[Dịch] Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng (Hoàng Đế Thiên Yếu Sủng Tha) - Sưu tầm
Chương 97 : Là yêu
Ngày đăng: 05:15 22-02-2019
-
- Chương 1 : Nhập cung
- Chương 2 : Lần đầu gặp gỡ
- Chương 3 : Hoàng thượng
- Chương 4 : Tình cạn
- Chương 5 : Ngự ban
- Chương 6 : Tặng hương
- Chương 7 : Mệnh làm hoàng hậu
- Chương 8 : Quan tâm
- Chương 9 : Vinh hạnh đặc biệt
- Chương 10 : Ân sủng
- Chương 11 : Thánh chỉ
- Chương 12 : Phong hậu
- Chương 13 : Vô tình gặp
- Chương 14 : Tướng quân
- Chương 15 : Gia tiệc
- Chương 16 : Hoàng hậu
- Chương 17 : Tiến cung
- Chương 18 : Bày tỏ
- Chương 19 : Gần gũi
- Chương 20 : Cung yến
- Chương 21 : Nắm tay
- Chương 22 : So tài
- Chương 23 : Sính lễ
- Chương 24 : Xuân cung đồ
- Chương 25 : Đại hôn
- Chương 26 : Động phòng
- Chương 27 : Chăm sóc
- Chương 28 : Chăm sóc
- Chương 29 : Nghỉ ngơi
- Chương 30 : Thật lòng
- Chương 31 : Dung túng
- Chương 32 : Say rượu
- Chương 33 : Dụ dỗ
- Chương 34 : Thân mật
- Chương 35 : Đùa giỡn
- Chương 36 : Đứng đắn
- Chương 37 : Kìm nén
- Chương 38 : Xoa bóp
- Chương 39 : Chân ngọc
- Chương 40 : Cổ vũ
- Chương 41 : Tiệc xuân
- Chương 42 : Tính tình
- Chương 43 : Sủng ái
- Chương 44 : Nguyệt sự
- Chương 45 : Đút ăn
- Chương 46 : Tắm rửa
- Chương 47 : Kiều diễm
- Chương 48 : Đút đồ ăn
- Chương 49 : Hôn nhẹ
- Chương 50 : Động tâm
- Chương 51 : Quân tâm
- Chương 52 : Cầu sủng
- Chương 53 : Ghen tuông
- Chương 54 : Chử Diệu
- Chương 55 : Mỹ vị
- Chương 56 : Tứ hôn
- Chương 57 : Gieo giống
- Chương 58 : Tên thân mật
- Chương 59 : Thịnh sủng
- Chương 60 : Mỹ nhân
- Chương 61 : Sượng mặt
- Chương 62 : Dụ dỗ
- Chương 63 : Quyến rũ
- Chương 64 : Hạ cung
- Chương 65 : Biểu muội
- Chương 66 : Chuyện mang thai
- Chương 67 : Có thai
- Chương 68 : Chuyện vui
- Chương 69 : Kìm nén
- Chương 70 : Dập lửa
- Chương 71 : Không ổn
- Chương 72 : Trừng phạt
- Chương 73 : Lời đồn đãi
- Chương 74 : Nghiêm trị
- Chương 75 : Ý chỉ
- Chương 76 : Tình thú
- Chương 77 : Đút cho ta
- Chương 78 : Hơi say
- Chương 79 : Khó nhịn
- Chương 80 : Song thai
- Chương 81 : Đau nhức
- Chương 82 : Chủ động
- Chương 83 : Thai máy
- Chương 84 : Nghịch ngợm
- Chương 85 : Đông chí
- Chương 86 : Trời đông giá rét
- Chương 87 : Tỉnh giấc
- Chương 88 : Xử trí
- Chương 89 : Đau bụng
- Chương 90 : Sinh ra
- Chương 91 : Làm chuyện xấu
- Chương 92 : Nuôi con
- Chương 93 : Gấu cha
- Chương 94 : Tình cảm
- Chương 95 : Hương vị
- Chương 96 : Bảo bảo
- Chương 97 : Là yêu
- Chương 98 : Phiên ngoại một
- Chương 99 : Phiên ngoại hai
- Chương 100 : Phiên ngoại ba
- Chương 101 : Phiên ngoại bốn
- Chương 102 : Phiên ngoại năm
Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Lần thứ hai tới hạ cung, vẫn là ngọn núi đó, nước vẫn vậy, cung điện vẫn thế, nhưng dường như các gương mặt lại thay đổi hết cả.
Trước đó hoàng đế đã nói muốn cùng Tiết Tĩnh Xu nghịch nước trong ao, mong muốn này mãi vẫn chưa được thực hiện, khiến hắn luôn nghĩ đến nó suốt một năm nay. Hiện tại xem như cuối cùng hắn cũng đạt được ý nguyện.
Hai người cùng chung chăn gối lâu như vậy, sợ rằng không ai hiểu hắn bằng Tiết Tĩnh Xu nàng, làm sao không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu. Nàng vốn định cho hai đứa trẻ cùng chơi nước. Sau đó lại nghĩ, từ lúc có con, hầu hết thời gian hai người đều quay quanh hai đứa, cũng đã lâu hai người không ở riêng với nhau, tối nay nàng muốn để hoàng đế vui vẻ một lần.
Vì trong lòng có ý định này, sau bữa tối, nàng bảo bà vú mang hai đứa trẻ xuống nghỉ ngơi.
Lúc hoàng đế tới không nghe thấy âm thanh của hai đứa trẻ cùng nhau vui đùa ầm ĩ, trong lòng còn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Một cung nữ tiến lên thấp giọng nói: “Bệ hạ, nương nương đang một mình ở bên trong chờ ngài.”
Trong lòng của hoàng đế khẽ động, thưởng thức hai chữ một mình, vẫy vẫy tay, để người hầu hạ đợi ở bên ngoài.
Trong điện có thắp nến, màn che bằng lụa mỏng khẽ lay động theo gió, ở đó có một mùi hương mà hoàng đế chưa từng ngửi qua, hơi ngọt, lại không ngấy, quấn quanh ở chóp mũi, có vài phần ái muội.
Điều này khiến hoàng đế nhớ tới cơ thể ấm áp mềm mại của hoàng hậu. Hắn bình tĩnh đứng trong chốc lát mới đi tới nơi xuất hiện tiếng nước.
Vén chuỗi rèm được làm bằng thủy tinh lên, có thể thấy qua làn khói mờ, ẩn giấu một cái hồ bằng bạch ngọc được gọt giũa cẩn thận.
Mà giờ khắc này, so với hồ nước lấp lánh kia thì thứ khiến người ta chú ý nhất, chính là người đang vẩy nước ngồi bên hồ.
Tiết Tĩnh Xu mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài đen, chỉ lộ ra chiếc cổ thon dài cùng với đôi chân trắng nõn, những ngón chân trắng trẻo như được phủ một lớp phấn trắng, chạm nhẹ vào mặt nước.
Nghe tiếng rèm rung nhẹ, nàng quay đầu nhìn về phía hoàng đế.
Lúc này, y phục trên người nàng vẫn chỉnh tề, không hề hở chỗ nào, nhưng không biết có phải là do mùi hương ấm áp ấy hay không, hay là người tình trong mắt hóa Tây Thi mà ở trong mắt hoàng đế, hàng mi của nàng, đôi mắt của nàng, đôi môi của nàng, cái cổ tinh tế của nàng, thậm chí là bàn chân của nàng, không chỗ nào không đẹp, không nơi nào không quyến rũ hắn.
Mi mắt Tiết Tĩnh Xu cong cong, vẫy tay với hắn: “Không phải bệ hạ nói muốn nghịch nước sao, sao lại còn sững sờ đứng đó? Mau tới đây.”
Hoàng đế đi lên trước, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cầm đôi bàn chân vẫn luôn thu hút ánh mắt của hắn lên, nắm nó trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong lời nói có một ý khác, “Đêm đã khuya, hoàng hậu không nên để mình bị nhiễm lạnh.”
Cổ chân của Tiết Tĩnh Xu khẽ di chuyển, rời khỏi bàn tay của hoàng đế, mũi chân như cố ý, nhẹ nhàng quét qua bụng dưới của hắn.
Cơ thể hoàng đế lập tức cứng lại.
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười một tiếng, “Bệ hạ nói đúng, là thiếp tùy hứng rồi.”
Nàng đứng lên làm bộ muốn đi: “Không biết hoàng nhi đã ngủ chưa, thiếp đi xem thử.”
Nhưng mới đi hai bước đã bị chặn lại, rồi rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tiết Tĩnh Xu ngước mắt nhìn hắn: “Bệ hạ làm gì vậy? Mau thả thiếp ra đi.”
Hoàng đế buồn bực nói: “Mạn Mạn mà đi thì vứt bỏ ta một mình ở đây à?”
“Không phải bệ hạ nói không nên để bản thân bị nhiễm lạnh sao? Sao bây giờ lại đổ lỗi cho thiếp chứ? Thế này không phải, thế kia cũng không được, tâm tư của bệ hạ thật khó đoán, cũng làm người ta khó xử.”
Hoàng đế đã nhân lúc nàng nói cúi đầu khẽ hôn lên vành tai của nàng: “Không cần phải đoán tâm tư của ta, Mạn Mạn vĩnh viễn không cần đoán, chỉ cần làm theo những gì nàng muốn là được.”
Tiết Tĩnh Xu quay người lại, ôm lấy cổ của hắn, chủ động dâng môi lên, lúc răng môi đang giao hòa cùng nhau liền nghe thấy tiếng cười khẽ của nàng: “Bệ hạ thật mâu thuẫn, đúng không? Chỉ sợ lúc này trong lòng của người đã sớm muốn lăn lộn thiếp không biết bao nhiêu lần rồi, mà ngoài miệng vẫn còn giả vờ nghiêm túc.”
Hoàng đế nghe xong lời nói của nàng, cổ họng trượt lên xuống, giọng nói khàn khàn: “Ta mâu thuẫn như vậy, Mạn Mạn thích, hay là không thích?”
“Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
“Ta không đoán ra.” Hoàng đế thành thật nói.
Tiết Tĩnh Xu tạo khoảng cách giữa nàng và hắn, bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại tiến tới, nhón mũi chân hôn lên môi của hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Thích, sao lại không thích được? Bệ hạ dù có mâu thuẫn hay không mâu thuẫn? Đứng đắn hay không đứng đắn? Thiếp đều thích, thích đến mức tim cũng rung động. Diệu ca ca của ta, rốt cuộc có biết không?”
Ngọn lửa trong lòng hoàng đế bùng lên, ánh mắt lại càng thêm u ám, đột nhiên bế nàng lên, đè xuống trên chiếc giường êm ái.
Động tác của hắn rất nhanh, đôi môi lại thong thả và dịu dàng, từ trán đến đôi mắt của Tiết Tĩnh Xu, đến chóp mũi, đến môi, từng chút từng chút, hôn không bỏ sót một chút nào.
Hắn biết, thậm chí cho dù hắn chỉ là một kẻ ngốc, cũng sẽ biết.
“Diệu ca ca… Có thích Mạn Mạn không?”
Mười ngón tay của nàng và hoàng đế cùng đan vào nhau, hắn cúi đầu nhìn vào mắt của nàng, gằn từng chữ: “Không phải thích, mà là yêu.”
Từ trước đến nay hoàng đế chưa từng nghĩ đến việc có một ngày hắn sẽ nói ra những lời như vậy, mà Tiết Tĩnh Xu cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng được nghe những từ này.
Nhưng lúc này đây, nó lại được thốt ra từ trong miệng của hoàng đế, hai người đều có cảm giác, có vẻ như nó vốn là như vậy, cứ như họ sẽ đời đời kiếp kiếp yêu nhau, vĩnh viễn ở bên nhau trọn đời.
Bình luận truyện