[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên
Chương 18 : Sư đồ trùng phùng (hạ)
.
Linh Thông Tử nói:
“Đúng vậy! Chúng ta tới nơi này đã lâu. Bất quá Liên Vân tông chúng ta có tổ huấn là không thể tùy tiện rời đi khỏi nơi này. Có lẽ tu đạo thành tiên chính là mục đích cuối cùng của chúng ta a.”
Hải Long hừ một tiếng, nói:
“Chỗ này có thể thành tiên dễ dàng như vậy. Nhóm của Nhị đại tổ sư đều tu luyện hơn hai ngàn năm, cũng phải sớm có thành tựu chứ? Bọn họ có ở lâu đến đâu thì càng mệt thêm thôi. Ngoài Liên Vân tổ sư ra, các người có nghe nói qua vị tổ sư nào đắc đạo thăng tiên không. Lục sư phó, không thì chúng ta đi bẫm báo với sư tổ, ra ngoài du lịch đi. Nói không chừng đối với chuyện tu luyện còn có thể có dễ dàng thông suốt hơn.”
Linh Thông Tử cười khổ nói:
“Nói thật, điều ngươi nói tất cả chúng ta đều có nghĩ qua. Chúng ta bước chân vào đại môn tu chân rồi thì phải cố gắng kiên trì. Đừng nói sư tổ ngươi căn bản sẽ không đồng ý cho chúng ta rời đi, cho dù hắn có đồng ý đi nữa, thì cũng vô phương thuyết phục được các tông chủ trong đây. Không có tông chủ cùng với vài vị Nhị đại tổ sư liên thủ, cấm chế bên ngoài sơn mạch tuyệt đối không thể mở ra.”
Nghe đến đây, Hải Long không khỏi thất vọng một chút, gãi gãi đầu, nói:
“Chúng ta có thể thừa dịp thu đồ đệ mỗi năm năm một lần mà rời đi. Khi đó, không phải cấm chế sẽ mở ra sao.”
Linh Thông Tử biến sắc, trầm giọng nói:
“Ngươi nghĩ đi mà không nghĩ lại. Nếu nhân cơ hội đó mà trốn đi, thì trở thành tội đồ của sư môn, chẳng những Liên Vân tông chúng ta, mà thậm chí cả toàn bộ Tu Chân Giới đều xem ngươi là thù địch.”
Nhìn bộ dáng chán chường của Linh Thông Tử, Hải Long bất đắc dĩ thở dài, nói:
“Lục sư phó người đừng nóng giận, ta chẳng qua chỉ nói đùa thôi. Thật là khi lên núi thì dễ còn đi xuống thì khó trăm bề!”.
Linh Vân Tử mỉm cười nói:
“Xuống núi ngao du cũng không phải là không có tiền lệ. Có điều phải chờ cơ hội mà thôi. Ngươi cái tên lý khỉ này một chút cũng không chịu ngồi yên. Chờ sau này có cơ hội, bọn sư phó nhất định sẽ giúp ngươi tranh thủ. Hơn nữa, dựa vào tu vi hiện tại của ngươi, đi ra ngoài nhiều nhất là chỉ mạnh hơn so với người bình thường một ít mà thôi, một khi gặp được cao thủ tu chân hoặc là yêu ma cường đại, sợ là có mà ăn cho hết. Cho nên, chuyện trọng yếu bây giờ đối với ngươi chính là tu luyện thật tốt vào, ít nhất phải vượt qua cảnh giới hiện tại của chúng ta, thì mới có thể tự tin sau khi rời đây.”
Hải Long thấy các vị sư phó đều nghĩ cho mình, bèn gật đầu bất đắc dĩ nói:
“Được rồi. Xem ra đành phải chấp nhận thứ cuộc sống bình thản này thôi! Thời gian đã không còn sớm, các vị sư phó nên tiến hành buổi tu luyện chiều đi, ta cũng muốn nghĩ ngơi một lát.”
Linh Thông Tử đứng lên đầu tiên, mỉm cười nói:
“Đi thôi, trước hết ta sẽ đem Thiên Tâm quyết tâm pháp truyền thụ cho ngươi.”
Hải Long cười nói:
“Rốt cục có thể học được tâm pháp chính thống rồi. Lục sư phó, người không biết đâu, ta còn cùng với sư tổ đánh đố nhau.”
Linh Thông Tử ngẩn người, hỏi:
“Đánh cái gì đố?”
Hải Long thần bí đáp:
“Bây giờ thì chưa thể nói cho người biết. Đến lúc đó khắc rõ.”
Vừa nói, hai người đã về tới phòng của Hải Long.
Linh Thông Tử tiện tay đóng cửa lại, nói:
“Hải Long, ngươi hãy nói thật cho lục sư phó biết, mấy năm nay ngươi cùng với sư tổ của ngươi đã xãy chuyện gì? Đừng nói với ta là những gì ngươi nói nãy giờ là sự thật, ta hiểu rất rõ ngươi, theo như giọng điệu đó của ngươi thì ta có thể đoán được, mọi chuyện đều do ngươi bịa ra.”
Hải Long mở trừng hai mắt, cười khổ nói:
“Lục sư phó, người thật lợi hại a! Chuyện vừa rồi cũng không phải tất cả đều là nói dối. Ta không nghĩ sẽ đi lừa các người, nhưng thật sự là không thể nói ra! Ta chỉ có thể nói cho người biết, ba năm này ta không có chịu cái gì khổ hết, sư tổ đối với ta quả thật tốt lắm. Người cũng đừng hỏi thêm, chờ sau này khi đến thời điểm thích hợp, ta nhất định nói ra hết.”
Linh Thông Tử than nhẹ một tiếng, nói:
“Ta cũng vì quan tâm quá nên mới rối lên. Lúc ngươi bị sư phụ mang đi, tất cả chúng ta đều buồn muốn chết đi được. Tám người bọn ta ở cùng nhau đã vài thập niên, mỗi ngày đều trôi qua một cách tẻ nhạt, từ khi ngươi đến đây đã làm tăng thêm nhiều lạc thú cho bọn ta, tuy rằng chỉ có một năm thôi, nhưng bọn ta sớm xem ngươi như người một nhà trong đây. Tốt lắm, không dài dòng nữa. Ngồi xuống giường đi, ta dạy cho ngươi tâm pháp Thiên tâm quyết.
“Lục sư phó, ta…”
Hải Long cảm thụ được sự quan tâm xuất phát từ tấm lòng của Linh Thông Tử, thật sự là không muốn giấu diếm nữa, nhưng có điều, vì quái nhân tiền bối, và Đạo Minh chân nhân dặn dò lại làm cho hắn không thể nói ra được.
Linh Thông Tử nhìn bộ dáng nữa muốn nói rồi lại thôi của Hải Long, mỉm cười nói:
“Được rồi, không nói bây giờ thì không nói. Lòng hiếu kỳ của ta cũng không giữ được lâu, sở dĩ truy vấn ngươi là sợ ngươi đã bị thương tổn gì thôi.”
Hải Long ngồi vào giường, thấp giọng nói:
“Cám ơn người, lục sư phó. Hải Long ở trước mặt người thề, sau này bất luận gặp tình huống gì, bất luận ta về sau có biến thành cái gì, thì người vĩnh viễn là lục sư phó của ta. Các vị sư phó khác cũng giống nhau. Ta vĩnh viễn là đồ đệ của các người.”
Linh Thông Tử toàn thân hơi kích động, hắn cảm nhận trong lời nói Hải Long được sự chân thành, lấy bình tĩnh lại, gượng cười, nói:
“Tiểu tử ngốc, ngươi là hạng người gì bọn ta còn không biết sao? Bình tĩnh lại, không cần phải nghĩ gì nhiều, phải biết rằng, đối với người tu chân chúng ta mà nói, cái loại tình cảm phức tạp càng nhiều thì tu vi bị ảnh hưởng càng lớn.”
Hải Long cắn môi, ngồi thẳng lên, đem ý niệm chìm vào linh đài, cảm nhận được xung quanh thân thể tràn ngập linh khí, khẽ nói:
“Lục sư phó, bắt đầu đi.”
Nhìn bộ dáng Hải Long, Linh Thông Tử hơi kinh ngạc, cho dù là hắn đạt đến Thai Thành cảnh giới cũng không có khả năng tự do khống chế tư tưởng như vậy được. Nhẹ lắc đầu, phế bỏ các loại cảm xúc trong đầu ra, dùng thanh âm trầm thấp, nghiêm nghị nói:
“Thiên Tâm quyết là Liên Vân tông pháp quyết căn bản nhất, cực kỳ ảo diệu. Hiện tai ngươi đã có tam thiên trụ làm cơ sở, tiếp theo ta sẽ truyền cho ngươi thập ngũ thiên, tả nhãn vi nhật, hữu nhãn vi nguyệt, nhật nguyệt tương giao với mi tâm làm chuẩn. Mi tâm này, liên kết với mi thiên tâm…”
Ngay lập tức, Linh Thông Tử đem phương pháp tu luyện thập ngũ thiên nói cho Hải Long, cũng giải thích này nọ qua một lần. Hải Long tư chất thông minh, một bên nghe Linh Thông Tử giải thích, một bên đã đem phương pháp đó ghi nhớ chặt chẽ trong lòng.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, sau khi Linh Thông Tử giải thích phương pháp tu luyện đến tầng thập bát cuối cùng, thái dương đã lặn mất ở trời tây, bên ngoài cửa sổ phòng tối đen như mực, bên trong phòng độ ấm cũng giảm xuống vài phần.
“Đấu Chuyển cảnh giới đúng là làm người khác mong muốn đạt được a! Trước kia ta có nghe sư tổ nói qua, nếu đạt được cảnh giới này, sẽ có được năng lực ‘đấu chuyển tinh di’ (vật đổi sao dời). Thữ ngẫm lại xem, sao trên trời mà còn khống chế được, thì pháp lực đó cao siêu đến cỡ nào. Tuy trong núi cuộc sống rất bình thản, nhưng cái cảnh giới kỳ diệu này có thể hấp dẫn chúng ta tu luyện cho đến ngày xuống suối vàng a.”
Trong mắt Hải Long sáng rực tinh quang, buổi chiều nay đối với hắn mà nói thật là quan trọng, nào là một cái cảnh giới kỳ diệu, khác xa Phiêu Nhiên hắn biết, lấy nhân lực mà đạt đến tiên cảnh, đúng là cảm giác kỳ diệu không tả nổi.
“Lục sư phó, ta không ăn cơm chiều đâu, người đi nghỉ ngơi đi. Ta nghĩ mình nên nghiên cứu lại một chút về những điều giảng dạy chiều nay của người.”
Linh Thông Tử mỉm cười, nói:
“Được thôi. Hải Long của chúng ta mà cũng biết nghiên cứu. Lục sư phó ta thật cao hứng.”
Hải Long đỏ mặt, nói:
“Ta trước kia không biết nghiên cứu sao? Rất là cần thiết, chỉ vì khi trước các lão bắt ta làm tạp dịch, thì sao mà rãnh để tu luyện nữa.”
Linh Thông Tử nói:
“Ra sao thì trong lòng ngươi hiểu rõ nhất. Thôi được, giãng giải cho ngươi một chút mà đã sập tối, cũng thấy hơi mệt rồi. Nếu còn gì chưa hiểu thì cứ hỏi bọn ta, chúng ta sẽ tận lực giải thích cho ngươi.”
Nói xong, hắn mở cửa đi ra khỏi phòng.
Trong phòng càng thêm hắc ám khi bên ngoài trời đã tối đen hoàn toàn. Màn đêm buông xuống.
Khoanh chân xếp bằng ngồi trên mộc tháp của mình, Linh Thông Tử giảng thuật còn một câu khẩu quyết tối nghĩa đang không ngừng quanh quẩn trong đầu Hải Long, khẩu quyết này tựa như mỗi câu đều bao hàm nhiều ý. Thở thật sâu, Hải Long từ từ khép hai mắt lại, ý niệm thúc dục nhiệt lưu trong cơ thể theo linh đài mà dâng lên, nơi nhiệt lưu đi qua, truyền đến từng cơn cảm giác thoải mái rất rõ ràng.
Tuy rằng Hải Long có được khẩu quyết của Thiên Tâm quyết, nhưng bây giờ hắn vẫn còn lây hoay ở Phục Hổ cảnh giới, cho nên trước mắt là dựa vào sở thiên pháp môn tu luyện. Nhiệt lưu chậm rãi trượt qua từng kinh mạch, mang theo từng đợt sảng khoái, Hải Long dần dần tiến đến trạng thái nhập định.
Không biết qua bao nhiêu lâu, toàn thân hơi chấn động, Hải Long dần tỉnh lại. Hắn kinh ngạc phát hiện mình thấy được một cảnh tượng kỳ dị, một dòng sông lưu chảy phức tạp hiện ra trước mắt, nước trong con sông là màu xanh, còn tỏa ra quang mang nhàn nhạt, nước trong đó vận hành không ngừng, vô số con sông kia tuy rằng hổn độn, nhưng cách thức vận hành đều giống nhau, cuối cùng đều chảy về một hồ nước. Trước cảnh tượng kỳ dị đó, Hải Long không thể nào giữ bình tĩnh được, tâm hơi bị kích động. Đột nhiên, trước mặt tối sầm lại, tất cả cảnh tượng đều tan biến.
Mở to mắt, Hải Long phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng, chỉ có y phục trên người bị ướt đẫm mồ hôi, nhớ lại hết thảy chuyện xãy ra lúc đó, hằn thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ vừa rồi ta thấy chính là ảo giác? Phải chăng do ta quá nóng vội, mà tẩu hỏa nhập ma? Không, không đâu! Nếu nói là tẩu hỏa nhập ma thật, thì hiện tại ta đã không còn động đậy được.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được gian phòng của mình hình như di chuyễn, một cỗ áp lực mà trước nay chưa từng cảm thấy truyền đến, tại cỗ áp lực, hắn như người mất đi khí lực. Sợ hải thật sâu trong lòng dâng lên, theo quán tính Hải Long thúc dục pháp lực của mình tới Tinh Lam Hoàn. Nhập định lần này không biết đã mất bao nhiêu thời gian, pháp lực trong cơ thể tựa hồ cũng chẳng có tăng tiến gì, chỉ là so với trước kia dường như càng thuần thục một chút.
Pháp lực rót vào, Tinh Lam Hoàn phóng ra đại hào quang, bộ giáp như thủy tinh hiện ra ngoài cơ thể, pháp trận trong Tinh Lam Hoàn vận hành rất nhanh, mặt ngoài áo giáp nhất thời hiện ra một tầng lam quang nhàn nhạt.
Nhẹ nhàng thở ra, Hải Long thì thào nói:
“Quả nhiên là hảo bảo bối, thật thoải mái. Bên ngoài rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì, ta phải ra xem sao.”
Ý niệm vừa động, hắn đã phiêu bồng đến trước cửa phòng, tay phải lấy ra Huyễn Long, liếc qua Huyết Bát Quái trong tay trái, xong rồi mới đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Hải Long liền thấy ngay Linh Trí Tử, Linh Nguyên Tử đứng gần nhất, mười vị sư phó của mình đều đứng ở Ma Vân Bình nhìn ra xa xa, trên mặt đều mang theo vài phần khẩn trương.
Hải Long nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Linh Thông Tử, nói khẽ:
“Lục sư phó, chuyện gì vậy? Sao các người không đi tu luyện, lại chạy đến chổ này? Vừa rồi ta cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn, chẳng lẽ có địch nhân tấn công Liên Vân Sơn mạch chúng ta hay sao?”.
Linh Thông Tử bất ngờ nhìn Hải Long vận một thân Tinh Lam Khải hoa mỹ, lắc lắc đầu, nói:
“Cũng không phải địch nhân gì, không hiểu tại sao, mấy vị tổ sư đang mở hộ sơn cấm chế pháp trận ra. Năng lượng tỏa ra thật là cường hãn. Chẳng trách trước kia các đồng môn khác từng nói qua, Liên Vân Sơn phong ấn đại trận thật ra là tiên trận do tổ sư lưu lại. Uy lực quá lớn.”
Hải Long nghi hoặc nói:
“Hiện tại không phải còn chưa tới kỳ năm năm thu đồ đệ sao? Mở ra phong ấn pháp trận làm gì? Chẳng lẽ các vị tổ sư không chịu nổi tịch mịch nên muốn đi ra ngoài du ngoạn chăng?”
“Đàm vu nhi, ngươi lại bắt đầu nói hưu nói vượn, ngay cả tổ sư cũng dám hỗn láo.”
Thanh âm trầm trầm của Đạo Minh chân nhân vang lên, một béo một gầy hai đạo thân ảnh phiêu nhiên bay tới, đúng là Đạo Minh chân nhân cùng với người mới thăng vi Tam đại đệ tử Đạo Tu chân nhân.
“Bái kiến sư phụ, bái kiến sư thúc.”
Đạo Tu cười nói:
“Không phải đã bảo các người rồi à, đừng gọi ta là sư thúc, nghe quái quái không được tự nhiên cho lắm, ta vẫn là Đại sư huynh của các ngươi thôi.”
Đạo Minh chân nhân dừng lại bên cạnh Hải Long, tất cả Tứ đại đệ tử đều ngạc nhiên, sư phụ của bọn họ trên mặt mang theo nét hiền hòa tươi cười. Bên tai Hải Long vang lên tiếng Đạo Minh truyền âm, “Tiểu tử, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không để ngươi thua thiệt, thế nào? Đương nhiên, ở trước mặt bọn sư phó của ngươi, cũng nên chừa cho ta chút mặt mũi.”
Hải Long thấy Đạo Minh kia bởi vì mỉm cười mà cái mặt béo như dồn thịt vào một chỗ, thấp giọng nói:
“Tham kiến”
Hắn quỳ phịch xuống đất, như là rống cổ họng lên hô:
“Đệ tử Đàm Vũ bái kiến sư tổ, chúc sư tổ sớm ngày thăng tiên, vinh đăng vô cùng hoan hỉ.”
Nghe câu trước, vẻ mặt Đạo Minh còn tươi cười, khi nghe tiếp câu sau, vẻ tươi cười trở nên gượng gạo, thầm nghĩ trong lòng: ‘Tiểu tử này, không phải nguyền rủa ta chết hay sao?”. Tuy rằng lời nói của Hải Long không được tự nhiên, nhưng Đạo Minh chân nhân cũng không cách nào bắt bẽ. Vung tay áo lên, dùng pháp lực nâng Hải Long đứng dậy, nói:
“Được rồi, cấp bật lễ nghĩa về sau có thể miễn, ngươi đừng làm phiền ta là tốt rồi.”
Hải Long hỏii:
“Sư tổ, lão nhân gia như thế nào lại đến đây. Chẳng lẽ người biết vì sao tiên trận được mở à?”.
Bình luận truyện