[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên

Chương 45 : Quy đồ ngẫu ngộ (thượng)

Người đăng: 

.
Hải Long ăn sạch sẽ chân gà không chừa lại cái gì nói: “Có, tất nhiên là có, bất quá sinh khí của ngươi rất tốt, còn cần ăn chân gà sao? Uống gió tây bắc không phải no rồi sao?” Hắn hiện tại đã dần dần nắm rõ được nhược điểm của Hoằng Trị, trong lòng thầm nghĩ, người này tuyệt đối là kẻ ham ăn điển hình, chỉ cần nắm chắc dạ dày hắn sẽ không sợ hắn không nghe mình. Nếu để cho Ngộ Vân lão hòa thượng kia chứng kiến có người tu phật như vậy, chỉ sợ đã sớm tức phát điên. Nghĩ đến đây, Hải Long không tự chủ được nở nụ cười. Hoằng Trị hiện tại cũng chỉ đành phải vậy, khoác lên bả vai Hải Long cười cười làm lành nói: “Lão đại là một nhân vật đáng kính, tiểu đệ làm sao dám giận dữ với ngài chứ? Đem cho đệ một chút đi”. Hải Long vỗ vỗ bả vai Hoằng Trị nói: “Ngươi hiểu được là tốt rồi, nếu về sau còn tái diễn, ta liền cho ngươi ‘tuyệt thực’ ”. Một trảo vào hư không, lại xuất hiện một cái chân gà, tiện tay đưa cho Hoằng Trị. Hoằng Trị mừng rỡ tiếp nhận, vội vàng há mồm gặm lấy gặm để. Hải Long tay phải huy động liên tục, đầu tiên là xuất hiện miếng da dê, tiếp theo giống như thế lại hiện ra thức ăn phía trên da dê, cuối cùng hắn còn đưa ra hai bầu rượu, chân gà trong miệng Hoằng Trị thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Tuy rằng hắn cảm giác được pháp lực dao động, nhưng cũng không rõ mấy thứ này là từ đâu mà đến. Trong lòng Hải Long âm thầm đắc ý, tất cả đều do hắn trước kia bỏ vào trong Càn Khôn Giới. Từ khi hấp thu tiên linh khí của Nghịch Thiên Bảo Kính, hắn lại phát hiện tại thời điểm mình dùng Càn Khôn Giới, liền không có thanh quang phát ra, hơn nữa sử dụng lại càng thêm thuận buồm xuôi gió. Càn Khôn Giới cất giữ đồ tươi rất tốt, bất luận để bên trong bao lâu, đều giống như khi vừa mới bỏ vào vậy. Hải Long quả thật ăn uống không thua Hoằng Trị, vì vậy lúc trước ở Thông Uyển thành đại bộ phận ngân lượng đều dùng để mua đồ ăn, hiện tại đồ trong Càn Khôn giới cũng chỉ có một người ăn, một năm cũng ăn không hết. “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút”. Một cuốn da lớn xuất hiện, động tác Hải Long nhanh chóng tạo ra một cái lều trại bằng da dơn giản nhanh chóng xuất hiện tren mặt đất, Hải Long tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, dùng đinh lớn cố định lều trại cho tốt, lúc này mới tiếp tục gặm lấy gặm để ăn tiếp. Hết thảy những việc hắn làm đều làm cho tâm của Hoằng Trị rung động thật sâu. Ở trong mắt Hoằng Trị, Hải long dường như giống Quan âm, nghĩ muốn cái gì đều có thể tùy tay biến ra. Tôn kính trong lòng nhất thời tăng lên. Cơm no rượu say xong, hai người chui vào bên trong lều trại, Hải Long từ trong lòng lấy ra bảo bối Tiểu Thiết Côn đặt ở bên cạnh, có sức nặng của pháp bảo, cho dù ở cao nguyên gió thổi lạnh thấu xương, cũng không có khả năng đem lều trại thổi bay đi. Hoằng Trị vừa thấy được Tiểu Thiết Côn, nhất thời trong mắt bắn ra một tia sắc bén, một vòng phật quang kim hoàng sắc theo chung quanh thân thể hắn tỏa ra, giống như cảm ứng được cái gì đó, Tiểu Thiết Côn cũng phát ra một tiếng vang nhỏ. “Đại ca, đây, đây là bảo bối gì. Trong đó tựa hồ ẩn chứa phật lực khổng lồ”. Hải Long đắc ý cười nói: “Muốn biết sao? Trước tiên ngươi nói cho ta biết ngày hôm qua ngươi dùng cái đại kim bát kia là gì vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết nó là cái gì”. Hoằng Trị nói: “Phật bát kia là một trong những món pháp bảo của sư phụ truyền cho đệ, là phật môn chí bảo, là thánh vật hàng yêu phục ma, tên là Bồ Đề Bát. Dùng phật lực thúc dục làm cho nó sinh ra kim quang rất cường hãn mà có công hiệu, uy lực sẽ tùy thuộc vào lực rót vào mà tăng giảm, yêu ma gặp phải, tất cả đều phải e ngại. Cái gọi là, Tu bồ đề. Vu ý vân hà. Như Lai đắc A Nậu đa la tam miểu tam bồ đề da. Tu Bồ Đề. Ngã phật có giải thích qua. Vô hữu định pháp. Danh A Nậu đa la tam miểu tam bồ đề. Cũng vô hữu định pháp.” Khi hắn nói lên phật hiệu là lúc, trên mặt không có một tia trẻ con nào, rất trang nghiêm, tựa như cao tăng đắc đạo. Phật khí trên người mênh mông mà ra, làm cho Hải Long có cảm giác xuân phong. “Được rồi, được rồi. Cái gì mà loạn hết cả lên, ngươi nói ra phật hiệu này ta nghe không hiểu. Xem ra Bồ Đề Bát này của ngươi, so với Ngộ Huyền bản tôn sử dụng Phật Bát mà lúc trước ta nhìn thấy ở Phạm Tâm Tông mạnh hơn không ít a! Bất quá so với Tiểu Thiết Côn của ta, chỉ sợ còn kém một ít a. Tiểu Thiết Côn của ta đây tên là vạn ma tất phục côn, nói cách khác, cho dù qua một vạn ác ma, nó cũng có thể dẹp yên”. Hắn nào đâu có biết tên gọi chân chính của Tiểu Thiết Côn là gì, hoàn toàn là vì khoe khoang mà nói như vậy thôi. Hoằng Trị tin là thật, không khỏi duỗi tay ra hướng về Tiểu Thiết Côn, Hải Long cũng không ngăn cản. Tại thời điểm tay Hoằng Trị cầm được Tiểu Thiết Côn cũng là lúc, Tiểu Thiết Côn đột nhiên phóng ra hào quang màu vàng rất mãnh liệt, Hoằng Trị phát ra phật lực thế nhưng hoàn toàn đều bị hút vào, trong lúc nhất thời kim quang lưu chuyển, Hải Long và Hoằng Trị đều mở mắt không ra. Hoằng Trị muốn cầm Tiểu Thiết Côn lên, nhưng cho dù hắn đem phật lực thúc dục vận đến cực hạn, cũng chỉ có thể nâng lên một góc mà thôi. “Rất nặng, không hổ là vạn tà tất phục côn. Đại ca, pháp bảo này của ca so với Bồ Đề Bát của đệ mạnh hơn rất nhiều a! Đệ thấy ca cầm thực dễ dàng, như thế nào vừa đến tay đệ lại nặng như vậy”. Hải Long khoác lác vô sỉ nói: “Đó là đương nhiên, ta tu vi so với ngươi cao thâm hơn mà thôi, tự nhiên có thể dễ dàng cầm lên”. Nói xong, thoải mái đem Tiểu Thiết Côn nắm vào trong tay mình. Bởi vì Hoằng Trị rót phật lực vào, Tiểu Thiết Côn trở nên kì nhiệt vô cùng, năng lượng mênh mông theo thân côn truyền vào cơ thể Hải Long, hỗn hợp năng lượng mới đến này rất mới mẻ, nhất thời rất nhanh vận chuyển. Hải Long không kịp hướng Hoằng Trị giải thích, cũng đã tiến vào nhập định. Hoằng Trị chứng kiến trong cơ thể Hải Long đột nhiên trào ra một tầng nhàn nhạt, tuy rằng xa không bằng chính mình phát ra phật lực cường đại, nhưng lực lượng này đúng là giống mình, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đại ca cũng là người tu phật sao? Chính vào lúc này, hòa quang đột biến, hào quang màu xanh nhạt hiện ra, nhất thời mang đến cho Hoằng Trị một cảm giác rất bất đồng, tuy rằng vẫn như cũ là chính tông pháp lực, nhưng tuyệt đối không phải phật lực. Ít khi hào quang lại xảy ra biến hóa, từ thanh chuyển lam, tiên linh khí tinh thuần phiêu nhiên mà ra, tính chất này cùng với lúc trước Hoằng Trị luyện hóa hồn phách Thi quỷ rất giống nhau, chứng kiến tình hình như thế, Hoằng Trị không khỏi há hốc miệng, thì thào nói: “Không thể nào, trên người đại ca như thế nào xuất hiện ba loại tuyệt học này, điều này cũng thật là không hiểu nỗi”. Lam quang xuất hiện đồng thời, ngực Hải Long sáng lên một đoàn hào quang màu bạc, một tầng vô hình tán phát ra không khí, đem Hoằng Trị đẩy sang một bên, Hoằng Trị cảm giác được rõ ràng, tầng khí này lấy tiên linh khí làm cơ sở, nhưng loại tiên linh khí này uy lực rất mạnh, cho dù chính mình có thể dùng phật lực phá, cũng sẽ không thực dễ dàng. Đại ca quả thực rất thần bí, hắn rốt cuộc là làm như thế nào, thế nhưng lấy bản thân dung hợp ba loại năng lượng tính chất hoàn toàn bất đồng, tuy rằng ba loại năng lượng này đều có tính chất tinh thuần, thuộc chính đạo, nhưng nghĩ muốn đưa vào dung hợp, thật sự là quá khó khăn. Kỳ thật, đừng nói hắn không rõ, chính là bản thân Hải Long cũng không rõ ràng lắm vì cái gì mà ba loại năng lượng ở trong cơ thể không xung đột lẫn nhau mà lại dung hợp. Nghịch Thiên kính không hổ là tiên giả chí bảo, Tuy rằng Hải Long không có thể khống chế nó, nhưng ở trạng thái Hải Long tiến vào tu luyện, nó tự tản ra một vòng bảo hộ chẳng những có thể ngăn cản ngoại ma xâm lấn, thâm chí có thể ngăn cản cả cao thủ Đăng Phong cảnh giới công kích. Có nó, cho dù Hải Long gặp được địch nhân so với mình mạnh hơn, ít nhất cũng đủ để tự bảo vệ mình. Hoằng Trị hâm mộ nhìn thoáng qua Hải Long đang cầm Tiểu Thiết Côn trong lòng bàn tay, dùng chính phật lực mình ở trong lều trại tạo ra một mảnh không gian chống đỡ, bắt đầu tĩnh tu. Không biết qua bao lâu thời gian, Hải Long chậm rãi mở mắt ra, Tiểu Thiết Côn trong tay đã khôi phục trạng thái bình thường, trong cơ thể hỗn hợp năng lượng lại hòa hợp lại một chỗ, giống như trước đây, thể tích dung hợp cũng không có chút nào gia tăng, sau khi tu luyện Tiểu Thiết Côn bị Hoằng Trị dẫn phát phật lực sớm đã bị cắn nuốt. Tuy rằng tu vi không có tăng, Nhưng Hải Cảm giác được một trận thần thanh khí sảng. Hoằng Trị khoanh chân tọa ở trước mặt hắn, trên người tản ra hào quang nhàn nhạt, hoàn toàn có bộ dáng trang nghiêm. Hải Long biết khi tu luyện sợ nhất là bị quấy rầy, một khi tẩu hỏa nhập ma, sẽ không chỉ dùng từ nguy hiểm để hình dung, vừa định ra ngoài lều trại hít thở không khí lại nghe Hoằng Trị nói: “Đại ca, ca cũng thật cường hãn, ước chừng tu luyện bảy ngày bảy đêm mới thanh tỉnh lại”. Hoằng Trị tu vi đã đạt tới trình độ nhất định, ở địa phương này, hắn căn bản sẽ không đem lục giác hoàn toàn phong bế, Hải Long chấm dứt tu luyện, hắn liền tỉnh lại. Hải Long giã gãi đầu nói: “Bảy ngày lâu vậy sao? Ta như thế nào không biết”. Trong lòng vui vẻ, hắn đương nhiên biết, tu luyện liên tục thời gian càng dài, đối với tu vi mới có lợi. Hoằng Trị nghiêm mặt nói: “Người xuất gia không nói lời nói dối, đệ vẫn duy trì thanh tỉnh, đương nhiên biết qua bao lâu thời gian”. Hải Long khinh thường hừ một tiếng nói: “Ngươi mà tính là người xuất gia à, lại uống rượu với ăn thịt, nhiều lắm cũng chỉ là hòa thượng rượu thịt thôi. Ta xem, tương lai có lẽ ngươi còn muốn cầu xin ta giúp ngươi tìm lão bà. Ta có thể mai mối Liên Hoa Tông tông chủ a, các nàng nơi đó đều là nữ nhân tu phật”. Nói xong, Hải Long không có hảo ý hắc hắc nở nụ cười. Chính hắn sớm quyết định, chờ về sau tu vi cao, phải tìm đạo lữ, ít nhất phải có dung mạo giống Thiên Cầm mới được. Nghe xong lời Hải Long nói, Hoằng Trị trên mặt trang nghiêm nhất thời biến mất không còn một mảnh, cười khổ nói: “Đại ca, ca nên chừa cho tiểu tăng vài phần mặt mũi a. Chuyện tìm lão bà này tuyệt đối không thể. Sư phụ từng nói qua, nữ nhân là lão hổ, cho dù là nữ nhân tu phật cũng không ngoại lệ. Đệ có thể tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày ở cùng một chỗ với một con hổ a”. Hải Long cười nói: “Ngươi thôi đi, ngươi mới thấy qua mấy người phụ nữ. Cổ nhân nói, yểu điệu thục nữ, quân tư hảo cầu. Cái này cũng không có gì lớn lao, người tu chân chúng ta kết thành đạo lữ cũng không ít. Ài, kỳ thật ngày thường ta cũng không phải tu luyện thời gian dài như vậy, ngày đó vạn ma tất phục côn bị ngươi kích phát năng lượng, vì không lãng phí, ta chỉ có thể tĩnh tu hấp thu. Thế nào, pháp bảo của ta lợi hại không?” Hoằng Trị phát ra từ nội tâm gật đầu, nói: “Đại ca, vạn tà tất phục côn kia đúng là kiện pháp bảo phi thường lợi hại, đệ căn bản không nhìn ra nông sâu của nó, trong đó ẩn chứa phật lực khổng lồ, cùng với người tu luyện phát ra thanh quang năng lượng. Kia hẳn là người tu chân các người gọi là pháp lực a. Đệ còn là lần đầu tiên nhìn thấy một kiện pháp bảo có được hai loại năng lượng bất đồng. Càng chưa thấy qua người giống như đại ca cư nhiên có được ba loại năng lượng tu vi cao thâm, tiểu đệ thực sự là bội phục” Hải Long kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi biết ta luyện có ba loại năng lượng?” Hoằng Trị đem hiện tượng dị thường khi Hải Long nhập định tu luyện nói qua một lần. Nghe xong hắn nói, Hải Long nhíu mày, thì thào nói: “Cũng không biết đây là họa hay phúc, xem ra thật muốn nhanh trở về núi, sớm gặp quái nhân tiền bối mới tốt”. Nghĩ đến đây, hắn đứng lên nói tiếp: “Đi thôi, tu luyện nhiều ngày như vậy chúng ta cũng nên đi”. Nói xong, thu hồi Tiểu Thiết Côn định ra khỏi lều trại. Hoằng Trị giữ chặt hắn nói: “Đại ca, từ từ hẳn đi”. Hải Long ngẩn người, nói: “Làm sao vậy?” Hoằng Trị có chút ngượng ngùng nói: “Đã bảy ngày không ăn cái gì, đệ có chút đói bụng. Chúng ta ăn trước rồi lên đường cũng không muộn, cũng tốt cho khí lực thôi”. Hải Long cười nói: “Ngươi lại đói bụng, rõ ràng chính là tham ăn. Được rồi chìu theo ý ngươi”. Hoằng Trị rất hưng phấn, đủ loại mỹ vị xuất hiện, hai người có một bữa cơm no đủ, lúc này mới ra đi. Mười ngày sau, hai nguời dựa theo bản đồ rốt cục đi tới phía bắc Tây Vực, trước mắt cảnh vật dần dần quen thuộc, Hải Long trong lòng dâng lên một loại cảm giác nhớ nhà, rốt cuộc chờ không được bảo Hoằng Trị cước bộ nhanh hơn hướng phương bắc vội đi. Rốt cục, mặt trời phía tây chậm rãi hạ xuống cũng là lúc hắn nhìn thấy được thôn nhỏ mà mình sinh ra. Dừng chân đứng lại, Hải Long lập tức ngây ngôc tại chỗ, Hoằng Trị đi theo phía sau Hải Long không biết được tình hình suýt nữa đã đâm vào phía sau lưng Hải Long, nhất thời hoảng sợ. “Đại ca, sao dừng lại”. Hải Long thì thào nói: “Nhà, ta, ta đã về đến nhà”. Ngộ Vân ngẩn người nói: “Nhà? Chẳng lẽ thôn này chính là Liên Vân Tông sao? Ca không phải nói...” Hải Long lắc lắc đầu nói: “Không, nơi này không phải Liên Vân Tông chúng ta, đây là nơi sinh dưỡng của ta, ta được sinh ra trong cái thôn nhỏ này. Nơi này ta có một vị bằng hữu tốt nhất”. Nói xong hắn chợt gia tốc, bay nhanh hướng thôn chạy đi. Rời đi cũng đã năm năm thời gian, hắn khát vọng cỡ nào có thể lập tức nhìn thấy Trương Hạo từ nhỏ lớn lên cùng nhau a! Tây Vực thôn nhỏ rất bình thường, cùng với trước kia cũng không có gì khác, chung quang đều im lặng như vậy, Hải Long biết, bọn họ hiện tại hẳn là đến phía sau thôn trồng trọt. Hết thảy đối với hắn mà nói, thật sự rất quen thuộc.Cơ hồ không có gì hắn đi thẳng đến nhà Trương Hạo, thì thào nhắc tới: “Giá, tên láo cá ngươi. Ngươi nhất định có ở nhà a!” Thôn rất nhỏ, lấy tốc độ Hải Long hiện tại bất quá mất vài lần nháy mắt công phu mà thôi. Nhà Trương Hạo rõ ràng xuất hiện trước mặt, phiến cửa gỗ rách nát kia vẫn như trước che đậy, Hải Long mạnh mẽ đẩy cửa vào hô lớn: “Giá, ta tới thăm ngươi. Tiểu tử ngươi mau đi ra cho ta”. Âm thanh thật lớn cơ hồ truyền khắc toàn bộ thôn. Hải Long kích động nhìn ngôi nhà đang mở của, một vị lão nhân run rẩy từ bên trong đi ra. Hải Long đương nhiên biết, lão nhân kia đúng là phụ thân Trương Hạo. Thân hình chợt lóe, Hải Long đi đến bên cạnh lão nhân, lão nhân có chút kinh hoảng lui về phía sau từng bước, dưới chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi, ngươi là ai?” Hải Long bắt lấy bả vai lão nhân kích động nói: “Trương thúc, Trương thúc, là con đây! Con là Hải Long, người không nhớ a”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang