[Dịch] Dương Thần - Sưu tầm
Chương 20 : Thương thần (Thần hồn bị thương)
.
Ngày hôm nay đã xong. Tuần sau tại hạ phải tập trung thi nên có thể cuối tuần sau sẽ lại tiếp tục! Thân!
Mà mấy chương đầu do mới dịch nên còn rất nhiều nhiều sạn. Khi nào thi xong thì mình sẽ edit lại. Hay có đại ca nào văn hay chữ tốt có thể giúp mình cũng được. Đa tạ trước nha!!!!
“Thích khách đã bị bản hầu giết chết, đều lui ra đi, không cần quá ồn ào để tránh kinh động gia quyến, thu thập thi thể rồi chôn đi. Kính nỗ vệ, Mạch đao vệ cũng lui ra cả đi.”
Những ánh đuốc chiếu nên khuôn mặt trông bình thường của Võ Ôn hầu Hồng Huyền Cơ lóe lên không ngừng.
Trên mặt đất vẫn đầy đủ hai đạo sĩ bị trường kiếm xuyên thủng qua ngực.
Phía sau Hồng Huyền Cơ là một hàng đao thủ cung bộ(???) đứng thẳng, trường đao tuốt vỏ, thân mặc trọng giáp nhưng vẫn hô hấp thoải mái giống như chỉ mặc vũ y, toát ra khí thế lẫm liệt bưu hãn.
Đây là hộ vệ tinh nhuệ trong Hầu phủ,”Mạch đao vệ”!
Trong tay bọn họ là trường đao được luyện nhiều lần bằng tinh cương, hết thảy đều rộng bằng bốn ngón tay, dài chừng gần bằng một người, mỗi người đứng đó đều hung hãn tựa hồ có thể chém cả người lẫn ngựa thành hai mảnh.
Đó là tính chất đặc biệt của ”Mạch đao”, Hồng Huyền Cơ khi còn thanh niên, đã từng mang theo”Mạch Đao binh”, lấy tám trăm bộ binh phá tan vòng vây của một ngàn hắc giáp tinh kỵ Vân Mông đế quốc, sáng tạo ra thần thoại lấy Bộ phá Kỵ( lấy bộ binh phá kỵ binh).
Mà hiện tại phủ trong”Mạch đao vệ” tuy rằng chỉ có ba mươi người, nhưng mỗi người đều là từng trong ”Mạch đao binh” tinh nhuệ, là thân binh tùy thân cảu Hồng Huyền Cơ.
Bên trong “Mạch đao vệ” tùy tiện một võ sư đều có thể tay không địch được hơn mười quân nhân.
Huống chi sau khi bọn họ toàn thân áo giáp, cầm trong tay”Mạch đao”?
Đó đều là những võ sư chiến sĩ sống trong thi sơn huyết hải, ngàn quân chọn một, quỷ thần không thể tới gần!
Hơn đáng sợ chính là, bốn phía còn rải rác ba mươi bốn mươi hộ vệ cầm trong tay kính nỗ( nỏ mạnh) đã lên dây, cảnh giác nhìn bốn phía, đều chuẩn bị ngắm để bắn ra bất cứ lúc nào.
Đây là Hầu phủ”Kính nỗ vệ”!
Trong tay bọn họ nỗ cơ một màu đỏ sậm, trên thân cơ còn có vạch ngắm. Dây cung được kéo căng cảm giác tràn ngập lực lượng, chỉ cần không để ý một chút thì sẽ cảm thấy rằng mũi tên đã xuyên vào cơ thể rồi!
Đây là ”Thần Tí nỗ” do Đại Kiền vương triều đặc chế, lực lượng ước chừng tam thạch( cũng chính là ba trăm cân ), cho dù là võ sĩ cũng phải lấy chân mới có thể mở nỗ đem tên lên trên dây cung, nhưng những nỗ thủ này cư nhiên lại có thể lấy tay dễ dàng kéo mở!
“Thần Tí nỗ” trong năm mươi bước có thể bắn thủng thiết giáp!
Tam mươi bốn mươi cái nỗ chuẩn xác cùng bắn, cho dù là cao thủ võ thuật cao cường cũng đều phải nuốt hận đương trường.
Mạch Đao vệ cung bộ hoành đao hộ vệ bốn phía, Kính Nỗ vệ thiết tên đã lên dây cung tỏa ra bốn phía, Hồng Huyền Cơ đứng ngay tại chỗ, trong ánh lửa chiếu rọi, hắn cẩm y hoa phục, mũ tử kim, giống như là một võ học cự nhân vĩnh viễn cũng vô pháp bị đánh bại.
“Dập đuốc đi! Không cần kinh động tới người nhà! Tử thi mang đi! Đem đi chôn cất!” Sau nghe Hồng Huyền Cơ lên tiếng, một đầu lĩnh Mạch Đao vệ đưa tay giơ lên.
Thương!
Chỉ một thanh âm ba mươi thanh đao đã vào vỏ, đều đặn đến đáng sợ.
Đuốc đồng thời được dập tắt chỉ còn lại tàn lửa.
“Hầu gia, mạt tướng tới muộn, thỉnh Hầu gia trách phạt!”
Đầu lĩnh Mạch Đao vệ kia từng bước tiến lên, đứng trước mặt Hồng Huyền Cơ sau đó quỳ một đầu gối xuống.
Hắn cũng không có quỳ hẳn xuống, bởi vì trên người áo giáp nặng nề nên không thể toàn bộ thi lễ. Đại Kiền vương triều”Lãnh cương trọng giáp” đều do lãnh thiết rèn thành toàn bộ giáp trụ nặng một trăm hai mươi cân. Chỉ có đại tướng võ nghệ cao cường mới có thể sau khi mặc vào vẫn có thể đi lại thoải mái.
“Ta mới cùng thích khách nói với nhau được hai câu công phu, các ngươi liền y giáp trên người, binh khí trong tay mà tới, loại động tác này so với lúc trước còn trong quân đội thời gian còn muốn nhanh ba hơi thở, ta thế nào lại trách phạt các ngươi.”
Võ Ôn hầu Hồng Huyền Cơ nói xong, đưa tay xuống dưới áp lên,”Cỡi áo giáp, quay về ngủ đi.”
“Nhưng mà, Hầu gia, an toàn của ngài....”
“Thiên hạ này có thể giết được ta, ngoài thần tiên tu thành Dương thần, chỉ còn có võ đạo cực hạn Nhân tiên. Đáng tiếc hai loại người này, thiên hạ còn chưa có xuất hiện........”
Hồng Huyền Cơ ngẩng đầu nhìn trời,”Bạch Tử Nhạc, ngươi nếu muốn tới tìm ta giao thủ, đừng làm ta thất vọng mới được.”
Nhìn bộ hạ rời khỏi, Hồng Huyền Cơ nhớ tới cảm giác được du hồn vừa rồi:” Du hồn kia đã bị ta làm thương thần ( bị tổn thương tới tinh thần, thần hồn), cho dù chạy thoát cùng lắm thì cũng chẳng có gì, thần hồn sợ rằng đã bị thương qua nặng cũng không khôi phục được, hơn mười ngày sẽ như đèn dầu cháy hết.”
.................................................. .................................................. ...........
Du hồn Hồng Dịch nhanh chóng nhẹ nhàng đi ra ngoài, khiếp sợ chạy như lang.
May mắn hắn là du hồn, vô hình vô chất, có thể xuyên tường nhập vật không chịu ngăn cản nào, nếu không cứ thế đâm tới đã sớm bị đầu rơi máu chảy rồi.
Chạy thẳng tới bên trong tiểu viện của mình tại góc tây bắc Hầu phủ, thần hồn liền về xác. Hồng Dịch như trước vẫn hoảng hồn chưa thôi, cảm giác được thân thể trái tim nhảy lên phang phang phanh, đầu óc sung huyết tựa như rất buồn ngủ.
Là một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Người đọc sách chú ý ung dung bình tĩnh, gặp chuyện không nhanh không chậm, cho dù là đao phủ kề đao trên cổ thì tim không nhảy mày không cau, đó là cảnh giới tu tâm định thần, xem ra ta còn rất xa chưa có đạt tới.”
Qua cả buổi trời, Hồng Dịch một chút cũng không có định chẳng được thần, cảm giác rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được nên cũng vô pháp nghỉ ngơi.
Đầu có cảm giác muốn nổ tung nên.
“Đây là bị thương tới thần hồn....”
Hồng Dịch biết mình vừa rồi du đãng đến chính phủ do quá khiếp sợ, hơn nữa trên đường du hồn chạy như điên nên đã làm tổn thương tới thần hồn.
Đại hỉ( quá vui) thương thần, đại bi( quá đau thương) thương thần, đại khủng, đại cụ, đại kinh, đại chấn, đều là phi thường hao tổn tinh thần. Điểm này, không nói là người tu luyện biết, cho dù là người đọc sách cũng biết.
Có thư sinh, ngẫu nhiên nhìn thấy một nữ tử đẹp tuyệt vời, sau trở về cơm nước không màng tới, cả ngày ảo tưởng, mười ngày nửa tháng càng trở nên gầy yếu, cuối cùng bệnh nặng mà chết, cũng là bị thương tổn thần hồn.
Sau khi thương thần, tinh thần và thể lực người phi thường mệt nhọc, chỉ là không thể ổn định trở lại được, cũng vô pháp nghỉ ngơi cho tốt. Cả ngày lẫn đêm mất ngủ hay quên, tâm phiền ý loạn.
Hồng Dịch tinh thần thế nào cũng không thể tập trung, cũng không thể bình tĩnh, càng đừng nói là khôi phục đến tình trạng tâm tĩnh như mặt nước.
Đót lên một cây đàn hương để định thần, Hồng Dịch lại rửa tay, sau đó mài mực định thần, viết chữ ”Tĩnh”.
Nhưng mà lúc này, phương pháp này tự nhiên lại mất linh.
Tĩnh tâm không được, ảnh hưởng làm hình dáng của chữ trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, mao biên tùng sinh(???), trình độ thư pháp hoàn toàn mất đi.
“Tâm không thể tĩnh, chữ ”Tĩnh” tự nhiên sẽ viết không tốt. Hình dáng của chữ này, đã biểu hiện rằng trong lòng ta đang mất bình tĩnh... Cũng không biết phụ thân có phát hiện ra ta không,có nhìn ra dấu vết ta để lại không?” Hồng Dịch nhìn chữ trên bàn viết trong lúc mất bình tĩnh, đem giấy cuốn lại.
“Ngủ cũng ngủ không được, tinh thần cũng không yên tĩnh trở lại, như vậy đã bị tổn hại tinh thần sẽ hồn bay phách lạc, sợ rằng không quá mười ngày, ta liền như đèn dầu cháy hết mà chết.” Hồng Dịch cười khổ.
“Ân, hay là xem một chút Di Đà kinh đi.”
Hồng Dịch từ trong người lấy ra ”Di Đà kinh“, ttrair rộng ở trên giường, nương theo ánh sáng bên ngoài mà hân thưởng.
Lần này hắn cũng không phải đọc nội dung kinh văn, mà là thuần túy từ góc độ thư họa hân thưởng chữ cùng bức họa ở chính giữa quyển này.
“Những chữ này cho dù là đương đại nhà đại thư pháp Vương Khải Chi cũng sợ rằng không viết ra được, ta nếu là có bút tự như vậy, thời điểm thi khoa cử không cần phải làm kinh nghĩa, viết ra cũng tới cao trung rồi. Thần vận của Di đà đại Phật tôn cũng là thiên hạ vô song. Cho dù là người am hiểu vẽ những nhân vật tôn giáo Họa thánh Kiền Đạo tử, cũng tuyệt đối vẽ không nổi......”
Họa thánh Kiền Đạo tử là họa sĩ có thành tựu cao nhất tại Đại Kiền vương triều, tối am hiểu vẽ về các nhân vật tôn giáo, đã từng vô số đạo quán, phật tự đều thỉnh hắn đi vẽ thần tiên đồ, mỗi một bức tranh giá cả đều giá trị vạn kim.
“Di Đà kinh sở dĩ là vô thượng kinh thư, cũng không ở chỗ nó pháp quyết cao thâm như thế nào, đường tu hành, cũng không có bất cứ đường tắt nào để đi. Pháp quyết cao minh tới đâu, không có khả năng tu một lần thành Dương thần. Nhưng mà chỗ tôn quý của kinh này chính là thư pháp cùng họa nghệ thần vận...... Chữ viết, tranh vẽ, bao hàm phật giáo tinh túy thuần khiết nhất. Ta tuy rằng không thờ Phật, nhưng mà không thể không đối với họa nghệ, thần vận bực này mà tâm sinh kính ngưỡng.....”
Đột nhiên trong lúc đó, Hồng Dịch trong lòng sinh ra một tia minh ngộ.
Hắn là lấy ánh mắt thuần túy thưởng thức thư pháp họa nghệ.
Tia minh ngộ vừa hiện, tôn Di đà đại Phật nọ liền khắc thật sâu trong đầu mình.
Ầm vang!
Ở nơi sâu thẳm trong linh hồn Hồng Dịch, giống như đột nhiên có nhiều hơn một tôn Phật, huyền phù trong hư không.
Tưởng tượng rằng Quá Khứ Phật tượng này có khuôn mặt giống kiếp trước của mình, tâm tư Hồng Dịch đột nhiên vô cùng an bình, cảm giác được hư không vô cùng vô tận, trời đất bao la, mặc ta ngao du.
Hồng Dịch tâm thần vô cùng điềm tĩnh, không còn cảm giác hao tổn tinh thần. Mà thần hồn vô cùng ấm áp, thoải mái như được tắm mình trong ôn tuyền.
Ngả đầu xuống ngủ, một đêm vô mộng.
Vừa tỉnh lại sắc trời đã sáng rõ.
“Ngủ thật ngon, giống như vừa ngả đầu xuống trời đã sáng rồi vậy.”
Hồng Dịch sáng sớm thức dậy, chống lưng, hô hấp một cái thấy thần thanh khí sảng, mở miệng thở ra một hơi, cư nhiên không có một chút hương vị khẩu xú( miệng hôi).
Đêm qua buổi tối sau khi dính cái loại cảm giác thương thần làm mình hoảng sợ không ngừng, mệt mỏi vô cùng, rồi lại không có cách nào ngủ được đã hoàn toàn biến mất, thay thế chính là tin tưởng cùng thỏa mãn vô cùng.
Hồng Dịch biết, những thương tổn thần hồn toàn bộ đều đã khỏi.
Tu hành “Di Đà kinh“, không tại so pháp quyết tinh thâm như thế nào mà công hiệu lớn nhất chính là bức họa trên kinh sách, sau khi lĩnh ngộ được thần vận, tưởng tượng rằng Phật này đi vào trong suy nghĩ, có thể trấn áp hết thảy khủng bố, tiêu trừ hoan hỉ. Rất nhanh chữa trị cho thần hồn bị hao tổn.
Người tu luyện, thần hồn xuất xác, tránh không được đa dạng các loại tổn thương. Mà tưởng tượng ra bức tượng trong Di Đà kinh, có thể bằng tốc độ nhanh nhất, chữa trị cho thần hồn.
Rất giống như là người luyện võ, không khỏi bị thương cân động cốt. ”Thương cân động cốt một trăm ngày” phải tu dưỡng một trăm ngày mới tốt, nhưng mà nếu có linh đan diệu dược, ngày thứ nhất bị thương tới gân, chỉ cần đắp lên, ngày hôm sau đã tốt rồi. Người luyện võ kia tốc độ tiến bộ sẽ nhanh thế nào? Sẽ cường đại cỡ nào?
Phật tôn trên ”Di Đà kinh“nọ, đỉnh cao của họa đạo, tưởng tượng rằng có tồn tại trong thần hồn ý niệm, hiệu quả chính là giống như linh đan diệu dược! Có diệu dụng an thần vô thượng.
Trong một đêm, thần hồn tổn thương của Hồng Dịch đã toàn bộ khôi phục.
Tình trạng như vậy, ngay cả Hồng Huyền Cơ cũng không thể đoán trước được.
Bình luận truyện