn xa suy đoán trước đó của hắn.
“Hắc hắc, lần này ngươi đã giúp Lưu Phong võ quán chiếm được vị trí thứ nhấ, ta tất nhiên sẽ không giấu giếm ngươi điều gì, ngươi nghe cho rõ này, sau đây ta sẽ nói cho ngươi yếu quyết và phương pháp vận dụng thủ pháp Tát Thủ Đao…”
Lệ Thương Hải giảng giải một hồi hết nửa canh giờ, trong khi giảng còn cầm lấy trường đao chậm rãi làm lại động tác của đao quyết này cho Thạch Mục thấy rõ, mãi cho đến khi Thạch Mục có thể năm giữ sơ bộ mới dừng tay.
Ngay lúc Thạch Mục đang muốn Lệ Thương Hải chỉ điểm tiếp thì một gã đệ tử của võ quán vội vàng đi vào hậu viện, vừa nhìn thấy Thạch Mục và Lệ Thương Hải liền cuống quýt nói:
“Lệ sư phó, bên ngoài có một người tự xưng là tầm mạch sứ giả báo danh muốn gặp Thạch Mục.”
“Tầm mạch sứ giả?” Lệ Thương Hải nghe xong sắc mặt đại biến.
“Lệ sư phó, người biết hắn là ai sao?” Thạch Mục có chút ngoài ý muốn hỏi.
“Khi nào trở lại ta sẽ nói cho ngươi biết, trước tiên ta đi gặp mặt người này đã, nói không chừng thì cơ duyên của ngươi đã đến rồi đó.” Lệ Thương Hải sắc mặt liền trầm xuống, sau một lúc lâu liền thở dài nói.
“Thiên đại cơ duyên?” Thạch Mục mở trừng hai mắt không hiểu rõ hỏi lại.
“Đúng thế, ta chỉ có thể nói đói phương là người đại biểu cho ngũ đại võ viện, nếu hắn vừa ý ngươi thì về sau ngươi có thể chính thức trở thành đệ tử của võ viện, so sánh với các đệ tử bình thường khác thì ngươi sẽ có được lượng tài nguyên tu luyện còn hơn hơn gấp mất lần.” Lệ Thương Hải ngưng trọng nói ra.
“Nếu như Lệ sư phó đã nói như vậy thì con cũng đi ra gặp hắn một chút vậy.” Thạch Mục nghe thế liền kinh ngạc, sau khi suy nghĩ một lát liền nói ra.
Hai người cứ thế rời hậu viện đi đến đại sảnh phía trước.
Thạch Mục mới vừa tiến vào cửa đại sảnh đã nhìn thấy bên trong đại sảnh có hai người đang nói chuyện với nhau, một người là Mẫn giáo đầu, còn một người khác thì đội một chiếc mũ rộng vành che khuất hơn nửa khuôn mặt, mặc một chiếc áo đỏ.
“Lệ huynh, Thạch Mục, cuối cùng các ngươi đã đến, nhanh tới bái kiến vị sứ giả này của Huyết Mạch Điện.” Đại hán họ Mẫn vừa thấy hai người Thạch Mục đi đến liền mừng rỡ nói.
“Huyết Mạch Điện sứ giả vậy mà lại chủ động hiện thân, xem ra chuyện này thực sự đã bắt đầu.” Lệ Thương Hải tiến lên vài bước, sau khi thi lễ liền ngưng trọng hỏi.
“Lệ giáo đầ quả nhiên là người bất phàm, chuyện kia thì tại hạ cũng không nhiều lời nữa, ta muốn khảo thí kẻ này có phải là huyết mạch chi nhân hay không? Nếu như đúng là vậy thì ta sẽ dẫn hắn đến Huyết Mạch Điện, dẫn dắt hắn đi lên con đường của cường giả.” Người đội mũ rộng vành ngầng đầu một chút, lộ ra một gương mặt lãnh gốc dị thường, không khách khí nói.
“Được, đây là cơ duyên của đứa nhỏ này, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản. Thạch Mục, ngươi cứ làm theo lời của Triệu sứ giả là được.” Lệ Thương Hải gật đầu đáp ứng nói.
Thạch Mục liếc nhìn gã đội mũ rộng vàng một cái sau đó liền im lặng gật đầu.
Gã đội mũ rộng vành cũng không để bụng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc chén gỗ màu xanh biếc hướng Thạch Mục phân phó:
“Tiểu tử, ngươi hãy đem một giọt máu nhỏ vào bên trong, có phải là huyết mạch võ giả hay không thì ngươi sẽ tận mắt thấy rõ.”
Thạch Mục hít một hơi thật sâu, nắm trường đao bên hông rút ra rồi lướt nhẹ qua đầu ngón tay một cái, một vết thương dài gần tấc hiện ra, một giọt máu lỡn cỡ hạt đậu lập tức rơi xuống chiếc chén.
Bình luận truyện