[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 12 : Quy củ của Mã mỗ
.
Mà mã nô khác nhìn thấy thế không khỏi rùng mình một cái, liếc mắt nhìn nhau định lặng lẽ rời khỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của Diệp Húc: “Còn muốn chạy sao?”
“Thất gia ngài tha mạng!” Mấy người này vội vàng quỳ xuống, lạy như máy.
Ngay cả Sa Thông Thiên tu luyện Thiên Ma Luyện Cốt công tới lục trọng còn chết trong tay Diệp Húc, huống chi bọn họ?
Trong mắt Diệp Húc lộ ra vẻ chán ghét: “Ta từ trước tới nay ân oán rõ ràng, có thù tất báo, người khác kính ta một thước, ta kính lại một trượng. Người khác có thù với ta một cái, ta đấm hắn một quyền! Mấy người các ngươi hiện giờ biết phải làm gì chưa?”
Mấy người liếc nhau, trong đó một mã nô bạo gan nói: “Thất gia có ý gì?”
Diệp Húc ánh mắt đảo qua phân ngựa trên xẻng lạnh lùng nói: “Ăn đi!”
Mấy mã nô này vẻ mặt đau khổ, nhảy tới trước cái xẻng, chộp tới phân ngựa.
“Ghê tởm!”
Diệp Húc nhìn một lát, cũng không có tâm tư tính toán với mấy tiểu nhân vật này, đi ra khỏi chuồng.
Đột nhiên hắn dừng chân, chỉ thấy chuồng bên cạnh, một lão nhân ánh mắt hung ác nham hiểm đang lạnh lùng nhìn hắn.
Diệp phủ ngoại môn tổng quả, Càn Khôn Thủ Diệp Ly!
“Thất gia, ta sớm nói qua, ngươi sớm muộn gì có ngày ở trong tay ta!”
Diệp Ly âm trầm cười ngạo nghễ nói: “Diệp Thiếu Bảo còn không quỳ xuống nhận tội?”
Diệp Húc ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Diệp Ly ta vì sao phải quỳ ngươi?”
Diệp Ly cười ha hả, ánh mắt ngày càng âm u lạnh lẽo, một có khí thế linh hoạt sắc bén tới cực điểm đột nhiên phát ra bao phủ lấy toàn thân Diệp Húc. Khí thế võ đạo tiên thiên của lão gắt gao bao chặt lấy Diệp Húc, điềm nhiên nói: “Bởi vì ngươi là mã nô, mà ta là tổng quản ngoại phủ! Diệp gia ngoại môn tổng quản, chính là để quản lý đám nô tài các ngươi đó! Ngươi vô cớ ra tay, đánh chết quản sự chuồng ngựa Sa Thông Thiên, coi trời bằng vung. Chiếu theo gia quy của Diệp phủ, đây chính là tử tội, có thể giết ngay tại chỗ! Ngươi còn không quỳ xuống cầu ta sao? Nói không chừng ta còn có thể lưu lại thi thể của ngươi!”
Khí thế của lão trầm trọng như núi, ở bên trong khí trường này, Diệp Húc chỉ cảm thấy mình như một gốc cây nhỏ, bị ép tới mức không gượng dậy đầu nổi.
Tu vi của Diệp Ly có thể nói là khủng bố, Diệp Húc thậm chí cảm thấy, tu vi của lão so với chính mình hồi trước còn mạnh hơn mấy lần, không hổ là cao thủ đã bước vào cảnh giới tiên thiên hơn mười năm!
“Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Khí thế của Diệp Ly đột nhiên nặng hơn vài phần, ép tới cốt cách của Diệp Húc phát ra những tiếng vang ba ba. Hắn khinh thường động thủ với Diệp Húc mà muốn dùng khí thế ép Diệp Húc quỳ gối xuống trước mặt mình sau đó mới xử quyết hắn.
Vài ngày không thấy, Diệp Húc từ một người kinh mạch phế hết trói gà không chăt, đã trở thành cao thủ có thể giết chết Sa Thông Thiên. Loại tốc độ tăng trưởng khủng bố này làm cho Diệp Ly không lạnh mà run.
Chiếu theo tốc độ trưởng thành này, chỉ sợ không đầy một năm, Diệp Húc sẽ lần nữa bước vào cảnh giới tiên thiên, trở thành vu sĩ!
Nếu Diệp Húc trở thành vu sĩ, lấy tính cách và thủ đoạn của hắn, Diệp Ly gần như có thể khẳng định kết cục của mình sẽ vô cùng thê thảm!
Bởi vậy sát khí trong lòng hắn đã động, bất chấp chuyện thèm nhỏ dãi tô Kiều Kiều, mà tính toán trực tiếp ra tay giết chết Diệp Húc, loại bỏ tai họa ngầm này.
Nếu là từ trước, Diệp Ly quả quyết không dám động tới một cọng tóc của Diệp Húc. Nhưng hiện giờ Diệp Húc chẳng qua chỉ là một mã nô, cho dù là xử tử hắn cũng không có người nói gì cả. Thậm chí không chừng còn có một số tông thất đệ tử vỗ tay khen ngợi hắn nữa!
Thương Minh chân khí trong cơ thể Diệp Húc điên cuồng vận chuyển, đau khổ chống đỡ, thủy chung không ngã, cười lạnh nói:
-Diệp Ly, ngươi quên đây là mã trường sao? Ngươi muốn xử trí ta, còn phải hỏi chủ nhân mã trường đã!
“Mã Tam Bảo sao?”
Diệp Ly cười ha hả, khí trường giống như một cơn lốc xoáy, gắt gao vây khốn Diệp Húc, cười lạnh nói: “Tư chất của ta so với hắn hơn, bối phận cũng cao hơn, được nội phủ tổng quản Diệp Tư Mẫn đại nhân ban thưởng họ Diệp. Mà Mã Tam Bảo xuất thân từ mã nô, may mắn mới được trở thành vu sĩ, có tư cách gì nói chuyện trước mặt ta?”
Lúc này, đột nhiên một thanh âm từ sau lưng hắn truyền tới: “Diệp Ly, ở trong mã trường của ta lúc nào tới lượt ngươi khoa tay múa chân?”
Diệp Ly ánh mắt phát lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mã Tam Bảo không biết đã hiện ra sau lưng lão từ khi nào, ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên đem lời của hắn nghe lọt vào tai.
Mã Tam Bảo thản nhiên nói: “Ở trong mã trường của ta, phải tuân theo quy của của Mã mỗ. Diệp Ly tuy rằng ngươi là tổng quản ngoại phủ, nhưng không có tư cách động tay vào chuyện của mã trường ta!”
Diệp Ly râu tóc không gió mà động, đầu bạc tung bay, khí trường của hắn mạnh mẽ tập trung vào Mã Tam Bảo. Tuy nhiên khí trường của hắn còn không tới bên người Mã Tam Bảo, đã bị tiêu tan vô hình. Trong lòng lão không khỏi rùng mình, biết thực lực của thanh niên áo xanh này sâu không lường được, mình còn xa mới là đối thủ!
“Vu sĩ thật sự hùng mạnh vậy sao? Ngay cả ta thăm dò cũng không ra sâu cạn của hắn?”
Diệp Ly ánh mắt ngưng tụ, muốn trở thành vu sĩ, tuổi phải không quá ba mươi, đạt tới tu vi võ đạo tiên thiên. Hắn trở thành võ đạo tiên thiên cao thủ khi đã ba bảy tuổi, bởi vậy không thể trở thành vu sĩ, khiến hắn thương tiếc cả đời.
Nghĩ tới đây, Diệp Ly đột nhiên cười ha hả, bộ mặt âm u lạnh lẽo, lấy tay vuốt chòm râu trên mặt cậy già lên mặt nói: “Mã trường chủ, chuyện này đích thật là ta vượt quyền. Tuy nhiên lão phu ngược lại muốn xem ngươi xử trí thế nào! Nếu xử trí không tốt, đừng trách lão phu nhiều chuyện, bẩm báo lên Diệp tổng quản nội phủ!”
“Ngươi muốn dùng nội phủ ép ta?”
Mã Tam Bảo ánh mắt chuyển lạnh, Diệp Ly là nô tài của Diệp Tư Mẫn tổng quản nội phủ cho nên Diệp Tư Mẫn mới đề bạt hắn lên làm tổng quản ngoại phủ.
Diệp Ly ngụ ý, nếu không xử trí Diệp Húc, hắn sẽ bẩm lên Diệp Tư Mẫn. Diệp Tư Mẫn cũng là vu sĩ, tu vi cực cao, ở Diệp gia có quyền thế lớn, là một trong ba người đương quyền lớn nhất Diệp gia!
Diệp gia cũng không phải bền chắc như thép, quả thật Diệp Tư Đạo là người cầm quyền cao nhất Diệp phủ Nhưng Diệp Tư Đạo lại say mê tu luyện, thời gian phần lớn không quản lý công việc của gia tộc. Quyền lực bên trong gia tộc đều nằm trong tay nhị bá Diệp Tư Mẫn, tứ bá Diệp Tư Triết cùng thập tam thúc Diệp Tư Nhiên. Ba người này nhìn như hòa khí, nhưng trên thực thế tranh đấu gay gắt, tranh quyền đoạt lợi.
Chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên ở Diệp gia cả, Diệp Húc cũng nghe thấy.
Mã Tam Bảo cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Diệp Húc nói: “Thất gia, ngươi làm ngựa bị dơ, phải tẩy rửa sạch sẽ chỗ này. Đây là quy củ của Mã mỗ! Diệp Ly xử trí thế này ngươi vừa lòng chứ?”
“Mã Tam Bảo ngươi…”
Diệp Ly giận tím mặt, tức giận tới hai tay phát run, sau lúc lâu nói không ra lời đột nhiên xoay người cười lạnh nói: “Mã Tam Bảo, lão phu đi cầu còn lâu hơn ngươi đi bộ nhiều. Ngươi vì một tiểu bối mà dám đấu với ta sao? Ngươi chờ nội phủ xử lý đi!”
Mã Tam Bảo hừ lạnh một tiếng, Diệp Húc có chút bất an không yên chắp tay nói: “Đa tạ trường chủ giải vây, trường chủ bởi vì ta mà đắc tội với nội phủ tổng quản Diệp Tư Mẫn, chỉ sợ…”
Mã Tam Bảo sắc mặt thản nhiên: “Ta chỉ nghe phủ chủ phụ trách không thuộc phụ trách của nội phủ. Nói nữa ta sở dĩ làm như vậy cũng không phải vì ngươi, mà là lão cẩu Diệp Ly này làm hỏng quy củ của ta. Không ngờ cậy già lên mặt, dám động tay chân với mã trường này!”
Mã Tam Bảo cười ngạo nghễ: “Ở mã trường của ta, sẽ phải theo quy củ của ta! Thất gia, chuồng ngựa còn dơ, còn không nhanh dọn sạch? Hay là ngươi cũng muốn làm hỏng quy củ của ta?”
Diệp Húc xoay người đi vào chuồng ngựa, trong lòng có chút cảm động, Mã Tam Bảo nhìn như lạnh lùng, mỗi câu không rời hai chữ “quy củ”, gần như cứng nhắc tới mức không biết điều rồi. Thế nhưng kỳ thực người này mặt lạnh, tâm thiện, là bằng hữu đáng để kết giao.
Có loại bằng hữu này, tuyệt đối không cần phải lo lắng hắn ở sau lưng đâm người một đao, thậm chí hắn còn có thể giúp ngươi đỡ một đao nữa!
Diệp Húc mấy ngày nay trải qua nhiều việc, có thể nói là đã nhìn thấy nhân tình ấm lạnh rồi, biết rõ loại tình hữu nghị này có bao nhiêu quý báu!
Bất tri bất giác, tới ngày phát tiền công cuối tháng rồi, Diệp Húc tiến tới nhận công, lĩnh ba lượng bạc vụn, Tô Kiều Kiều cũng lĩnh một lượng bạch.
Tiểu nha đầu kia cầm chặt lấy bạc hưng phấn sôi nổi, quay chung quanh Diệp Húc đổi tới đổi lui.
Diệp Húc không khỏi buồn cười, trêu ghẹo nói: “Kiều Kiều trước kia tùy tiện lúc nào ta cho ngươi mấy lượng bạc. Chưa lần nào không nhiều hơn lần này mấy lần, cũng không thấy ngươi cao hứng như vậy.”
“Trước kia không giống! trước đều là thiếu gia ban cho, hiện giờ là do Kiều Kiều tự tay kiếm được!”
Tô Kiều Kiều hưng phấn mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt sáng trong suốt, đột nhiên đảo mắt, giữ chặt tay của hắn năn nỉ nói: “Thiếu gia, hôm nay là lễ hội Thải Cổ (lễ hội giẫm trống) mỗi năm một lần, không bằng chúng ta đi dạo trong thành được không?”
Diệp Húc nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, chần chừ một chút. Trước kia mình tập võ đạo cũng chưa từng bồi tiếp nàng như vậy, hiện giờ không là tông thất đệ tử, ngược lại có nhiều thời gian hơn.
Hơn nữa mấy ngày nay Tô Kiều Kiều có chút vất vả, chẳng những khổ tu võ nghệ, hơn nữa còn rút thời gian ra làm việc vặt ở mã trường kiếm tiền. Nếu không phải thì Mã Tam Bảo cũng không chia tiền công cho nàng.
Cô gái nhỏ này trên phương diện võ đạo thiên phú kinh người, hiện giờ đã đem Huyền Minh chân khí luyện tới có chút tiểu thành. Chân khí tiến dần từng bước, qua không lâu nữa sẽ luyện thành Huyền Minh chân khí nhất trọng. Mà mấy ngày trước Diệp Húc cũng thuận lợi bước vào cảnh giới tứ trọng, cuối cùng cũng có chút lực bảo vệ mình.
Nghĩ tới đây, Diệp Húc bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Tô Kiều Kiều hoan hô một tiếng lao ra khỏi phòng: “Nô tì đi thay quần áo!”
Bình luận truyện