[Dịch] Hoàn Khố Tà Hoàng
Chương 40 : Nhất vệ chi quân
.
Trương Nghĩa cũng tinh thông binh pháp biết được đạo lý tốt quá hóa dở vì vậy mà đoàn xe lặng lẽ tăng tốc nhanh hơn một chút mà thôi. Hơn sáu mươi hộ vệ vẫn như trước, cũng không biểu hiện bộ dáng gì khác biệt.
Ròng rã một canh giờ, Trương Nghĩa đều lo lắng và đề phòng, cuối cùng cũng vượt qua. Cũng may đoàn xe cũng coi như bình an đi qua quãng đường mười bảy dặm này. Sau đó đoàn xe rời quan đạo (đường lớn), tiếp tục đi nhanh về hướng nam hơn mười dặm, đến chỗ Doanh Trùng dự định cắm trại từ trước.
Đây là một nơi có hai ngọn núi nổi lên bao quanh một ngọn núi nhỏ, chính giữa là một khe núi. Trương Nghĩa đem đoàn người Võ Uy Quận Vương phủ sắp xếp trên sườn một gò núi nổi, tám mươi hộ vệ phủ An Quốc Công thì đóng quân xung quanh ngọn núi nhỏ.
Trong địa đồ nơi này tên là Song Đầu Sơn, địa hình giống như tên, phần ngoài cao nhô cao hơn, thấp dần về phía trong, giống như là đem ngọn núi nhỏ bao quanh lại.
Ngay sau khi hạ trại, hơn tám mươi hộ vệ của phủ An Quốc Công liền dồn dập trang bị mặc giáp. Những người này đều là những hộ vệ tinh nhuệ được Doanh Trùng nuôi dưỡng, có hai mươi bốn vị võ hầu cảnh, mỗi người đều mặc ngũ tinh giáp Hám Sơn. Còn những người còn lại tuy thực lực yếu một chút nhưng trang bị đều rất hoàn chỉnh, đều là mặc giáp tứ cấp Viễn Phong cùng Thuẫn Vệ, một sở trường viễn công, một sở trường cận chiến.
Dưới ngũ tinh giáp không thể nào bao phủ toàn thân, tuy vậy sức chiến đấu cũng vượt trội so với bình thường. Đặc biệt là ba mươi người mặc Viễn Phong, đều là người thiện xạ của Cao Sơn Thiểm tộc, xạ thuật kinh nhân, cầm trong tay là đại cung tương đương ngũ ngưu, phối hợp với phá nổ giáp tiễn đặc chế, trong hai trăm bước có thể xuyên thủng lục tinh mặc giáp. Ngoài ra Doanh Trùng còn mang đến bốn bộ bách ngưu nỗ, đây là sát khí thực sự trong quân.
Trương Nghĩa chỉ huy những hộ vệ này đào giữa sườn núi một chiến hào dài bốn trượng. Sau đó lấy đất đá trong hố đắp thành tường. Trong tường có những thân cây to lớn làm cọc cắm sâu xuống lòng đất mười trượng, mà bùn đất bên ngoài cũng được Doanh Trùng sử dụng vài tờ Hóa Thạch phù để cường hóa. Tuy là đơn sơ nhưng cực kỳ kiên cố, lại dùng chông nhọn chĩa ra ngoài chống kỵ binh, làm tường chắn… Sau khi làm xong những việc này, Trương Nghĩa liền dứt khoát ra tay thiêu trụi những cây cối xung quanh khiến khắp nơi lửa khói mù mịt.
Công tác chuẩn bị này bày ra làm người Võ Uy Quận Vương phủ phía xa xa thấy được, cảm thấy có gì đó không đúng.
- Bọn họ đang chuẩn bị đối địch?
Diệp Lăng Tuyết nhìn một lát cũng đã nhận ra, lại nhìn bố trí bốn phía cũng đoán được bên kia đang muốn làm gì. Nàng là nữ tử khuê phòng nhưng dù sao cũng là xuất thân con nhà tướng Song Hà Diệp phiệt, mưa dầm thấm đất, cũng có kiến thức bất phàm. Trong mắt không khỏi có mấy phần khen ngợi:
- Chọn vị trí đóng quân này không tệ.
Không chỉ nói việc ngọn núi nhỏ kia dễ thủ khó công, mà chỉ riêng việc bố trí phòng vệ cũng cực kỳ xảo diệu, có thể thủ bên hắn, có thể che bên này. Nếu thật có tặc nhân muốn chọn công bên nàng, như vậy nhất định không thể đi vòng, mà phải đối diện dưới tầm tên của những hộ vệ An Quốc công phủ, không có góc chết, nên tuyệt đối có thể che chở cho bọn họ. Còn nếu như chúng muốn đối phó với vị An Quốc Công kia, cũng không thể làm gì được, trước hết cũng phải vượt qua khe núi, đối diện với làn mưa tên từ An Quốc Công phủ.
Phụ trách hộ vệ cho Diệp Lăng Tuyết xuất hành lần này là một người trung niên tên Diệp Sơn, tu vi cửu giai, là quân nhân lão luyện. Hắn liếc mắt thấy cách bố trí thì tán thán không dứt:
- Đúng là có am hiểu binh pháp, bố trí lão luyện. Những hộ vệ này cũng không tệ, có thể so sánh với quân tinh nhuệ, đặt bẫy, đóng trại, làm chông đều chỉ dùng thời gian hai khắc, lại còn chuẩn bị đá lăn. Nghe nói Trương Nghĩa trước khi vào An Quốc công phủ là giáo úy trong quân, vũ lực mạnh mẽ, tiền đồ rộng lớn. Không ngờ người này lại có thể dụng binh pháp thần kỳ như vậy, ta thật đáng tiếc cho hắn.
Tài năng bực này, sao lại lưu lạc làm hộ vệ cho nhà người, đáng tiếc, đáng tiếc. Mà cái tên thiếu chủ của Trương Nghĩa cũng là kẻ phế nhân sắp mất tước vị, tiền đồ ảm đạm. Đúng rồi, hắn là hôn phu của tiểu thư ngày sau cũng là chủ nhân của Diệp Sơn hắn.
Lắc đầu Diệp Sơn lại xoay người nói:
- Ta không biết là có cường đạo đến hay không, có điều bên kia bố trí như vậy, nếu không có hai chi doanh quân, đừng mơ bắt được họ. Bất quá bên này chúng ta cũng phải làm chút chuẩn bị.
Thế chế Đại Tần thì một doanh có ba trăm người, hai doanh là sáu trăm người, có sáu mươi ngũ tinh mặc giáp. Dưới cách nhìn của Diệp Sơn, trừ phi là dùng gấp sáu lần quân trở lên mới có thể hạ được phòng thủ của ngọn núi nhỏ đối diện.
- Lăng Tuyết không hiểu bài binh bố trận, nơi này đều giao cho Sơn bá.
Diệp Lăng Tuyết hướng Diệp Sơn cúi đầu thi lễ ủy thác sau đó, ánh mắt nàng hướng đến ngọn núi đối diện, nhìn ngọn núi cao hơn hai mươi trượng kia, lòng mang theo vài phần nghi vấn.
Đây thực sự là bố trí của Trương Nghĩa? Tuy là nghe Diệp Sơn nói vậy nhưng Lăng Tuyết chợt nhớ tới trước đây không lâu, nàng nghe tổ phụ nói Tung Dương thư viện triệu tập đệ tử, lấy ảo thuật để thí diễn binh pháp, kết quả người đứng đầu là Doanh Trùng, đánh đâu thắng đó. Tung Dương thư viện có nhiều anh tài lại không có người nào có thể ngang binh lực mà chống đỡ hắn được hai khắc.
------------------
Đến chiều tối, khi tia ánh sáng cuối cùng biến mất khỏi nhân gian, một tòa doanh trại giản dị nhưng kiên cố đã vững chãi đứng trên đỉnh núi nhỏ.
Trong mắt Doanh Trùng, để Trương Nghĩa đảm đương một vệ, một lữ tướng có thể còn thiếu một chút hỏa hầu, nhưng vị hộ vệ phó tổng quản này là một trợ thủ vô cùng tốt.
Kinh nghiệm thực chiến của Doanh Trùng gần như không có, chỉ có thể động lưỡi mà thôi. Nhưng mà Trương Nghĩa đều nhất mực làm theo, để tâm bố trí thỏa đáng hơn nữa còn bổ túc những chỗ chưa hoàn thiện. Trong thời gian ngắn ngủi đã biến nơi đóng quân này thành thành đồng vách sắt.
Lúc sau, Doanh Trùng vẫn chưa tiến vào tu hành bên trong Luyện Thần Hồ, mà chuẩn bị lên xe ngủ sớm, bồi dưỡng tinh thần. Những người còn lại cũng vậy, trừ mười mấy tên chưa từng trải qua sa trường có chút lo lắng được mất, khó có thể ngủ thì ở ngoài, còn các hộ vệ còn lại thì đều đi ngủ rất sớm. Trương Nghĩa cũng hiểu rõ việc này, nên bố trí lính mới canh gác, mấy tên không ngủ được thì tiếp tục chuẩn bị đá cùng cây lăn. Còn lại tất cả đều an tâm đi ngủ.
Ngủ một mạch tới canh hai, Doanh Trùng mới bị động tĩnh bên ngoài làm cho tỉnh. Lập tức cầm lấy tụ nguyên hạp chứa Hàn Vũ giáp đi ra khỏi xe ngựa.
Bây giờ cách thời điểm Trích Tinh thần giáp nhận chủ có hơn một tháng, lúc này hắn nên giấu tài nhưng mà hôm nay Doanh Trùng có trực giác là lần này nếu hắn không dốc hết sức mạnh tài trí, e rằng hắn sẽ nuốt hận. Khi đó dù mình có ẩn dấu việc khôi phục võ mạch thế nào đi nữa cũng là vô dụng. Hôm nay hắn càng không thể ngồi xem thuộc hạ khổ chiến vì mình mà chết được.
Mặc giáp được bố trí trang bị dễ dàng, Doanh Trùng vừa mở tụ nguyên hộp, trong nháy mắt có một bộ giáp trụ màu trắng bao phủ toàn thân Doanh Trùng. Hàn Vũ giáp không chỉ có sức chiến đấu không tệ mà cũng cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ. Cùng là thân giáp cao hai trượng nhưng lại tinh tế hơn so với mặc giáp thường, đường nét lưu loát, thêm vào màu trắng bạc là loại các công tử thế gia rất yêu thích.
Mà khi hắn mặc bộ giáp này, đi tới bên tường bao doanh trại, đám người Trương Nghĩa lấy làm kinh hãi.
- Thế tử, người!
Hắn nhất thời thất thần khiếp sợ, Doanh Trùng có thể mặc Hàn Vũ giáp, lại còn có thể điều động giáp đi lại.
Trương Nghĩa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ cảm giác như đang nằm mơ. Nhất là Hàn Vũ chính là thất đẳng vũ giáp, thấp nhất cũng cần tu vi võ ý cảnh mới có thể điều động được. Nếu dưới tu vi đó thì đừng hòng làm cho Hàn Vũ giáp nhúc nhích dù là một đầu ngón tay.
Không chỉ Trương Nghĩa, mà cả Doanh Phúc, Doanh Đức cũng đồng thời giật mình không thôi, miệng há hốc sắp rớt cằm.
- Rất giật mình? Trước hết đừng nói gì cả? Nếu muốn hỏi gì thì để sau.
Doanh Trùng vừa nói vừa quan sát chân núi nói:
- Quả nhiên bọn chúng đã đến.
Bên trong mặc giác có kính ảnh chi trận, có khả năng quan sát bên ngoài, hơn nữa có thiên lý kính dùng cho nhìn nơi xa.
Lúc này Doanh Trùng đã thấy trong rừng rậm dưới ngọn núi, từng loạt động tĩnh. Đêm đã khuya, thị lực của hắn cũng khó có thể nhìn xa. Có điều Trương Nghĩa đã cho người cắm đầy đuốc ở sườn núi trước đó. Vậy nên Doanh Trùng vẫn có thể thông qua thiên lý kính mà nhìn thấy cảnh vật ngoài mấy dặm kia.
Bên dưới kia từng ngọn đuốc đang bị tắt, có điều Doanh Trùng đã thấy cái hắn cần thấy, nhưng cũng lập tức hít một ngụm khí lạnh:
- Có ít nhất một vệ! Xem thường bọn họ rồi.
Một vệ ngàn người, có một trăm bộ ngũ tinh giáp, tứ cấp trở xuống có ba trăm. Dẫn một vệ quân thì ít nhất là võ quân bát giai.
Doanh Trùng suýt chút nữa không nhịn được chửi ầm lên, trú quân và quan phủ chẳng lẽ đều là thùng cơm rác rưởi sao? Chợt lại nghĩ đến, chỉ sợ những người kia không phải rác rưởi mà vốn là cùng một bè phái cấu kết lẫn nhau, muốn ra tay đối phó với Doanh Trùng hắn.
Điều này làm cho Doanh Trung đau đầu rên rỉ, biết đây là họa sau khi kết thân cùng Võ Uy vương phủ. Cũng không biết kẻ xuống tay lần này là Doanh Thế Kế cùng với Vương gia hay là kẻ sau lưng bọn chúng? Hay là vị hoàng tử điện hạ nào ngưỡng mộ hôn thê của hắn, vì muốn chiếm đoạt mà gây ra?
Bình luận truyện