[Dịch] Đế Bá - Sưu tầm
Chương 34 : Kỳ Môn Đao (hạ)
.
Sau khi quay trở lại Cô Phong, thấy Nam Hoài Nhân cứ liếc nhìn hai thanh đoản đao bằng sắt thường kia, Lý Thất Dạ liền ném chúng cho Nam Hoài Nhân, tùy ý nói:
- Ngươi đã muốn nhìn vậy cứ cầm lấy nhìn ngó thoải mái.
Bị Lý Thất Dạ xem thấu tâm tư, Nam Hoài Nhân cảm thấy rất ngượng ngùng. Hắn không hiểu vì sao Lý Thất Dạ lại nhất định muốn hai thanh đoản đao này, vì thế hắn thực sự muốn xem chúng có chỗ nào khác thường, nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Lúc này, thấy Lý Thất Dạ đem hai thanh đoản đao ném cho mình, Nam Hoài Nhân cũng không khách khí nữa, tỉ mỉ quan sát chúng một phen, nào ngờ xem đi xem lại hắn cũng không nhìn ra chỗ bất phàm của hai thanh đoản đao này.
Hai thanh Kỳ Môn Đao trên tay Nam Hoài Nhân vẫn là hai thanh đoản đao được làm bằng sắt thường, rỉ sắt bám xung quanh như bằng chứng của sự tàn phá của thời gian, tuyệt không thấy một điểm khác biệt nào.
- Vì sao sư huynh chỉ chọn hai thanh Kỳ Môn Đao này?
Nam Hoài Nhân tin rằng Lý Thất Dạ đã quyết định chọn lấy hai thanh đoản đao ngay khi hắn bước chân vào Tàng Binh Các.
Lý Thất Dạ cười mỉm rồi trả lời:
- Nếu như ngươi cũng có thể nhìn thấu bí ẩn trong đó thì hai thanh đao này cũng chẳng nằm ở Tàng Binh Các lâu như vậy.
- Đây là bảo vật gì?
Nam Hoài Nhân khiêm tốn hỏi. Hắn thực sự không thấy được sự kỳ diệu của hai thanh đao này.
- Chúng không phải bảo vật.
Lý Thất Dạ lại cười đáp:
- Chỉ là hai thanh Kỳ Môn Đao làm bằng sắt thường mà thôi, tiền mua tài liệu của chúng còn thấp hơn cả hai lượng Bạch Ngân nữa kìa.
- Thế nhưng mà…
Câu trả lời của Lý Thất Dạ càng làm cho đầu óc của Nam Hoài Nhân loạn cả lên. Nếu như hai thanh Kỳ Môn Đao kia thực sự như lời Lý Thất Dạ nhận xét thì vì sao sư huynh lại nhất quyết lựa chọn chúng chứ?
Lý Thất Dạ lập tức giải thích nghi hoặc của Nam Hoài Nhân:
- Nhưng mà chúng chặt đứt binh khí cấp bậc Vương Hầu và bảo khí cấp bậc Chân Nhân như cắt đậu hủ vậy.
- Làm sao có thể!
Nam Hoài Nhân nghe mà thấy chấn động mạnh mẽ trong lòng, Vương Hầu đã là nhân vật có cấp bậc cường hãn rồi chứ đừng nói đến Chân Nhân. Từ ba vạn năm trước đổ lại, Tẩy Nhan Cổ Phái đã không còn có đệ tử nào tu luyện tới được cảnh giới như vậy rồi.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhìn bộ dạng giật mình của Nam Hoài Nhân, chậm rãi nói:
- Ngươi rất thông minh, cũng có thể thấy rõ tình thế. Ta sẽ không bạc đãi người đi theo ta; cái gì Đế Thuật trọng tâm với Thánh Bảo cao cấp chỉ cần thích là có. Ngươi làm việc tốt, công lao lớn, ta sẽ để ngươi tu luyện cả những công pháp còn lợi hại hơn Đế thuật.
Những lời của Lý Thất Dạ như trống đánh trong lòng của Nam Hoài Nhân. Đừng nói sư phụ hắn, mà ngay cả sư tổ Tôn trưởng lão cũng không dám cam đoan như vậy, bởi vì hiện tại Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ còn lẻ tẻ vài môn Đế thuật cao cấp mà thôi.
- Đa tạ sư huynh.
Nam Hoài Nhân phục hồi lại tinh thần liền hướng Lý Thất Dạ bái tạ, còn Lý Thất Dạ thản nhiên nhận lời cảm ơn này.
***
Sau khi Nam Hoài Nhân rời đi, Lý Thất Dạ lại cầm lên hai thanh Kỳ Môn Đoản Đao, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao, thở dài nhớ lại chút chuyện xưa cũ.
Coi như có thành vô địch Tiên Đế thì đã làm sao? Tiểu tử Minh Nhân kia được hắn một tay bồi dưỡng, nhận lấy Thiên Mệnh, một đời vô địch thiên hạ, lại còn luyện thành Trú Thiên Thể, nhưng cuối cùng vẫn bị dòng sông thời gian xóa nhòa.
Lý Thất Dạ mài hết rỉ sắt trên thân đao, đem chúng trả lại nguyên vẹn thủa nào. Hai thanh Kỳ Môn Đoản Đao này không toát ra vẻ thần kỳ gì nhưng người ta lại cảm thấy chúng mang một phong cách cổ xưa vô cùng.
Đưa bàn tay gại nhẹ vào lưỡi đao, Lý Thất Dạ chậm rãi cảm thụ hàn khí tỏa ra. Đúng như tất cả mọi người nhận xét, hai thanh đoản đao này được làm từ sắt thường, giá trị không đáng một đồng, nhưng chúng lại có lai lịch động trời, vì hai thanh Kỳ Môn Đoản Đao là binh khí được Minh Nhân Tiên Đế sử dụng lúc còn trẻ.
Luận chất liệu, hai thanh đoản đao này không đáng giá được nhắc tới, nhưng chúng lại là binh khí tùy thân của một vị Tiên Đế. Khi Lý Thất Dạ hướng dẫn Minh Nhân Tiên Đế bước vào con đường tu đạo thì vị Tiên Đế này vẫn không cam lòng từ bỏ hai thanh đao của mình, một mực giữ chúng ở bên người, ngay kể cả sau khi gánh lấy Thiên Mệnh trở thành Tiên Đế.
Mỗi lần nhớ lại những chuyện trong ký ức, Minh Nhân Tiên Đế thường lôi hai thanh đoản đao ra, nhẹ nhàng vuốt ve chúng như muốn gửi tâm sự của mình vào thân đao.
Minh Nhân Tiên Đế tuy không có cải tạo lại hai thanh Kỳ Môn Đoản Đao này, nhưng chúng được ý chí một đời Tiên Đế vuốt phẳng và được huyết khí một đời Tiên Đế nuôi dưỡng, cho dù có làm bằng sắt thường cũng bất phàm. Một vị Tiên Đế là nhân vật cường đại cỡ nào? Chính là người gánh lấy Thiên Mệnh, chấp chưởng Càn Khôn, quân lâm Cửu Giới, quét ngang Bát Hoang.
Cho nên giá trị của hai thanh Kỳ Môn Đoản Đao này không nằm ở vật liệu chế tạo ra nó, cũng chẳng phải bản thân sắc bén của đao mà nằm ở Tiên Ý cường đại ẩn giấu trong đoản đao, binh khí được Minh Nhân Tiên Đế mang theo bên mình cả một đời và được vuốt ve không biết bao nhiêu lần.
Hàm ý của Tiên Đế là đồ vật vô cùng đáng sợ, tuy hai thanh đoản đao này không thể so sánh cùng Tiên Đế Bảo Khí hoặc Tiên Đế Chân Khí, nhưng chúng tuyệt đối mạnh hơn bảo vật của Vương Hầu, Chân Nhân và thậm chí cả Cổ Thánh rất nhiều lần. Một tia hàm ý của Tiên Đế có thể chém đứt hết thảy.
Lý Thất Dạ thong thả cảm nhận Tiên Ý hung mãnh và cường đại khôn cùng ẩn giấu trong thân đao.
Tất nhiên, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể dễ dàng tương thông với Tiên Ý, việc này cần phải kiên nhẫn và kỹ xảo. Lý Thất Dạ không vội, hắn chỉ chậm rãi cảm thụ, từ từ nắm bắt lấy Tiên Ý trong thân đao.
Trên thế gian này không có ai quen thuộc với Minh Nhân Tiên Đế hơn Lý Thất Dạ, người đã chỉ bảo, chỉ dẫn và bồi dưỡng Minh Nhân Tiên Đế trên con đường Đại Đạo mênh mông kia. Cũng vì thế mà không có ai quen thuộc với Tiên Ý của Minh Nhân Tiên Đế hơn hắn.
Trong những ngày tiếp theo, Lý Thất Dạ vẫn từng bước từng bước một tu luyện hai môn công pháp Nguyệt Qua Dương Luân Công và Côn Bằng Lục Biến, ngoài ra hắn còn dành chút thời gian mỗi ngày để cảm ngộ những Tiên Ý trong Kỳ Môn Đoản Đao.
Mặc dù Lý Thất Dạ là Đại đệ tử thủ tịch của Tẩy Nhan Cô Phái, nhưng chẳng có ai ngoài hai thầy trò Nam Hoài Nhân hỏi han đến việc tu lyện và tu hành của hắn cả.
Lý Thất Dạ giống như một cái bóng gần như trong suốt sống tại Tẩy Nhan Cổ Phái, ngay cả các vị trưởng lão cũng chẳng muốn biết tình huống của hắn chứ đừng nói tới những người khác. Đối với Tẩy Nhan Cổ Phái mà nói, có Lý Thất Dạ cũng được, mà không có Lý Thất Dạ cũng không có vấn đề gì.
Thành ra Nam Hoài Nhân lại là vị khách quen nhất của ngọn Cô Phong này, chỉ cần có thời gian là hắn liền đến thăm hỏi Lý Thất Dạ, đồng thời thu xếp tất cả những đồ vật cần thiết cho vị Đại sư huynh này; từ những khí cụ thông thường trong sinh hoạt cho đến Túi Càn Khôn vân vân.
Mạc hộ pháp cũng từng lên Cô Phong với ý định chỉ điểm Lý Thất Dạ một hai thứ trong việc tu hành, nhưng thấy Lý Thất Dạ hầu như cái gì cũng biết, việc chi cũng hiểu, ông ta thức thời bỏ ngay ý niệm trong đầu đó đi.
Rốt cục đã qua ba tháng, khi đang tĩnh tu thì Lý Thất Dạ chợt cảm thấy chấn động toàn thân. Trong giây lát, Mệnh cung của hắn phun ra nuốt vào liên tục từng vòng sáng, hai mắt của Lý Thất Dạ tỏa ra hào quang rực rỡ.
Ngay sau đó, trong Mệnh cung của hắn xảy ra biến hóa vô cùng kịch liệt: Sinh Mệnh Tuyền ở phía Đông bất chợt phún ào ào ra Sinh Mệnh Thủy, rồi Sinh Mệnh Thủy chảy róc rách không ngừng, dần dần hóa thành dòng suối nhỏ.
Ở phía Tây đột nhiên bùng lên ánh lửa ngất trời, Sinh Mệnh Hồng Lô bùng cháy, Hồn Hỏa trong đó thiêu đốt hừng hực tựa như có thể luyện hóa hết thảy các đồ vật trong tam giới.
Phía Nam cũng không chịu kém, từ Sinh Mệnh Thụ tỏa ra từng vòng hào quang sáng chói, cành lá chập chờn sống động. Trong một chớp mắt này, vô tận Sinh Mệnh Lực bao phủ lấy Sinh Mệnh Thụ, khiến nó như một con rồng lớn đang ngủ bỗng nhiên tỉnh lại hét vang một tiếng tràn đầy lực lượng cường hãn.
Cuối cùng phương Bắc cũng vang lên từng đạo âm thanh, Sinh Mệnh Trụ bừng bừng khí thế muốn câu thông trời đất, những đạo văn trên thân cột trụ tưởng như có sinh mạng vậy, lưu chuyển không ngừng.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ cảm nhận được trong cơ thể hắn đã có cái gì đó tỉnh lại, Mệnh cung của hắn như một đứa bé mới chào đời mở mắt lần đầu tiên chứng kiến hết thảy mọi việc.
Tỉnh Giác! Cấp độ thứ hai của cảnh giới Khấu Cung chính là Tỉnh Giác, Lý Thất Dạ hắn đã bỏ ra đúng ba tháng để hoành thành cấp độ này.
Đồng thời những ký hiệu và đạo vận của Côn Bằng Lục Biến cũng trở nên sống động hân hoan vô cùng, lúc thì hóa thành một con Côn Bằng, khi thì quanh quẩn bên Chân Mệnh, lúc thì chui vào trong Chân Mệnh hoặc hóa thành cá bơi trong làn nước chảy thỉnh thoảng tung mình nhảy vọt lên trên không trung rồi rơi ào xuống.
Nội tâm của Lý Thất Dạ tràn đầy cao hứng, hắn hít sâu một hơi, rốt cuộc đã không uổng phí thời gian. Đi vạn dặm đường, bắt đầu tại nửa bước. Đây là một sự khởi đầu hoàn toàn tốt!
Nếu như những tu sĩ khác phải bỏ ra ba tháng thời gian mới tiến vào cấp bậc Tỉnh Giác thì họ sẽ chẳng thấy cao hứng gì, mà có khi còn thấy mình thật ngu xuẩn.
Sau khi Chân Mệnh lại vùi vào giấc ngủ, Lý Thất Dạ dẹp cảm giác cao hứng sang một bên, tiếp tục từ từ tu luyện đến cấp độ cao hơn.
Lý Thất Dạ hiểu rõ hơn ai hết câu “cần cù bù thông minh”, nếu thiên phú và thể chất của hắn không bằng người thì cần phải chăm chỉ và kiên trì tu luyện để bù vào. Một khi đạo tâm của hắn kiên định, bền bỉ không gì lay chuyển nổi, một ngày nào đó hắn sẽ ngao du sông núi, vượt lên tận nơi cao nhất, gánh lấy Thiên Mệnh và quét ngang Cửu Giới.
Người chậm cần bắt đầu sớm, người ngu thì phải cần cù. Trong những năm tháng xa xưa, Lý Thất Dạ từng chứng kiến rất nhiều cường giả có tư chất bình thường nhờ chăm chỉ tu luyện mà thành những người vô cùng cường đại, thậm chí vô địch một đời, nhưng hắn cũng thấy qua bao nhiêu thiên tài cuối cùng cũng rơi vào bi kịch, không có một cơ hội nào ngóc đầu lên nổi.
Một tu sĩ không thể chỉ cần thiên phú và thể chất là đủ, mà còn phải có một đạo tâm vững chắc, một tấm lòng tu đạo bền bỉ; một ngày nào đó tu sĩ đó sẽ là người cười cuối cùng, một ngày nào có người đó sẽ đứng trên bậc cao nhất nhìn xuống.
Bình luận truyện