[Dịch] Hoàn Khố Tà Hoàng
Chương 41 : Chiến đấu bắt đầu
.
Doanh Trùng chỉ suy nghĩ chốc lát là đã thấy vô vị. Dù hiện tại hắn biết ai là kẻ đứng sau thì phải làm sao chứ? Rốt cuộc vẫn là phải vượt qua tai nạn trước mắt.
Hắn vốn định thủ vững chỗ này đến hừng đông nhưng nếu đối phương có cấu kết với quan phủ thì hắn chỉ cố thủ không phải thượng sách. Hắn hiện tại không thể xác định ngàn người này có phải cực hạn của đối phương không. Nếu hắn thủ vững chỗ này lâu, không hẳn đối phương đã không điều thêm nhân thủ.
Lúc trước Doanh Trùng khi rời thành Hàm Dương cũng từng nghĩ có người sẽ gây bất lợi cho mình, đặc biệt là kể từ khi hắn kết thân Võ Uy Vương Gia. Nhưng hắn không ngờ đối phương lại dám làm loạn như này, giả trang đạo tặc, cấu kết quan địa phương, giấu ngàn biên quân thần không biết quỷ không hay tụ lại đây.
Hắn bây giờ đã không dám coi thường đối thủ nữa, vì tính mạng Doanh Trùng hắn, đối phương rõ ràng là điều gì cũng dám làm.
Lúc này Doanh Trùng cũng đang thầm may mắn vì đối diện không có cường giả thiên vị, nếu không phen này nhóm người mình chết chắc.
Cẩn thận quan sát một phen, ánh mắt Doanh Trùng không khỏi ngưng đọng, ở chân núi chỉ có mười mấy chiếc xe ngựa, đối phương mang hơi ít xe ngựa thì phải? Mà lại cũng không có ý dừng chỉnh biên, như vậy? Việc này hắn vẫn không thể xác định, nhưng chỉ khẽ suy tư rồi lập tức quyết đoán:
- Doanh Phúc, Doanh Đức không được ra tay, hộ vệ bên cạnh ta là được. Còn có sáu mặc giáp kia nữa, tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nói xong câu này, Doanh Trùng lại nhìn Trương Nghĩa nói:
- Mất đi những người này, ngươi có thể bảo vệ được một canh giờ không?
Trương Nghĩa có chút do dự suy tư chốc lát rồi mới gật đầu:
- Có thể, ta sẽ cố hết sức.
Hắn vốn định khuyên Doanh Trùng ngồi xem là được rồi, nhưng lại nghĩ Doanh Trùng đã dùng mặc giáp, hiện thân trước đông đảo hộ vệ, ván đã đóng thuyền rồi, thế tử còn có thể lùi sao? Hơn nữa giờ kẻ địch thế mạnh hơn hẳn, bọn họ không liều mình chỉ sợ sinh cơ xa vời.
Về việc Doanh Trùng bảo tám cỗ mặc giáp không ra tay, Trương Nghĩa cũng không hiểu. Có điều hắn biết thế tử dù cho bị đuổi khỏi Tung Dương thư viện cũng chưa từng buông tha nghiên cứu binh pháp, làm như này chắc chắn dụng ý.
Trong khi hai người bọn họ trao đổi, kẻ địch đã có hành động, vô cùng dứt khoát, chỉ chốc lát đã xếp thàn hàng hơn trăm người, bắt đầu tiến lên đỉnh núi. Trận thế nghiêm chỉnh đằng đằng sát khí ép bầu không khí ngưng trệ cực điểm, tràn đầy ý kiếm bạt cung giương.
Trương Nghĩa chỉ khẽ híp mắt cũng không để ý, cho đến khi kẻ địch chỉ còn cách doanh trại này hai trăm bước, hắn vẫn bình chân như vại, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Kẻ địch lúc này bắt đầu tiến lùi đều khó, họ không ngờ phía trên vẫn giữ được bình tĩnh. Nếu để hai trăm người tiếp tục xông lên thì sợ thực lực không đủ, nhưng nếu rút lui thì lại không cam tâm, còn chưa thăm dò được gì. Giằng co trong chốc lát, bên dưới lại thêm sáu trăm người xếp trận tiến lên, vẫn là mặc giáp đi trước, binh sĩ phía sau, kết cấu nghiêm ngặt.
Tướng địch thấy rõ mưu đồ thăm dò không được, liền thay đổi chiến lược, bắt đầu toàn lực lên, ý định như Thái Sơn áp đỉnh, một lần phá doanh trại phía trên. Có điều vị này vẫn cẩn thận để lại hai trăm người, hai mươi bộ mặc giáp dưới chân núi đề phòng bất ngờ.
Mất thấy kẻ địch còn cách một trăm năm mươi bước, Trương Nghĩa mới mở mắt đầy sát ý.
- Động thủ!
Lập tức có mười mũi tên nhọn bắn ra từ tường trại, Trương Nghĩa chia ba mươi giáp sĩ “Viễn Phong” làm ba tổ, ba mươi tên cùng bắn đương nhiên uy lực lớn hơn nhưng nếu chia làm ba thì có tác dụng ngăn cản hơn. Phía đối diện dưới cung tên uy hiếp đương nhiên sẽ có e ngại khi xung phong.
Sau đó là cây lăn, mỗi bó đều nặng hơn hai mươi ngưu, dùng dây bện buộc phía ngoài, khi có lệnh của Trương Nghĩa, những giáp sĩ Thuẫn Vệ lập tức chém đứt dây giữ, trong nháy mắt mấy chục cây tho to lăn xuống chấn động cả núi.
Kẻ địch bên dưới rõ ràng cũng là kinh nghiệm đầy mình, không chút kinh hoàng ứng phó. Mấy chục mặc giáp đi đầu xuất thương, nỗ lực đẩy những cây lăn này ra, nhưng đúng lúc này bốn mũi bách ngưu trùng nỗ đồng thời bắn a.
Đây đều là tinh phẩm Doanh Trùng lấy từ trong quân ra, thời gian chuẩn bị dài chút nhưng mỗi lần bắn là bắn ba mũi cùng lúc, mỗi mũi lực đến bách ngưu. Trong vòng một trăm năm mươi bước như này, đừng nói là mặc giáp ngũ tinh, dù là thất tinh, bát tinh cũng bị xuyên thủng thôi! Mà tất cả mũi tên đều ẩn giấu phù văn hỏa bạo, một khi hết lực là nổ tung với uy lực kinh người.
Lúc này những mặc giáp phía dưới đang ứng phó cây lăn, không kịp đề phòng bị bắn trúng tên, lập tức tiếng ầm ầm nổ vang lên đinh tai nhức óc.
Doanh Trùng chăm chú nhìn kỹ phát hiện chỉ một lượt bắn này có bảy mặc giáp thất tinh bị xuyên thủng ngực bụng, dồn dập ngã chổng vó. Còn có bốn mặc giáp nữa tuy chưa trực tiếp hỏng nát nhưng cũng bị thương tổn nghiêm trọng.
Càng khả quan hơn là theo những mặc giáp này hỏng mất, hàng ngũ quân địch cũng xuất hiện rối loạn, mười mấy cây lăn không ai ngăn cản tiếp tục chạy chồm lăn xuống, đè chết hơn bảy mươi người làm trận địch bắt đầu bừa bộn.
Ba mươi giáp vệ Viễn Phong không hổ danh kinh nghiệm chinh chiến lâu năm, lại xuất thân thiểm tộc, vừa thấy trận địch bị tách bởi những cây lăn, lập tức nhắm bắn chỗ sơ hở, sau hai vòng liên tiếp, lại khiến cỡ bốn mươi sĩ tốt ngã xuống.
Chỉ một làn sóng phản kích này đã khiến kẻ địch tổn thất một phần sáu chiến lực.
Trong trận địch cũng có cung tên, con số lên đến gần trăm. Chỉ là một bên bắn từ trên xuống, một bên bắn dưới lên, lại thêm Giáp Vệ trốn sau tường trại, chiếm hết địa lợi nên ngoài hai người bị thương ra thì bọn họ không chút tổn hại.
- Hẳn là mặc giáp ngũ tinh Tốc Lang của Thần Ý phường.
Doanh Trùng sau khi xác định thì khẽ thở phào:
- Cũng may không phải Lôi Hổ.
Hắn hiện tại chỉ tiếc thời gian không đủ, không kịp chế tạo ròng rọc, nếu không chiến công nhất định càng thêm phong phú.
Trương Nghĩa cũng khẽ gật đầu:
- Thật may mắn, nhưng dù là Tốc Lang cũng không thể khinh thường. Vị thống lĩnh kẻ địch cũng không kém, tất nhiên sẽ có ứng đối. Lúc trước kẻ này nóng lòng cầu thành, lại mang tâm lý khinh thường nhưng sau đợt này chắc chắn sẽ không bất cẩn nữa.
Tốc Lang và Lôi Hổ đều là mặc giáp do Thần Ý phường chế tạo, dùng khung xương giống nhau nên ngoại hình có chút tương tự, có điều tên như ý nghĩa, hai loại theo hai hướng khác nhau. Tốc Lang chủ nhanh nhẹn mau lẹ nhưng không kiên cố như Lôi Hổ, đương nhiên phương diện lực lượng cũng thua kém.
Không chỉ có chủ lực, mặc giáp sĩ tốt tam tinh cũng phần lớn theo hướng nhẹ nhàng. Loại mặc giáp này thích hợp du kích hoặc thám kỵ, ngàn dặm bôn tập nhưng không thích hợp tấn công chính diện. Đối diện chắc định dùng Tốc Lang giáp tiềm hành phục kích vào đêm tối rồi nhanh chóng rút lui, nào ngờ gặp phải cảnh đao thật thương thật như này.
Nếu là mặc giáp Lôi Hổ, tay cầm trọng thuẫn lên núi thì cung tên trong tay giáp vệ Viễn Phong bằng với vứt đi.
Nhưng đối phương không có Lôi Hổ, hơn nữa An Quốc công phủ trang bị hai mươi Hám Sơn giáp ngũ tinh, ba mươi Thuẫn Vệ tứ tinh, thế từ cao nhìn xuống, cố thủ doanh trại, chiếm ưu thế rất lớn.
Đây cũng là nhờ thế tử trực giáp nhạy cảm trí tuệ hơn người, chỉ mới thấy thám báo đã phán đoán ra ý đồ của bọn họ. Sau đó đầy bất ngờ dựng doanh trại ở đây, nếu không bọn họ bị tập kích bất ngờ, lại thêm sức chiến đấu đối phương hơn một bậc, chỉ sợ cả đoàn phải chết!
Sau đó quả nhiên như Trương Nghĩa dự liệu, trận địa địch thay đổi rất nhanh, từ mấy chục Tốc Lang giáp đoạn hậu, tất cả lục tục rút về.
Cả nửa canh giờ sau cũng không chút động tĩnh, cho đến khi canh tư, trận địa địch lại thêm mười mấy xe ngăn tên dày nặng, mỗi xe do ba bộ Tốc Lang giáp đẩy lên, một lần nữa bắt đầu xung kích.
Có những xe chắn tên kia thì ngay cả bốn cỗ bách ngưu trùng nỗ ở ngoài năm mươi bước cũng chịu chết không làm gì được đối phương. Mà trong vòng một canh giờ, bọn họ tuy chuẩn bị thêm chút cây lăn nhưng giờ cũng không dùng được.
Cũng may Trương Nghĩa trước đó đã chuẩn bị chiến hào ngoài trại, ngăn không xe chắn tên đi qua.
Đầu tiên là một chiếc trong đó bị bách ngưu trùng nỗ bắn vỡ ở khoảng cách ba mươi bước, ba mươi vị Viễn Phong lập tức nhân cơ hội bắn tên thu gặp hơn hai mươi mạng người. Sau đó những xe chắn tên này đều bị ngăn ở trước chiến hào, bốn cỗ bách ngưu trùng nỗ lại bắn một lượt, phá thêm một xe nữa.
Nhưng tướng lĩnh đối diện cũng đã sớm có chuẩn bị, không chờ những xe chắn tên này bị bắn nổ, tướng địch dứt khoát lệnh đẩy hết vào chiến hào, vừa vặn lấp được hơn nửa chiến hào.
Lúc này kẻ địch đã gần ngay gang tấc, cũng không duy trì hàng ngũ nữa mà dồn dập lướt qua chiến hào, trực tiếp mạnh mẽ xông vào tường trại.
Trương Nghĩa khẽ phẩy tay, hiệu lệnh gần nửa giáp vệ Viễn Phong buông xuống cung tên, cầm trường thương.
Doanh Trùng cũng quay người sang, mang theo Doanh Phúc, Doanh Đức và mấy tên hộ vệ bước vào trong một lều trại lâm thời. Đối phương nếu đã công tới thì hắn ở lại đây có chút không thích hợp.
Đáng tiếc thời gian không đủ, không kịp làm tàng binh động, chỉ có thể dùng lều trại này giấu tạm. Có điều chỉ cần bố trí bùa chú kỹ càng, ẩn giấu khí thế nữa thì không khó giấu được kẻ địch.
Bình luận truyện