[Dịch] Hoàn Khố Tà Hoàng
Chương 47 : Oai thiên vị
.
Doanh Trùng sắc mặt âm trầm, liên tục hai lần phát lực cũng không kéo được trường thương lại. Không chỉ không thể động đậy, lực từ trường thương truyền về càng thêm mãnh liệt, mũi thương từng chút từng chút một bị rút ra. Thậm chí cả Hàn Vũ giáp nặng vô cùng cũng suýt bị đối phương mạnh mẽ giơ lên, hơn nữa còn có từng dây leo xanh lục cuốn lấy mặc giáp của hắn.
- Phúc Đức!
Doanh Trùng khẽ rên, bắp thịt toàn thân căng cứng. Hàm răng hắn đã trào tơ máu, toàn thân dùng hết sức lực muốn ổn định cánh tay. Bất luận giá nào cũng không thể để người này nhổ ra được trường thương, mặc được mặc giáp. Một khi hắn mặc được mặc giáp thì bọn họ chết chắc.
Doanh Phúc Doanh Đức kia cũng sớm có động tác, hai ánh đao trắng bạc chém về hai phía trái phải trung niên. Cả hai đều biết là lúc đối diện sinh tử nên dốc hết sức lực không dám bảo lưu chút nào.
Nhưng mà Cao Trùng chỉ hắc hắc cười không chút để ý, một tay mạnh mẽ nắm chặt lấy đao. Tiếp theo mở miệng hướng Doanh Phúc phun ra một luồng sáng trắng, khí thế ác liệt, Doanh Trùng nhìn kỹ mới biết được đấy là một đoạn răng gãy.
Võ gia tu vi cao thâm một sợi tơ cũng có thể giết người, huống chi là đoạn răng gãy Cao Trùng dùng lúc nguy cấp. Lưỡi đao của Doanh Phúc bị đoạn răng bắn trúng thì vỡ vụn thành từng mảnh, cả người cũng bị dư lực đánh bay ra hơn hai mươi trượng.
Trông thấy cảnh này, cõi lòng Doanh Trùng không khỏi lạnh lẽo. Cao Trùng hẳn là học công pháp mộc hệ, sức khôi phục kinh người, nếu không phải Hàn Vũ giáp liên tục rót vào lực băng hàn đóng băng lại thân thể Cao Trùng, áp chế khí nguyên thì chỉ sợ vị này thương thế đã khôi phục quá nữa.
Nhưng dù phải chống đỡ hàn lực của Hàn Vũ giáp, Cao Trùng này vẫn lộ rõ oai thiên vị của mình, nghiền ép Doanh Phúc Doanh Đức dễ như bỡn!
Ý nghĩ xoay chuyển, Doanh Trùng đột nhiên mở Hàn Vũ giáp. Khi hắn bại lộ ra ngoài cũng là lúc Cao Trùng kinh ngạc cực điểm, hắn chỉ rút ra một tay chỉ hướng đối phương, sử dụng linh quyết:
- Hãm Tiên!
Hãm Tiên giới vừa được kích hoạt lập tức một hố to đột ngột xuất hiện dưới chân Cao Trùng. Dù Cao Trùng không lập tức bị sa vào nhưng có một lực lượng mãnh liệt cuốn lấy khiến hắn không thể động đậy. Lúc này Doanh Trùng giơ lên cả hai tay, liên hoàn đao hạp và tụ lý liên châu đồng loạt bắn ra.
Vô số đạn châu và phi đao như mưa to gió lớn đánh phía đối diện. Cao Trùng kia vẻ mặt hoảng sợ không thôi, hắn thấy rõ những đạn châu, phi đao này sắc xanh thẫm, rõ ràng có tẩm kịch độc.
Nếu là lúc bình thường, những cơ quan ám khí này không thương tổn được hắn chút nào nhưng giờ tình hình khác trước, một thân khí lực của hắn đều dùng để đối phó Hàn Vũ giáp, mà lại vừa ứng phó Doanh Phúc, Doanh Đức, lại bị hố sâu đột nhiên xuất hiện ràng buộc, không còn lực để dùng.
Một tiếng hống lớn vang lên, Cao Trùng bạo phát nguyên lực toàn thân nhưng vẫn không thể ngăn lại toàn bộ ám khí Doanh Trùng bắn ra. Chỉ trong chớp mắt, có vài điểm xanh sẫm đâm vào thân thể hắn. Trong nháy mắt ám khí chạm đến thân thể, kịch độc lan tràn toàn thân hắn, hắn kinh hoàng cảm giác được sức mạnh đang tụt giảm nhanh chóng.
Đúng lúc này Doanh Phúc bên cạnh khàn giọng hống to:
- Chết đi cho ta!
Khi Đao Lang bổ đến thì Cao Trùng đã vô lực chống lại, cả người bị đao này bổ đôi!
Doanh Phúc cũng theo sát ngay phía sau, dù biết rõ kẻ này đã chết nhưng vẫn không chút giữ lại, đao như gió xoáy chém mắt chia Cao Trùng kia thành mười mấy mảnh!
Mãi đến lúc này Doanh Trùng mới dám thở phào yên tâm, nhưng cả người hắn mềm nhũn ngồi phịch xuống, toàn thân không chút khí lực đứng lên. Vừa rồi hắn còn tưởng bản thân chết chắc, đây là lần hung hiểm nhất trong đời hắn từ trước đến giờ.
Nhưng lúc này trong lòng hắn lại thầm kỳ quái, đại sự như vậy sao tấm bia đá kia không đề cập đến? Là không xảy ra hay có nguyên nhân khác? Xem ra chuyện này phải hỏi Nguyệt Nhi mới được.
Doanh Trùng chợt nhớ phía trên vẫn còn quân địch, giờ chưa phải lúc thư giãn, đặt biệt là thực lực của hắn không được để lộ. Có điều khi Doanh Trùng phủ lại mặc giáp, quay đầu nhìn lên mới biết bản thân lo hão. Trước đây không lâu, khi kẻ địch thấy Cao Trùng xuất hiện thì sĩ khí dâng trào, nỗ lực chỉnh đốn lại trận tuyến nhưng khi thấy cường giả tiểu thiên vị này bị đám người Doanh Trùng chém chết thì lại chạy trốn tán loạn. Thậm chí mặc giáp trên người cũng vứt bỏ, vừa ra sức chạy vừa tháo sạch.
Cũng không phải những quân tinh nhuệ này muốn vậy, mà mặc thạch đã dùng hết sạch, giờ không thể làm gì. Dù cho tập hợp lại thì bọn họ cũng không phải đối thủ của mấy người Doanh Trùng. Còn có mặc giáp trên người bình thường có thể tăng sức chiến đấu nhưng nếu không có mặc thạch trợ giúp sử dụng thì những giáp trụ nặng nề này chỉ là gánh nặng.
Lúc này Trương Nghĩa cũng đã dẫn tám cỗ Hám Sơn giáp chém giết xuống chân núi, chín người này tuy đã đánh lâu mệt mỏi nhưng vẫn đủ sức bắt nạt binh lính bình thường.
Doanh Trùng có chút kinh ngạc nhìn lên đỉnh núi, hắn không thấy cỗ Xích Dực Thiên Lang kia đâu, cũng không biết là Trương Nghĩa đã giải quyết hay chạy mất rồi.
Trận chiến này thắng bại đã rõ, đối thủ không còn đất trở mình, thậm chí không cần Doanh Trùng ra tay, chỉ cần mấy người Doanh Phúc, Doanh Đức kết trận phối hợp Trương Nghĩa xung phong đủ để kẻ địch tan nát rồi.
Nhưng lúc này Doanh Trùng lại liếc nhìn bầu trời đầy nghi hoặc. Cũng không biết có phải ảo giác không, khi hắn liều mình chiến đấu cùng Doanh Trùng, hắn mơ hồ cảm giác được một khí thế như có như không trên bầu trời.
Khi hắn thật vất vả giải quyết được Cao Trùng thì khí thế kia lại biến mất hoàn toàn, như chưa từng có ai ở đó vậy.
Chẳng lẽ là linh giác bản thân sai lầm sao? Doanh Trùng suy nghĩ chốc lát rồi cười tự giễu, quá nửa là ảo giác rồi.
Nếu như kẻ địch còn một cường giả thiên vị nữa thì mình sao sống được chứ? Vị kia có thể ngồi nhìn mình giết Cao Trùng không xuất hiện sao? Trừ khi vị này không liên quan gì với Cao Trùng và Du Kỵ quân, mà lại cũng không có ác ý với hắn.
Bình luận truyện