Dị Thế Tà Quân
Chương 9 : Tẩy tinh phạt tủy
.
Quân Tà vẫn rơi vào trạng thái kì diệu khó lòng diễn tả được, không buồn không vui, tiếp tục bảo trì trạng thái vận công, giống như chưa hề phát giác ra điều gì đặc biệt.
Khai Thiên Tạo Hoá công tất nhiên thần diệu khó lường, có thể nói là kim cổ khoáng thế kì công, nhưng đạo trời công bằng, muốn tu luyện công pháp nghịch thiên kiểu này thì kiểm tra tâm tính và lòng kiên nhẫn của kẻ có may mắn sở hữu nó chính là cửa ải khó khăn nhất phải vượt qua, thật sự cần phải có nghị lực lớn, ý chí kiên trì bất khuất không chịu từ bỏ, ngoài ra cũng phải có vận khí thật tốt.
Cho nên từ xưa tới nay, bộ công pháp này đã qua tay không ít người, nhưng kẻ tu tập nó thành công lại đếm trên đầu ngón tay. Cứ nghĩ là biết, một kẻ tâm tính không đủ kiên nhẫn thì sau khi vận công chừng 100 chu thiên mà chưa thấy chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ cho rằng đây là loại công pháp vô dụng lừa bịp mà từ bỏ, liên tục chịu đựng thứ cảm giác giống như húc đầu vào đá này không phải kẻ nào cũng có khả năng. Tâm trí không đủ mạnh mẽ, căn bản không thể chịu đựng, còn dạng quái thai chưa từng có kinh nghiệm tu luyện mà đủ sức vận hành một hơi mấy trăm ngàn chu thiên như Quân Tà, quả thật có một không hai, tuyệt đối là quái vật trong loài người.
Cứ cho là có người đủ nghị lực để kiên trì, nhưng sớm muộn cũng bị tẩu hoả nhập ma do thần thức không đủ cường đại mà tiếp nhận!
Nhưng Quân Tà lại tình cờ đáp ứng đầy đủ tất cả những yêu cầu khắt khe nhất để tu luyện công pháp này, hắn vốn là một kẻ cực kì cứng cỏi, chỉ cần hắn muốn làm chuyện gì, thì nhất định sẽ làm tới cùng. Nói dễ nghe thì loại tính cách này gọi là cố chấp, còn nói khó nghe chính là đầu đá, não có bệnh. Kẻ khác đầu chưa đụng tường cứng, chưa quay lại, nhưng Quân Tà hắn dù đụng tường cứng thì thà dùng đầu đập vỡ tường chứ quyết không quay lại. Có thể đoán rằng vị tiền bối đã sáng tạo ra Khai Thiên tạo Hoá công này cũng là một tên vương bát cứng đầu như lừa, lão và Quân Tà khác nào bợm lớn gặp bợm nhỏ.
Ngoại trừ tâm tính, phúc duyên của Quân Tà cũng là một nguyên nhân rất lớn. Hồng Quân tháp chính là phúc duyên lớn nhất của hắn, bản thân không có Nữ thần may mắn kè kè bảo hộ, quyết không có cơ hội nhập môn tu luyện.
Hơn nữa, Quân Tà còn là linh hồn xuyên việt, thần thức vốn không yếu, có thêm Hồng Quân tháp hỗ trợ, đã hoàn toàn hợp nhất với thân thể của Quân Mạc Tà, thần thức hắn càng thêm cường đại. Tưởng rằng phải thất bại, không ngờ sau một đêm cửa ải khó khăn nhất đã bị hắn thuận lợi vượt qua!
Thành tích này e rằng sẽ biến thành vô tiền tuyệt hậu!
Nê Hoàn cung ở đỉnh đầu nhảy lên mỗi lúc một mạnh, càng về sau càng biến tấu thành có quy luật, liên tục nóng lên, khuôn mặt Quân Tà thoáng chốc đã biến thành đỏ bừng....
Vô thanh vô thức trời đã gần sáng. Quân Tà cảm thấy rất rõ ràng luồng khí mỏng manh như sợi tơ đang vận hành trong thân thể kia càng lúc càng trở lên sinh động, dần dần biến thành một dòng chảy ổn định.
Đúng lúc luồng khí biến thành dòng chảy ổn định, Quân Tà bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tràn đầy ánh sáng ánh sáng muôn màu, cực kì sặc sỡ, giống như muôn triệu đoá hoa đột nhiên nở bừng trước mặt, đồng thời một tiếng nổ vang rền như sấm vang lên trong đầu, trong nháy mắt sấm sét ầm ầm nổi lên.
Nhưng tất cả chuyện này hoàn toàn chỉ xảy ra trong đầu Quân Tà, đôi mắt hắn thuỷ chung vẫn nhắm nghiền! Đây chính là cửa ải đầu tiên cần phải vượt qua khi luyện Khai Thiên Tạo Hoá công: Định tâm!
Quân Tà tuy "nhìn" thấy cảnh tượng kì dị đang diễn ra trước mắt nhưng hắn vẫn chưa hồ đồ tới mức quên rằng từ khi hành công đến giờ đôi mắt của vẫn hoàn toàn nhắm nghiền. Chắc chắn cảnh đó không được "nhìn" thấy bằng mắt, vậy có nghĩa là gì? Đơn giản chỉ có một đáp án, tất cả là ảo tượng đang diễn ra trong đầu hắn, vì vậy hắn bỏ qua không quan tâm đến nữa, tiếp tục tập chung tinh thần vận công.
"Ầm!" Quân Tà đột nhiên cảm thấy bên trong não hải mình nổ tung như một trái bom, hắn thân hình đại chấn, giống như hoàn toàn không còn trọng lượng, thần trí bỗng chốc biến thành mơ mơ hồ hồ. Hắn rên lên một tiếng, phun ra một búng máu tươi, ngất xỉu!
Rất quỷ dị, máu của hắn vừa rơi xuống lớp vải giường trắng tinh đột nhiên biến thành màu đen sậm, càng kì quái hơn nữa, chúng không thấm xuống dưới mà đông kết lại thành thể rắn, một khối chất rắn màu đen.
Sau khi Quân Tà ngất đi, cơ nhục hắn bất tri bất giác nhè nhẹ co rút, từ trong thân thể từng tia chất lỏng màu đen chầm chầm chảy ra khiến chiếc trường bào màu trắng hắn đang mặc vốn sạch sẽ thơm tho không lâu sau đã biến thành đen kịt giống như vừa bị chà đạp không thương tiếc trong hố nước thải, bốc mùi kinh khủng.
Tẩy kinh phạt tuỷ! Đây mới thực sự là tẩy kinh phạt tuỷ!
Lúc trước, khi Quân Tà nhìn thấy lớp cặn bã bám trên thân thể hắn mừng húm tưởng mình đã trải qua tẩy kinh phạt tuỷ, nhưng hoá ra hắn ăn nhầm dưa bở, hay nói đúng hơn là ăn dưa non. Đó thực ra chỉ là những tạp chất trong da thịt hắn mà thôi, còn phần quan trọng nhất là xương cốt thì vẫn thuộc hàng phế phẩm, còn sau khi thứ chất dịch "ngon lành" chảy ra từ người hắn lúc này, xương cốt hắn mới là hàng thật giá thật. Không những thế, búng máu hắn vừa thổ ra thậm chí còn li kì hơn, có thể gọi nó là "tạp chất chi vương" , chính là thứ cứng đầu khó bài trừ nhất vẫn ngoan cố cố thủ trong lục phủ ngũ tạng.
Chỉ cần có người tu đạo ở đây tất sẽ nhìn ra tình huống hiện tại của Quân Tà chính là "thoát phàm chi cảnh"! Có thể nói, từ giờ phút này trở đi hắn đã chính thức siêu thoát gông cùm vẫn trói buộc nhân loại bình thường, chính thức bước vào hàng ngũ những người tu đạo!
Phải biết rằng một người tu đạo muốn đạt đến cảnh giới này đều phải trải qua một quá trình tu luyện dài lâu, chịu đựng không ít đau khổ. Nhanh thì vài tháng, chậm thì vài năm, vài chục năm, thậm chí có người cho đến mãn kiếp vẫn không có cách nào bước chân qua nổi cánh cửa này. Riêng Quân Tà hắn mất một đêm. Đây quả thật là một kì tích, kì tích trong các kì tích. Nếu có kẻ biết chuyện này và truyền ra ngoài, e rằng những người tu đạo khác sẽ cười hắn đến rớt răng, thậm chí chửi hắn là đầu óc có vấn đề. Biến thái tới mức này, không tin cũng phải.
Đương nhiên, kì tích này chẳng mảy may có chút liên quan nào đến thân thể hay tinh thần lực của Quân Tà, dù tinh thần lực của hắn tương đối cường đại và thân thể cũng không quá kém. Nguyên nhân thực sự đến từ đám sương khói màu trắng phun ra từ toà tiểu tháp kia, đó chính là thiên địa linh khí thuần khiết nhất, là thứ cực phẩm đói với người tu chân. Ấy thế nhưng Quân Tà vẫn ù ù cạc cạc như trước.
Mặc dù kiếp trước hắn đã là một cao thủ võ công, nhưng lại chưa từng được tiếp xúc với lĩnh vực tu chân, thậm chí hắn luôn cho rằng cái gọi là tu luyện đắc đạo thành tiên chỉ có trong tưởng tượng, là trò bịp nhảm nhí. Vì thế, cho dù hắn biết chuyện gì đang xảy ra trong cơ thể mình, hắn cũng không dám mơ rằng mình “đắc đạo”.
…………………….
Cảm giác có một bàn tay mềm mại dịu dàng đang chà xát lên thân thể khiến Quân Tà giật mình tỉnh dậy. Hắn đang nằm trong một thùng tắm bằng gỗ rất lớn, được đổ đầy nước ấm. Cảm giác dễ chịu lan tỏa trong từng kẽ chân lông khiến hắn tỉnh táo hẳn lên, có lẽ ai đó đang giúp hắn tắm rửa trong lúc hắn còn đang ngất xỉu.
Quân Tà hơi hé mắt quan sát, đập vào mắt hắn lúc này là một khuôn mặt con gái khả ái non nớt đỏ bừng bừng. Tiểu mĩ nhân đôi môi mím chặt, trong mắt đã loáng thoáng có vài phần hơi nước. Hóa ra là Khả nhi, cô thị nữ nhỏ của hắn. Khả nhi tay cầm một chiếc khăn bông, không ngừng chà xát cọ rửa thân hình vốn “sạch sẽ” của hắn, đôi mắt cô nàng chăm chú nhìn vào một điểm không tồn tại nào đó trên không trung, chỉ khi nào cần lau rửa một “khu vực ô nhiễm mới” trên thân thể thiếu gia, đôi mắt đó mới miễn cưỡng hạ cố nhìn xuống, rồi lại vội vàng tránh đi ngay, giống như sợ ôn dịch lây nhiễm.
"Tiểu nha đầu ngốc, cái dáng vẻ thẹn thẹn thùng thùng này chẳng phải muốn hớp hồn chết bổn thiếu gia hay sao?” Quân Tà cười gian trong đầu, lập tức thần trí quay trở lại. Lúc này hắn mới giật mình phát hiện quần áo đã bị người ta lột sạch, một mảnh nhỏ để lại phòng thân cũng không còn! Nguy quá! Da mặt hắn cũng được tính là luyện chưa đến nơi đến chốn, hắn ngượng ngùng ho khan vài tiếng:
- Thôi, để ta tự xử đi!
Nói xong, lập tức vươn tay ra, ý muốn lấy chiếc khăn trên tay Khả nhi.
Tội nghiệp cô nàng thích thẹn bị dọa cho hồn vía lên mây, Khả nhi thét lên một tiếng nho nhỏ rồi ôm chặt chiếc khăn lông, run rẩy lùi ra thật ra, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng:
- Thiếu…. thiếu…. thiếu gia! Người… người…. người tỉnh rồi sao?
Quân Tà thở dài ngao ngán, nhún vai đầy vẻ “cam chịu”:
- Nếu ta chưa tỉnh, chẳng lẽ ngươi đang nói chuyện với quỷ sao?
- Trời ơi! Là quỷ!
Tiếng hét lần này còn ấn tượng hơn nhiều khiến Quân Tà cũng phải giật mình, hắn ngạc nhiên nhìn sang thì không khỏi dở khóc dở cười. Khuôn mặt tiểu nha đầu này hoàn toàn biến thành một màu trắng bệch, thậm chí nếu quan sát kĩ một chút còn thấy toàn bộ lông măng trên đó đều dựng đứng lên. Quả nhiên hắn bị coi là quỷ thật! Quân Tà vừa buồn cười vừa bực bội:
- Không cần kêu! Ta là kẻ đang gặp quỷ mới đúng! Khuôn mặt của quỷ cùng lắm cũng giống ngươi bây giờ thôi, ngươi thực sự nhập vai rất tốt!
Rầm!!!
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, một bóng người cao lớn bước vào, chính là Quân lão gia tử. Theo sau lão còn có không ít thị vệ.
- Mạc Tà, ngươi tỉnh rồi? Chuyện gì đã xảy ra? Nói cho ta biết mau!
Âm thanh của Quân lão gia tử đầy vẻ phẫn nộ, lúc nãy ba mươi sáu thị vệ làm nhiệm vụ bảo vệ Quân Tà bên ngoài cũng phải chịu không ít giông bão sấm sét. Sự việc hôm qua có thể nói là ngoài ý muốn, khó trách ai được, không ngờ hôm nay lại tiếp tục tái diễn, lão không tức khí xung thiên mới là lạ. “Khốn khiếp, các ngươi cho rằng Quân gia ta dễ bắt nạt vậy sao? Xem ra lão tử không ra mặt cho chúng biết thì chúng còn tiếp tục khinh nhờn! Hừ, các người chẳng phải đều muốn đưa cháu ta vào chỗ chết sao? Được! Vậy tới đi!”
Quân Tà trong đầu nổ cái oành lăn đùng ngất xỉu, Quân lão gia tử lại tưởng tượng ra hắn vừa bị ám sát. Trí tưởng tượng của lão quả nhiên phong phú hơn người!
Bình luận truyện