[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Chương 44 : Thần Uy Vương
.
Bất luận là người hay động vật thì khi ngủ chính là lúc mà Thần hồn, ý niệm yếu nhất nên đó cũng là thời gian dễ bị xâm nhập nhất. Mà yêu ma muốn hại người khác thì cũng chọn lúc nửa đêm khi họ đang ngủ say mà ra tay. Hơn nữa một số đoạn kí ức sâu sắc nhất của Thần hồn sẽ được hiện lên trong giấc mơ nên cũng làm cho yêu ma quỷ quái thoáng nhìn thấy được những đoạn trí nhớ đó.
Hiện tại Thần hồn Hồng Dịch đã xuất xác, mà muốn nhập vào giấc mộng của con Thần mã này thì trước hết phải mê hoặc nó khiến nó đi vào giấc ngủ để chuẩn bị nhập mộng mà trao đổi cùng nó. Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy đoạn kí ức được sâu sắc nhất trong ý niệm của con ngựa này.
Đó là chiến trường ở trong sa mạc vô cùng vô tận. Sát khi chấn thiên, khắp nơi đâu đâu cũng là máu, lại còn có ánh đao ánh kiếm rồi kỵ binh thiết giáp xông vào nhau. Trống trận rền vang như sấm. Cờ quạt tung bay.
“ Hai bên đang giao chiến chính là binh lính Đại Kiền cùng Hỏa Vân kỵ của Hỏa La quốc.”
Hồng Dịch lập tức nhận ra ngay cảnh tượng trong trí nhớ của con ngựa Truy Điện này chính là chiến trường giao tranh giữa Đại Kiền và Hỏa La. Bởi vì một phương bên trong binh lính đều mặc trang phục của Đại Kiền và cả cờ quạt cũng đều là văn tự của Đại Kiền cả.
Trên chiến trường, toàn thân Truy Điện đều là giáp trụ, cương giáp dày như vẩy cá bao trùm lên toàn thân từ đầu, cổ, thân thể rồi cả sau mông. Lúc này Truy Điện đã trở thành một “Thiết Mã” thực sự. Thậm chí Hồng Dịch còn cảm giác được bộ khải giáp nặng trịch này nếu như mà khoác lên thân mình thì khẳng định là hắn sẽ bị ép gục xuống rồi. Mà cưỡi trên lưng Truy Điện mã cũng là một đại hán người Hỏa La toàn thân là áo giáp, cầm trên tay hai thanh loan đao Hỏa La đang đón ánh nắng mặt trời chiếu xuống ánh lên một tầng hoa văn. Truy Điện mã cùng đại hán Hỏa La tay múa loan đao này, một người một ngựa giống như là một pháo đài bằng thép di động đang hướng tới phía quân đội Đại Kiền lao thẳng tới.
Phía sau là mấy trăm trọng kỵ binh được trang bị giống như vậy liều chết xung phong, chỉ trong có nháy mắt tạo thành thế không thể chống đỡ, giống như một dòng nước lũ, một trận núi nở, cứ thẳng hướng mà phi đến.
Đây đúng là một dòng nước lũ được tạo bởi sắt bởi thép.
Hồng Dịch nhìn thấy trên chiến trường bao la này, quân của Đại Kiền gồm khoảng mấy ngàn binh lính trong hơn vạn người, được dàn trận tầng tầng lớp lớp bị dòng nước lũ bằng sắt thép này trùng kích. Nhưng chỉ trong có nháy mắt, mấy ngàn người này bị đánh tan. Binh lính chống đỡ phía trước vừa chạm vào con ngựa đang xông tới thì lập tức đã bị đánh bay ra ngoài mà nếu có tránh được thì cũng bị đạ hán Hỏa La đang ngồi trên lưng ngựa kia một đao đoạt mất cái đầu lâu.
Mà dù là cung tên bình thường có bắn tới thì cũng chỉ như châu chấu đã xe, tất cả đều bị giáp trụ bên ngoài ngăn hết, không hề có nhút tác dụng nào.
Đầu người lăn lông lốc trên mặt đất bị vó ngựa dẫm lên liền nát bấy, rải lên trên sa mạc thêm một tầng màu đỏ đỏ trắng trắng mơ hồ.
“ Đây thật sự là chiến trường sao? Quả là rất thảm liệt!”
Hồng Dịch thấy một màn này, trong lòng chấn động mãnh liệt:
“ Đây là Hỏa Vân Kỵ của Hỏa La quốc sao? Thật là quá hung mãnh mà. Nếu không phải họ chỉ có mấy trăm kỵ binh thì thiên hạ này căn bản không có nước nào có khả năng chống đỡ nổi. Chiến mã của Đại Kiền nếu đối mặt với ngựa của Hỏa La thì quả thực là chẳng chịu nổi một kích.”
Trên chiến trường.
Chiến mã của Đại Kiền thấp hơn ngựa của Hỏa La nửa cái đầu nên bất luận là lực lượng, hình thể hay khí thế, lực trùng kích thì quả thực đều không cùng một đẳng cấp, giống như là sự phân biệt giữa một con ngựa thông thường cùng một con đại cẩu vậy.
Nguyên nhân chính là do mấy trăm Hỏa Vân Kỵ binh kết thành một đám liều chết xung phong vào trận của cả vạn đại quân nhưng không ngờ rằng lại tạo thành thế không thể chống đỡ nổi.
Ngay lúc này, một tiếng hét ngân dài từ bên trong tầng tầng lớp lớp đại quân của Đại Kiền truyền tới. Binh lính Đại Kiền như thủy triều tản ra hai bên để lộ ra một đám binh lính Đại Kiền thân mặc cương giáp, được trang bị đầy đủ vũ trang nhất là trên mũ giáp có bộ phận bảo vệ mũi rất đặc biệt.
Trên tay tốp binh lính Đại Kiền đó đều cầm một thanh Cương Phủ cán dài, mặt Phủ lớn như cái bánh xe, cán cầm thì thô biểu hiện rằng cây Đại Phủ này rất rất nặng.
Và số lượng của những binh lính này không tới một trăm người.
Nhưng khi họ đứng ở nơi đó thì lại như một tòa núi lớn nguy nga tiếp đón lấy dòng nước bằng sắt thép đang xông thẳng tới kia.
Dẫn đầu gần trăm binh lính này là một người mặc dù toàn thân mặc áo giáp nhưng Hồng Dịch cảm giác được thân thể hắn cũng không phải là vạm vỡ mà bên trong áo giáp đó dường như chỉ là một thư sinh yếu đuối. Nhưng Đại Phủ xa luân bằng tinh cương trên tay hắn so với đám binh lính bên cạnh còn lớn hơn cả một vòng mà so với người còn phải cao hơn nữa.
Đột nhiên, hắn bỗng nhảy lên tựa như một con báo cất mình, trong chớp mắt chạy tới khoảng cách chừng năm mươi bước, cây Phủ lớn trong tay đón đầu Hỏa Vân trọng kỵ binh của địch.
Hỏa Vân kỵ binh, pháo đài sắt thép nặng ba nghìn cân đang xông tới mãnh liệt bị một phủ này bổ xuống làm áo giáp vang tứ phía còn người trong giáp thì bị chia làm hai nửa.
Chứng kiến một cảnh rúng động lòng người như vậy, Hồng Dịch hắn cũng cảm thấy hãi hùng khiến Thần hồn gần như không thể tự chủ được nữa. Hắn vĩnh viễn không bao giờ nghĩ được rằng con người có thể phát ra được lực lượng cường đại như vậy.
Sau khi người thủ lĩnh kia ra tay thì đằng sau hắn, gần trăm người tay cầm đại phủ cũng dũng mãnh nhảy lên cùng thiết giáp trọng kỵ binh của địch va chạm. Cương thiết hai bên mạnh mẽ xông vào nhau phát ra những ánh lửa mãnh liệt, tạo thành cảnh tượng giống như tất cả cương thiết tại đó đều bùng cháy lên vậy.
Ầm ầm!
Đại hán trên lưng Truy Điện đang gặp phải thủ lĩnh kia của “Phủ binh”, một đao của hắn chém ra nhưng lại rơi vào khoảng không. Mà người thủ lĩnh kia lại nhanh như chớp nhảy lên, một búa quét ngang vào giữa thân thể đại hán nọ. Đại hán toàn thân là giáp trụ nặng tới ba trăm cân giống như một bù nhìn bay thẳng ra ngoài.
Ngay sau đó, người thủ lĩnh này nhảy, ngồi lên trên lưng Truy Điện. Truy Điện mãnh liệt giãy dụa, xóc lên xóc xuống nhưng mà người thủ lĩnh của “Phủ binh” này hừ lạnh một tiếng rồi áp lực dồn cả xuống phía dưới. Ầm ầm! Truy Điện lập tức không chịu nổi, bốn vó quỳ cả xuống giữa sa mạc. Trong nháy mắt này, Hồng Dịch cảm thấy được nỗi nhục khôn cùng trong ý niệm của Truy Điện.
- Đại Kiền vạn tuế, Vương gia thiên tuế….
Bốn phía vang lên tiếng tung hô như sấm.
Hồng Dịch giờ mới biết được người thủ lĩnh này chắc chắn là Đại Kiền Vương gia Thần Uy Vương Dương Thác, cũng chính là Võ Thánh cùng nổi danh với phụ thân Hồng Huyền Cơ của mình.
Trong lòng vừa động, Hồng Dịch đột nhiên Quan tưởng thi triển ra Thần Hồn thuật.
“ Dạ Xoa vương!”
Ý niệm xoay chuyển, tôn Dạ Xoa thân cao ba trượng, toàn thân lân phiến, mặt mũi hung tợn, tay cầm Cương xoa mạnh mẽ vọt ra, chỉ một xoa liền đem Thần Uy vương trong ý niệm của Truy Điện đánh bay đi rồi sau đó rít lên mãnh liệt khiến trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn bao phủ lên toàn bộ thiên quân vạn mã của Đại Kiền.
Bốn phía hiện giờ chỉ là một màu đen tối.
Đột nhiên, trong lúc đó kim quang chợt loé lên, bầu trời như được mở ra, thân thể cao cao của Hồng Dịch ngồi ở giữa trung tâm còn Dạ Xoa vương thì lại quỳ bái ở dưới mặt đất.
“ Dạ Xoa vương trở về.”
Thanh âm Hồng Dịch phát ra, Dạ Xoa vương nọ rít lên một tiếng rồi hướng lên trên bàu trời bay tới. Mà trong mộng, ánh mắt Truy Điện mã tràn ngập sự khiếp sợ nhìn lên hình ảnh to lớn đó của Hồng Dịch trên bầu trời.
Chỉ trong sát na, thể xác Hồng Dịch đã quy vị. Toàn bộ những cảnh tượng trong giấc mộng đều đã biến mất. Truy Điện mã lắc lắc cái đầu, trong ánh mắt nó đầy sự mê hoặc. Sau khi tỉnh lại, nó dường như đối với giấc mơ vừa rồi của chính mình cảm thấy vô cùng kì quái. Nhưng ngay khi vừa mở mắt, nhìn thấy Hồng Dịch thì trong đôi mắt của Truy Điện lộ ra vẻ khiếp sợ không thể che giấu.
“ Dạ Xoa vương trở về!”
Hồng Dịch mỉm cười với Truy Điện nói ra câu nói vừa phát ra trong mộng.
Hiển nhiên Truy Điện mã từng được trải qua sư huấn luyện rất tốt nên có thể nghe hiểu tiếng người nói, nhìn ra được cả ý của người nên vừa nghe thấy thanh âm của Hồng Dịch rồi nhìn cả nét mặt hắn thì toàn thân ngựa chấn động, trên cái mặt thật dài đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như của con người vậy.
Hồng Dịch vẫn mỉm cười như trước tới vuốt lên bộ lông như Hỏa Vân trên người Truy Điện. Hắn cảm thấy được con ngựa nóng tính này đã hoàn toàn bĩnh tĩnh rồi đột nhiên, hắn nắm lấy yên ngựa, xoay người nhảy lên lưng con Thần mã này. Còn “ Truy Điện mã” thì lại rất an tĩnh, không mảy may có chút xao động hay lắc lư nào.
Bình luận truyện